Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Minh Yên không ngờ nhóc quỷ này lại ngăn chặn nhanh đến vậy, hé miệng cười một tiếng, nói: “Ta đâu bảo sẽ để cháu giúp đỡ, cháu vội cái gì?”
Tống Minh Tấn rất nghi ngờ tính xác thực của câu nói này, cau mày nhìn Minh Yên, nhất là đôi mắt cong cong kia, đường cong hẹp dài, cực kỳ giống hồ ly, cậu mím chặt môi, lại thấy Minh Yên đẩy bánh trái ngon mắt ở trước mặt mình cho Mẫn Nhu, dịu dàng hỏi: “Mẫn Nhu à, điểm tâm này ngon không?”
Mẫn Nhu gật đầu như gà mổ thóc, nũng nịu nói: “Thất di mẫu, món này ngon nhất luôn.”
Nhìn theo tay Mẫn Nhu, hóa ra là bánh ngàn lớp, bên trong có rắc đậu phộng nghiền, vừng đen, từng tầng từng lớp mỏng như giấy trắng, ăn vào miệng như tan chảy, xốp giòn thơm ngậy, đến cả Minh Yên cũng thích vô cùng.
“Đúng vậy, món tủ này của Thất di mẫu thật sự không tệ, dì nhìn Đại ca của cháu đi, trước kia không thường hay ăn mấy thứ này mà hôm nay còn ăn thêm nửa miếng đấy.” Minh Trình cười kha khà không ngớt, cứ tưởng có thể khiến lão ca của mình đỏ mặt một tí, ai ngờ da mặt kia dày quá… Nhìn một hồi vẫn không biến sắc, đành chịu thua.
Minh Yên cười càng tươi, nhìn Mẫn Nhu và Minh Trình nói: “Nếu đã thích như thế, ta tặng nữ đầu bếp này cho các cháu có được không? Vậy thì lúc nào muốn ăn đều có thể ăn được.”
“Được ạ.”
“Không được!”
Ba tiếng đồng thời vang lên, tất nhiên là Mẫn Nhu và Minh Trình đồng ý, nhưng Minh Tấn thì không đồng ý.
Mẫn Nhu nhìn Đại ca nhà mình, bất mãn nói: “Đại ca, tại sao lại không được? Di mẫu tặng cho chúng ta, chứ đâu phải chúng ta đòi đâu.”
“Ăn của chùa phải quét lá đa.” Minh Tấn nghiến răng nói.
Minh Yên than nhẹ một tiếng, đứa nhỏ này đúng là liệu sự như thần, mới đó đã đoán trúng rồi!
Lan Lăng nhìn Minh Yên, lắp bắp nói: “Thất muội muội… Muội… Muội, muội muốn bọn chúng làm cái gì hả? Hài tử nhỏ như vậy thật sự không giúp được gì cho muội đâu? Muội cứ nói với ta để ta làm giúp muội, muội đừng làm khó bọn chúng.”
Minh Tấn lập tức xụ mặt, đúng là khó lòng phòng bị! Mãi ngăn cản tiểu nhân mà quên mất còn cái người to xác này! Quay đầu nhìn Minh Yên đang cười tủm tỉm, bất đắc dĩ nói: “Thất di mẫu… Có chuyện thì cứ nói thẳng, đừng có thừa nước đúc thả câu nữa, quanh co nửa ngày, chẳng phải mục tiêu cuối cùng người hướng tới là cháu à?”
“Nếu cháu chịu đầu hàng sớm thì đâu sinh ra nhiều chuyện như vậy?” Minh Yên vui vẻ, nàng biết uy hiếp lớn nhất của Tống Minh Tấn chính là mấy người này, mà ra tay với bọn nhỏ này thì cực kỳ dễ dàng, một đứa tham ăn, một nhóc choai choai tham tiền, và một người lớn ngu ngơ không khó đối phó, hôm nay Tống Minh Tấn ra ngoài không xem hoàng lịch rồi.
Hai người rất ăn ý không nói thêm gì nữa, có một số việc không nên nói trước mặt mọi người.
Trước khi đi, Lan Lăng vẫn không biết rõ hai người đã thỏa thuận chuyện gì bí hiểm, hỏi ai cũng không nói làm nàng ấy buồn bực không thôi. Nhưng cuối cùng Minh Yên vẫn kêu nữ đầu bếp kia về theo, đã muốn người ta ra tay hỗ trợ thì Minh Yên cũng phải tỏ chút thành ý, Mẫn Nhi và Minh Trình rất vui, chỉ có Minh Tấn là đen mặt, tư vị bị mưu hại gài bẫy không vui vẻ chút nào.
*****
Chỉ một ngày ngắn ngủi, trong hội con cháu thế gia danh môn bỗng nhiên lưu truyền một việc, đồn rằng Lục tiểu thư của Úc phủ không phải chết bệnh, mà là bị Ngũ tiểu thư hại chết… Chuyện Lan Phương hãm hại Lan Nhụy, chỉ trong vòng một đêm gần như lan truyền khắp toàn bộ Kinh thành, lời đồn không xuất phát từ chốn đầu đường cuối ngõ mà là từ con cháu thế gia truyền miệng nhau, tất nhiên độ tin cậy sẽ cao hơn rất nhiều.
Những hài tử này đều cùng trang lứa với Tống Minh Tấn, mà đây là cũng đang ở độ tuổi tò mò hiếu kỳ nhất, nghe thấy chút tin tức là muốn tìm hiểu cặn kẽ, chỉ trong một thoáng từ đầu tới cuối chuyện này đều được lan truyền, còn có nhân chứng vật chứng nào, thậm chí từng câu nói hôm đó cũng được kể lại rõ ràng.
Minh Yên phái Bạch Hinh đi nghe ngóng tin tức trở về rất là ngạc nhiên!
Nàng để Tống Minh Tấn thông qua đám con cháu thế gia lan truyền chuyện này ra, tốc độ truyền bá trong đám danh môn thế gia càng nhanh càng tốt. Thế nhưng sao Minh Tấn lại biết cặn kẽ như vậy? Minh Yên cũng không kể cặn kẽ đến thế, chỉ nhắc thằng bé nói ra những điểm mấu chốt mà thôi.
Nhưng nhìn tình hình trước mắt, đây không phải là điều Minh Tấn có thể làm được.
Minh Yên cảm thấy vẫn nên tìm hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, việc này quá bất thường.
Đang nghĩ ngợi thì Liên Song vén màn đi vào, trong tay có cầm một lá thư, dâng hai tay lên nói: “Bẩm chủ tử, Đại thiếu gia của Tống phủ phái người gửi thư đến ạ.”
Thư của Minh Tấn? Minh Yên sửng sốt, lập tức mỉm cười nói: “Đúng là người thông minh nhanh nhạy.”
Nhận thư, Minh Yên nghiên cứu cẩn thận, sắc mặt dần trở nên âm trầm, trong thư nói rõ vấn đề này không phải do cậu làm, cậu đến trường học còn chưa ra tay thì chuyện này đã lan truyền rồi, Minh Tấn nghi ngờ có kẻ ẩn mình hành động. Còn kẻ này là ai thì cậu đang tra, đoán chừng mấy ngày nữa sẽ có tin tức.
Minh Yên cất kỹ thư, mình đoán không sai, quả nhiên là người khác thật.
Nhưng còn ai khác nhúng tay vào chuyện này? Người bị hại trong chuyện này là mình, ai lại bảo vệ mình mà tung những lời đồn này ra? Chu Hạo Khiên? Không phải, nếu là hắn thì hắn nhất định sẽ nói với mình, dù muốn trả thù cũng sẽ không dùng tới cách này, trong tay hắn có sổ sách, lấy ra thôi cũng đủ khiến Lan Phương nơm nớp lo sợ rồi.
Tống Tiềm, không phải, Tống Tiềm đang bận cưới tức phụ nào rảnh lo chuyện này.
Thật Nhất di nương? Minh Yên lắc đầu, cũng không phải, bây giờ Thập Nhất di nương đang bận tối mắt tối mũi chuyện nhà cửa, mà ở trường học thì nàng ấy cũng không nhúng tay vào được.
Nghĩ tới nghĩ lui Minh Yên vẫn không nghĩ ra là ai, cầm bút lên trả lời thư của Minh Tấn, hi vọng thẳng bé điều tra chuyện này ổn thỏa, hành động cẩn thận tuyệt đối đừng rước thêm phiền phức. Mình đoán không ra người đó là ai, cũng không biết người đó có mục đích gì, có động cơ gì, tất nhiên phải lấy cẩn thận làm đầu.
Liên Song mang thư đi nhanh ra ngoài, Minh Yên càng cảm thấy mọi chuyện rối ren, từng chuyện từng chuyện như một cái bẫy, đang từng bước tiếp cận mình.
Đang ngẫm nghĩ thì Chu Hạo Khiên bước nhanh đến, Minh Yên ra đón, thấy sắc mặt hắn không tốt bèn hỏi: “Sao mặt mũi xám xịt thế này?”
Vừa nói vừa định cởi triều phục cho Chu Hạo Khiên, Chu Hạo Khiên ngăn Minh Yên lại, kéo nàng ngồi xuống nói: “Kinh vệ Chỉ huy sứ ti và hậu quân của phủ Đô đốc có hành động, thế mà dám tập hợp hai trăm người đánh nhau ở ngoài thành, Hoàng thượng nổi trận lôi đình, trong cơn nóng giận đã hôn mê bất tỉnh rồi.”
Minh Yên thất kinh, Kinh vệ Chỉ huy sứ ti … Hậu quân của phủ Đô đốc… Đó chẳng phải là người của Túc Thân Vương và Tương Thân Vương à? Điên rồi, thế mà dám đánh nhau! Khoan đã, Hoàng thượng lại hôn mê…
Minh Yên mở to mắt nhìn Chu Hạo Khiên, trong lòng nhất thời không biết nên nói gì, mãi lâu sau mới lên tiếng: “Lần này thật náo nhiệt, xem ra có người đã không nhịn được…”
Chu Hạo Khiên hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng sa sầm, vỗ lên mặt bàn.
Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên mà trong lòng nặng trĩu, cái thời tiết nắng chói trang đáng chết này làm nàng cảm thấy mệt mỏi, mà tâm trạng cũng bồn chồn không yên. Chỉ còn chưa tới một tháng nữa là tới ngày dự sinh của mình, nếu xảy ra bạo loạn thật thì đúng là muốn mạng của người ta mà!
Hai người đều không nói gì, xét thực lực trước mắt, trong ba vương thì An Thân Vương là người yếu nhất, cho dù có Phi Ưng lệnh và Phượng Kiêu, cộng thêm Tống Tần và Trịnh Trí thì vẫn kém Túc Thân Vương và Thương Thân Vương không ít, thế nên An Thân Vương mới phải mời thần y Giang Nam tới để kéo dài mạng sống của Hoàng đế, vì muốn tranh thủ thời gian cho bản thân, chỉ cần một năm là đủ, một năm thôi, nhưng thời gian một năm này lại khó khăn quá.
Minh Yên thầm run lên, hôm nay đã là mùng năm tháng Bảy, từ nay tới hôm An Thân Vương thành thân cũng chỉ còn mấy ngày ngắn ngủn, lại đột nhiên xuất hiện một đống lời đồn bất lợi cho mình, hóa ra bọn họ vốn không nhắm vào mình, mà là Chu Hạo Khiên, mình bị hủy thanh danh, nếu Chu hạo Khiên vẫn cố chấp bảo vệ mình, vậy cũng sẽ trở thành mục tiêu bị công kích, nếu như loại bỏ được Chu Hạo Khiên cũng tương đương với việc An Thân Vương bị chặt đi một cánh tay, và không còn uy hiếp nữa!
Mưu kế hoàn hảo như này, ác độc như này, từng bước ép sát, Minh Yên đột nhiên hiểu ra, hóa ra là đang dùng nước ấm nấu ếch. Mà hiểu rõ mình như vậy, có thể triển khai được cách hèn hạ như vậy, ngoài trừ tỷ ta ra thì không còn ai khác…
Minh Yên khẽ cười một tiếng, quả nhiên là Ngũ tỷ tỷ tốt của nàng, vốn tưởng tỷ ta chỉ muốn bôi nhọ thanh danh của mình, bây giờ xem ra đây là mở đầu cho kế hoạch khổng lồ của bọn họ.
“Các chàng định làm thế nào?” Minh Yên hạ giọng hỏi, việc này liên quan trọng đại, sơ hở một tí là phải trả giá bằng tính mạng của cả cả gia tộc.
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác.” Chu Hạo Khiên quay đầu nhìn Minh Yên, nắm tay nàng, nói: “Cho ta một ngày, nếu tên đã lên dây, ta chỉ có thể phái người của Phượng Kiêu đưa nàng và tổ mẫu rời đi.”
Minh Yên không nói gì, không đồng ý cũng không phản đối, thật ra nàng hiểu, Kinh vệ Chỉ huy sứ ti và Ngũ quân phủ Đô đốc nắm giữ toàn bộ trị an trong Kinh thành, hai nhóm này hợp lại, những người xui xẻo đầu tiên là bọn họ, trong lúc binh hoang mã loạn là cơ hội tốt nhất để loại bỏ đối thủ.
Chu Hạo Khiên đưa mình và lão Vương phi ra khỏi thành, cũng tức là hắn đã có ý chiến đấu tới cùng.
Nhưng binh lực thua xa như vậy, thật sự là tìm chết!
“Không thể làm như vậy, hay là lui trước, sau đó lại mưu tính lâu dài, nhân mã của An Thân Vương vẫn chưa hành động, dù chạy tới ngay thì vẫn cần thời gian, chỉ nhiêu đó chúng ta đã thua một bước rồi. Bảo toàn lực lượng, đợi thời cơ vùng lên mới là kế hoạch lâu dài.” Dạo gần đây Minh Yên thường xem binh thư vì muốn có thể giúp Chu Hạo Khiên, trong một đêm sẽ không trở thành tướng tài, thế nhưng Minh Yên muốn từ từ học, không muốn kéo chân Chu Hạo Khiên.
Tuy nhiên, ngay cả điều ấy mà ông Trời cũng không cho bọn họ, thật sự là nghiệt ngã tới cùng cực!
Chu Hạo Khiên cầm tay Minh Yên, cười nói: “Đừng lo, đây chỉ là chuẩn bị cho tình huống xấu nhất thôi, tổ mẫu lớn tuổi không chịu nổi kinh sợ. Lực lượng phe ta ít nhất nhưng đều tinh nhuệ nhất, Phi Ưng vệ đã bí mật hồi Kinh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mấy ngày nữa có thể đến kịp, thủ lĩnh của Phượng Kiêu chưa quen với bên này, ta đã để người của Phi Ưng vệ dẫn bọn họ tới theo con đường gần nhất, chỉ cần chúng ta cầm cự đến ngày mười tám thì thế sự sẽ xoay chuyển.”
Chu Hạo Khiên nói đến đây thì ngừng lại, cười lạnh một tiếng, nói: “Không phải tất cả người của Kinh vệ Chỉ huy sứ ti và Ngũ quân phủ Đô đốc đều ở trong Kinh thành, bọn họ cũng cần có thời gian để chạy tới, hơn nữa Hoàng thượng còn chưa về Trời đâu, thế nên nàng đừng lo.”
Sao Minh Yên có thể không lo chứ, nhưng vì không để Chu Hạo Khiên lo lắng nên đành phải gượng cười, nói: “Ta không sao, chàng cứ đi làm việc của chàng đi… Hôm nay chàng nói với ta nhiều điều như vậy, ta biết có lẽ đêm nay chàng sẽ không về, ta có thể tự chăm sóc bản thân, chàng cũng phải bảo vệ mình cho tốt đấy.”
Chu Hạo Khiên đứng dậy, nắm tay Minh Yên nói: “Nàng yên tâm, ta sẽ phái Tam Nương đến bảo vệ nàng, đừng sợ.”
Minh Yên gật gật đầu, nói: “Ta không sợ, chàng mau đi đi, ta chờ chàng trở lại.”
Cố nén không để giọng mình mang theo bi thương, Minh Yên nở một nụ cười vui vẻ để Chu Hạo Khiên không phải lo lắng mà rời đi. Đã sớm biết con đường tranh quyền đoạt vị nguy hiểm trùng trùng, nhưng không ngờ ngày này đến nhanh như vậy, điều duy nhất có thể hi vọng lúc này là Hoàng thượng mau tỉnh lại.
*****
Bên trong vương phủ không có gì khác thường, vẫn yên tĩnh như trước, ngoài đường người đến người đi vẫn thế, chậm rãi bình lặng, giống như không hề cảm nhận được có thể ngay khắc tới, có thể ngay ngày mai thôi, cuộc sống này sẽ biến hóa long trời lở đất.
Minh Yên lẳng lặng chuẩn bị, phái người bí mật đi mua nhiều lương thực về cất trong nhà kho bỏ trống đằng sau, người được phái đi mua hơi kinh ngạc nhưng không dám hỏi gì, nhận lệnh rồi đi.
Bạch Hinh như có chút rối bời, không ngừng nhìn lên trời cao, dường như đang đợi điều gì đó, mấy người nha hoàn Liên Song vẫn còn cười hì hì không biết sắp xảy ra chuyện gì, lúc này Minh Yên cũng không dám nói lung tung, chỉ có thể đè nén trong lòng, ngẫm nghĩ nếu thật sự như vậy thì phải làm cách nào để đưa những nha hoàn ra khỏi thành.
Liên Song nhìn Minh Yên lại nhíu mày thì trêu ghẹo: “Chủ tử, hôm nay sao thế? Có chỗ nào khó chịu ạ? Cần mới lang trung đến không?”
Minh Yên rất muốn khóc, nhưng nàng lại cười, đưa tay kéo Liên Song lại. Minh Yên nhìn nàng ấy, nói: “Liên Song, em còn nhớ đường tới cửa hàng của Thiên Hương không?”
“Tất nhiên là nhớ ạ, nô tỳ đã tới mấy lần, chủ tử quên rồi sao?”
“Ta chỉ xác nhận lại thôi, năm nay ta dặn nhà Thiên Hương mua mấy tòa nhà ở ngoại ô, chuẩn bị làm của hồi môn cho mọi người sau này, mọi người vẫn chưa biết đúng không?”
Liên Song đỏ mặt, nói: “Nô tỳ không gả đâu, nô tỳ hầu hạ người mãi thôi.”
Minh Yên khẽ cười, nắm chặt tay Liên Song nói: “Liên Song, nhớ kỹ một câu của ta, nếu như Kinh thành có gì biến hóa, em dẫn theo mọi người tới chỗ Thiên Hương, có thể ra khỏi thành thì ra khỏi thành, không thể ra khỏi thành thì dẫn cả nhà Thiên Hương trốn đến một viện đã được mua lại, tuyệt đối không được ở lại cửa hàng của phu thê Thiên Hương, nhớ kỹ lời ta nói chưa?”
Liên Song bị dọa đứng tim, nhìn thái độ nghiêm túc của Minh Yên, lập tức gật đầu, đang muốn hỏi tại sao thì lại thấy Minh Yên lắc đầu, nói: “Đừng hỏi tại sao, nhớ kỹ lời ta nói là được, nhớ tới chết đấy.”
Liên Song hoang mang gật đầu, Minh Yên nhìn màn đêm đang dần phủ bóng, giống như đang bị mãnh thú nuốt chửng, trong lòng càng bất an…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");