Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thập Nhất di nương ôm mặt, nói: “Phu nhân biết bảo vệ hài tử của mình, biết nỗi lòng của người làm nương, vậy tại sao không thể cảm thông cho nỗi lòng của tỳ thiếp? Từ ngày vào phủ tỳ thiếp cẩn thận từng li từng tí, không dám tùy hứng làm một cái gì, không dám chống đối bất kỳ mệnh lệnh nào của phu nhân, luôn cung kính hết mực coi ngài như thần tiên, tại sao ngài lại nhẫn tâm hại hài tử của ta như vậy? Dù nó có được sinh ra thì cũng ảnh hưởng gì tới ngài đâu? Nó chỉ là con thứ, chỉ sống cuộc đời thấp kém mà thôi…”
Thập Nhất di nương gào khóc, nghẹn ngào không thôi, giống như một người đã kiềm chế rất lâu đột nhiên bùng nổ. Nói đến đây, Thập Nhất di nương quay người lại quỳ gối xuống trước mặt Úc Duy Chương, khóc ròng nói: “Lão gia, tỳ thiếp xin ngài cho tỳ thiếp rời phủ, tỳ thiếp không sống nổi ở nơi này nữa, dù đã hèn mọn cỡ này rồi, dù cẩn thận bảo vệ được tính mạng của mình, nhưng vẫn không thể bảo vệ được tính mạng của hài tử, vậy sau này còn gì có thể trông cậy vào nữa. Tỳ thiếp chưa từng có vọng tưởng gì, chỉ muốn lúc còn sống hầu hạ lão gia, phu nhân, có thể sinh cho lão gia một nam một nữ là phúc phận của tỳ thiếp, thế nhưng bây giờ lại thành tội nghiệt, ngài hãy để tỳ thiếp đi đi… Đau khổ thế này sao có thể chịu đựng nổi…”
Thập Nhất di nương khóc lóc quằn quại thê thương làm người ta xót lòng, nghe mà rơi lệ, đắng cay, Minh Yên cũng cay mắt, hài tử này đáng thương giống Lan Nhụy trước đây, nhưng ít ra Lan Nhụy còn sống mười mấy năm, còn đứa nhỏ này thì chưa có một ngày có mặt trên trần đời, để có thể sống sốt sao lại khó như vậy, dù gì cũng là một cái mạng, sao những người này có thể ra tay độc ác như thế, chẳng lẽ không sợ tương lai xuống Địa ngục chịu báo ứng sao!
“Di nương, ngài có lỗi gì chứ? Không cần phải vậy, phụ thân sẽ có quyết định.” Minh Yên bước tới khuyên, đưa tay muốn đỡ Thập Nhất di nương thì lại bị Lan Lăng ngăn lại.
“Đang bụng mang dạ chửa thì đừng có đi linh tinh, ngồi yên một chỗ đi.” Không biết Lan Lăng cố ý hay vô tình mà chắn giữa Lan Phương và Minh Yên.
Quả thật Minh Yên không cúi người được nên đứng lên, nhìn động tác của Lan Lăng mà trong lòng rét lạnh, đoán chừng có lẽ vừa rồi Lan Phương định làm gì đó nhưng bị Lan Lăng nhìn thấy nên lập tức ngăn cản lại.
Minh Yên lui về sau một bước, thuận thế ngồi xuống, nhìn Lan Lăng đỡ Thập Nhất di nương, Thập Nhất di nương lại không chịu đứng dậy, luôn miệng cầu xin, nhưng lại không một lời nhắc tới Đại phu nhân với Úc Duy Chương. Úc Duy Chương đã vô cùng giận dữ, sớm không nhịn được nữa, lúc này tự mình đỡ Thập Nhất di nương dậy, để nàng ấy ngồi xuống bên cạnh, xong rồi nhìn Đại phu nhân, hỏi: “Bà còn gì muốn biện bạch không?”
Đại phu nhân cười lạnh một tiếng, nói: “Ta và ông đã là phu thê mấy chục năm, bây giờ ông thà tin người khác chứ quyết không tin ta?”
“Ta không muốn nghi ngờ bà, nhưng ta không thể không đòi lại công bằng cho hài tử đã chết kia, bà nói bà trong sạch, vậy có bằng chứng gì để chứng minh không? Lúc Bạch Lộ xảy ra chuyện chỉ có mình bà ở đấy, Tôn lang trung cũng nói ra bí mật bao năm qua, bà còn muốn giải thích gì nữa?” Úc Duy Chương chỉ cảm thấy đây như một chuyện cười, bao năm qua mình không hay biết tại sao máu mủ của mình lại như vậy, cứ từng đứa từng đứa mất đi, tưởng chỉ là ngoài ý muốn, nhưng không ngờ đằng sau bức màn lại có một bàn tay bẩn thỉu can thiệp vào.
Thập Nhất di nương không đợi Đại phu nhân giải thích đã tiếp lời Úc Duy Chương: “Hay là mời phu nhân lấy hộp gỗ lim cất trong tủ đựng y phục của mình ra xem, xem bên trong đựng thứ tốt đẹp gì.”
Vừa dứt lời, Đại phu nhân và Tôn ma ma đều run cầm cập, lúc bảo mời Tôn lang trung, trong lòng Tô ma ma đã căng thẳng rồi, mà lúc này Thập Nhất di nương đột nhiên nhắc tới hộp gỗ lim kia, sắc mặt đã không còn bình tĩnh như trước, đồ trong đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng…
“Ngươi nói cái gì?” Đại phu nhân nhìn chằm chằm Thập Nhất di nương, nghiêm giọng quát.
Minh Yên nhíu mày, hộp gỗ lim… Đột nhiên nhớ ra khi mình giúp Đại phu nhân quản gia cũng thấy hộp gỗ lim này đáng nghi, từng nghĩ cách lấy nó, nhưng Đại phu nhân rất cảnh giác, trong phòng luôn có người nên không hề có cơ hội ra tay, lại không ngờ Thập Nhất di nương cũng phát hiện ra cái hộp đó, lúc này dám nói ra, chắc chắn Thập Nhất di nương đã biết trong đó là thứ gì.
Úc Duy Chương lập tức nói: “Đi lấy đồ ra đây.”
Đại phu nhân không chịu.
“Không thẹn với lòng thì có gì phải sợ?” Úc Duy Chương truy hỏi.
“Ông không tin ta thế ư?” Đại phu nhân rất đau lòng, nhìn nam nhân trước mắt, là nam nhân đã chung sống với bà ta hơn nửa đời người, vậy mà vẫn không tin mình.
“Đã từng tin.”
Đại phu nhân cười lạnh một tiếng. Đã từng tin? Tức là bây giờ không tin.
Lúc này Lan Cúc bước tới trước nhìn Úc Duy Chương, nói: “Phụ thân, mẫu thân đã tảo tần nửa đời người, phụ thân nghi ngờ mẫu thân như vậy sau này mẫu thân phải sống thế nào? Thể diện của nữ nhân đều do trượng phu của mình cho, người làm nhục mẫu thân như vậy, nữ nhi biết làm thế nào? Xin phụ thân thu hồi mệnh lệnh đã nói.”
Lan Cúc vừa dứt lời xin, Lan Phương cũng nói theo: “Phụ thân, dù mẫu thân có lỗi thế nào nhưng người cũng không thể đối xử với mẫu thân như thế, nếu mẫu thân tâm địa hiểm độc thì sao còn có nhiều thứ nữ như vậy? Mẫu thân dành cả cuộc đời vì cái nhà này để rồi thời khắc này rơi vào kết cục như vậy, sao có thể không đau lòng?”
Úc Duy Chương nhất thời do dự, nhớ tới tình cảm phu thê trước kia thì thở dài một tiếng, sắc mặt đã có vẻ lưỡng lự.
Minh Yên biết không ổn rồi, nếu Úc Duy Chương mềm lòng tha cho Đại phu nhân thì sau khi rắn độc tỉnh dậy, người xui xẻo nhất chính là Thập Nhất di nương! Nghĩ tới đây lòng bàn tay Minh Yên rịn mồ hôi, suy cho cùng Đại phu nhân cũng là thê tử kết tóc của Úc Duy Chương, đã cũng ông trải qua hoạn nạn, tình cảm ngày xưa không phải giả dối.
“Phụ thân, ngài đừng giận, mẫu thân luôn khoan dung nhân hậu, đối xử với con cũng cực kỳ tốt, nghe nói đối xử với Lục tỷ tỷ trước khi chết một cách đột ngột cũng cực kỳ tốt, người thiện tâm như vậy sao có thể làm ra chuyện ác độc đó, con người vì bảo vệ tính mạng mà không gì không dám nói, phụ thân đừng nghĩ oan cho mẫu thân.”
Minh Yên sẽ không tha cho Đại phu nhân, đây là lúc khiến con người ta do dự nhất, vừa có tình cảm phu thê cản đường, lại có hai nữ nhi cầu xin, vì có thể khiến Úc Duy Chương hạ quyết tâm, Minh Yên đành phải đẩy Tôn lang trung lên đầu sóng ngọn gió. Minh Yên biết Tôn lang trung giúp Đại phu nhân làm chuyện xấu xa mấy năm qua, kiểu gì cũng có bằng chứng quý giá để giữ đường lui cho mình, lúc này buộc phải ép Tôn lang trung và Đại phu nhân vào thế thù địch tuyệt đối, giữa hai người chỉ có thể giữ lại một người, không còn lựa chọn nào khác.
Úc Duy Chương nghe vậy gật đầu, nhìn Tôn lang trung, nói: “Ông còn gì để nói không?”
Lúc này Tôn lang trung mới cảm nhận được Úc Trắc phi trong truyền thuyết quả là danh bất hư truyền, rõ ràng trong cơn bão táp này muốn tha cho mình, thế mà nàng chỉ nói một câu đã đẩy mình trở lại. Ông ta khẽ cắn môi, hạ quyết tâm xong rồi mới nói: “Thảo dân có lời muốn nói.”
Mấy năm qua Tôn lang trung làm không ít việc thất đức cho Đại phu nhân, mà phàm là người làm chuyện xấu thì đều có một thói quen, đó là giữ đường lui cho mình, không kẻo ngày nào đó bị giết người giật khẩu lại không có đồ phòng thân. Tôn lang trung cũng không ngoại lệ, ông ta có một quyển sổ nhỏ, trong đó ghi chép cẩn thận mỗi lần ông ta đến chẩn bệnh cho các di nương của Úc phủ, bị bệnh gì, kê thuốc gì, còn ghi chép lại mỗi vị di nương có thai, lúc nào có thai, lúc nào hài tử không còn, hoặc là khi nào sinh ra, ghi chép rất chi tiết, không sai chút nào.
Tôn lang trung không mang theo quyển sổ này bên mình, sau khi nói vị trí giấu kín, Úc Duy Chương phái hầu cận của mình đi lấy, chỉ mất thời gian uống cạn chung trà đã chạy về, hai tay trình sổ nhỏ lên.
Trong phòng yên tĩnh, không ai dám nhìn sắc mặt của Úc Duy Chương, mà Đại phu nhân lúc này không hề sợ hãi, hai mắt cứ nhìn đăm đăm ra ngoài phòng hướng về phía chân trời, trời xanh thăm thẳm, trên bầu trời trong vắt có mấy đám mây trắng bay chầm chậm theo gió, đã bao năm rồi không nhìn ngắm bầu trời này, Đại phu nhân mê mang nhìn, bà ta đã không còn nhớ nữa rồi.
Lúc này Lan Cúc và Lan Phương cũng không biết nên làm gì, ai mà ngờ Tôn lang trung lại có một quyển sổ nhỏ, con người giảo hoạt này, bây giờ chứng cứ rành rành, bọn nàng phải làm thế nào đây? Lan Cúc còn dễ nói, vốn đã không trông mong gì ở cuộc sống này, nếu mẫu thân bị hưu thê thật, cùng lắm nàng ta theo mẫu thân tới điền trang ở, cứ thế sống tới hết đời.
Nhưng Lan Phương lại không muốn đầu hàng trước số phận, nghiền răng nghiến lợi nghĩ xem có cách hòa giải được không, còn nếu cứ thế thì sau này mình hết hi vọng rồi, có một mẫu thân bị rớt đài, người nhà chồng sẽ xử lí mình ra sao đây? Chỉ cảm thấy tương lai một màu tăm tối, nghĩ tới đây cả người trở nên cứng còng.
Minh Yên và Lan Lăng liếc nhau, trong mắt hai người đều mang theo sự vui sướng, nhiều năm uất hận cuối cùng cũng có thể đòi lại công bằng, không phải hài tử của Cửu di nương cũng suýt chút nữa không thể sinh ra được sao? Chắc chắn trong này không thể thiếu công sức của Đại phu nhân. Cái chết của Lan Nhụy, tai nạn lật xe của Minh Yên cũng phải đòi lại nợ, cho nên bà ta sẽ có không ít báo ứng.
Chờ ngày này lâu như thế cuối cùng cũng chờ được, cũng may xảy ra chuyện này mới khiến Úc Duy Chương nổi giận, nếu không với tính cách của ông ta, e rằng sẽ không thẳng tay trừng trị Đại phu nhân, phu thê nhiều năm không có tình cảm cũng có tình thân, tránh cũng không tránh được. Bây giờ có chuyện của Thập Nhất di nương châm ngòi, lần này sẽ không giống trước đây, thời cơ đã chín muồi, cơn thịnh nộ sắp ập tới, Đại phu nhân khó thoát được tội.
Xem hết sổ con, Úc Duy Chương quay sang Đại phu nhân, hai mắt cứ nhìn chằm chằm, không nói câu nào, nhưng sắc mặt kia như hận không thể nuốt chửng bà ta vào bụng. Lúc chân tướng phơi bày, hóa ra có cảm giác như vậy, hiền thê mình một lòng tin tưởng lại là loại người rắn rết thâm độc, không từ thủ đoạn, Uc Duy Chương đột nhiên thấy sợ hãi, ông không còn nhận ra nữ nhân cùng chung chăn gối với mình nữa rồi.
“Bà còn lời gì muốn nói không?” Úc Duy Chương ném sổ con trong tay cho Đại phu nhân, sau đó nhìn mọi người: “Hóa ra trong phủ có nhiều di nương nghi ngờ có thai nhưng đều vô cớ bị sảy như vậy. Hóa ra Đạt ca nhi không phải đứa trời sinh ốm yếu bệnh tật, mà là thê tử tốt của ta cho nó uống một loại thuốc lâu ngày nên mới ra như vậy. Hóa ra những cái thai trong bụng thiếp thất không uy hiếp đến bà, biết là thai nữ mới có thể sinh, cho nên trong phủ mới có nhiều thứ nữ, còn tất cả những cái thai bị sảy kia vậy mà lại là nhi tử của ta. Hóa ra cái chết của Bát di nương cũng do bà nhúng tay vào, vậy mà bà cũng không tha cho nàng ấy, bà biết rõ nàng ấy sẽ không cướp vị trí chính thê của bà, nhưng tại sao bà lại làm như thế?”
Minh Yên cảm thấy trời đất quay cuồng, cái chết của Bát di nương cũng có bàn tay Đại phu nhân can thiệp vào? Nàng không biết chuyện này, quay đầu nhìn Úc Duy Chương, lại nhìn sang Đại phu nhân, rất muốn hỏi rốt cuộc Bát di nương chết thế nào? Rốt cuộc mẫu thân thân sinh của nàng chết thế nào! Vành mắt cay cay, cảm xúc bùng nổ mãnh liệt khiến nàng như sắp mất đi lý trí, Minh Yên cắm sâu móng tay vào thịt, để nỗi đau xót kia giúp nàng bình tĩnh lại, đè nén bi phẫn trong lòng, ngồi thẳng người, nàng muốn tận mắt chứng kiến Đại phu nhân sẽ rớt đài ra sao.
Minh Yên suy nghĩ làm sao có thể lật lại cái chết của Lan Nhụy mà không để lại dấu vết, đánh một chùy dứt khoát, đòi lại công bằng cho chính bản thân mình. Thế nhưng bây giờ nàng là Úc Minh Yên, có một số việc không thể muốn nói là nói, phải đợi đến thời cơ thích hợp, ngay lúc đang đau đầu thì lại nghe thấy lang trung kia lên tiếng: “Thảo dân còn biết một chuyện, chỉ là chuyện này không do thảo dân làm cho nên không biết rõ sự thật, nhưng vẫn nghe được chút tin tức.”
Úc Duy Chương trừng mắt với Đại phu nhân một cái, hỏi: “Có chuyện gì ông cứ nói đi! Bây giờ còn chuyện gì mà không thể nghe, không ngờ bên trong hậu viện ta tưởng yên bình này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
Úc Duy Chương như trở nên già nua, ngay cả giọng nói cũng nhuốm màu tang thương, bị đả kích quá lớn nhất thời không chịu nổi, nhưng vẫn cố gắng ở lại đây. Nhị lão gia và Tam lão gia khuyên Úc Duy Chương mấy câu, bảo ông ta đi nghỉ trước, ngày mai hỏi lại cũng không muộn, nhưng Úc Duy Chương lại từ chối, ông ta không muốn kéo dài chuyện này.
Lúc này Nhị phu nhân đã không còn nói đỡ cho Đại phu nhân nữa, trong lòng có hơi hối hận vì mấy ngày qua mình phụ họa theo Đại phu nhân, biết vậy đã chẳng làm, lại nhìn sang Tam phu nhân, thầm oán nữ nhân này khôn ngoan bậc nhất, chẳng trách mấy ngày nay cứ dửng dưng, chắc là nghe tin tức đâu đó rồi nhưng không chịu nói với mình, đúng là loại không ra gì.
Chuyện này thật ra rất oan ức cho Tam phu nhân, Tam phu nhân không biết những chuyện này thật, chẳng qua Tam phu nhân nhận ra vị đích mẫu này đối với các thứ nữ bằng mặt không bằng lòng, cho nên bà ấy mới giữ đúng khoảng cách với tất cả, không đắc tội với hai bên mà thôi.
“Có chuyện gì ông nói đi!” Úc Duy Chương nói, mặt tái xanh ngồi ngay đó, giọng nói lạnh thấu xương.
“Trước kia cùng thảo dân tới Úc phủ bắt mạch còn có một vị lang trung khác, thế nhưng vào năm Ung Hòa thứ ba lại đột nhiên mất tích.” Tôn lang trung nói mập mờ, chắc Úc Duy Chương còn nhớ kỹ năm đó nhỉ?
Năm Ung Hòa thứ ba? Úc Duy Chương nhíu mày, đột nhiên nhớ lại, nắm đó nữ nhi Lan Nhụy mà ông yêu thích nhất đột ngột qua đời, cùng năm ấy Lan Cúc xuất giá.
“Rốt cuộc ông muốn nói gì?” Mặt Úc Duy Chương xám xịt như tro tàn, hai tay nắm chặt, nhớ tới nụ cười tươi đẹp tựa nắng xuân tháng Ba của Lan Nhụy, nhớ tới tiếng gọi trong trẻo tựa chuông bạc của nữ nhi mà trái tim thắt lại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");