Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quả nhiên Vân phi nương nương làm việc như sấm rền gió cuốn, không tới mấy ngày đã có động tĩnh, không biết Vân phi nương nương thuyết phục thế nào mà cả Liễu gia và Tần gia đều không có nửa câu oán giận, đồng ý để nữ nhi của mình làm Trắc phi, tin tức An Thân Vương nạp Trắc phi nhanh chóng lan truyền.
Minh Yên vì muốn biết người biết ta nên phái người đi điều tra vị tiểu thư Tần Vũ này, tin tức báo về đều nói tiểu thư Tần gia thi thư đạt lý, học thức uyên bác, văn tĩnh tú nhã, xinh đẹp như hoa, là một tiểu thư cực kỳ có tiếng chốn khuê phòng.
Minh Yên cười khinh một tiếng, mình cũng coi như đã sống ở Kinh thành nhiều năm như vậy mà chưa từng nghe qua mỹ danh của vị tiểu thư Tần gia này, bây giờ vừa lan truyền tin tức cưới Trắc phi thì mỹ danh của vị tiểu thư Tần gia này lại nổi lên như cồn khắp chốn Kinh thành, thật sự không thể không cảm thán Tần đại học sĩ quả là người múa bút thành văn, tốc độ này thật khó tin mà.
Phụ nào nữ đấy, Minh Yên nghĩ e rằng vị tiểu thư Tần gia này cũng không dễ đối phó, không khỏi lo lắng thay cho Liễu Thanh Mi, càng nghĩ lại càng lo lắng, thế là gửi thiệp mời Liễu phu nhân và Thanh Mi qua phủ chơi, Minh Yên rất có hảo cảm với Liễu phu nhân, người có thể nói những lời như vậy với nữ nhi của mình là một người có cá tính.
Minh Yên đã nói trước với lão Vương phi, thật ra lão Vương phi rất tán thành việc Minh Yên quen biết nhiều người, để sau này tiếp quản gia nghiệp có thể làm hậu phương vững chắc cho Chu Hạo Khiên, bà còn căn dặn mở tiệc chiêu đãi, nói mình già rồi không nên đến, nhưng có cho Vô Vi Cư mượn đầu bếp của viện Thúy Ninh để chuẩn bị yến tiệc, đủ thấy rất coi trọng chuyện này.
Tất nhiên Minh Yên cảm tạ lão Vương phi, nhưng lần này Mục Trắc phi lại không có phản ứng gì, dạo này tình cảm giữa Mục Trắc phi và Vương gia ngày càng thắm thiết, so với trước êm đẹp hơn nhiều. Còn Tần Tắc phi lại nhìn Minh Yên bằng ánh mắt mang thâm ý khác, cười nói: “Nếu con có nhiều việc lo liệu không hết thì bảo Đại tẩu của con qua phụ một tay.”
Muốn cài người vào đây mà, Minh Yên còn có chuyện muốn tâm sự với Thanh Mi, đương nhiên sẽ không đồng ý, nhìn Tần Trắc phi một cái, nhoẻn miệng cười nói: “Lần trước gặp muội muội của Liễu gia một lần ở trong cung, có nói chuyện đôi ba câu, hiện giờ sắp thành Trắc phi của An Thân Vương, hai nhà thân càng thêm thân, cũng không phải người ngoài, chỉ tùy tiện ăn bữa cơm mà thôi, không có bao nhiêu việc. Đã có đầu bếp khéo tay của tổ mẫu hỗ trợ, Đại tẩu còn bận chăm sóc Thiện tỷ nhi, con cũng ngại làm phiền Đại tẩu, người trong viện của con vẫn có thể làm tốt mấy chuyện nhỏ nhặt này.”
Tần Trắc phi cũng không gượng ép, gật đầu cười nói: “Vậy thì tốt rồi, nếu có gì không tiện thì cứ bảo.”
“Đa tạ ý tốt của Trắc mẫu phi, Minh Yên sẽ ghi nhớ.” Minh Yên lễ phép đáp lời.
Lại nói thêm một lúc Minh Yên đứng dậy cáo từ, lão Vương phi cười tủm tỉm để nàng trở về, Minh Yên đi rồi, lúc này mới nới với hai người Tần Mục: “Nha đầu Minh Yên càng ngày càng hiểu chuyện, biết tích lũy nhân mạch cho Chu Hạo Khiên, thật là một chuyện tốt.”
Lão Vương phi đột nhiên nói một câu như vậy, không biết rốt cuộc có ý gì, hai người Tần Mục chỉ biết đáp lời, tán dương Minh Yên mấy câu rồi cũng ra về.
Đi đến cổng lớn, Tần Trắc phi nhìn Mục Trắc phi, cười nói: “Có phải bây giờ Mục muội muội cảm thấy thế hệ mới đã thế chỗ người xưa?”
Mục Trắc phi nghe vậy lại không trừng mắt phồng má như trước kia, cười nói: “Ta chỉ muốn cùng Vương gia như hình với bóng hưởng thụ hạnh phúc, còn ai quản gia, ai cầm quyền thì ta không có ý kiến, chỉ cần Vương gia đối tốt với ta, chẳng lẽ ta lại thiếu tiền ăn tiền mặc, đúng không Tần tỷ tỷ?”
Tần Trắc phi sửng sốt, không ngờ Mục Trắc phi sẽ nói như vậy, mày thoáng nhíu lại rồi giãn ra, cười khẽ nói: “Muội muội nghĩ thoáng quá, đúng là làm người ta bội phục.” Nói tới đây thì ngừng lại, tiến lên một bước thì thầm vào tai Mục Trắc phi: “Trước giờ muội luôn đối nghịch với Tam phòng, tiểu Vương gia cũng chịu không ít khổ trong tay muội, đó lại là một người có thù tất báo, muội không sợ sao?”
Mục Trắc phi cười khinh một tiếng, nhìn trong viện muôn hồng nghìn tía, hoa cỏ xanh tươi, nói: “Theo ta được biết Đại phòng của tỷ cũng không tốt lành gì, ta đây mồm miệng độc địa, con người thẳng tính, thích làm những chuyện chướng tai gai mắt thì cũng đường đường chính chính, làm là làm thẳng, chứ không giống như Tần tỷ tỷ đây, mỗi một chuyện xảy ra, trong lòng mọi người tự hiểu rõ.”
Mục Trắc phi phất tay áo bỏ đi, Tần Trắc phi nhìn theo bóng lưng mà mím môi, bây giờ Mục Nhu Gia thông minh ra rồi, mình thật sự không dễ xuống tay được nữa. Bà ta ngẩng đầu nhìn vầng thái dương trên cao, khẽ cười một tiếng, xong mới đi về tiểu viện của mình.
Giờ Tý hai khắc, Liễu Thanh Mi và Liễu phu nhân đến.
Minh Yên đích thân đi ra ngoài đón, thấy Liễu phu nhân mặc một bộ váy áo khép màu thu hương, thanh nhã mà cao quý, trên búi tóc đen cài bộ diêu vàng đính bảo thạch, nhất định hồi còn trẻ là một mỹ nhân thướt tha yêu kiều. Hôm nay Thanh Mi mặc áo màu xanh lục hồ thêu hoa với váy cùng màu, cài mấy đóa châu hoa trên búi tóc Trụy Mã, dáng vẻ hồn nhiên đáng yêu không biết nỗi sầu.
Nhìn thấy Minh Yên, Liễu Thanh Mi lập tức chạy tới cùng tiếng cười trong trẻo: “Úc tỷ tỷ.”
Minh Yên cười đáp, kéo tay Thanh Mi, chào hỏi Liễu phu nhân, định thi lễ thì Liễu phu nhân ngăn lại, vội nói: “Không dám, không dám… Úc Trắc phi đang mang thai, dù thế nào cũng nên cẩn thận mới được.”
Mấy người cùng đi vào trong, ngoài Minh Yên ra thì không có ai, cũng không bày tiệc ở phòng khách, nàng cười nói: “Phu nhân cũng không phải người ngoài, chúng ta vào phòng nói chuyện đi.”
Trừ phi là thân thích tri kỷ không thì bình thường sẽ không mời khách vào phòng của mình nói chuyện. Liễu phu nhân bất ngờ, không nghĩ Minh Yên lại đối đãi thân thiết với bọn họ như vậy, có hơi vừa mừng vừa sợ. Còn Thanh Mi ngược lại không cảm thấy kinh ngạc, cười tủm tỉm nói: “Vâng, muội còn muốn ăn đá bào như lần trước ăn, cho nhiều đường nhé.”
Liễu phu nhân vội lườm nữ nhi của mình, trách mắng: “Sao lại không biết phép tắc gì thế?”
Minh Yên bèn cười, nói: “Phu nhân đừng khách sáo, ta và Thanh Mi mới gặp như đã quen lâu, thật sự rất thích nhau, cứ mặc muội ấy tự nhiên đi ạ.” Nói rồi kéo Thanh Mi ngồi xuống cạnh mình, bọn nha hoàn lần lượt đi vào dâng trà bánh rồi lui ra.
Minh Yên nhìn Liễu phu nhân, cười nói: “Minh Yên và Thanh Mi muội muội thật sự hợp nhau, ta đang có thai không tiện ra ngoài, đành phải mời phu nhân và muội muội tới một chuyến, trong lòng rất là hổ thẹn.”
Thật ra Liễu phu nhân cũng thích Minh Yên, đã nghe không ít chuyện về nàng, lần trước gặp trong cung cũng rất kính nể hành động của nàng, đang định nói vài câu thì rèm được vén lên, Bạch Hinh đi đến, bẩm: “Chủ tử, phu nhân Tần Đại học sĩ và ái nữ Tần tiểu thư bái kiến.”
Minh Yên sửng sốt, lấy làm kinh hãi: “Sao lại trùng hợp như vậy…”
Ở đời lúc nào cũng có chuyện trùng hợp, hai mẫu nữ Liễu thị cũng kinh hãi, Thanh Mi sợ hãi đứng nép bên Liễu phu nhân, túm lấy tay áo của bà, dáng vẻ hệt như bé gái nhỏ, nói: “Nương, đó có phải là Tần tiểu thư, người sẽ cùng con gả cho Vương gia không?”
Liễu phu nhân gật đầu, Liễu Thanh Mi bĩu môi, có vẻ như không vui.
Minh Yên nhướng mày, không hiểu vì sao Thanh Mi lại có thái độ như vậy, nhưng vẫn cười bảo: “Thanh Mi muội muội, sống ở đời luôn có chuyện không được như ý mình, nhưng mình gặp chuyện thì không thể lùi bước, phải dũng cảm đối mặt, muội cũng đã lớn rồi, đến tuổi gả cho người ta rồi, Liễu phu nhân không thể che chở cho muội cả đời, muội phải tự học cách kiên cường, học cách đối mặt. Tới thì tới, cũng không phải cái gì ghê gớm, miễn sao lễ nghi chu toàn, đối nhân xử thế phóng khoáng đúng lẽ, dù là ai cũng không dám khinh thường muội. Phụ thân của nàng ấy là Đại học sĩ, nhưng Liễu đại nhân cũng là Thượng thư bộ Hộ, xét phẩm hàm không ai hơn ai.”
Liễu Thanh Mi nhìn Minh Yên chằm chằm, nghe nàng nói những lời mẫu thân đã từng nói lúc trước, nhưng Minh Yên nói khiến nàng ấy mơ hồ không hiểu, lại thấy Minh Yên nắm tay nàng ấy nói tiếp: “Chức quan địa vị tài phú có thể quyết định địa vị cao thấp của con người, nhưng không thể quyết định tôn nghiêm của mỗi người, trong lòng có tính toán, có chính kiến, có lý tưởng của mình thì dù là ai cũng không dám khinh thường muội, muội hiểu không?”
Minh Yên ngẫm nghĩ, sở dĩ Thanh Mi e ngại có lẽ là vì trong khoảng thời gian này thanh danh của Tần Vũ đột nhiên được tung hô lên tận mây xanh, khiến người ta phải ngước nhìn, lập tức hạ Thanh Mi xuống, tất nhiên sẽ có tâm lý cảm thấy bản thân thua kém, đây là chiến thuật tâm lý, Đại học sĩ biết cách dùng không tồi.
Nhìn dáng vẻ như bị đả kích của Liễu Thanh Mi, cho nên nghe thấy tên Tần Vũ là vô cùng rụt rè. Vậy không được, chưa tính đến chuyện Tần Vũ là người thế nào, nhưng chỉ xem phụ thân của nàng ta đánh phủ đầu chiêu này là có thể biết dã tâm của người này không nhỏ, phải biết rằng tất cả những vị nhập các bái tướng của triều ta đều có xuất thân Đại học sĩ.
Liễu phu nhân rất cảm kích Minh Yên, nhìn nàng nói: “Đa tạ Úc Trắc phi chỉ điểm, thiếp thân vô cùng cảm kích, ta có một hài tử như vậy, thật sự lo lắng muốn chết, từ bé nó đã được nuông chiều thành hư, chưa từng thấy qua thủ đoạn tâm cơ nào, từ ngày hôn sự được quyết định, chưa có hôm nào ta được một giấc ngủ ngon.”
Minh Yên bảo Bạch Hinh mời người vào, lại nói với Liễu phu nhân: “Ta còn chưa tự mình cảm tạ Thượng thư đại nhân đêm đó đã quyết đoán ra tay, nếu không phải bắt được nhân chứng, chưa chắc tình thế lúc này đã được làm rõ như hiện tại. Ta và Liễu muội muội mới gặp mà như đã quen biết từ lâu, ta rất thích sự hồn nhiên ngây thơ không chút mưu lợi của muội ấy, phu nhân cứ yên tâm, ngọc quý như vậy, chắc chắn An Thân Vương sẽ biết.”
Liễu phu nhân yên lòng, biết ít nhiều có Minh Yên che chở cho Thanh Mi, mọi người đều nói tiểu Vương gia và An Thân Vương tình như thủ túc, nếu Minh Yên chịu giúp đỡ Thanh Mi thì đó cũng là phúc phận của nàng ấy.
Hai người nhìn nhau cười, Thanh Mi ở bên cạnh vẫn đang suy ngẫm lời của Minh Yên, trong lòng đã hơi hơi hiểu ra, cảm thấy cao thâm thật sự, không khỏi nhíu mày, Minh Yên cũng không gượng ép, có một số việc phải tự mình trải qua mới biết được, chỉ khi gặp được mẫu nữ Tần thị thì mới có thể so sánh ước lượng.
Mọi người nghe thấy tiếng cửa viện vang lên, sau đó có tiếng bước chân. Minh Yên đứng dậy, đi tới cửa nghênh đón. Liễu phu nhân dẫn Thanh Mi đi theo, vừa đi đến cửa thì người cũng tới.
Minh Yên chăm chú quan sát, thấy Tần phu nhân ăn vận rất trang nhã, mặc một bộ áo ngắn hoa giấy gấp ngân tương hoàng, khoác áo ngoài màu hồng cánh sen dệt kim, dọc vùng vai cổ có may vải gấm rộng hai ngón tay, phối với váy mã diện hoa văn mây nước, trên búi tóc cài các loại trang sức, chính giữa là phân tâm[1] vàng chữ thọ khảm bạch ngọc, hai bên tóc thì có trâm khảm bạch ngọc, thanh nhã mà phú quý, Tần phu nhân trang điểm nhẹ, có một đôi mắt tựa biển rộng sâu thẳm nhìn không thấy đáy, khiến người ta không dám khinh nhờn.
[1] Phân tâm: trang sức cài chính giữa phía trước
Nữ tử bên cạnh bà ấy đang ở độ tuổi mười sáu, mày liễu mắt hạnh, mũi cao môi anh đào, nước da trắng ngần, quả là một mỹ nhân hiếm có, nàng ấy mặc áo ngắn gấm tím đậm ánh bích hồ, khoác ngoài áo bách hoa sắc lam nhạt, mặc váy lụa đỏ hai mươi bức, mỗi bức một màu sắc khác biệt, tà váy đung đưa, vòng eo thon thả, bước đi như dương liễu rủ nước, hoa tươi soi bóng sơn tuyền, tư thái yểu điệu thướt tha, khiến người ta nhìn không chớp mắt.
Ngay cả Minh Yên cũng không thể không cảm thán nàng ấy là một mỹ nhân, mỹ nhân này không chỉ đẹp mà còn có khí chất, nếu chỉ được mỗi cái mã bên ngoài thì chẳng nói làm gì, nhưng người ta lại được cả trong lẫn ngoài như thế, Minh Yên không khỏi thầm than cho tương lai khó khăn của Thanh Mi.
“Minh Yên hân hạnh được gặp Tần phu nhân, vị này chắc là Tần tiểu thư, quả là đại mỹ nhân danh bất hư truyền, nghe tên đã lâu cuối cùng hôm nay cũng có thể gặp mặt.” Minh Yên hơi khom người với Tần phu nhân, vẻ mặt tươi cười như gió xuân, khiến người nhìn cảm thấy ấm áp sung sướng.
Tần phu nhân vội đỡ Minh Yên, nói: “Úc Trắc phi đừng vậy, biết Trắc phi đang có thai mà còn tới quấy rầy, ta thật sự áy náy.”
“Phu nhân có thể tới, Minh Yên cảm thấy rất vinh hạnh, nào có quấy rầy gì đâu.” Minh Yên tươi cười mời mẫu nữ Tần phu nhân vào, Tần phu nhân và Liễu phu nhân đã quen biết từ lâu, dù sao thì cũng ở Kinh thành, thường xuyên gặp mặt ở các buổi tiệc, hai người chào hỏi xong rồi mới ngồi xuống chỗ của mình.
Lúc này Minh Yên không mời vào trong ngồi mà lại tiếp khách ngoài đại sảnh. Bạch Hinh dẫn nha hoàn vào dâng trà, bưng trái cây điểm tâm, xong rồi đứng gọn một bên hầu hạ, im lặng không lên tiếng.
Tần phu nhân đánh giá kỹ càng, thấy từ trong ra ngoài của Vô Vi Cư rất có nề nếp, nô bộc đi lại chuẩn chỉ, cũng không a dua nịnh hót, cũng không cậy quyền phách lối, tiếp đón cung kính lễ độ thì trong lòng cảm thấy kỳ quái, trước đó đã nghe kể vị Úc Trắc phi này vốn được nuôi lớn ngoài phủ, không ngờ có thể dạy dỗ người hầu tốt như vậy. Phải biết rằng, càng là gia tộc giàu có, đánh giá một người không chỉ nhìn mỗi chủ nhân mặc gì, mà còn xem cả người hầu bên cạnh, phải bắt đầu nhìn từ nô bộc thân cận của chủ mới có thể nhìn ra điểm khác thường.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy, quả nhiên vị Úc Trắc phi này là người vô cùng lợi hại, nghĩ tới đây Tần phu nhân liếc nữ nhi của mình, xong rồi mới nhìn Minh Yên, nói: “Hôm nay tới quả thật có hơi mạo muội, không ngở lại trùng hợp gặp mẫu nữ Liễu phu nhân, cũng coi như là có duyên phận.”
Liễu phu nhân cười đáp: “Đúng là trùng hợp, trước đó cũng muốn tới trò chuyện với Tần phu nhân, chỉ là việc nhà quấn thân, chẳng phải hôm nay quá trùng hợp rồi sao?”
Minh Yên nghe hai người lời qua đáp lại, trong lòng cười thầm, hơi ngước mắt lên thì nhìn thấy Tần Vũ đang thẳng thừng quan sát Thanh Mi, quân tử không làm chuyện mờ ám, Tần Vũ này cũng là một người không tầm thường đây.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");