Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
  3. Chương 188: Nỗi khổ của uyên ương, Mục Trắc phi khó nói nên lời
Trước /324 Sau

Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 188: Nỗi khổ của uyên ương, Mục Trắc phi khó nói nên lời

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vũ Ninh Vương đang muốn cởi triều phụ trên người xuống, thấy dáng vẻ này thì vội hỏi: “Sao thế? Ai đã bắt nạt nàng?” Vừa nói vừa đỡ Mục Trắc phi, vẻ mặt dịu dàng dỗ dành, lo lắng quan tâm hỏi han.

Mục Trắc phi vội lau nước mắt, lắc đầu nói: “Không sao, là thiếp thân thất lễ.”

Vũ Ninh Vương nghe vậy nhíu mày, nhưng nếp nhăn kia lập tức biến mất, nói: “Ta nghe nói người nhà của nàng mới tới, có phải nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện gì không?”

Mục Trắc phi đang lo không tìm được lí do, nghe vậy lập tức đáp: “Vương gia đoán gần đúng rồi, là Đại tẩu nhà mẹ đẻ ta, dạo này sức khỏe của tẩu ấy không được tốt lắm, chàng cũng biết hai bọn thiếp rất thân thiết với nhau mà, trong lòng buồn bực nên nhất thời thất thố.”

Vũ Ninh Vương nghe vậy bèn cười nói: “Còn tưởng là chuyện gì ghê gớm, Đại tẩu nhà mẹ nàng cũng không lớn tuổi, chỉ là chút bệnh vặt thôi, nghỉ ngơi chăm sóc tốt là khỏi ngay, nàng từng này tuổi rồi mà còn sụt sùi nước mắt.”

Mục Trắc phi nghe vậy xấu hổ nói: “Để chàng chê cười rồi.”

Giọng điệu này lại khiến Vũ Ninh Vương không vui, thở dài nói: “Hai ta ở bên nhau bao năm rồi mà nàng còn nói lời khách sáo thế?”

Mục Trắc phi giật mình, hóa ra không biết từ khi nào, mình đã không còn coi nam nhân trước mắt này là người thương, mà giờ đã thay bằng thái độ như với một phu quân. Thời gian vô tình, cuốn đi vô vàn ngọt ngào thuộc về họ, bất tri bất giác hình thành ngăn cách không nhìn thấy giữa hai người.

Ánh mắt như trở nên mông lung, Mục Trắc phi nhìn Vũ Ninh Vương, một câu trong miệng khó nói ra lời, bà ta và ông ta đã không còn như năm đó…

****

Tin tức Mục Trắc phi và Tần Trắc phi cùng lo liệu gia yến tết Đoan Ngọ nhanh chóng truyền vào Vô Vi Cư, Minh Yên vừa ngủ trưa dậy, mấy bé con trong bụng không chịu nằm ngoan, dạo này thai máy ngày một nhiều, thường làm nàng không ngủ ngon được, có đêm còn phải ngồi dậy xoa bụng.

Mỗi lần như thế, Chu Hạo Khiên lại tức giận nghiến răng, hận không thể xách cổ ba nhóc quậy ra đánh cho một trận no đòn, trông mấy ngày nay Minh Yên gầy đi, Chu Hạo Khiên đau lòng chạy khắp Kinh thành tìm đồ ăn ngon miệng cho Minh Yên ăn. Người xưa dạy rượu thơm ở trong ngõ sâu, tương tự cũng có rất nhiều món ăn dân gian cực ngon nằm trong hẻm nhỏ, mới nửa tháng ngắn ngủi, Chu Hạo Khiên đã nằm lòng phố lớn ngõ nhỏ ở Kinh thành.

Dù là ngõ sâu phải quẹo chín rẽ mười tám lần ở thành Tây, hay đường lớn phồn hoa nhộn nhịp, chỉ cần có món ngon, Chu Hạo Khiên sẽ nghĩ cách tới tận nơi cho bằng được, tới mức chỉ cần Chu Hạo Khiên tìm ra một mĩ vị là quán đó lập tức làm ăn phát đạt, khách quý chật nhà. Những ngày này không biết có bao nhiêu quán trở nên nổi tiếng, hành tung mỗi ngày của Chu Hạo Khiên cũng trở thành câu chuyện đầu môi của mọi người.

Lười dậy rửa mặt, vẽ mày, Minh Yên mới dậy vẫn còn đang ngái ngủ lại bị ba nhóc đá tỉnh, nằm nghiêng người trên gối mềm, lười biết không muốn nói, càng không muốn làm gì, cứ nằm như thế, như thể toàn bộ sức lực đều dồn hết lên gối mềm.

Hồng Tụ bưng trái cây đã ngâm qua nước giếng mát xếp vào trong mâm thủy tinh, quả hoa hồng đo đỏ còn ướt nước nhìn thôi đã thấy mát lạnh, màu sắc tươi sáng kia khiến Minh Yên dù đang lười biếng không muốn động dậy cũng phấn chấn vui vẻ lên. Nàng nhìn Hồng Tụ cầm dao sắc gọt vỏ, lấy hạt, cắt thành các miếng nhỏ, sau đó cắm tăm trúc vào dâng lên cho Minh Yên, Minh Yên lập tức đón lấy, thèm ăn quá…

Ăn hết một quả, lúc này Minh Yên mới hỏi: “Gần đây có tin gì mới không?”

Hồng Tụ dọn sạch sẽ, trả lời: “Mục Trắc phi và Tần Trắc phi đều muốn đào hố chôn đối phương ở chỗ lão Vương phi, kết quả cả hai người đều bị kéo xuống. Nếu cứ như vậy có lẽ gia yến tết Đoan Ngọ sẽ không có gì vui để xem.”

Minh Yên khẽ cười, nói: “Vậy cũng chưa chắc, cái nguy hiểm là cái khiến người ta không nghĩ tới, vẫn nên chủ động bảo vệ bản thân.”

Hồng Tụ cảm thấy lời này phức tạp, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Ý của chủ tử là bọn họ vẫn sẽ ra tay? Thế thì to gan quá rồi, lão Vương phi đang trông chừng đó.”

“Chính vì có lão Vương phi ở đó, mọi người càng không nghĩ sẽ có kẻ dám ra tay, thế nên nhất định sẽ có người làm ngược lại đó.” Minh Yên cảm thấy rất có thể sẽ xảy ra tình huống ấy, bởi vì nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, mọi người đều cho rằng ai động thủ lúc này chẳng khác nào xin chết, thế nhưng có lẽ sẽ có kẻ lợi dụng cục diện như vậy để hành động, không thể phủ nhận cục diện ấy sẽ biến thành lá chắn bảo vệ, vấn đề chỉ còn nằm ở lá gan và mưu kế.

Chu Hạo Kiên vén màn bước vào, ngoài trời đang nắng to, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi như hạt trân châu chảy dọc gương mặt.

Minh Yên thấy hắn vào thì vội vàng đứng dậy, cầm khăn lau mồ hôi trên trán cho hắn, nói: “Sao trưa nay chàng đổ nhiều mồ hôi vậy?”

Chu Hạo Khiên dơ bọc giấy trong tay lên, cười nói: “Không phải hôm qua nàng bảo muốn ăn thịt hươu nướng à? Thành Đông có cửa hàng làm rất ngon, ta hạ triều cưỡi ngựa đi mua một bọc, nàng ăn thử xem có thích không, ta ăn ở đó rồi, mùi vị được lắm, Tống Tần giới thiệu vẫn rất chuẩn.”

Minh Yên ấm lòng, kéo Chu Hạo Khiên ngồi xuống bên cạnh mình, nói: “Mấy ngày nay ta khỏe hơn nhiều rồi, chàng không cần chạy đi chạy lại nữa đâu, hơn nữa còn nhiều công vụ phải xử lí như thế, dù là người làm bằng sắt cũng không chịu được nữa ấy.”

Hồng Tụ lặng lẽ lui ra ngoài, nhẹ nhàng hạ rèm xuống, Chu Hạo Khiên không biết có ổn thật không, nhìn Minh Yên hỏi: “Trông nàng mệt thế này, lại không ngủ ngon à?”

Minh Yên sợ hắn lại dọa đánh mông hài tử, vội lảng sang chuyện khác: “Lần trước chàng bảo có tin tốt muốn nói với ta, dạo này bận không quan tâm tới, thế rốt cuộc là tin tức gì?”

Chu Hạo Khiên nghe Minh Yên hỏi vậy thì kể: “Nàng không nói ta cũng quên mất, thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, hôn sự của An Thân Vương quyết định rồi, chính là nữ nhi của Liễu gia Liễu Thanh Mi mà lần trước nàng thích ấy.”

Minh Yên nhíu mày, cảm thấy có chỗ kì lạ, rõ ràng ngày đó Chu Hạo Khiên rất vui, giống như không chỉ vì chuyện này, hôn sự của Tống Tiềm không thể khiến Chu Hạo Khiên vui đến vậy. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, Chu Hạo Khiên sợ mình lo lắng nên không chịu nói?

Nghĩ tới đây, Minh Yên ngẫm nghĩ rồi nói: “Rõ ràng ngày đó chàng rất hưng phấn, nếu là tin tức tốt chắc chắc tốt hơn tin tức này. Ta lại quá hiểu chàng, có phải xảy ra chuyện gì không, chàng sợ ta lo lắng nên không chịu nói đúng không? Chàng không nói ta càng lo lắng hơn, vậy nên ta muốn nghe lời nói thật!”

Chu Hạo Khiên sững người, quay đầu cười nói: “Nàng thông minh như vậy làm gì, thật ra vốn là một việc tốt, ta muốn kể với nàng để nàng vui, ai ngờ mới được mấy ngày đã biến thành tin xấu, ta không muốn nàng buồn bực nên không nói nữa.” Nói tới đây Chu hạo Khiên nhíu mày, thở dài rồi tiếp: “Lúc đầu là một cơ hội rất tốt, ta nghĩ An Thân Vương có thể mượn chuyện này tạo dựng tên tuổi trong triều, ai ngờ lại bị Túc Thân Vương vượt mặt cướp công đầu.”

Minh Yên chau mày, nói: “Túc Thân Vương? Đang êm đẹp sao lại bị Túc Thân Vương biết?”

Nhắc tới Túc Thân Vương là lại nghĩ tới Chung Dực, Minh Yên cũng lấy làm lạ, mỗi lần liên quan tới Chung Dực là y như rằng mọi chuyện đều không được thuận lợi.

“Chắc là trong nội bộ bọn ta có mật thám của địch, ta và An Thân Vương đã bắt đầu xử lí việc này, nàng không cần lo lắng.” Chu Hạo Khiên an ủi Minh Yên.

Minh Yên gật đầu, quả thật nàng không giúp được gì trong việc này, ngẫm nghĩ rồi nói: “Hạo Khiên, chàng phải chú ý phía Chung Dực, bây giờ ba vị Vương tranh đoạt ngôi báu ngày một ác liệt, tình thế đoạt trữ từ từ kịch liệt, không biết sau này còn thế nào nữa, bản thân chàng cũng phải cẩn thận. Chung Dực của hiện tại và Chung Dực ta biết năm đó như hai người khác nhau, ta không biết trong chuyện triều chính hắn lại tài giỏi như vậy, đợi một thời gian nữa e rằng càng khó đối phó hơn.”

Chu Hạo Khiên nghe vậy mặt mày lập tức hớn hở, Tiểu Yên Nhi nhà hắn có thể phân chia rạch ròi niềm vui mới tình yêu cũ, Chung Dực kia chính là sóng trước, đã bị đánh tan trên bờ cả. Hắn ôm Minh Yên vào lòng, nói: “Tiểu tử Chung Dực này khiến người ta còn lo lắng hơn cả phụ thân hắn, mấy ngày trước Hoàng thượng điều tra án gian lận thi phủ, bọn ta đã nắm được manh mối, tra ra nguồn cơn gốc rễ, vốn tưởng có thể lập công nhưng lại bị Chung Dực cướp mất, lại cướp rất xuất sắc, chắc là tiểu tử này muốn trả thù vụ bắt được Lục La lần trước, ra tay vừa chuẩn vừa hung ác, thật sự đáng gờm.”

Minh Yên lại rất lo lắng, chỉ là ngoài mặt không biểu hiện ra, nhẹ giọng bảo: “Hoàng thượng có thái độ thế nào với ba vị Vương gia? Tình cảnh hiện tại của An Thân Vương có ổn không?”

Chu Hạo Khiên khẽ cười một tiếng, lập tức đáp: “Bọn ta đã bắt đầu liên lạc với các thế lực mới nổi trong triều, tranh thủ gây dựng phe cánh cho An Thân Vương trong thời gian ngắn nhất, mặc dù mấy năm nay An Thân Vương không kéo bè kết phái, nhưng ngày thường cũng làm không ít chuyện tốt giúp người, tích lũy lâu dần cũng thành một lực lượng vô hình, chính vì lực lượng này vô hình nên mới quý giá. Túc Thân Vương và Tương Thân Vương mắt cao hơn đầu, hiện giờ bọn họ vẫn chưa để mắt tới lực lượng của An Thân Vương, như vậy chúng ta lại được lợi.”

Minh Yên gật đầu, điểm này thì nàng tán đồng, giống như hồi mình còn ở Úc phủ, muốn che giấu thực lực để đối thủ không quá để ý tới mình, rồi cứ thế giáng một đòn bất ngờ, đạt được thành quả lớn nhất. Dù là trên triều đình hay trong hậu viện, kỳ thật cũng dùng chung một đạo lý, ai có thể nhịn người đó sẽ là người chiến thắng cuối cùng, Lan Nhụy quá nổi bật nên đã về với cát bụi từ lâu. Túc Thân Vương và Tương Thân Vương hai hổ đánh nhau, An Thân Vương có thể ngư ông đắc lợi. Minh Yên khá hiểu cho hoàn cảnh ẩn nhẫn của An Thân Vương, đang muốn nói với Chu Hạo Khiên, chậm rãi tích lũy sức mạnh cho mình, đó mới là việc cao thủ nên làm.

Minh Yên không hiểu chính trị, nhưng nàng biết, dù cung đấu gia đấu hay quyền đấu thì thắng lợi sau cùng đều thuộc về người giỏi ẩn nhẫn, trên đầu chữ nhẫn có một con dao, người ẩn nhẫn giỏi chỉ được một hai người trong trăm người thôi.

Chu Hạo Khiên phân tích kỹ lưỡng tình hình hiện tại với Minh Yên, cuối cùng nói: “Chắc nàng vẫn chưa biết, Lỗ Trắc phi của Túc Thân Vương có một biểu muội, người này được gả cho Đại ca của Mục Trắc phi, thành tẩu tử ruột thịt của Mục Trắc phi.”

Minh Yên sửng sốt, tiếp lời: “Hóa ra là vậy, hôm nay mẫu thân và Đại tẩu của Mục Trắc phi tới thăm bà ta, không biết có chuyện gì không?” Minh Yên không ngờ người nhà mẹ đẻ cả Mục Trắc phi lại về phe Túc Thân Vương, mà Vương phi lại là dì ruột của An Thân Vương, trong mơ hồ Minh Yên cảm nhận thấy có gì đó không được bình thường, thế mà trong Vương phủ lại có liên quan tới tranh đấu triều đình, người của hai phòng ủng hộ hai vị Thân Vương. Vậy Tần Trắc phi thì sao?

Theo Minh Yên biết, Tần Trắc phi sinh ra trong một gia đình giàu có suy đồi, sau này bị bán vào Vương phủ làm thị tỳ hầu cận của Vũ Ninh Vương, theo Vũ Ninh Vương lâu năm nên trở thành di dương, cuối cùng sinh thứ trưởng và được nâng lên Trắc phi. Bởi vì có tình cảm tử nhỏ, lại sinh được nhi tử nên rất nhiều người không có ý kiến gì với chuyện Tần Trắc phi được nâng lên làm Trắc phi.

Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên, hỏi: “Những năm qua chàng có điều tra người nhà của Tần Trắc phi không?”

Chu Hạo Kiên gật đầu, đáp: “Mấy năm trước có điều tra, nhưng không có gì nghi ngờ. Sao nàng lại hỏi vậy?”

Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc. Chu Hạo Khiên là nam nhân, mặc dù cẩn thận, mặc dù biết hậu viện tranh đấu tàn khốc, thế nhưng hắn không trực tiếp tham gia, không để ý tới một số chuyện. Sự mất cảnh giác này có lẽ do một số kẻ cố tình tạo nên, tỏ ra yếu thế không màng sự đời sẽ tạo cho mọi người cái nhìn không tranh quyền thế…

Tần Trắc phi nhẫn nhịn mười mấy năm, sức chịu đựng này không phải ai cũng làm được. Bà ta chấp nhận ẩn mình mười mấy năm qua, Minh Yên không tin bà ta không có một chút toan tính nào!

Minh Yên ngước mắt nhìn Chu Hạo Khiên, chậm rãi phân tích cho hắn: “Lúc chàng điều tra Tần Trắc phi là lúc bà ta đang ẩn mình trong tiểu viện, cho nên lúc ấy mới không khiến người khác chú ý, người nhà của bà ta cũng sẽ không phô trương, nếu bọn họ cẩn thận làm vậy, chắc chắn chàng điều tra không được gì. Thế nhưng chàng nghĩ lại xem, Tần Trắc phi lợi dụng sai lầm của Mục Trắc phi mà tái xuất, lập tức chiếm được một nửa quyền quản gia, hơn nữa khoảng thời gian này Tần Trắc phi hành động không còn thận trọng ẩn nhẫn như trước, bây giờ đã công khai đối địch với Mục Trắc phi, không ngại gây chuyện trước mặt lão Vương phi, bà ta dám làm vậy thì chỉ có một khả năng, đó là sau lưng bà ta có một thế lực nào đó không an phận, kéo theo Tần Trắc phi cũng không an phận theo.”

“Hồng Đằng La vô cùng quý giá, không phải người có lai lịch làm sao có được? Nhưng rốt cuộc sau lưng Tần Trắc phi là ai? Tương Thân Vương? Túc Thân Vương? Túc Thân Vương có Mục Trắc phi là đã đủ rồi, theo lý thì sẽ không cài thêm người nữa. Chẳng lẽ là Tương Thân Vương?”

Nghe Minh Yên nói vậy, cuối cùng Chu Hạo Khiên cũng hiểu ra, dù cuộc chiến của nữ nhân không được chú ý nhưng vén lên lại toàn những chuyện bẩn thỉu độc ác, được Minh Yên khai sáng, Chu Hạo Khiên lập tức đứng dậy, nói: “Giờ ta sẽ phái người điều tra người nhà Tần Trắc phi ngay, nếu bọn họ có hành động gì, chắc chắn sẽ để lại manh mối, kẻ giật dây cũng sẽ nổi lên mặt nước!”

Minh Yên gật đầu, ánh mắt lóe lên, đưa tay kéo Chu Hạo Khiên lại, ghé tai hắn: “Ta giúp chàng một tay…” Nói rồi thì thầm vào tai Chu Hạo Khiên, thấy sắc mặt Chu Hạo Khiên xanh xám, không ngừng lắc đầu, không biết Minh Yên đưa ra kế hoạch ngốc nghếch gì…

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /324 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trường Sinh Nguyệt

Copyright © 2022 - MTruyện.net