Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhìn qua rèm cửa sổ, Minh Yên thấy Liên Song có vẻ hơi kích động, liếc mắt nhìn sang lại thấy Tô ma ma bên cạnh Đại phu nhân, không biết hai người đang cãi cọ chuyện gì. Minh Yên khẽ nhíu mày, lúc này Tô ma ma tới đây làm gì?
Đang nghĩ ngợi lại thấy Chu Hạo Khiên nhanh chân đi tới, không biết Liên Song đã nói gì mà sắc mặt của Chu Hạo Khiên không vui, nhưng Tô ma ma vẫn giữ thái độ đó, vẫn kính cẩn hành lễ với Chu Hạo Khiên, mắt Tô ma ma hơi đỏ như vừa mới khóc, không biết đã nói gì với Chu Hạo Khiên, chẳng mấy chốc Chu Hạo Khiên đã quay trở lại phòng.
Vừa vào cửa thấy Minh Yên đứng dậy thì nhíu mày nhưng không trách cứ, song vẫn kể: “Thập Nhất di nương sảy thai, là do Đại phu nhân ra tay, Đại phu nhân không chịu nhận, làm ầm làm ĩ cả lên, nhạc phụ đại nhân nổi giận muốn hưu thê, Tô ma ma đến đây mời nàng về.”
Minh Yên nghe thấy vậy thì hoảng sợ, nói: “Lần trước trở về có nghe nói Thập Nhất di nương mang thai đâu, sao đột nhiên lại sảy thai thế?”
Vụ này thì Chu Hạo Khiên không biết rõ ngọn nguồn thật, nhìn Minh Yên, nói: “Mấy ngày qua bị nhốt trong cung, không liên lạc được với Bạch Lộ, quả thật không nắm rõ được chuyện ở đây.”
Minh Yên trầm tư, nhất thời không đoán được Thập Nhất di nương sảy thai hay đây là bẫy hại Đại phu nhân… Nàng ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Nếu nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện cũng không thể mặc kệ không ngó ngàng đến, nếu bị mang tiếng cay nghiệt thì nguy, gọi người vào để ta hỏi một chút.”
Chu Hạo Khiên không vui, nhớ tới những chuyện trước kia do người của Úc phủ làm thì hận không thể đạp mấy người này xuống đất. Nhưng dù sao thế tục cũng có cái nhìn của thế tục, đôi lúc ta có thể bỏ ngoài tai thế tục, nhưng cũng có lúc dù ta không muốn nghe theo vẫn phải cắn răng chấp nhận nghe theo thế tục.
Chu Hạo Khiên ra cửa nói với mấy nha hoàn một tiếng, sau đó ra ngoài cổng của Vô Vi Cư, Minh Yên nói chuyện với người nhà mẹ đẻ, hắn không tiện ở lại nghe, mà lúc này hắn cũng đi tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tô ma ma vừa vào đã nước mắt nước mũi đầm đìa quỳ xuống, nói: “Lão nô thỉnh an Thất cô nãi nãi.”
“Tô ma ma mau đứng lên đi.” Minh Yên ra hiệu cho Liên Song đỡ người dậy.
Tô ma ma lại nhất quyết không đứng dậy, cứ quỳ ở đó nói: “Hôm nay lão nô đến có việc quan trọng muốn báo, đợi nói xong đứng dậy cũng không muộn, xin Thất cô nãi nãi cho lão nô thưa chuyện.”
Minh Yên cố ý thở dài một tiếng, dịu dàng nói: “Tô ma ma, bà là người lâu năm bên mẫu thân, có gì cứ nói thẳng, đừng như vậy. Mẫu thân đối với ta ơn trọng như núi, nếu có việc gì cần, tất nhiên Minh Yên sẽ theo.”
Nghe nói vậy sắc mặt Tô ma ma mới bình tĩnh lại, lau nước mắt sau đó mới nói: “Thật ra cũng không định làm phiền Thất cô nãi nãi trong lúc này, biết Thất cô nãi nãi sắp tới ngày lâm bồn, thế nhưng trong nhà xảy ra chuyện lớn, thật sự hết cách mới phải mời mấy vị cô nãi nãi đã xuất giá về nhà một chuyến, phán xử xem thế nào.”
Minh Yên nghiêm mặt, nhìn Tô ma ma nói: “Tô ma ma, trước giờ bà làm việc luôn cẩn thận, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Úc phủ có mẫu thân lo liệu đâu ra đấy, có ai dám làm xằng làm bậy chứ?”
Tô ma ma nghe Minh Yên nói vậy càng cảm thấy uất ức, kể lể: “Bẩm Thất cô nãi nãi, thật ra những năm qua, chuyện vụn vặt trong nhà đều giao cho Thập Nhất di nương quản lý, vốn cũng không có vấn đề gì, thê thiếp hòa thuận, gia đạo hưng thịnh là một chuyện rất tốt, ai ngờ Thập Nhất di nương có thai, đây càng là một chuyện đáng vui mừng, nhưng nàng ta giấu giếm không báo, Đại phu nhân cũng không biết. Ngày hôm qua, thấy chỗ lụa sa tồn động mấy năm không dùng cất trong phòng nhỏ phía sau hoa viên của hậu viện, phu nhân nói bây giờ trong nhà đang cần tiền nên muốn mang chỗ lụa sa này đi bán, thế là dẫn theo Thập Nhất di nương đi kiểm kê, lúc ấy có không ít nha hoàn theo cùng, thế nhưng ai nấy đều bận rộn chuyển đồ ra ngoài, giá để tơ lụa đột nhiên bị đổ, đè lên người Thập Nhất di nương. Đại phu nhân lập tức gọi người tới cứu, lúc lôi Thập Nhất di nương từ dưới chồng tơ lụa lên mới phát hiện người nàng ta đầy máu, phu nhân là người từng trải, lập tức biết bị sảy thai rồi, luôn miệng gọi người, loay hoay một hồi bệnh tình của phu nhân lại tái phát suýt chút nữa thì ngã ra. Ai ngờ sau khi Thập Nhất di nương tỉnh lại lại khóc lóc nói phu nhân đẩy giá để tơ lụa hại nàng ta sảy thai. Còn không phải vu oan nói bậy sao? Sao phu nhân có thể bỏ qua chuyện này được? Ầm ĩ một trận, ai ngờ lão gia lại tin Thập Nhất di nương chứ không tin phu nhân, nói nhắc lại nợ cũ năm xưa, phu nhân hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại lập tức kêu lão nô đi mời các cô nãi nãi về nhà, phu nhân đã thủ hiếu cho lão thái gia và lão phu nhân đã mất, dù là lão gia cũng không thể hưu thê, thế nhưng lão gia bị Thập Nhất di nương mê hoặc, đòi hưu thê, thật sự hết cách…”
Minh Yên nghe Tô ma ma kể lại, trong lòng vẫn không thể chắc chắn được, rốt cuộc là Thập Nhất di nương gài bẫy hay là Đại phu nhân lòng dạ độc ác, nếu Thập Nhất di nương gài bẫy, chẳng lẽ nàng ấy nhẫn tâm bỏ đi hài tử của mình? Nàng ấy không phải người tàn độc như vậy, chắc là không, vậy thì là Đại phu nhân biết Thập Nhất di nương có thai, nhân lúc không có ai mà ra tay. Thế nhưng lại có một vấn đề, Thập Nhất di nương là người vô cùng cẩn thận, nếu nàng ấy có thai, không muốn để Đại phu nhân biết thì chắc chắn sẽ giấu kín chuyện này, làm sao Đại phu nhân lại biết Thập Nhất di nương có thai chứ?
Việc này phức tạp ngoài sức tưởng tượng của Minh Yên, nàng ngẩng đầu nhìn Tô ma ma hỏi: “Quả thật khó mà tin cho được, Nhị tỷ tỷ và Ngũ tỷ tỷ nói thế nào?”
Tô ma ma nhìn Minh Yên nói: “Tất nhiên Nhị tiểu thư và Ngũ tiểu thư muốn về đòi lại công bằng cho phu nhân, Tứ tiểu thư cũng đã đồng ý sẽ về.”
Ý của Tô ma ma đã quá rõ ràng, mọi người đều về, mình mà không về thì sau này mang tiếng còn mặt mũi gì nữa?
Minh Yên giả bộ lòng nóng như lửa đốt, nói: “Tô ma ma về nói với mẫu thân, nhất định ngày mai Minh Yên sẽ về, dặn bà đừng sốt ruột quá, phải chú ý sức khỏe, ai đúng ai sai chắc chắn có kết luận.” Minh Yên nói chắc chắn có kết luận chứ không nói sẽ giúp Đại phu nhân, là một lời nước đôi, nhưng vào tai Tô ma ma lại thành Minh Yên chắc chắn sẽ giúp Đại phu nhân, lập tức vui sướng cảm ơn Minh Yên, sau đó cáo từ đi.
Nhìn bóng lưng của Tô ma ma, Minh Yên nghĩ ngày mai Úc phủ sẽ tưng bừng lắm đây, chỉ là không biết Úc Dương đã về chưa? Minh Yên vô thức mong cậu ấy đã về, trưởng thành rồi thì nên học cách quản lí hậu viện, học nhiều chút để sau này khi cậu ấy thành thân cũng sẽ không bị người ta lừa gạt!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");