Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vụ đánh cược này được quyết như vậy, bầu không khí trong vườn lập tức bớt căng thẳng, và càng khiến người ta bất ngờ là Tuyên Đế lại nhìn Minh Yên nghiêm túc nói: “Nếu thai ba của ngươi đều là nam hài, Trẫm sẽ đích thân ban hôn cho ngươi, nâng lên Chính phi!”
Hai mắt Minh Yên sáng lên, cái này hay, dường như không có bao nhiêu độ khó, nếu thai ba này đều là nam hài, vậy xác suất cả ba đều là nữ hài cũng rất lớn, thế khác nào sinh một đứa? Cho nên nàng vẫn ngóng trông được thai long phượng, nhi nữ đủ cả tốt biết bao nhiêu!
“Nếu đều là nữ hài, vậy ngươi phải vui vẻ rước Chính phi vào cửa.” Tuyên Đế lại nói.
Ông khỏi phải dông dài điều hiển nhiên này!
“Nếu là thai long phượng thì sao? Hai nam một nữ hoặc hai nữ một nam thì sao? Không biết Hoàng thượng có ban thưởng gì không ạ?” Xác suất này cũng rất lớn, Minh Yên lên tiếng hỏi.
Thứ được đằng chân lân đằng đầu này… Khóe miệng Tuyên Đế giật giật, nói: “Nếu hai nam một nữ thì để Chu Hạo Khiên tự nâng ngươi lên thành Chính phi, Trẫm thu hồi thánh chỉ ban hôn. Nếu hai nữ một nam, vậy Trẫm sẽ không ban hôn cho ngươi, nhưng Trẫm sẽ phong nam hài kia thành Vương thế tử đời kế tiếp.”
Vậy mới nói không đoán ra được tâm tư của lão hồ ly. Đây là cái lý luận gì chứ? Nhưng Hoàng đế nói vậy, có phải là đang áy náy đền bù cho Chu Hạo Khiên mất mẫu thân từ nhỏ không?
Không ai đoán ra, vẻ mặt của mọi người đều không bình thường, ánh mắt nhìn Minh Yên cũng rất khác, sắc mặt của Vũ Ninh Vương cừng đờ, mất hồn mất vía, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đánh cược xong, mọi người đã trì hoãn ở ngự hoa viên rất lâu, Tuyên Đế lập tức đứng dậy trở về tiền điện, đám người đi theo cũng rời đi, nhưng lúc đi ngang qua Chu Hạo Khiên thì đột nhiên dừng bước, nói: “Ngươi không cần đi, ở lại với tức phụ của ngươi đi.”
Chu Hạo Khiên vội vàng tạ ơn, Tuyên Đế như nhớ ra gì đó, quay người nhìn lướt qua mấy người Lan Cúc, Lan Phương và Lan Lăng, trầm ngâm một lát, mới đầu muốn nói gì đó nhưng rồi lại nhíu mày im lặng, phất tay áo rời đi.
Hoàng thượng rời đi, chỉ còn lại ba vị phi, không khí cũng bớt căng thẳng, mọi người đều chúc mừng Minh Yên vừa qua được một kiếp nạn. Trong lòng Chung Phi và Lan Phi rất khó chịu, nhìn Minh Yên mà thái độ chẳng tốt đẹp gì, nói mấy câu rồi dẫn người qua cái đình bên cạnh nói chuyện riêng. Vân Phi thì dẫn Minh Yên, Hạo Khiên, Tống Tiềm, Liễu phu nhân, Liễu Thanh Mi trở về cái đình vừa nãy.
Sau khi tất cả ngồi xuống, lúc này Vân Phi mới quở trách Minh Yên và Chu Hạo Khiên, hai người chỉ nghe mà không cãi lại. Nhìn nụ cười của hai người, Vân Phi muốn nói cũng hết nói nổi, cuối cùng thở dài: “… Đúng là tuổi trẻ can đảm, nhưng sau này không thể lỗ mãng như vậy nữa!” Còn muốn nói gì đó, lại chợt nhớ tới tỷ tỷ đã mất, Vân Phi nhất thời không nói nên lời.
Tống Tiềm thấy vậy vội vàng an ủi Vân Phi, hồi lâu sau mới quay lại nhìn Chu Hạo Khiên, nói: “Lá gan của đệ càng ngày càng lớn rồi, tối hôm nay tới gặp ta, ta có lời cần nói với đệ.”
Chu Hạo Khiên vừa nhìn thấy ánh mắt kia của Tống Tiềm thì trong lòng nổi trống, nói: “Ta không có thời gian.” Mỗi lần tiểu tử này có ánh mắt ấy là muốn tìm người đánh nhau, gọi cho vui là giãn gân cốt, nhưng mỗi lần giãn gân cốt Chu Hạo Khiên đều phải đương đầu với họa lớn ngập trời, kết quả chính là bị Tống Tiềm đánh như liều chết, Chu Hạo Khiên thảm thương vô cùng, mặt mũi bầm dập đã đành, còn phải nằm ít nhất trên giường ba ngày.
“Không có thời gian? Vậy được, đợi khi nào đệ có thời gian thì chúng ta nói chuyện, ta chờ được.” Thái độ của Tống Tiềm vẫn rất bình tĩnh, ưu nhã bất biến, chỉ có đôi mắt kia là dần tối sầm lại.
Trong lúc hai người họ đứng đó nói chuyện, Minh Yên đã bị Liễu Thanh Mi kéo qua bên nói chuyện riêng, không hề chú ý tới sóng cuộn biển dâng giữa hai huynh đệ họ, Liễu phu nhân thì đang nhỏ giọng nói chuyện với Vân Phi, nhất thời sáu người chia ba nhóm, nhóm nào cũng vui vẻ hòa hợp.
Ở nơi xa, Lan Lăng ngồi buồn thiu một mình trong một đình nhỏ, dù là phe nào thì nàng ấy cũng không thể theo vào, Tống Tần lại không ở đây, nàng ấy thật sự buồn chán.
Minh Yên ngẩng đầu, vô tình lướt qua Lan Lăng, thấy Vân Phi đang nói chuyện vui vẻ với Liễu phu nhân, nàng bèn lặng lẽ kéo Liễu Thanh Mi tới chỗ Lan Lăng…
Trong cung mở tiệc, sau khi dùng xong bữa trưa thì lần lượt xuất cung, kết thúc một ngày mệt nhọc, Minh Yên vừa lên xe ngựa đã ngả người xuống gối mềm, không muốn động đậy nữa. Chu Hạo Khiên lập tức lên xe ngựa, Bạch Hinh nhanh nhạy đi phía sau xe.
Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên, hai người bốn mắt nhìn nhau, rất lâu sau mới nói: “Thật tốt khi có chàng ở bên.”
Đây không phải là nói nhảm, nàng biết lúc Chu Hạo Khiên nói sẽ đi theo mình là lời thật lòng, Minh Yên muốn nói cảm ơn nhưng lại thấy khách sáo, vô nghĩa và thật xa cách, muốn nói hắn ngốc lại cảm thấy không ổn, cuối cùng thốt ra câu này, thế rồi lập tức cảm thấy đúng vô cùng, thật tốt khi có hắn ở bên.
Chu Hạo Khiên ôm Minh Yên vào lòng, thở dài: “Rất khó để Hoàng thượng thay đổi chủ ý, hôm nay có thể thỏa hiệp không chỉ vì cảm động trước quyết tâm của hai ta.”
Minh Yên gật đầu, nói: “Ta hiểu, phần lớn là Hoàng thượng quý trọng tài năng của chàng.”
Chu Hạo Khiên khẽ than một tiếng, lại nói: “Còn một điểm nữa, ta đã đồng ý với Hoàng thượng một điều kiện.”
Minh Yên sửng sốt, quay đầu nhìn Chu Hạo Khiên, sốt ruột hỏi: “Điều kiện gì?”
“Ta cam đoan với Hoàng thượng, nhân mã của Phi Ưng lệnh tuyệt đối sẽ không tham gia vào cuộc chiến đoạt hoàng vị.” Chu Hạo Khiên mỉm cười, từ tốn nói.
Minh Yên sững sờ, không ngờ sẽ như vậy. Nếu quả thật như vậy, khác nào Hoàng thượng không định để Tống Tiềm kế thừa ngôi vị, Hoàng thượng biết rõ Chu Hạo Tuấn và Tống Tiềm có qua lại mà còn muốn Chu Hạo Khiên đồng ý điều kiện như vậy, nàng lập tức cảm thấy e rằng hi vọng tranh đoạt hoàng vị của Tống Tiềm sẽ không cao.
“Phi Ưng lệnh không tham gia thì thôi, dù sao chàng vẫn còn Phượng Kiêu, chỉ đồng ý Phi Ưng lệnh chứ đâu có nói Phượng Kiêu không được tham gia.” Nàng ngưng một thoáng rồi hỏi: “Tống Tiềm biết chuyện này không? Ý của ta là Phượng Kiêu…”
Chu Hạo Khiên lắc đầu, thở dài một hơi, nói: “Ta phải để đường lui cho đời sau…”
Minh Yên hiểu, Chu Hạo Khiên tin Tống Tiềm sẽ không động tới Chu gia, nhưng con cháu của Tống Tiềm thì sao? Liệu có nghi kỵ Chu gia như Tuyên Đế không? Phi Ưng lệnh là của Chu gia, cả thiên hạ đều biết, nhưng không ai biết về Phượng Kiêu, đây mới là đường lui của Chu gia.
Minh Yên thở dài, đưa tay xoa bụng, hồi lâu mới nói: “Ta hiểu, chàng yên tâm, sẽ không có ai khác biết được chuyện này.”
Chuyện trên đời chính là vậy, không phải không tin Tống Tiềm, nhưng mỗi đời vua đi với mỗi đời thần, Tống Tiềm và bọn họ của trăm năm sau sẽ thế nào đây? Chu Hạo Khiên nói rất đúng, phải chừa đường lui cho đời sau…
Nhưng hai người không ngờ tới, chính vì vụ đánh cược này, chính vì lời hứa phong Vương Thế tử của Hoàng đế mà thời gian tới Minh Yên càng thêm hung hiểm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");