Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vân phi cũng không thúc giục Minh Yên, tự mình bưng cốc trà lên nhấp một ngụm, trong đôi mắt mang theo sự ưu thương. Tình cảnh khốn khó này đang bắt đầu lặp lại, năm đó tỷ tỷ của mình phụng chỉ gả vào phủ Vũ Ninh Vương, nhưng có ai không biết Vũ Ninh Vương đã sớm có người thương, sau đó bị lạnh nhạt, buồn bực mà chết.
Hôm nay thế sự đổi dời, lại đến lượt nhi tử của tỷ tỷ phải kết hôn với nữ nhân mà mình không thích, thế giới này thật sự buồn cười biết bao, thời thế thay đổi, ai cũng không chạy thoát khỏi trói buột của quyền lợi. Nghĩ tới đây bàn tay nắm cốc trà trở nên trắng bệch, khớp xương hơi nhô lên, dường như dùng hết sức lực mà mình đang có vậy.
Tâm trạng Minh Yên kích động, lửa giận lan tràn nhưng lại không thể phát tác được, vẫn quật cường hỏi: “Nếu thần thiếp không khuyên giải thì sao ạ?”
Vân phi không ngờ Minh Yên sẽ nói như vậy, nhất thời ngớ ra, hồi lâu mới phản ứng lại, hỏi: “Con nói gì?”
Minh Yên nhìn Vân phi, vẫn kiên định hỏi: “Nếu thần thiếp không tuân theo thì sao ạ? Hoàng thượng muốn tứ hôn, nhưng thần thiếp lại không muốn làm trái lòng mình đi khuyên nhủ tiểu Vương gia cưới người khác, con không có trái tim rộng lượng như vậy.”
Vân phi sững sờ, hiển nhiên không ngờ Minh Yên sẽ nói như vậy, hơi rũ mắt xuống, trong đôi mắt đen đầy vẻ kiềm nén, bà ấy nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn Phỉ Thúy trên ngón tay. Lời nói này chính là ghen tị không thể dung nạp người khác, nữ tử ghen tị có thể sẽ bị hưu, nghĩ tới đây ngẩng đầu nhìn Minh Yên, lại thấy khuôn mặt kia có chút tái nhợt, gần như trong suốt khiến người ta cảm thấy có thể vỡ tan tành bất cứ lúc nào, trong lòng thở dài một tiếng rồi mới lên tiếng: “Con làm như vậy, Hạo Khiên sẽ gặp phiền phức lớn.”
Vân phi không nói dối, bà ấy cũng không đến mức nói dối chuyện này, Minh Yên khẽ cắn môi, kiên định nói: “Trái tim nam nhân không phải muốn giữ là có thể giữ, nếu trong lòng hắn có nữ nhân khác thì cho dù là tiên tử hạ phàm hắn cũng sẽ không liếc nhìn một cái, nếu trong lòng hắn không có mình, cho dù mình có khuynh quốc khuynh thành thế nào thì cũng sẽ có một ngày bị chán ghét, thứ con quý trọng không phải là địa vị chàng ấy cho con, mà là trái tim trong sáng sạch sẽ kia. Nếu trái tim bị long đong, không bằng đoạn tuyệt.”
Nếu trái tim bị long đong, không bằng đoạn tuyệt… Cả người Vân phi rúng động, nữ tử này trước mặt này thật sự thông minh, thái độ, giọng điệu, thần sắc kiên định khi nói chuyện này khiến bà ấy dường như nhìn thấy tỷ tỷ đã qua đời nhiều năm của mình, trái tim lập tức mềm nhũn ra, kiếp này vẫn có thể khiến trong lòng Vân phi nhớ mong ngày đêm cũng chỉ có tỷ tỷ của bà ấy thôi.
Minh Yên có rất nhiều điểm giống với tỷ tỷ của bà ấy, vách ngăn kiên định trong lòng Vân phi từ từ bị dao động: “Thật đúng là một hài tử quật cường, nhưng con có biết con quật cường như vậy chưa chắc là chuyện tốt không?”
Minh Yên vươn tay đặt lên bụng, ngước mắt nhìn Vân phi, nàng biết hôm nay Vân phi muốn khuyên nhủ nàng chuyện tiếp nhận ban hôn này, chỉ cần mình tiếp nhận thì bọn họ có thể cùng nhau khuyên Chu Hạo Khiên, thế nhưng Minh Yên của bây giờ nào còn là Minh Yên của lúc trước, nàng rõ hơn ai hết tấm lòng của Chu Hạo Khiên, hắn tuyệt đối sẽ không cưới người khác, nhất định Hoàng thượng sẽ nổi giận, cho dù có mưa to gió lớn cỡ nào Minh Yên cũng cam tâm tình nguyện đón nhận, nàng không muốn làm một nữ nhân hiền lành rộng lượng ở trong mắt thế nhân, nàng chỉ là một tiểu nữ tử núp dưới cánh chim của Chu Hạo Khiên mà thôi, nàng đúng là khờ, nhưng thật ra nếu cưới nữ nhân khác về, cứ đặt ở đó không động vào thì cũng không sao, nhưng lại thành vết nhơ trong mắt mình, bởi vì yêu cho nên mới không chứa được người khác.
“Thần thiếp không muốn dẫm vào vết xe của Vương phi.” Minh Yên nói một câu đơn giản nhưng ngăn chặn lại tất cả lời nói của Vân phi, Vương phi chính là xương sườn mềm của Vân phi, chỉ cần nhắc tới người tỷ tỷ này, bà ấy luôn nhẹ dạ đi ba phần, ánh mắt phức tạp nhìn Minh Yên, cuối cùng khuyên nhủ nói: “Có lẽ hôm nay con không thể tự mình đi ra khỏi cửa cung này.”
Đây không phải là đe dọa, Vân phi đang uyển chuyển nói cho Minh Yên biết đây là quyết định của Hoàng đế.
Minh Yên cảm kích, biết Vân phi mềm lòng, đôi mắt trong suốt sáng ngời cười nói: “Buông tay một lần thì không hối hận, thà mang theo chân tình này đi vào Hoàng Tuyền chứ tuyệt đối không hai nữ hầu một phu để chịu uất ức cả đời, Úc Minh Yên con chỉ nguyện ý nhìn lên mặt trời cười vui vẻ, cũng không muốn đưa lưng về phía trăng sáng khóc thút thít, một đời người đã yêu thì muốn liều mạng bảo vệ, có chết cũng đáng.”
Sự quyết tuyệt, kiên nghị này khiến Vân phi không thể gật bừa, trên đời này ai mà muốn sống một cách hèn mọn chứ? Nhưng lại thán phục sự cứng rắn của Minh Yên, tính tình mạnh mẽ như vậy trên đời này có mấy người vì yêu là phấn đấu chứ? Vốn tưởng rằng Hạo Khiên là một đứa ngốc, ai ngờ lại cưới một tức phụ cũng quật cường thế này, thật sự khiến người ta nói không thành lời, đúng là xứng đôi mà.
“Con còn có hài tử!” Vân phi nhìn vào bụng Minh Yên nói, bên trong có ba sinh mạng đấy.
Vẻ mặt Minh Yên khựng lại, nhưng vẫn nói: “Nếu bọn nhỏ vừa ra đời đã phải đi lại trên con đường của tiểu Vương gia, cả ngày đắm mình vào trong tính kế và đấu tranh, không bằng đầu thai chuyển thế cùng con, có lẽ kiếp sau còn có thể gặp nhau.”
Vân phi lắc đầu một cái, nhân gian đương nhiên có tình si, mà người trước mặt này rõ ràng không phải là tình si mà là tình phong[1], nhưng không biết tại sao nơi sâu nhất ở trong lòng lại tràn ra chút mật ngọt, khó trách Hạo Khiên lại thủy chung không đổi với tiểu nử tử này, cũng khó trách… Nhi tử ngốc của mình nhớ nhung lưu luyến người ta, chỉ tiếc Minh Yên chỉ thích hợp với Hạo Khiên, hoàn toàn không thích hợp với cung đình, trong hậu cung không chứa được nữ tử ghen tị như thế này.
[1] Tình phong: điên vì tình. Chữ Trung (疯) => Hán Việt (Phong): điên, bị điên.
“Nếu ý con đã quyết, vậy ta cũng không nhiều lời, cứ theo vận mệnh của mình đi, lông cánh của Hạo Khiên đã dần dần trở thành, hung hiểm trong này con hiểu chứ?” Vân phi nói.
“Vâng, tiểu Vương gia trung tâm bảo vệ quốc gia, nhiều thế hệ của phủ Vũ Ninh Vương trung thực thẳng thắn, ưỡng ngực thẳng lưng có gì phải sợ?” Giọng điệu của Minh Yên kiên định, lần này nàng biết, có lẽ nàng thật sự không thể đi ra khỏi cửa cung, nhưng không có gì đáng sợ cả, chỉ cần có một phần vạn hi vọng, nàng sẽ ra sức tranh thủ.
Tuổi trẻ ngây thơ, đấu đá tranh giành quyền lợi nào đơn giản như thế? Phủ Vũ Ninh Vương rễ sâu lá tốt, ai mà không kiêng kị? Vân phi biết trong lòng Minh Yên hiểu, thế nhưng nha đầu này lại có một trái tim quá quật cường, ánh mắt bà nhìn các tỷ muội của Minh Yên đang đứng ở nơi xa không biết đang nói gì, Hoàng thượng triệu bốn tỷ muội Minh Yên cùng nhau vào cung, đến cả bà cũng không đoán ra dụng ý trong này, chớ đừng nói chi là những người khác.
Tiền đồ gập ghềnh, Vân phi bất lực, Hạo Khiên vì Tống Tiềm mà mấy năm nay hao phí không ít tâm tư, hôm nay chính trị đang trong thời khắc nguy hiểm nhất, không biết có thể gắng gượng được hay không…
Đang nghĩ ngợi, một âm thanh lanh lảnh vang cao: “Hoàng thượng giá lâm!”
Minh Yên lập tức đứng dậy, đi theo phía sau Vân phi tiếp giá, không dám chậm trễ chút nào, trước mắt bao người chẳng lẽ Hoàng thượng uy hiếp mình và Hạo Khiên tiếp chỉ?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");