Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lần này Minh Yên gặp nạn khiến Chu Hạo Khiên cực kỳ sợ hãi, lập tức hạ quyết tâm muốn chuyển ra ngoài, nếu không còn hai tháng nữa chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên hắn tuyệt đối không kéo dài thời gian ở lại vương phủ nữa.
Viện Thúy Ninh đêm khuya thanh vắng, bầu trời tối đen như một mãnh thú to lớn muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ, một người đứng dưới trời sao trong khung cảnh này sẽ cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, tựa như một giọt nước trong biển cả mênh mông, không có gì nổi bật.
Đại nha hoàn của lão Vương phi đều canh giữ ngoài cửa, Tiền ma ma cũng ở ngoài, sắc mặt sa sầm, lần này Minh Yên suýt nữa bị mất mạng tại Đoan Ngọ, thật sự khiến lòng người bất an, thậm chí ngay cả không khí cũng trở nên nặng nề vô cùng, giống như muốn cướp đi hơi thở của người ta.
Trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện khe khẽ nhưng không nghe rõ là đang nói gì, chỉ nghe thấy giọng nói rất nghiêm túc và xen lẫn những tiếng thở dài văng vẳng trong trời đêm, quẩn quanh lòng người, khiến người ta càng không dám thở mạnh.
“… Mẫu phi, e rằng việc này không được, sao có thể để bọn trẻ tùy hứng như thế?” Vũ Ninh Vương cau mày, mặt đen như mực, không ngờ phu thê Chu Hạo Khiên lại muốn dọn ra ngoài, đây không phải là như tát vào mặt ông ta à?
“Nhân tính? Ngoại trừ cái này con còn biết nói cái gì? Có một số người đúng là đến cả mạng cũng chẳng cần, hài tử trong bụng Minh Yên được đưa ra đánh cuộc với Hoàng thượng, những người này cũng dám động tay động chân, lại còn dùng cả Bách Hương tử, chẳng những muốn mạng đứa nhỏ, mà ngay cả mạng người lớn cũng chẳng tha, với lòng dạ độc ác như vậy, nếu là ta, ta cũng không dám ở trong cái vương phủ này.” Lão Vương phi rất tức giận, Minh Yến suýt chút nữa bị hại, bà đã đề phòng cẩn thận như thế mà vẫn xảy ra sơ suất, đúng là già rồi chẳng còn được việc nữa.
Vũ Ninh Vương nghe thế thì đứng bật dậy, nói: “Mẫu phi, không nghiêm trọng tới mức đó đâu, sau này để Vô Vi Cư tự lo chuyện cơm nước là được, dù có chuyện gì cũng không phiền người nhọc lòng, thế không được sao?”
Lão Vương phi nhìn nhi tử, hừ lạnh nói: “Không nghiêm trọng? Nếu Mục Nhu Gia xảy ra chuyện này, con còn có thể tỉnh táo như vậy không? Năm đó Mục Nhu Gia xém chút bị xảy thai, con trách móc Thải Nguyệt thế nào hả? Bây giờ Minh Yên bị người ta hại, con lại nghĩ đó không phải là chuyện lớn? Hồ đồ bao nhiêu năm như vậy, sắp có đích tôn rồi, con cũng phải biết nghĩ đi chứ!”
Nhắc tới chuyện cũ, sắc mặt Vũ Ninh Vương lập tức trở nên khó coi, nói: “Năm đó Thải Nguyệt tàn nhẫn ác độc, con không làm gì quá đáng hết!”
Lão Vương phi còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt cố chấp của con mình thì chỉ biết thở dài ngao ngán, nói: “Ta đã đồng ý với Hạo Khiên, sau khi hạ sinh hài tử sẽ về lại, tóm lại một câu, tuyệt đối không thể để Minh Yên chịu bất cứ nguy hiểm nào nữa, nếu con bé có chuyện gì, Hoàng thượng biết được thể nào cũng truy cứu, hơn nữa với tình cảm Hạo Khiên dành cho Minh Yên, e rằng thằng bé sẽ làm long trời lở đất, con mình nuôi còn ai hiểu hơn mình? Lần này Minh Yên xảy ra chuyện quả thực đã cảnh tỉnh chúng ta, con cũng ngẫm lại đi, tại sao kẻ đó có thể động thủ một cách dễ dàng như vậy, xét cho cùng cũng vì trong vương phủ có người không yên phận, dù kẻ đó là ai, chỉ cần tra ra được tuyệt đối không thể dung túng!”
Thái độ của lão Vương phi đặc biệt nghiêm túc, thấy rõ sự mệt mỏi trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, trong lòng bà vô cùng khó chịu, vì dù sao bà cũng già rồi, không còn nhiều sức lực như ngày xưa nữa. Bà ngẩng đầu nhìn con trai của mình, than nhẹ một tiếng, nói: “Bây giờ cục diện triều đình rối ren, thay đổi khôn lường, con phải để tâm tới chuyện triều chính, đừng lo chuyện hậu viện làm gì. Phu thê bọn trẻ đã muốn dọn ra thì cứ để bọn nó dọn đi, đợi hạ sinh hài tử xong rồi quay về cũng không sao, bây giờ không cần để ý tới thể diện, tính mạng với là quan trọng.”
Vũ Ninh Vương thấy mẫu thân mình đã quyết thì cũng không phản đối nữa, im lặng gật đầu, còn muốn nói gì đó nhưng lại há to miệng không nói ra được chữ nào, ngồi thêm một lúc rồi đứng dậy rời đi.
Màn đêm buông xuống, trên trời lấp lánh ánh sáng, có tiếng thì thầm từ trong phòng của Mục Trắc phi: “Có phải nàng làm chuyện này không?”
“Ngay cả chàng cũng nghi ngờ ta, ta đã nói chuyện này không do ta làm, ta muốn tước vị nhưng chưa điên tới mức muốn một thi bốn mạng!”
“Không phải nàng thì tốt, không phải nàng thì tốt…”
“…” Mục Trắc phi không trả lời, cuộc nói chuyện của hai người từ từ biến mất trong đêm tĩnh, có lẽ có một số chuyện không giống bình thường, dù ta có liều mạng bảo vệ, liều mạng cướp, nhưng đã không thuộc về ta thì mãi mãi không phải là của ta.
Chuyện phu thê Chu Hạo Khiên rời vương phủ nhanh chóng lan truyền, lấy lý do là sức khỏe của Minh Yên không tốt cần phải tĩnh dưỡng, lão Vương phi có một trạch viện là hồi môn năm đó của bà, cách vương phủ một quãng đường, mặc dù không rộng bằng vương phủ nhưng cũng được ba sân rộng, lão Vương phi ra lệnh một tiếng lập tức sửa sang dọn dẹp để phu thê Chu Hạo Khiên dọn vào ở.
Tin tức này vừa truyền ra, Tần Trắc phi biến sắc, không thể ngờ Chu Hạo Khiên lại làm tới mức này, làm hỏng kế hoạch của bà ta, nếu dọn ra ngoài thật thì ngay đến cơ hội ra tay cũng không có, sau khi hài tử được sinh ra, nếu thật sự là hai nữ một nam, thánh chỉ hạ xuống, chắc chắn danh hiệu Vương thế tử sẽ không có lý do gì phải thay đổi, vậy bà ta ẩn nhẫn bao năm qua chẳng phải uổng phí rồi sao?
Đang nghĩ ngợi, Luyện Hoa vén rèm châu đi đến, bẩm: “Lữ di nương và Lan di nương đến muốn gặp ngài ạ.”
Tần Trắc phi khẽ cau mày, ngẫm nghĩ một lát rồi vẫn nói: “Dẫn người vào đi.”
Lữ di nương và Lan di nương nối đuôi nhau vào, bình thường hai người rất ít qua lại, thế mà hôm nay lại khiến Tần Trắc phi phải lấy làm kinh ngạc, sau khi mời hai người ngồi xuống, lúc này mới nói: “Không biết ngọn gió nào thổi hai vị muội muội tới, có chuyện quan trọng gì à?”
Lữ di nương nhìn Tần Trắc phi, ngượng ngùng nói: “Tần tỷ tỷ, ta là muốn đến hỏi xem, hôn sự của Linh Ngọc định tổ chức vào tháng mấy, đã có tin chính xác chưa? Ta cũng có thể giúp đỡ Đại tiểu thư chuẩn bị một chút.”
Trước đó vài ngày hôn sự của Chu Linh Ngọc đã được quyết định, nhưng vì chuyện Minh Yên đánh cuộc với Hoàng thượng quá náo động nên không ai để tâm tới.
“Đã chốt rồi, ta đang định nói chuyện với muội đây, ngay mùng bốn tháng Bảy, ngày chẵn là ngày lành.” Tần Trắc phi vừa cười vừa nói, nhắc tới mấy chuyện khác, cả chuyện đồ cưới của Linh Ngọc và rất nhiều công việc linh tinh khác, mất một lúc lâu mới nói xong, Lữ di nương nghe mà cười tươi như hoa không có gì bất mãn.
Lan di nương rất ít khi tham gia những việc này, Tần Trắc phi ngẩng đầu nhìn Lan di nương, lúc này mới nói: “Không phải Lan muội muội không thích quan tâm đến những chuyện này à, sao lần này lại có hứng thú thế?”
Lan di nương xấu hổ, nhìn Tần Trắc phi nói: “Tỷ tỷ nói phải, tỷ cũng biết muội lười mà, nhưng muội nghĩ chuyện lần này chỉ sợ ầm ĩ lớn lắm đấy, nếu dọn ra ngoài thật, người ngoài sẽ chỉ trỏ thế nào đây, thể diện của vương phủ biết để ở đâu? Nói một câu không dễ nghe, dù những người như chúng ta chẳng là cái thá gì nhưng cũng ảnh hưởng tới thanh danh, muội muội không tranh đấu, nhưng không muốn gánh ô danh trên lưng.”
Thật ra lời của Lan di nương cũng rất dễ hiểu, lúc này Minh Yên ôm bụng bầu chuyển khỏi vương phủ, dù có nói là dưỡng thai đi nữa, nhưng có nơi nào tốt hơn vương phủ chứ? Đây khác nào nói vương phủ khó sống nên mới buộc phải chuyển đi.
Kiểu gì người ta cũng hỏi tại sao không ở lại? Rồi thể nào cũng dẫn dắt tới chuyện trúng độc, tìm ra hung thủ rồi thì chẳng nói, nhưng nếu mãi vẫn không bắt được, thế thì ai cũng bị nghi ngờ, có người nào muốn chịu tiếng xấu đâu, Lan di nương phàn nàn cũng là chuyện bình thường.
Lúc này Lữ di nương nhìn Tần Trắc phi, tiếp lời: “Lan di nương nói không sai, Tần tỷ tỷ muốn Linh Ngọc vừa gả đi đã phải chịu ánh mắt phán xét của người đời như vậy thật à. Đứa nhỏ này quá là xui xẻo, sao lại đúng lúc xảy ra chuyện này chứ.”
Nữ tử thời xưa rất đặt nặng khuê danh, thậm chí còn quan trọng hơn dung mạo, Minh Yên vác bụng chuyển nhà, dù trong này có nguyên nhân gì đi nữa, nhưng chỉ cần một ngày chưa tra rõ, cho dù Linh Ngọc đã xuất giá thì cũng khó sống trước ánh nhìn của mọi người, nhất là với tân nương tử vừa mới xuất giá, phải nhịn trăm điều của nhà chồng, không tránh khỏi tủi thân, Lữ di nương rất đau lòng cho nữ nhi của mình.
Tần Trắc phi nghe vậy liếc nhìn hai người, bất đắc dĩ nói: “Còn có cách nào à? Chúng ta không có tiếng nói, Úc Trắc phi nói một câu, tiểu Vương gia lập tức xin lão Vương phi dọn ra ngoài, Vương gia đi khuyên cũng bị lão Vương phi đuổi về, ai bảo số chúng ta không tốt bằng người ta, bất kể lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt người ta mà sống.”
Nghe Tần Trắc phi phàn nàn, hai vị Lữ Lan đều lấy làm kinh hãi, Tần Trắc phi không bao giờ oán trách ai, cũng không bao giờ để lại ấn tượng xấu với ai, hiếm lắm mới nghe thấy bà ta trách cứ như thế, làm người ta sợ giật cả mình.
Tần Trắc phi như thể không nhìn ra thái độ khác lạ của hai người, cụp mắt thở dài, nói: “Úc Trắc phi trông có vẻ trầm tĩnh hiểu chuyện, thế mà lúc này lại không biết nặng nhẹ, chuyện hạ độc lần này còn chưa điều tra rõ căn nguyên đã vội vã chuyển nhà, nghĩ thế nào cũng thấy trong này có chỗ không đúng.”
Hai người Lữ Lan liếc nhau, không hiểu Tần Trắc phi nói có ý gì, thắc mắc: “Tần tỷ tỷ, ý của tỷ là?”
Tần Trắc phi cười khổ một tiếng, nói: “Ta cũng muốn kể với hai vị muội muội, đây cũng chỉ là nghe từ miệng người khác, nghe thì nghe nhưng tuyệt đối không được truyền ra ngoài, không thì ta không nói với các muội đâu.”
Tất nhiên hai người luôn miệng đồng ý, có ai mà không muốn hóng chuyện chứ.
“Các muội ngẫm lại xem, người bình thường như chúng ta làm sao biết tới độc dược cỡ Bách Hương tử, đã không biết tới nó thì càng không biết phải kiếm nó ở đâu, chuyện hạ độc này thật sự rất kỳ quái. Dù Úc Trắc phi buồn nôn nôn mửa, nhưng cũng không trúng độc, vẫn chưa tra rõ ra mọi chuyện đã muốn chuyển nhà, ai biết trong này có ẩn tình gì không?”
Lữ di nương bật thốt: “Ý của Tần tỷ tỷ là Úc Trắc phi vừa ăn cướp vừa la làng, thật ra muốn vịn cớ này để dọn ra ngoài, đúng không?”
“Lữ muội muội, ta không nói, là muội tự nói đấy.” Tần Trắc phi vội tiếp lời, nhìn hai người: “Vấn đề này cũng chỉ là suy đoán, đại nha hoàn trong viện ta nghe người khác nói vậy, không biết có thật không, nhưng nếu là sự thật… thế thì Úc Trắc phi này độc ác quá rồi.”
Lan di nương hoảng sợ ra mặt, mãi không nói nên lời, cả người cũng run rẩy, tựa như không thể tin được chuyện này, nói: “Tần tỷ tỷ, trông Úc Trắc phi không giống loại người như vậy, nàng ta dám lấy tính mạng của bản thân ra đùa sao?”
Tần Trắc phi than thở một tiếng, nói: “Người mà, lòng tham không đáy, được sủng ái đến mấy thì vẫn là Trắc phi, không phải Hoàng thượng đã nói chỉ khi sinh được hai nữ một nam, nhi tử của nàng ta mới có thể trở thành Vương Thế tử, nàng ta mới có cơ hội trở thành Chính phi, mà xác suất để có hai nữ một nam này là một phần sáu, nhưng nếu dọn ra ngoài, một mình mình một cái viện, chẳng phải làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn sao?”
Một câu này của Tần Trắc phi thật sự đã đánh tỉnh người trong mộng, sắc mặt Lữ di nương và Lan di nương đều trở nên tái nhợt, Lan di nương càng run rẩy, nói: “Chẳng lẽ mục đích thật sự của Úc Trắc phi muốn dọn ra ngoài để trộm long tráo phượng? Quá đáng sợ rồi.”
Lữ di nương lại lẩm bẩm một mình, nói: “Trời ơi, đây chẳng phải là… đây chẳng phải là…”
“Chuyện này là ta nghe người ta nói vậy, tin tưởng hai vị muội muội nên mới nói, các muội tuyệt đối không được kể với người khác, nếu không ta sẽ bị khiển trách, thật ra mấy ngày này quản gia chẳng dễ chịu gì cho can.” Tần Trắc phi u oán nói.
Lữ di nương và Lan di nương nào còn tâm trạng ngồi chơi, an ủi Tần Trắc phi mấy câu rồi vội vàng cáo từ. Nhìn bóng lưng của hai người, Tần Trắc phi nhếch môi, sắp tới trong phủ lại náo nhiệt rồi nhỉ?
****
Ngày đó Chung Dực theo dõi Thiên Hương, sau khi điều tra rõ nơi ở, sinh hoạt công việc, giờ giấc ngủ nghỉ, còn cả thói quen qua lại với hàng xóm xung quanh, tất cả mọi thứ, lúc này mới bắt đầu kế hoạch của mình.
Đầu tiên, hắn phái người bí mật bắt hài tử Thiên Hương đi, ngày nào bọn nhỏ cũng theo ma ma chơi một canh giờ, lúc trên đường về nhà bị người của Chung Dực bắt đi, sau đó hắn gửi tin hẹn gặp Thiên Hương. Chung Dực biết, một người có thể sống chết vì chủ, nhưng khi nữ nhân này đã có hài tử thì an nguy của hài tử lại được đặt lên hàng đầu, mặc dù làm vậy rất hèn hạ, nhưng Chung Dực cũng không thay đổi quyết định, trong lòng hắn có rất nhiều nghi hoặc.
Thiên Hương và trượng phu nhìn thấy tin trên bàn thì rất bàng hoàng, trượng phu là người hiền lành, nhưng biết nhi tử của mình bị bắt cóc thì lập tức sôi máu chộp lấy đòn gánh muốn liều mạng với Chung Dực. Nhưng Thiên Hương đã kéo trượng phu lại, nói: “Ta biết hắn muốn làm gì, ta đi gặp hắn, chàng cứ ở nhà chờ ta.”
Khuôn mặt Trần Lão Thực trắng bệch của nhìn thê tử của mình, nắm tay nàng ấy nói ra: “Nàng không được làm ra chuyện dại dột nào, không được thì chúng ta đi xin Úc Trắc phi, lúc nào ngài ấy cũng có cách cả.”
“Úc Trắc phi đang mang thai, lại vừa xảy ra chuyện bị trúng độc, sao có thể để chuyện nhà chúng ta làm phiền đến ngài ấy, chàng yên tâm đi, cứ ở nhà chờ, ta đi một lát sẽ về.” Thiên Hương không cho trượng phu cơ hội nói chuyện đã sải bước đi ra ngoài, mặt mũi trắng bệnh nhưng vẫn hiện lên vẻ quật cường.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");