Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Minh Yên khom người hành lễ, nói: “Vậy đa tạ Hoàng thượng đã giải trừ đau khổ cho Minh Yên, ta là người rất sợ chết, tuyệt đối sẽ không tự sát, người hạ chỉ như vậy đúng lúc giải quyết được nỗi lo sợ chết của ta.”
Vân phi lập tức quỳ xuống xin tha, Tống Tiềm cũng không dám chậm trễ cũng quỳ xuống sau lưng Vân phi cầu xin tha thứ, Tống Tần bất động như núi, bất kể lúc nào ở đâu hắn đều không để lộ giao tình giữa mình và Chu Hạo Khiên, ngược lại Lan Lăng không có băn khoăn gì, cũng quỳ xuống theo, Lan Lăng vừa quỳ, Lan Cúc cũng không suy nghĩ nhiều mà quỳ xuống, Lan Phương nghiến răng, nếu lúc này không quỳ chắc chắn sẽ bị người ta đàm tiếu, bất đắc dĩ cũng quỳ xuống, chỉ có điều trong lòng bốc lửa, nóng lòng muốn Hoàng thượng lập tức xử tử Minh Yên để để giải tỏa mối hận trong lòng.
Chung Dực yên lặng đứng đó, hắn muốn quỳ lại không thể quỳ, nếu Hoàng thượng xử phạt Chu Hạo Khiên, hắn vẫn có thể quỳ, nhưng nếu là Minh Yên, vậy hắn không thể quỳ rồi. Nếu quỳ xuống, không biết lại sẽ xảy ra bao nhiêu sóng gió, mặc dù lo lắng như lửa đốt nhưng cũng chỉ có thể cố gắng bình tĩnh, hắn biết Tống Tần cũng đang kiềm chế, ai cũng không tốt hơn ai.
Vì sao hắn lại lo lắng cho Úc Minh Yên, rõ ràng giữa hai người không có bất kỳ quan hệ nào nhưng cái kiểu lo lắng xé ruột xé gan này khiến hắn nhất thời không thể bình tĩnh lại được.
Cuối cùng vẫn không thể bận tâm nhiều, Chung Dực nhìn thần sắc bất động của Hoàng thượng mà trong lòng sốt ruột, sải bước ra khỏi hàng, phịch một tiếng quỳ xuống. Chung Dực vừa quỳ, Tống Tần thở phào ra, cũng quỳ xuống bên cạnh Lan Lăng, Tống Thanh Bình vốn đứng sau lưng Nam Dương Hầu phu nhân, lúc này cũng không thể không đi ra quỳ xuống, mối hôn sự xúi quẩy này, còn chưa được thơm lây đã chịu xui xẻo trước rồi!
Nhìn một đống người đang quỳ, Tuyên Đế híp mắt nhìn một lượt, lại ngẩng đầu nhìn Minh Yên, hỏi: “Chỉ cần ngươi chịu thua, Trẫm sẽ tha cho ngươi một mạng, ngươi nhìn những người cầu tình thay ngươi đi.”
Minh Yên trịnh trọng cúi người thi lễ với mọi người, nói: “Đa tạ Vân phi nương nương, An Thân Vương, ba vị tỷ tỷ, tỷ phu, Minh Yên không dám nhận đại ân này, chỉ là trời sinh ta có tính quật cường, chết cũng không chịu quay đầu, nếu muốn để ta trơ mắt nhìn những nữ nhân khác cướp đoạt nam nhân của ta, vậy ta không làm được. Ta không thể kháng chỉ, nhưng lại không cho phép trong lòng nam nhân của mình chứa người khác, đó là chính bức ta vào con đường chết, đã cô phụ tấm lòng của mọi người rồi, thật sự rất xin lỗi.”
Liễu Thanh Mi nghe nói thế thì lo lắng, bỏ tay mẫu thân của mình ra, bước lên một bước nói: “Úc tỷ tỷ, tỷ không thể làm chuyện điên rồ được, nếu tỷ chết, không phải cũng đẩy tiểu Vương gia cho người khác sao? Còn sống thì vẫn còn hi vọng á.” Nói xong câu này cũng chẳng quan tâm đến ám hiệu công khai của mẫu thân mình, phịch một tiếng quỳ xuống, nói tiếp: “Hoàng thượng, thần nữ cũng không hiểu gì, nhưng cũng biết người yêu nhau không nên gần nhau sao? Tiểu Vương gia thật lòng thật dạ với Úc tỷ tỷ, vì tỷ ấy dám lên giáo trường luận võ, từ chối chức quan chỉ vì ngự chỉ ban hôn, không biết đã làm biết bao nhiêu nữ tử khuê phòng ghen tị đến chết đi sống lại. Hôm nay vì Úc tỷ tỷ mà làm lãng tử quay đầu, vì triều đình mà anh dũng xông pha, nói ra không phải Úc tỷ tỷ chính là đại công thần sao? Hai người yêu nhau sao nhất định cứ chia rẻ uyên ương vậy? Tiểu Vương gia và Úc tỷ tỷ tình cảm sâu đậm, có nữ tử nào dám gả qua? Cho dù gả qua cũng chỉ theo gót tiên Vương phi, Hoàng thượng lòng mang thiên hạ, ân trạch vạn dân, xin người giơ cao đánh khẽ ạ.”
Người khác còn chưa phản ứng, khuôn mặt già của Vũ Ninh Vương lại đen tiếp.
Tống Tiềm có chút kinh ngạc nhìn tiểu nha đầu quỳ ở bên cạnh, nhìn thì là một người rất nhát gan, không ngờ lúc này lại nói ra lời như vậy, nhìn khuôn mặt ngây thơ chất phác của nàng ấy, dường như vẫn không biết mình phạm phải sai lầm gì, Hoàng đế cũng có thể đụng chạm à? Hắn không khỏi muốn nâng trán, hôm nay mọi người nổi điên rồi. Một người hai người, tối hôm qua tất cả đều ngủ không ngon à, hôm nay bị mộng du hả!
Liễu phu nhân nương của Liễu Thanh Mi hoảng sợ, lập tức quỳ xuống tại chỗ cầu xin tha cho nữ nhi, hiện trường lập tức trở nên khẩn trương, một bên cho rằng phải nghiêm trị, không thể phá hủy tam cương ngũ thường, kỷ luật quân thần, một bên là cảm động tình yêu đó, cho nên tận lực cầu tha thứ.
Hai phe giằng co, thành luỹ rõ ràng, Tuyên Đế lại không lên tiếng, trong lòng mọi người thấp thỏm, do dự bất an.
Chu Hạo Khiên từ đầu đến cuối chỉ nhìn Minh Yên, mặc dù không nói lời nào nhưng vẻ mặt tươi cười, lúc này lại không có ý định cầu xin, cứ cầm lấy tay Minh Yên đứng tại đó, mọi người ai cũng không hiểu ý của Chu Hạo Khiên.
“Chu Hạo Khiên, ngươi có lời nào để nói không?” Tuyên Đế cảm thấy nhức đầu, trong lòng sốt ruột nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, uy nghiêm của Đế vương bất kể thế nào cũng không thể quên được,
“Lệnh Vua không dám cãi, vi thần không dám kháng chỉ. Vua bảo thần chết thần không thể không chết, Hoàng thượng muốn ban thưởng cho Minh Yên ba thước lụa trắng, vi thần không dám trái thánh ân, cho dù ở trên trời hay dưới đất, ta đều ở cùng với nàng ấy.” Chu Hạo Khiên dịu dàng nhìn Minh Yên từ từ nói, đã sớm sống chết có nhau, có gì phải sợ?
Toàn trường xôn xao, lúc này Vũ Ninh Vương bước một bước dài lao ra, chỉ vào Chu Hạo Khiên muốn nói gì đó lại tức giận nói không ra lời, giậm chân không thôi.
Cho dù ở trên trời hay dưới đất, ta đều ở cùng với nàng ấy, một câu ngắn ngủi không biết kích động đến bao nhiêu lòng người, so với mấy lời mật ngọt như thề non hẹn biển thì đả động lòng người hơn, nếu thật sự nói ra lời này, nếu thật sự làm được tới cùng, trên đời này có mấy nam nhân có thể làm được?
“Ngươi không sợ sẽ liên lụy đến người nhà?” Giọng của Tuyên Đế trở bên lạnh lẽo, lấy cái chết để uy hiếp? Uy hiếp như vậy thật sự khiến người ta khó có thể chấp nhận được!
“Nhận được ân huệ ban hôn của Hoàng thượng, từ nhỏ Hạo Khiên đã không cảm nhận được tình thương của phụ mẫu, phụ thân yêu thương con của người khác, mẫu thân lại sớm từ trần, cha không thương nương không có, vậy ta còn có vướng bận gì nữa đâu?” Chu Hạo Khiên cười hì hì, trên mặt lại mang theo vẻ chế nhạo, dường như trở về lại con người cà lơ phất phơ không chút đứng đắn của lúc trước.
Khi một người không có nhược điểm lại không sợ chết, dù cho ngươi có là Hoàng đế cũng phải bó tay, hôm nay Tuyên Đế thật sự đá trúng thiết bản rồi, nếu thật sự giết Chu Hạo Khiên thì ông ta lại không nỡ, nghìn quân dễ có, một tướng khó cầu, tiểu tử này là người có tài, ông ta còn muốn lưu lại cho hậu thế một nhân tài, nếu không giết hắn, đôi phu thê này lại sống chết có nhau khiến người ta tức chết mà không cần đền mạng, trong lòng lại nghẹn lửa, nhất thời đứng dại ra đó, tiến thoái lưỡng nan thật sự khó chịu.
Gặp phải hai nhân vật lưu manh này, đừng nói Hoàng đế đau đầu, nguyên một đám người quỳ ở bên dưới cũng đau đầu muốn chết, thật sự muốn mạng người mà…
Tuyên Đế nghĩ lại Chu Hạo Khiên không quan tâm đến người nhà của mình, vậy Úc Minh Yên thì sao? Nữ hài tử sẽ mềm lòng hơn một chút, Tuyên Đế đang muốn nói chuyện, lại nghe thấy Minh Yên nói: “Từ nhỏ Minh Yên đã lớn lên ở ngoài phủ, thẳng đến khi thân mẫu tạ thế mới được đón về phủ, đồng bệnh tương liên với tiểu Vương gia, không hiểu thế nào là tình thân tình bằng hữu, cho nên dù có chết cũng không lo lắng, Hoàng thượng không cần lo sẽ có người đau lòng khóc lóc cho Minh Yên.”
Lời Tuyên Đế muốn nói còn chưa ra khỏi miệng đã bị chặn lại, rầu muốn chết, thật sự là cùng tam sơn ngũ nhạc tri lễ cũng không thể giải hết sầu, lần này là ép hổ vào đường cùng rồi, nên xử lý như thế nào đây?
Lời của Minh Yên có hơi bạc bẽo, mọi người đều nghĩ nếu không phải dựa vào Úc phủ nàng không thể gả vào vương phủ, nhưng không có ai lên tiếng, mấy vị tiểu thư của Úc phủ không nói chuyện, Minh Yên nói ra lời này rất tuyệt tình nhưng lại là đang bảo vệ mạng của các nàng nên vẫn là người có chút lương tâm.
Xét thấy lời của Chu Hạo Khiên nói thật sự quá rung động, nửa đời trước tiểu tử này vẫn luôn lấy việc chỉnh người khác làm thú vui, thỉnh thoảng lại làm ra vài chuyện xấu, thỉnh thoảng gây thêm loạn cho người khác, thỉnh thoảng khiến người ta muốn bắt hắn lại đánh cho một trận thống khoái, vốn tưởng rằng sau khi cưới tức phụ sẽ quay đầu làm việc đàng hoàng, sẽ không làm ra mấy chuyện không biết điều kia nữa, ai biết đứa nhỏ này… đứa nhỏ này không hề nhẫn nhịn, hắn vừa mới trở thành kiểu mẫu nam tử của toàn kinh thành, thoáng cái lại làm ra một lổ thủng to, đúng là dọa người ta sợ hãi mà, còn muốn chết vì tình nữa chứ, ngươi khiến đám nam tử già trẻ ở kinh thành sau này ngẩng cao đầu ở trước mặt nữ nhân được nữa à… ngươi tự mình trèo tường lại không cho người khác con đường để rút lui, trong lòng mọi người mắng to, xem như ngươi lợi hại!
Chu Hạo Khiên ngươi dựng lên cho mình hình tượng si nam tuyệt thế tình sâu nghĩa nặng, không oán không hối, ngàn năm không phai, ngươi đang muốn đào bới khuyết điểm của nam nhân khắp thiên hạ sao? Người cùng lứa, rồi lứa tiếp theo, lứa tiếp theo nữa, nam nhân khắp thiên hạ đều rủa ngươi, ngươi chặt đứt đường lui của người khác!
Chu Hạo Khiên nào biết mình lại chuốc lấy nhiều oán niệm như vậy, hắn cũng chỉ muốn làm chuyện mình muốn làm, bảo vệ thứ mình muốn bảo vệ thôi, nếu mình không thể bảo vệ, nàng đi rồi hắn sống còn có ý nghĩa gì nữa, chết vì tình không có gì là cao cả cả, cũng chẳng vì tiếng tăm ngàn đời, đơn giản là vì sống không nổi nữa, muốn chết mà thôi.
Không muốn những cái khác, nàng ở đâu thì hắn ở đó, thế thôi.
Càng đơn giản, càng khó đột phá, con người không có dục vọng, lúc hi vọng sẽ trở nên kiên cường không chút kẽ hở, tục ngữ có câu nói rất hay, biết bỏ đi dục vọng mới thành được đại sự, cho nên Tuyên Đế cực kì nhức đầu, không ngừng nhức đầu, toàn thân đều đau nhức. Nếu có thể một câu giết chết hai người họ, ông ta cũng muốn làm vậy, nhưng con người Tuyên Đế này lại có một tật xấu, vừa sợ có người nắm giữ quá nhiều binh quyền, tạo thành uy hiếp cho ông ta, đồng thời lại yêu thích người tài như sinh mệnh, cho nên thanh bảo kiếm phát ra tia sáng lẫm liệt Chu Hạo Khiên này, dù thế nào oogn ta cũng không ra tay hủy diệt được.
Cho nên ông ta cực kỳ đau khổ rối rắm!
“Các người đều đứng lên cả đi.” Tuyên Đế phất tay một cái.
Mọi người không biết Tuyên Đế có thay đổi chủ ý hay không, đều thấp thỏm bất an đứng lên, nhất thời không biết nên nói cái gì, yên lặng đứng ở một bên.
Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên một cái, ánh mắt kia như đang hỏi: Lão hoàng đế muốn làm gì thế?
Chu Hạo Khiên liếc mắt nhìn lại: Chắc lão già này lại đang nghĩ đến chủ ý hại mình hại người!
… Minh Yên im lặng! Hồi lâu lại liếc qua hỏi: Chủ ý gì? Chẳng lẽ không muốn giết người nữa à?
Chu Hạo Khiên đọc hiểu ý của Minh Yên, ánh mắt cũng rối rắm, ỉu xìu nói: Hồ ly sở dĩ gọi là hồ ly, đó là vì khi hồ ly xử lý chuyện gì, chắc chắn sẽ không cho nàng một kết quả sảng khoái, mà là treo ngược nàng lên nguyên một ngày, để nàng ăn không ngon ngủ không yên, đó mới là cao thủ, ta oan uổng biết mấy mà…
Khóe mắt Minh Yên giật giật, cố gắng suy nghĩ đủ hướng, nàng không nghĩ ra Tuyên Đế sẽ có chủ ý gì, đương nhiên không cần phải chết sẽ tốt hơn, Minh Yên vẫn chưa sống đủ đâu.
“Trẫm cũng không phải là người không thông tình đạt lý, cũng rất cảm động trước tình cảm kiên định của hai người.” Tuyên Đế nghiêm túc nói.
Minh Yên nghe nói thế suýt chút nữa bị nghẹn chết bởi nước bọt, cảm động cái quỷ gì, có quỷ mới tin lời ông, tự bắt thang cho mình leo xuống cũng không thể không biết xấu hổ như thế, quả nhiên, trong thiên hạ có rất nhiều da mặt, ai cũng có đặc sắc riêng, nhiều đến mức choáng ngợp, đúng là được mãn nhãn mà. Minh Yên kiểm điểm, mình đúng là không cùng một cấp độ với cửu ngũ chí tôn mà, đây không phải là một khái niệm, mình phải nỗ lực học tập, ra sức theo đuổi mới được, nếu không lần giao tủ tới, chắc chắn sẽ thất bại thảm hại!
Một khắc trước, vừa đánh vừa giết, một khắc sau lại trở thành thông tình đạt lý, cực kỳ cảm động tốc độ trở mặt của Tuyên Đế còn nhanh hơn cả lật sách, độc đáo thì đi tới chỗ nào cũng độc đáo, phàm nhân không theo kịp!
Trong vườn cực kì yên tĩnh, đều đang đợi Tuyên Đế nói nửa câu sau.
Tuyên Đế nhìn một người một lượt, không nhanh không chậm nói: “Theo lý mấy người trá hình chống lại thánh chỉ như vậy chính là phạm vào tội lớn, nhưng Trẫm yêu quý nhân tài, Chu Hạo Khiên là một nhân tài, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể đánh cược một lần với mấy người, thế nào?”
Đánh cược một lần…
Ai cũng nói Chu Hạo Khiên thất thường, vị này mới là ông tổ á…
“Không biết Hoàng thượng muốn đánh cược cái gì?” Chu Hạo Khiên cẩn thận hỏi, sao cứ thấy lông măng dựng đứng hết lên vậy nhỉ? Gió nhẹ thổi qua cũng khiến hắn sợ hãi.
Minh Yên cũng cảm thấy không chắc, mình thì có cái gì để đánh cược với cửu ngũ chí tôn chứ? Nghĩ đi nghĩ lại cũng không nắm được điểm chính, nhìu mày nhìn về phía Tuyên Đế.
Tâm tình Tuyên Đế rất tốt, ông ta dễ dàng lắm à, muốn tìm cho mình một bậc thang cũng phải vắt hết óc ra suy nghĩ, một đám khốn kiếp kia chỉ biết cầu xin tha, chẳng có ai tìm bậc thang cho ông ta đi xuống, đúng là chẳng trông cậy vào được mà!
Đám người không trông cậy vào được: lão già ngài muốn tìm thang thì không thể ra một vài ám hiệu à, nhìn dáng vẻ vừa rồi của ngài ai dám tùy tiện đưa thang chứ, nhỡ đưa thang không thành, còn kéo cả mình vào thì sao, mua bán lỗ vốn như thế ai mà làm chứ!
Trăm miệng một lời, Hoàng đế câm nín! Quả nhiên, trên thế giới này có thể tin tưởng chính mình, cho nên không thể trách cứ Hoàng đế tự xưng vương, đều là có nguyên nhân cả đấy!
“Hai người muốn chết vì tình, ta vốn không có ý kiến gì, nhưng Chu Hạo Khiên ngươi là tướng tài, chết thật sự đáng tiếc, nhưng nếu Trẫm tùy tiện thu hồi thánh chỉ lại, Trẫm lại không cam lòng, thay vì giằng co thế này, không bằng đánh cược đi.” Tuyên Đế đứng dậy, nhìn mọi người một lượt, thấy vẻ mặt mờ mịt của mọi người thì cực kỳ hài lòng, ít nhất thỏa mãn về mặt tâm lý, tâm tư của Hoàng đế không thể để người ta đoán được!
“Nếu lần này Úc Minh Yên sinh được nhi tử, Trẫm sẽ thu hồi thánh chỉ không ban hôn nữa, nếu sinh nữ nhi, vậy chuyện ban hôn sẽ tiếp tục, thế nào?”
Mọi người đều đổ mồ hôi, khuôn mặt đen lại!
Trái tim nhỏ của Minh Yên run lên, tưởng đâu nghiêm trọng lắm chứ…
“Được, đánh cược thì đánh cược. Người ta mang thai một đứa thật sự không dám đánh cược lắm, nhưng trong bụng thần thiếp tận ba đứa, cơ hội thắng sẽ cao hơn một chút!” Vẻ mặt Minh Yên cực kì nghiêm túc, thế nhưng lại nói ra lời khiến người ta mất hết kiên nhẫn lại thèm muốn không thôi, Minh Yên đúng là tốt phước, lần đầu tiên trong đời Hoàng đế đánh cược với người khác, còn đụng trúng nàng mang thai ba, ba đứa hẳn sẽ có một đứa con trai nhỉ? Đây không phải là đang nhường công khai à?
Mọi người nghi ngờ Tuyên Đế, ông nhận thua chẳng phải là được à, còn cứng rắn cãi lại, xác suất người ta sinh con trai nhiều gấp ba lần người thường đấy, ông cũng không biết xấu hổ mà đi đánh cược!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");