Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người xưa đã nói, ở đời có luật nhân quả rõ ràng, còn nói ở hiền gặp lành, ác giả ác báo, không phải thời điểm trả nghiệp không tới, còn nói người đang làm trời đang nhìn…
Gió đêm vẫn ấm áp, lướt qua lòng người khiến người ta thiu thiu buồn ngủ, cảm thấy rất lười nhác, chuông bạc đung đưa theo gió nhẹ, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang trong trẻo phiêu linh trong không khí. Ráng chiều ở chân trời rực rỡ như lửa, chiếu rọi lòng người ấm lên, ánh đỏ kia chiếu lên thân mình, phản ra ánh sáng đỏ chói khiến người ta phải híp mắt lại.
Cuối cùng chuyện của Úc phủ đã khép lại, Đại phu nhân bị Úc Duy Chương dùng một tờ hưu thê đuổi khỏi nhà, giết hại con cái, ghen tuông âm độc, một loạt tội danh rất dài, khi phơi bày trước từ đường Úc thị, Đại phu nhân không đồng ý, luôn mồm nói mình đã giữ đạo hiếu cho công bà sáu năm, không vi phạm tam tòng, Úc Duy Chương không thể vứt bỏ mình, làm ầm làm ĩ lên, thế nhưng Nhị lão gia, Nhị phu nhân, Tam lão gia, Tam phu nhân của Úc phủ đã nhất trí làm chứng, xác nhận tội danh của Đại phu nhân, vẫn quyết định đuổi bà ta ra khỏi nhà.
Chung Dực không làm gì Lan Cúc hết, nhưng Lan Cúc lại tự xin theo chăm sóc mẫu thân, Chung Dực ngầm cho phép, muốn cho nàng ta ở trong một nông trang của mình nhưng đã bị nàng ta từ chối, chỉ nhẹ nhàng nói: “Thiếp thân có của hồi môn của mình, không muốn phiền phu quân, hôm nay từ biệt sẽ nhiều năm không gặp, mong phu quân tự chăm sóc tốt cho bản thân, nếu ngày nào đó gặp được nữ tử mình yêu vẫn có thể cưới về, nếu không muốn làm thiếp, thiếp thân có thể nhường lại vị trí chính thê, đời này chỉ có một nguyện vọng duy nhất là hi vọng trăm năm sau có thể quay về chôn cạnh phu quân, không cần cùng huyệt nhưng xin chung một vườn.”
Lan Cúc nhìn Chung Dực, nhoẻn miệng cười một nụ cười dịu dàng, ánh mắt trở nên mông lung, giống như xuyên qua thời không, thì thầm nói: “Đêm nay là đêm nao, thuyền lênh đênh giữa dòng. Hôm nay là hôm nao, chung thuyền với vương tử. Ngại ngùng không che giấu, chàng không trách cứ chi. Tâm phiền mãi không dứt, cũng vì tri vương tử. Non có cây, cây lại có cành, tâm hân hoan chàng, chàng có hay? Nếu có kiếp sau tình nguyện không gặp quân, để gió cuốn mình đi[1]…”
[1] Thơ “Việt nhân ca”, dịch thơ nguồn thivien.
Năm ấy lần đầu gặp Chung Dực xuyến xáo tựa gặp tiên nhân, hóa ra trên đời lại có một thiếu niên anh tuấn bực này, rực rỡ như nắng mai, đẹp đẽ trong trẻo, mi tú mắt sáng, hào hoa phong nhã, thời khắc đó trái tim bỗng như bị mắc cạn… Không thể đắm chìm trong quá khứ, nhưng nếu có thể quay lại, nàng ta tình nguyện đứng từ xa nhìn Chung Dực và Úc Lan Nhụy kết lương duyên, hạnh phúc mỹ mãn, cũng không hề muốn rơi vào tình cảnh như bây giờ, giai nhân lìa đời, phu thê bất hòa, phụ mẫu xung đột, nhưng cuộc đời này sao có thể quay lại, làm sai rồi cuối cùng vẫn sẽ phải nhận trái đắng thôi.
Chung Dực nhìn Lan Cúc như già đi mấy chục tuổi đỡ Đại phu nhân lên xe ngựa, nhanh chóng rời đi, bên tai còn vang vọng tiếng của Lan Cúc, non có cây, cây lại có cành, tâm hân hoan chàng, chàng có hay? Nếu có kiếp sau tình nguyện không gặp quân, để gió cuốn mình đi… Vành mắt cay cay, Lan Cúc tuyệt tình như vậy, chắc có lẽ đã ăn năn rồi.
Đại phu nhân nhìn nước mắt rơi đầy trên mặt Lan Cúc, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ đau đớn, nắm lấy tay của nàng ta, muốn nói gì đó nhưng rồi hóa thành một tiếng thở dài, nhìn màn cửa bị gió thổi lên, một đời vinh hoa mà bây giờ lại rơi vào kết cục này, quả thật khiến người ta không thể chấp nhận được, đột nhiên nhắm mắt lại, dựa vào thành xe chợp mắt, có lẽ bà ta nên trở về nhà mẹ đẻ, thế nhưng người nhà mẹ đẻ vẫn sẽ đón nhận bà ta sao? Đại phu nhân không chắc chắn, bà ta không muốn nữ nhi bị xích mích giữa mình và phu quân liên lụy…
Lan Phương tâm cơ thâm độc, mang trên người tội danh chồng chết, mỗi một chuyện đều khiến người ta không thể tha thứ. Đối với loại gàn bướng hồ đồ, giết hại thủ túc, không biết hối cải này, Úc Duy Chương gạch tên khỏi gia phả Úc thị!
*
Minh Yên mệt mỏi cực kỳ, về lại vương phủ là đi ngủ luôn, đến khi tỉnh lại trăng đã treo giữa trời, Chu Hạo Khiên nằm bên cạnh thở đều đều, mượn ánh trăng mờ mờ thấy hắn ngủ rất ngon. Minh Yên cảm thấy bình yên vô cùng, thế sự khó lường, bách chuyển thiên biến, bây giờ đại thù đã được báo mà vẫn có thể bên người yêu, mình đâu chỉ may mắn, nam nhân ngốc nghếch này, không biết vì mình đã trả giá bao nhiêu, thế nhưng hôm nay ở Úc phủ thấy mình nhìn Chung Dực lại cảm thấy sợ hãi…
Nghĩ tới đây Minh Yên quay đầu lại nhìn Chu Hạo Khiên, nhẹ nhàng xích lại gần, thì thầm vào tai hắn: “Đồ ngốc, chàng sợ gì chứ? Bây giờ trong tim ta chỉ có mình chàng, hắn đã là chuyện của kiếp trước. Không biết từ lúc nào chàng đã mọc rễ nảy mầm trong tim ta, đời này kiếp này có chàng là ta đã mãn nguyện rồi.”
Nàng nhẹ nhàng tựa vào hõm vai của Chu Hạo Khiên, nhắm mắt lại từ từ thiếp đi, nhưng không nhìn thấy lông mi của Chu Hạo Khiên rung rinh, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.
Năm qua tháng tới luôn bên nhau, mãi mãi vĩnh cửu tình không rời, cả đời này có người là đã mãn nguyện rồi…
Chuyện Úc Duy Chương hưu thế dấy lên một trận giông tố không nhỏ trong Kinh thành, không phải vì Tưởng thị bị hưu đã làm ra mấy chuyện kinh thiên hại lý mà là vì Úc Duy Chương phù chính Mai di nương đã qua đời lên làm phu nhân, tức là thân mẫu của Minh Yên và Úc Dương, trong chớp mắt Minh Yên danh chính ngôn thuận trở thành đích nữ, Úc Dương danh chính ngôn thuận trở thành đích tử.
Ngày tin tức lan truyền đúng lúc Úc Dương trở về, tất nhiên Minh Yên phải trở về sum vầy với đệ đệ, cùng nhau tới từ đường bái tế nhận tổ tông, tổ chức long trọng, thêm nữa dạo gần đây danh tiếng của Úc Dương vang xa, có không ít văn nhân học sinh đến nhà, Úc phủ không những không vắng khách mà ngược lại vì vậy mà càng náo nhiệ hơn. Việc quản lý nhà cửa giao cho Thập Nhất di nương, còn Cửu di nương hỗ trợ, hai người làm việc hòa hợp tốt đẹp.
Sắc mặt Minh Yên càng ngày càng tươi tắn, người ta có câu gặp chuyện vui tinh thần cũng thoải mái, tiền đồ của Úc Dương rộng mở, người làm tỷ tỷ là nàng đây cuối cùng cũng thôi lo lắng, nhưng mỗi khi nhớ tới Lan Phương thì trong lòng lại khó chịu, không ngờ phủ Nam Dương Hầu kia lại không ruồng bỏ nàng ta vì thân phận bị đuổi, vẫn thu nhận nàng ta về như cũ.
Hành động này của Nam Dương Hầu phu nhân quá khác thường, chuyện lớn như vậy, ngược lại khiến Minh Yên phải cảnh giác. Nhớ tới lời tối hôm qua Chu Hạo Khiên nói, nếu Lan Phương muốn gây thêm sóng gió, hắn sẽ tiết lộ chuyện sổ sách cho Chung gia biết, Chung Lương không phải là người hiền lành, không ai đoán được ông ta sẽ có thủ đoạn lôi đình nào sau khi biết chuyện này.
Minh Yên không muốn đuổi cùng giết tận, lập tức ngăn cản Chu Hạo Khiên, có điều vẫn nói: “Nếu tỷ ta đã dừng tay thì cũng là phúc, nhưng nếu không biết hối cải, còn muốn gây chuyện thì kiểu gì cũng kéo tới đại họa, chúng ta cứ chờ xem thôi.”
Nhưng lúc này Minh Yên nào nghĩ được, Lan Phương trải qua biến chuyển lần này tâm trí đã không còn bình thường mà gieo mầm tai họa dẫn tới đại họa táng thân sau này. Hiện tại Minh Yên chỉ muốn bình an sinh hạ hài tử, cố gắng khoan dung được thì khoan dung, song, nàng không biết rằng trên đời này có những con thú vật không biết ơn tình còn quay lại cắn trả ân nhân, có lẽ trong cõi u minh đã có sắp đặt từ trước, có một vài chuyện có một vài người, trốn tránh quanh quanh thì vẫn sẽ phải đối mắt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");