Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Minh Yên sửng sốt, hỏi: “Có cách gì à?”
Tam Nương đến lại gần thì thầm vào tai Minh Yên: “Trịnh Trí đã sớm bán thân cho ta, trên tay ta có văn tự bán mình của chàng ấy, vậy còn sợ gì?”
Minh Yên giật mình, lập tức hỏi: “Trời, chuyện là sao thế, kể ta nghe với, tò mò quá đi.”
Tam Nương thấy Minh Yên hào hứng thì cười nói: “Lúc ta và Trịnh Trí mới quen nhau tính của hai người đều ương ngạnh, quyết định luận võ phân cao thấp, cá cược rằng nếu ai thua sẽ phải bán mình cho người kia một đời một kiếp. Lúc ấy cả hai đều trẻ tuổi nóng nảy, mặc dù võ công của Trịnh Trì không tệ nhưng sao có thể so với những người nằm gai nếm mật, đông sơn tái khởi, gánh vách huyết hải thâm thù như Phi Ưng bọn ta, cuối cùng đã bại trong tay ta, thế là ra khế ước này, có khế ước thì còn sợ gì nữa?”
Nghĩ tới đây, nàng ấy đột nhiên bật cười, chỉ vào viên dạ minh châu trên màn của Minh Yên, nói: “Cô có biết hạt châu này có thế nào không?”
Minh Yên lắc đầu, làm sao nàng biết.
Tam Nương mỉm cười, nói: “Lúc ấy tiểu Vương gia vừa gặp đã cảm mến cô, hận không thể mang tất cả đồ tốt nhất trên thế gian về cho cô, đôi dạ minh châu này là bảo vật của nhà Trịnh Trí, tiểu Vương gia nhất quyết muốn mang về làm sính lễ cho cô, nhưng Trịnh Trí không chịu, lúc ấy Trịnh Trí vẫn chưa quy thuận tiểu Vương gia, cũng không biết ta là thuộc hạ của tiểu Vương gia. Sau đó, tiểu Vương gia tới tìm ta, mượn khế ước kia một lát, dùng nó để đổi lấy đôi dạ minh châu này. Khế ước kia vốn là mối lo trong lòng Trịnh Trí, lúc ấy bọn ta vẫn chưa lưỡng tình tương duyệt, thế sự biến ảo, bây giờ tình cảm mặn nồng, tất nhiên khế ước kia lại về tay ta, cho nên không sợ không cho gả vào.”
Minh Yên quan sát đôi dạ minh châu, khẽ cười nói: “Còn có câu chuyện lý thú ngọt ngào vậy à, thế thì ta cũng không cần lo lắng nữa rồi, đợi ngày cô thành thân ta sẽ đến chúc mừng.” Minh Yên hạ quyết tâm, chờ khi nàng ấy thành thân sẽ trả đôi minh châu này về với chủ cũ, dù sao cũng là bảo vật gia truyền của người ta, mình không thể tham lam quá, chỉ là lúc này không thể nói ra, không thì chắc chắn Tam Nương sẽ không đồng ý, có một số người sẽ coi nhẹ chuyện này, nhưng nếu Trịnh lão phu nhân biết tất nhiên sẽ rất vui, cũng sẽ yêu thương Tam Nương hơn, quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu, Minh Yên rõ hơn ai hết.
Hai người vui vẻ nói chuyện, Minh Yên hiểu thêm về vùng biên ải, mãi qua nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Tam Nương tỉnh từ sáng sớm, người tập võ, nhất là người trên chiến trường luôn dậy rất sớm. Thấy Minh Yên còn say ngủ, nàng ấy lặng lẽ ra ngoài, cũng thấy mấy nha hoàn Bạch Hinh đã dậy.
“Phong cô nương dậy sớm thế?” Bạch Hinh cười nói.
Tam Nương cười cười, thấp giọng: “Buổi sáng yên tĩnh, nhân lúc ít người ta ra ngoài nghe ngóng tin tức, cô chú ý Úc Trắc phi, đêm muộn nàng ấy mới ngủ, không có việc gì thì đừng làm phiền nàng ấy.”
Bạch Hinh gật đầu, dặn: “Cô cẩn thận chút, bên ngoài đang loạn lắm.”
Tam Nương phất phất tay, bước nhanh rời đi.
Ra khỏi vương phủ, ngoặt ở ngõ dài, đường lớn vắng tanh không một bóng người, nhớ giờ này trước kia trên con đường này đã bắt đầu có những gánh hành đi rao sớm, mà bây giờ lại quạnh quẽ buồn thiu. Trong triều có biến, ảnh hưởng đến dân sinh, Tam Nương than nhẹ một tiếng, thi triển thân pháp, một bóng trắng biến mất ở cuối ngã tư đường…
Lúc Minh Yên tỉnh dậy thì Tam Nương vẫn chưa về, nàng chỉ hỏi hai câu rồi thôi, Tam Nương là người cẩn thận, tự biết chủ ý.
Dùng xong điểm tâm, Minh Yên ngồi trên băng ghế dài trong hoa viên, nhìn mấy nha hoàn, hỏi: “Trong phủ có chuyện gì không?”
“Còn có chuyện gì ngoài chuyện Mục Trắc phi và Tần Trắc phi đấu đá lẫn nhau, bây giờ bệnh tình của Hoàng thượng nguy kịch, Kinh thành bị phong tỏa, chủ tử không cần dọn ra ngoài, hai người bọn họ lại không đối phó với chúng ta, chó cắn chó còn chưa kịp ấy.” Bạch Hinh cười lạnh một tiếng, thái độ rất là khinh thường.
Minh Yên phất tay gọi Liên Song, phân phó: “Em tới viện Thúy Ninh một chuyến, xem tổ mẫu có khỏe không? Nhắn tổ mẫu đừng lo lắng, có tin ta sẽ lập tức phái người báo lại, cứ nói Tam Nương đã ra ngoài thám thính tin tức, rất nhanh sẽ có kết quả thôi.”
Lão Vương phi lớn tuổi, chuyện lần này xảy ra đột ngột, Minh Yên sợ lão Vương phi lo lắng sinh bệnh, ngày nào cũng phái nha hoàn qua thỉnh an, để lão Vương phi yên tâm.
Liên Song gật đầu không dám nhiều lời, lập tức đi ngay.
Nhưng chẳng mấy chốc đã thấy Liên Song trở lại, sắc mắt không tốt lắm, mấy nha hoàn Bạch Hinh đều lui xuống lo việc của mình, Minh Yên thấy thế bèn hỏi: “Sao thế?”
“Chủ tử, phía lão Vương phi còn nhanh hơn chúng ta, bà ấy bảo nô tỳ chuyển lời cho người, hai ngày tới Kinh thành có biến, dặn người không được ra khỏi cửa.” Liên Song nhỏ giọng bẩm.
Minh Yên khẽ cau mày, chợt vỡ lẽ, lão Vương phi sống ở kinh thành cả một đời người, lại có địa vị cao bực này, tất nhiên có ít thân bằng bạn hữu, có thể biết được chút tin tức là chuyện đương nhiên, chỉ là Minh Yên không đoán ra lão Vương phi đã biết được tin tức gì, lão Vương phi không nói chứng tỏ có suy nghĩ riêng của bà, Minh Yên cũng không hỏi nhiều, chỉ có thể im lặng đợi Tam Nương trở về.
Bên trong vương phủ cũng khá náo nhiệt, Vương gia xin nghỉ bệnh ở nhà, bây giờ thành ra lại bận việc nhà, hôm nay Mục Trắc phi ầm ĩ một trận, ngày mai Tần Trắc phi khóc lóc một phen, thỉnh thoảng Lữ di nương và Lan di nương cũng bị tai bay vạ gió, gà bay chó chạy, vô cùng náo nhiệt, Minh Yên ở yên trong Vô Vi Cư dưỡng thai, một bước không ra, sự chú ý của mọi người đều đang dõi theo trong cung, uy hiếp với Minh Yên giảm đi rất nhiều, chí ít mấy ngày này không cảm thấy nguy hiểm nữa.
Dùng xong cơm tối, trời tối đen Tam Nương mới về, mái tóc đen dài xõa tung sau lưng, trên y phục có dính vết máu, Minh Yên sợ khiếp vội đi tới hỏi: “Sao thế này? Đánh nhau với ai à?”
Tam Nương gật gật đầu, nói: “Không cần lo lắng, vết thương nhỏ thôi không sao.”
Tam Nương vừa nói vừa cởi y phục, Minh Yên mới phát hiện cánh tay của nàng ấy có băng vải trắng, thấy vết thương đã được băng bó ổn thỏa nàng mới bình tĩnh trở lại, trong lúc đợi Tam Nương thay y phục nàng gọi người mang đồ ăn lên, nhìn Tam Nương ăn như hổ đói xong bữa cơm tối rồi mới hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bọn ta mất liên lạc với huynh đệ ngoài thành, ta muốn biết hành động của đại quân ngoài thành mà cửa thành đã đóng không ra được, ta định đào tường ra ngoài, ai ngờ bị lính canh cổng phát hiện, sau đó là giao chiến, bọn họ người đông thế mạnh, lại có thêm binh mã của Chung Lương hỗ trợ, không thể coi thường đám người được Chung Dực huấn luyện, suýt chút nữa ta đã chịu một tổn thất lớn.”
“Nếu đã vậy sao cô vẫn trốn được?”
Sắc mặt của Tam Nương trở nên khác lạ, ngẩng đầu nhìn Minh Yên, nói: “Chung Dực bí mật giúp ta rời đi!”
Minh Yên giật thót, hỏi lại: “Chung Dực?”
Tam Nương gật đầu, sau đó nói: “Chẳng phải Chung Dực và chúng ta ở hai chiến tuyến à? Nếu lần này bắt được ta chẳng phải đã lập được công lớn sao? Thế nhưng tại sao hắn lại dễ dàng thả ta đi? Tất nhiên bọn hắn muốn bắt sống ta cũng không phải là chuyện dễ.”
Minh Yên khó hiểu nhíu mày, nheo mắt lại, mãi vẫn không nghĩ ra Chung Dực muốn làm gì?
“Hắn có nói gì không?” Minh Yên hỏi.
Tam Nương gật đầu, đáp: “Hắn bảo sau này đừng tùy tiện đào tường, bốn cổng lớn của Kinh thành đều đã đổi sang người của hắn, ắt có cách đối phó với những kẻ vượt nóc băng tường.”
Chung Dực thẳng thắn như vậy thật sự khiến Minh Yên nhất thời nghĩ không thông, cười khổ nói: “Người này càng ngày càng cổ quái, thật sự không nhìn thấu hắn.”
Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt đen láy của Tam Nương, nói: “Không thể coi thường Chung Dực được, chỉ là lần này hắn tha cho ta một mạng thật sự quá kỳ lạ, phải biết rằng hai bên từng vì cướp đoạt nha hoàn mà giao thủ mấy lần, lần cuối cùng còn bị tổn thất ở dưới tay ta, theo lý hắn phải đòi lại thù này chứ, ai mà ngờ hắn lại làm như thế.”
Minh Yên cũng không nghĩ ra, mà không nghĩ ra thì tạm thời không nghĩ đến nữa. Chung Dực đã không còn là Chung Dực của trước kia, Minh Yên cảm thấy mình đã không còn hiểu rõ hắn, lời nói và hành động của người này quá lập dị, nàng nói sang chuyện khác: “Nếu thật sự là vậy, chẳng phải chúng ta và ngoài thành bị cắt đứt liên lạc à?”
Tam Nương gật gật đầu, nói: “Bình thường sẽ là như vậy, đại quân thủ vệ Kinh thành gần trong gang tấc, nếu binh phù rơi vào tay vị vương gia kia, vậy thật sự là một chuyện rất tệ, quyền lực trong tay An Thân Vương không lớn, người đi theo An Thân Vương đều là người chưa nổi danh, muốn nắm trong tay một đội binh quyền vẫn cần chút thời gian. Cho nên lần này An Thân Vương mới mau chóng tìm thần y Giang Nam tới chờ lệnh, hy vọng Hoàng thượng có thể chống chọi được, tốt nhất là chống chọi khoảng một năm rưỡi, để phe ta có thời gian chuẩn bị. Chỉ cần lần này Hoàng thượng tỉnh lại, người sẽ thấy Kinh thành thay máu.”
Tam Nương nói không sai, Hoàng thượng vừa rơi vào hôn mê, Túc Thân Vương và Tương Thân Vương chỉ thiếu nước ta sống ngươi chết, chỉ lo tranh quyền đoạt vị không để ý tới tính mạng của phụ thân, nhìn vào mà làm người ta đau lòng, chắc chắn Hoàng thượng sẽ trừng phạt nghiêm khắc, đến lúc đó ra sao không ai biết được.
Nghĩ tới đây mắt Minh Yên sáng lên, nhìn Tam Nương nói: “Tiểu Vương gia và An Thân Vương bị nhốt trong cung, chắc hẳn sẽ không có cách nào truyền tin ra ngoài. Chúng ta trấn giữ ngoài thành cũng không thể buông tay mặc kệ.”
“Ý của cô là?” Trong mắt Tam Nương hiện lên vẻ hưng phấn.
“Ta nghĩ đã có thần y Giang Nam cứu chữa, bên Hoàng thượng lại có An Thân Vương, tiểu Vương gia và Vân Phi túc trực ngày đêm, tỉnh lại chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng nếu sau khi Hoàng thượng tỉnh lại mà Túc Thân Vương và Tương Thân Vương chưa quyết sống mái chẳng phải làm người ta thất vọng à?” Minh Yên hé miệng cười, nàng không hiểu chuyện trên triều chính, nhưng nàng biết nếu nàng là chủ mẫu nắm quyền mà các tiểu thiếp dám tranh sủng, vậy thì để bọn họ nghi kỵ lẫn nhau, đấu đá lẫn nhau, như thế người làm chủ mẫu là nàng mới có thể yên tâm, bọn họ mải lo đấu đá lẫn nhau sẽ không có tâm tư mưu hại mình. Nếu bọn họ tranh sủng không làm gì quá trớn không ảnh hưởng tới mình thì sẽ không truy cứu, nhưng nếu quá phận thì ắt phải ra tay xử lí.
Túc Thân Vương và Tương Thân Vương chỉ lo đại sự, nhiễu loạn làm dân tình oán than, Kinh thành bất ổn, sau này khi Hoàng thượng tỉnh lại mới có thể ra tay ngoan độc, mới có thể giúp An Thân Vương đủ thời gian tích lũy lực lượng.
Hiện tại quan trọng nhất chính là thời gian!
Tam Nương quan sát Minh Yên, rửa mắt nhìn lại nàng, mở miệng nói: “Chẳng trách mỗi lần Tống Tần nhắc tới cô luôn bảo cô là người có tầm nhìn, ta thấy ý này rất hay, nhưng chúng ta giúp bọn họ như thế nào đây?”
Minh Yên nghe Tam Nương nói vậy, thế mới biết hóa ra trong mắt Tống Tần mình là loại người này, chẳng trách mỗi lần mình tới gặp Lan Lăng là hắn làm như phòng trộm không bằng.
“Tam Nương, ý của cô thì sao?” Minh Yên hỏi ngược lại, Phong Tam Nương nắm rõ tình hình của Túc Thân Vương và Tương Thân Vương hơn nàng nhiều.
Phong Tam Nương biết Minh Yên hỏi vậy không phải chỉ hỏi mỗi tình huống của hai người, mà còn muốn biết bố trí binh lực và mâu thuẫn của bọn họ, nghĩ tới đây bèn kéo Minh Yên lại gần thì thầm tỉ mỉ kể lại.
*****
Thiên điện của Ỷ Lan Cung.
Chu Hạo Khiên nhìn An Thân Vương, qua ánh trăng mờ ảo vẫn có thể thấy hắn nhíu chặt mày, bèn khuyên nhủ: “Ta nghĩ đây là ý trời, ai có thể ngờ Hoàng thượng lại chuẩn bị một thánh chỉ để Sài Ngôn phong tỏa cửa cung, điều này chứng tỏ trong lòng Hoàng thượng hiểu tất cả, đề phòng tất cả.”
Tống Tiềm thở dài bất đắc dĩ một tiếng, nói: “Không ra được cung, e rằng những chuẩn bị của chúng ta sẽ công cốc, nếu dựa vào kế hoạch trước đó của chúng ta, tám chín phần mười có thể thành công.”
“Bởi vậy mới có cái gọi là mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, không phải kế hoạch của chúng ta không chu toàn, mà là không thể ngờ Hoàng thượng còn có chuẩn bị phía sau.” Lúc này Chu Hạo Khiên thật sự bội phục Tuyên Đế, tới bước này vẫn có thể khiến bọn họ trở tay không kịp.
Tống Tiềm quay người lại nhìn Chu Hạo Khiên, cười khổ một tiếng, nói: “Biết thế này đã dặn trước phụ tá tùy cơ ứng biến rồi, bây giờ bọn họ không có mệnh lệnh không dám hành động, chỉ có thể vô duyên mất đi cơ hội tốt.”
Mặc dù Chu Hạo Khiên cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng lúc này vẫn phải an ủi Tống Tiềm, nói: “Huynh nên cảm thấy may mắn, chỉ khi ra lệnh mới làm mới có thể mưu đồ lâu dài, nếu huynh chưa ra lệnh mà người của huynh đã hành động, thế thì vương phủ của huynh đã rối tung lên rồi, chứ đừng nói đến công kích hai vị kia, chỉ một mình huynh thôi cũng đã khó trông nom rồi. Nhất thời để vuột mất cũng không sao hết, chúng ta còn cơ hội, đừng nóng vội.”
Tống Tiềm gật đầu, hắn hiểu đạo lý này, có điều hắn sợ thời gian không chờ hắn lớn mạnh, rõ ràng thần y mà hắn mời tới nói Hoàng thượng sẽ tỉnh lại, nhưng theo sức khỏe của ông ấy, e rằng cũng sống không quá một năm, một năm với hắn thật sự quá vội vàng.
Chu Hạo Khiên vỗ vỗ vai của hắn, nói: “Huynh đừng nóng vội, người kiên trì nhẫn nhịn sau cùng mới là người chiến thắng cuối cùng.”
Tống Tiềm đang định nói chyện thì đột nhiên nghe thấy một tiếng ầm vang, âm thanh này rất lớn, ngay cả căn phòng cũng rung lên, trong lòng hai người không khỏi hoảng hốt đưa mắt nhìn nhau, rồi nhanh chóng đi ra ngoài đứng ở đình viện nhìn ra phía xa, chỉ thấy một góc của Kinh thành có ánh lửa bốc lên tận trời cao, khói đen nghi ngút lan ra xung quanh, cảnh tượng choáng ngợp này lập tức khiến hai người sợ ngây ra.
Vân phi đi ra, nhìn hai người sốt ruột hỏi: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?” Nhưng sau khi nhìn thấy ánh lửa ở một góc kia, Vân phi không nói nữa, trong lòng đã tự hiểu.
“Có người hành động rồi, không biết là ai ra tay.” Tống Tiềm trầm giọng.
“Nhìn hướng đó hình như là hướng của phủ Tương Thân Vương…” Chu Hạo Khiên nhìn hai người, nói.
Ba người nhìn nhau, Túc Thân Vương sẽ không tàn nhẫn đến vậy chứ?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");