Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Minh Yên khẽ hừ lạnh một tiếng rồi mới nói: “Tôn lang trung, là một thầy thuốc phải lấy tính mạng con người đặt lên hàng đầu, người xưa có câu lương y như từ mẫu, đủ để thấy vị trí của người thầy thuốc trong lòng bách tính cao cả thế nào. Thế nhưng Tôn lang trung lại coi mạng người như cỏ rác không quan tâm, đúng là lòng dạ sắt đá làm ra chuyện xấu xa bẩn thỉu như vậy. Ông không phục thì để ta hỏi ông, rõ ràng khi nãy ông có nói nếu phu nhân không có mặt ông vẫn sẽ báo lại, vậy ngày đó bắt mạch cho Thập Nhất di nương xong, tại sao ông lại không nói cho Thập Nhất di nương biết rất có thể đã mang thai?”
Mình Yên cố tình nhấn mạnh ba chữ “rất có thể” hòng chặn đường lui của Tôn lang trung, khiến ông ta không thể lật lòng lời ông ta mới nói. Rõ ràng ông ta bảo ông ta sẽ nói cho thiếp thất biết có mang thai không, thế nhưng ngày đó ông ta lại không nói, đây không phải rất mâu thuẫn sao? Nếu ông ta muốn cứu Đại phu nhân, vậy ông ta phải tự đi vào tròng, còn muốn cứu Đại phu nhân mà bản thân không bị liên lụy thì lại may mắn quá.
Minh Yên nói thế, mọi người lập tức vỡ lẽ, quả nhiên là vậy, đây khác nào câu trước đá câu sau? Lan Lăng bèn cười nói: “Tôn lang trung, ông giải thích rõ ràng đi, tại sao ngày đó không nói cho Thập Nhất di nương biết đã có thai? À, đúng rồi, ông nói ông vẫn chưa chắc chắn, nhưng mà những tháng đầu của thai kì là nguy hiểm nhất, càng không thể chắc chắn mới càng phải chú ý, ông làm đại phu nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cũng không biết chuyện này? Có buồn cười quá không?”
Lan Lăng cao giọng nói, oán trách Tôn lang trung không làm tròn trách nhiệm của một thầy thuốc, lại vừa hay phối hợp với Minh Yên chặn đứng đường lui của Tôn lang trung, nếu lần này không thể giải thích hợp lý, chỉ sợ sẽ khó mà thoát thân…
Đại phu nhân nhìn Lan Lăng như thể không nhận ra nàng ấy, lời nói và cử chỉ đâu còn ngu ngơ như trước kia, không ngờ cũng có thể nghĩ tới những chi tiết thâm sâu này, mặt mày lập tức nhăn lại.
Lan Cúc ngẩng đầu nhìn Minh Yên và Lan Lăng, trong lòng có thứ gì đang dâng trào khiến nàng ta bấn loạn, giống như có chuyện đang xảy ra mà nàng ta không thể không chế được, đã rất lâu rồi không có cảm giác này, trong vô thức nàng ta lộ ra một mặt ác nghiệt của mình, mở miệng nói: “Lan Lăng, Tôn lang trung cũng có nỗi khổ tâm riêng, nhà chúng ta quan tâm chuyện con nối dõi như vậy, nếu không có thai thật rồi làm Thập Nhất di nương mừng hụt chẳng phải ông ấy cũng sai sao?”
Không phải Lan Cúc muốn giải vây thay Tôn lang trung, mà thật sự là có chuyện như vậy, không phải chưa từng có chuyện bắt sai mạch làm nữ tử hậu viện mừng hụt, rồi vì vậy mà đắc tội với thiếp thất được sủng ái dẫn đến không thể sống nổi ở đất Kinh thành nữa, Lan Cúc nói vậy không những có thể giúp Tôn lang trung thoát hiềm nghi mà quan trọng hơn hết là nàng ta nói đúng sự thật.
“Nhị tỷ nói không sai, chuyện này liên quan tới dòng dõi, ai dám tùy tiện khẳng định chứ? Tứ tỷ tỷ và Thất muội muội làm dữ dọa người quá rồi, hay vốn dĩ hai người đã có suy nghĩ xấu xa đó?” Lan Phương dựa vào Lan Cúc mà phản kích lại, nhìn hai người bằng ánh mắt tràn ngập sự khinh thường và phẫn uất.
Minh Yên nhìn Lan Cúc, nhưng không để ý tới nàng ta mà lại quay sang hỏi Thập Nhất di nương: “Di nương, lúc cô sảy thai đã được mấy tháng?”
Lúc này Thập Nhất di nương mới nhìn Minh Yên, khẽ nói: “Ngày đó ta sảy thai, đại phu bảo là được một tháng rưỡi rồi.”
“Một tháng rưỡi…” Minh Yên nhìn Tôn lang trung hỏi: “Tôn lang trung hành y mấy chục năm, nên biết cái thai một tháng rưỡi đã có thể chẩn đoán chính xác hay không rồi chứ?”
Với người lành nghề thì khoảng bốn mươi ngày đã có thể khám ra, Tôn lang trung hành y bao nhiêu năm sao lại không biết? Rõ ràng là muốn thoái thác trách nhiệm mà!
Mặt Tôn lang trung tái xanh, quay đầu nhìn Thập Nhất di nương nói: “Nói láo, một tháng rưỡi cái gì, mạch tượng yếu rõ ràng chưa đủ tháng nên mới không chắc chắn, cô đang nói dối đúng không?”
“To gan! Một lang trung mà dám nói chuyện như vậy với di nương của Úc phủ bọn ta sao? Ai cho ông lá gan đấy?” Minh Yên quát.
“Kìa, Thất muội muội tức giận cái gì, cẩn thận cái bụng của mình. Chẳng qua chỉ là một câu, trong hoàn cảnh bị người ta vu cáo cuống quá lỡ lời thôi mà.” Lan Phương nhìn Minh Yên, khẽ cười nói.
Trong lời của Lan Phương có ẩn ý nhưng Minh Yên cũng không tức giận, khẽ cười đáp: “Phiền Ngũ tỷ tỷ quan tâm rồi, cái bụng này của ta tị nạnh hơn thua cực kỳ, còn Ngũ tỷ tỷ thì phải chú ý nhiều hơn đấy, nữ nhân phải sinh được con của mình thì mới có thể vững chân ở nhà chồng, Ngũ tỷ phu tùy hứng quá, tỷ phải khuyên bảo nhiều vào, cái loại đoạn tụ kia thì sao có thể sinh con nối dõi được, đúng không? Mà dù gì tỷ cũng là chính thê không cần lo trước lo sau, chuyện gì nên nói thì vẫn phải nói.”
Giọng nói chuyện không lớn, mọi người không nghe rõ hai người đang nói gì nhưng vẫn có thể nhìn ra sắc mặt Lan Phương đột nhiên trở nên khó coi, nhìn Minh Yên bằng ánh mắt mang theo lửa giận, Minh Yên quan sát nàng ta bình tĩnh nói: “Ngũ tỷ tỷ, tỷ cho rằng ta vẫn là thứ nữ nhỏ bé mặc cho tỷ chèn ép sao? Tỷ cho rằng đây vẫn là thời tỷ giở mọi mưu kế độc bá thiên hạ sao? Tỷ cho rằng tất cả mọi người đều bị tỷ lợi dụng mà không hề hay biết sao? Ta đã sớm nói rồi, giang hồ có câu, có nợ ắt phải trả, Ngũ tỷ tỷ thiếu nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả thôi.”
Lan Phương choáng váng, lảo đảo về sau, nghiến răng nói: “Muội nói cái gì?”
Minh Yên không đáp lại nàng ta, nhìn sang Tôn lang trung đã sợ khiếp, cười nói: “Tôn lang trung, ông thấy ta nói đúng không?”
Câu cuối cùng Minh Yên cố tình lên giọng, Tôn lang trung nghe được lời Minh Yên nói với Lan Phương, có nợ ắt phải trả… Mồ hôi trên trán lấm tấm chảy dài không ngừng.
Minh Yên quay người lại, nhìn mọi người rồi nhìn Lan Cúc nói: “Nhị tỷ tỷ, tỷ thấy việc này nên giải quyết thế nào? Tôn lang trung câu trước đá câu sau bêu xấu danh dự của mẫu thân, lại gián tiếp hại chết hài tử của Thập Nhất di nương, món nợ này nên tính thế nào đây?”
Lan Cúc cũng không ngờ sự việc lại biến thành như vậy, nhíu mày nhìn Đại phu nhân, sắc mặt của Đại phu nhân vô cùng khó coi, nhìn Minh Yên bằng ánh mắt cảnh giác, loáng thoáng cảm thấy có gì đó sai sai, lúc này mở miệng nói: “Minh nha đầu, là Tôn lang trung quá cẩn thận thôi.”
Quá cẩn thận à… Lời này nói hay thật, một câu như muốn giải cứu Tôn lang trung, nếu là trước kia thì điều này thật sự có thể, Đại phu nhân là chủ của một nhà, ngay đến Úc Duy Chương cũng phải tôn trọng ý kiến của bà ta trong chuyện hậu viện, thế nhưng sao Đại phụ nhân vẫn không nhìn rõ tình thế hiện tại vậy, bà ta đang gánh trên lưng tội danh hại chết hài tử của Thập Nhất di nương, bà ta đã không còn là Đại phu nhân hô mưa gọi gió của năm đó nữa rồi!
Minh Yên hơi cúi đầu, thầm mỉa mai, liếc Thập Nhất di nương một cái, thấy Thập Nhất di nương đã đứng dậy, hóa ra hai người vẫn rất hiểu nhau, một người vừa hát xong, người kia lập tức lên sân khấu, quả nhiên Thập Nhất di nương muốn nhân cơ hội này hạ bệ Đại phu nhân…
“Quá cẩn thận sao? Phu nhân nói câu này hay ghê, một câu quá cẩn thận là có thể hại chết hài tử của ta sao?” Giọng của Thập Nhất di nương vô cùng chói tai, sắc mặt vốn trắng bệch bởi vì lúc này tức đến phát run cả người mà sắc mặt càng tái hơn.
Đại phu nhân quay đầu nhìn Thập Nhất di nương, đang định nói thì đúng lúc này Lan Lăng lại nói: “Thập Nhất di nương, di nương đừng hiểu lầm ý của mẫu thân, mẫu thân không có ý đó.”
Sắc mặt Đại phu nhân dịu lại một chút, Lan Lăng cũng không tệ lắm, biết nói đỡ cho mình, nhưng vừa định thở phào thì lại nghe thấy Lan Lăng nói tiếp: “Tôn lang trung, ông phải giải thích cho rõ ràng, tại sao ông không nói cho Thập Nhất di nương biết chuyện nàng ấy có thai, việc lừa gạt dẫn đến hài tử vô tội bị sảy này mà báo lên nha môn thì ông sẽ phải gánh tội danh ngộ sát, với tội danh này, chắc chắn sẽ bị xử lưu vong.”
Mặt Đại phu nhân lập tức đen xì!
Nhị phu nhân đột nhiên hít một hơi.
Tam phu nhân chớp chớp con mắt, không ngậm nổi miệng, đồng thời cũng nhíu chặt hai hàng mày lại.
Lan Phương hung dữ trợn mắt nhìn Lan Lăng, Lan Cúc thì nhìn Lan Lăng bằng ánh mắt khó tin.
Nhị lão gia và Tam lão gia thấy Úc Duy Chương không nói lời nào, cả đám đều ngậm chặt miệng không nói, việc nhà, lại còn là việc nhà của Đại ca, sắc mặt chủ nhà sa sầm không nói lời nào thì bọn họ vẫn nên nói ít đi một câu và im lặng quan sát diễn biến. Mà tình thế này trông có vẻ không đúng lắm, ở đây cứ như đang chia phe chia phái vậy…
Đúng lúc này, cuối cùng Úc Duy Chương cũng mở miệng, không nhìn ai hết mà chỉ nhìn Tôn lang trung vẫn đang quỳ, nói: “Vừa rồi ông đã nghe rồi đấy, Lăng nha đầu vẫn còn mềm lòng, chỉ nói ông bị lưu vong, nhưng ông gián tiếp hại chết hài tử của ta, lưu vong là còn quá nhẹ, phải là một mạng đền một mạng, đúng không?”
Mọi người kinh hãi, Úc Duy Chương không hổ là người làm quan, khí thế và diễn xuất lúc này thật sự như quan gia đang ngồi trên công đường xử án, mặc dù không có tiếng hô mạnh mẽ, không có kinh đường mộc, thế nhưng đủ khiến lòng người sợ hãi kinh hồn.
Lúc này Tôn lang trung đã cảm thấy sợ thật rồi, lập tức nằm rạp trên đất, không ngừng dập đầu, miệng còn hô lên: “Thảo dân khai, thảo dân khai, không dám một lời gian dối, xin Úc lão gia xử nhẹ…”
Sắc mặt Đại phu nhân lập tức thay đổi, đang định xen vào ngăn cản thì lại nghe thấy Úc Duy Chương nói: “Ông nói đi, chỉ cần ông ăn ngay nói thật, ta sẽ xem xét, nhưng nếu ông dám ba hoa chích chòe thì đừng trách ta không khách sáo, đại lao của phủ Thuận Thiên không phải để trang trí!”
Tôn lang trung vội gật đầu, lau mồ hôi lạnh, sắc mặt không thể dùng từ ngữ bình thường để miêu tả, trắng bệch xen lẫn tái xanh, thảm hại không nỡ nhìn. Lại nghe thấy ông ta nói: “Là Đại phu nhân sai bảo, mấy năm qua đều là thảo dân bắt mạch cho các di nương trong phủ, Đại phu nhân uy hiếp thảo dân, bắt thảo dân báo lại chuyện thiếp thất có thai cho bà ta trước rồi mới có thể nói cho người khác. Thảo dân chỉ là con kiến, sao dám cãi lời, hơn nữa Đại phu nhân lôi người nhà của thảo dân ra uy hiếp, cũng hứa hẹn nhiều chuyện, lúc này thảo dân mới đành cất đi lương tâm mà nhận lời. Chuyện của Thập Nhất di nương lần này, thảo dân cũng làm theo như những lần trước không dám nói cho Thập Nhất di nương biết, Đại phu nhân ra ngoài nhưng Tô ma ma hầu cận của bà ta có ở nhà, thảo dân đã báo tin tức cho Tô ma ma, ai ngờ không được mấy ngày lại nghe được tin Thập Nhất di nương sảy thai, mà thật ra cũng không bất ngờ, suốt mấy năm qua thì đây cũng không phải là lần đầu tiên, có điều không ngờ lần này lại làm lớn chuyện lên, càng không ngờ lại điều tra kỹ càng như vậy, thảo dân biết tội, nhưng thảo dân cũng bất đắc dĩ, trên có già dưới có trẻ, trong mắt Đại phu nhân chỉ là một con kiến, nghiền nhẹ một cái là bỏ mạng, xin Úc lão gia khai ân, khai ân…”
Tôn lang trung nói rất nhanh, như sợ có người nhảy vào ngắt lời, toàn bộ quá trình không ngừng nhìn sắc mặt của Đại phu nhân, quả thật ông ta sợ như những gì ông ta nói, sợ Đại phu nhân vô cùng…
Trong phòng yên tĩnh u ám, như dưới mặt nước lặng ẩn chứa một trận gió lốc, hóa ra lý do bao năm qua Úc phủ ít con cháu là nằm ở đây!
Người đầu tiên phản ứng lại là Đại phu nhân, bà ta như điên như dại chỉ vào Tôn lang trung quát: “Ông nói linh tinh gì đó? Ông có chứng cứ không? Đừng tưởng chỉ dựa vào mấy lời nói láo là có thể vu khống ta, cái đồ điêu dân nhà ông!”
Cơ thể Đại phu nhân run bần bật, Lan Cúc vội đi tới đỡ Đại phu nhân trong mắt mang theo sự mê mang kinh sợ, thật ra nàng ta đã lờ mờ biết được, biết thủ đoạn của mẫu thân, trước kia cứ mặc kệ không hỏi, trốn tránh theo bản năng, mà hôm nay đã không thể trốn tránh được nữa, nhưng khi nghe được sự thật này lại không có chút đau khổ nào, thật ra nàng ta đã chẳng còn hi vọng gì nữa, bây giờ chỉ thêm nhục thêm thương mà thôi, nàng ta đã sớm chết tâm rồi.
Lan Phương có phần kích động, nếu Đại phu nhân rớt đài, nàng ta sẽ ra sao đây?Thế là tiếp lời nói đỡ cho Đại phu nhân: “Có phải có người mua chuộc ông vu oan cho mẫu thân không? Bao năm qua mẫu thân của ta vất vả lo toan quản lí hậu viện, sao có thể làm ra chuyện như vậy? Nếu có chuyện đó thật thì sao Lan Hinh, Lan Tuệ, Lan Lăng, Lan Nhụy có mặt trên đời? Ông đừng có ăn nói lung tung vu oan cho người ta, Đại Chiêu có luật vô cớ vu oan cũng bị xử phạt đấy!”
Thập Nhất di nương nghe thấy lời Lan Phương nói thì cười lạnh một tiếng, nói: “Ngũ tiểu thư có ý gì? Tiểu thư nói cho rõ ràng, đừng có ở đấy mà ngấm ngầm hại người, tiểu thư bảo ai mua chuộc Tông lang trung hả? Tiểu thư bảo ông ta bị mua chuộc thế có chứng cứ không? Nếu không có chứng cứ thì tiểu thư cũng đừng ăn nói lung tung, trước khi nói người khác thì xem lại mình trước đi!”
“Ngươi là cái thá gì mà cũng xứng nói chuyện với ta, trước mặt ta, ngươi chỉ là một nô tài con ở mà thôi!” Lan Phương trắng trợn mỉa mai Thập Nhất di nương, quả thật trước mặt các công tử tiểu thư, di nương chỉ là nô tài, thế nhưng người có danh dự lại khác, Lan Phương mắng như vậy lập tức chọc giận Thập Nhất di nương!
“Nô tỳ chỉ là phận nô tài con ở, không là cái thá gì, không làm được tích sự gì, không được như Ngũ tiểu thư đã xuất giá lâu như vậy mà vẫn không giữ được nam nhân của mình, để nam nhân của mình suốt ngày chơi bời lêu lổng với con hát, Ngũ tiểu thư có lòng mỉa mai ta, có sức ở đây mài răng thì sao không lo giữ trái tim của phu quân mình đi, để người ta không còn chỉ trỏ sau lưng nữa!” Thập Nhất di nương nói không nể nang gì, chọc đúng chỗ đau của Lan Phương.
“Bốp!” Một tiếng đinh tai vang lên, trên mặt Thập Nhất di nương lập tức xuất hiện năm dấu tay đỏ chói, là Đại phu nhân đã nổi giận đánh nàng ấy một bạt tai, Lan Phương có sai thì cũng là nữ nhi ruột thịt của bà ta, bà ta trách mắng thì được nhưng người khác đừng hòng động một ngón tay vào, lời này của Thập Nhất di nương không chỉ trọc đúng chỗ đau của Lan Phương mà cũng khiến cho Đại phu nhân phát điên, thẳng tay tát nàng ấy ngay trước mặt Úc Duy Chương!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");