Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bầu trời như được gột rửa thành một màu xanh thăm thẳm, mây trắng trôi theo gió như lục bình không rễ, chỉ có thể phụ thuộc vào bước chân của gió. Chẳng phải chúng sinh muôn nơi cũng như lục bình đều phụ thuộc vào bước chân của những vương công tướng quân, chìm nổi bấp bênh không thể thoát khỏi, trong trận chiến tranh đoạt thiên hạ này, ai có thể cười đến cuối cùng?
Lưng dựa cột đình, ngửa đầu nhìn trời, Minh Yên nhất thời im lặng, chỉ cảm thấy đủ mọi loại bất lực dâng trào, nàng rất muốn sát cánh bên Chu Hạo Kiên, muốn tiếp thêm động lực cho hắn nhiều nhất, nhưng nàng không thể giương cung bắn tên, không thể vung đao giết địch, thậm chí đau khổ nhất là không thể ở trong nhà chờ đợi tin tức.
“Chủ tử, Phong cô nương đã về.” Tuyết Hủy đi tới thì thầm vào tai: “Nhị gia đã về, Vũ di nương thấy Mục Trắc phi về nên cũng không đến viện Thúy Ninh nữa, bảo nô tỳ báo lại cho chủ tử một câu, Nhị gia không có lòng tranh đoạt tước vị, đang thời buổi loạn lạc, nàng ấy sẽ cố gắng khuyên Nhị gia suy nghĩ cho đại cục.”
Minh Yên gật đầu, nói: “Khiến nàng ấy khó xử rồi, ta đi thôi.”
Về tới Vô Vi Cư, quả nhiên Tam Nương đang chờ Minh Yên, Minh Yên vào phòng lập tức hỏi: “Sao rồi?”
“Thuộc hạ gặp được An Thân Vương và tiểu Vương gia, tiểu Vương gia không vào cung mà đã về tới Kinh doanh Chỉ huy sứ ti, trong quân không thể một ngày không có chủ soái, mặc dù Kinh doanh Chỉ huy sứ ti yếu thế hơn Kinh vệ Chỉ huy sứ ti và Ngũ quân phủ Đô đốc, nhưng một năm qua được tiểu Vương gia chỉnh đốn nên đã có chuyển biến tốt hơn rất nhiều, tiểu Vương gia trấn thủ trấn Kinh doanh Chỉ huy sứ ti, có chủ kiến thì chính là một lưỡi dao sắc bén.” Tam Nương nói với Minh Yên.
Bây giờ Chu Hạo Khiên đã là Chỉ huy sứ của Kinh doanh Chỉ huy sứ ti, xem như ngang cấp với An Thành Thái Chỉ huy sứ của Kinh vệ, nhưng An Thành Thái đã ngồi ở vị trí Chỉ huy sứ Kinh vệ này hơn mười năm rồi, căn cơ vững chắc, một năm rưỡi của Chu Hạo Khiên không thể so sánh được. Nhưng cũng may Chu Hạo Khiên luôn xung phong đi đầu, cùng binh chung vui, đồng cam cộng khổ, cũng coi như có được sự ủng hộ của mọi người, từ khi tiếp quản đến nay, dưới sự đồng ý của Hoàng thượng cũng đã xây dựng thêm binh doanh, chiêu mộ binh lính, mà người trẻ tuổi vô cùng gan góc, ngập tràn nhiệt huyết, không phải không có sức liều mạng.
Hơn nữa, Chu Hạo Khiên đã nói, hành quân đánh trận không phải cứ có nhiều người là có thể thắng, không thiếu những ví dụ lấy ít địch nhiều.
Minh Yên gật đầu, thấy Tam Nương ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Tam Nương, có việc gì cứ nói thẳng.”
“Tối hôm nay, tiểu Vương gia sẽ đích thân tới đón ngài và lão Vương phi rời thành, xin chủ tử sẵn sàng chuẩn bị.” Tam Nương cố gắng nặn ra một nụ cười, nói.
Theo dự tính ban đầu là sẽ ra khỏi thành trong đêm nay, Minh Yên không nghi ngờ gì, nói: “Nếu ngày mai có biến thật, tối nay là cơ hội duy nhất để chạy trốn.”
Tam Nương nhìn Minh Yên, đảo mắt nói: “Nhưng chúng ta chỉ có thể mang theo rất ít người, trạm gác tại cổng thành rất nghiêm nên không thể mang theo nhiều người được, tối đa bốn người thôi.”
Hóa ra đây là điều Tam Nương muốn nói, Minh Yên thở phào nhẹ nhõm, nói ra kế hoạch của mình, lại nhìn Tam Nương nói: “Lúc nguy cấp, điều ta có thể làm được cũng chỉ có nhiêu đây. Ta nghĩ dù cuối cùng ai có được hoàng vị thì cũng không thể lạm sát bách tính, mất đi lòng dân, vậy nên trốn trong nhà dân vẫn còn một tia hy vọng sống.”
Tam Nương mỉm cười, hiển nhiên là đã yên tâm buông bỏ tảng đá lớn trong lòng, nói: “Nếu đã vậy thì ta ra ngoài nghe ngóng tin tức, lại đi gặp Trịnh Trí đang dò la động thái của quân địch, tiểu Vương gia lo đêm nay sẽ có biến nên muốn chuẩn bị kỹ lưỡng.”
Minh Yên gật đầu, Tam Nương lập tức trèo tường ra ngoài.
Bạch Hinh ra ngoài cả ngày nay còn chưa trở về, Minh Yên không khỏi lo lắng, nha đầu này sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ. Nhưng mà chắc không sao, ban ngày vẫn đầy người bán hàng ngoài đường, bách tính vẫn sinh hoạt như thường, chỉ tới ban đêm mới bị cấm đi lại, mấy vị vương gia đều biết nếu được bách tính ủng hộ sẽ có một lực lượng khổng lồ, nên bất kể là ai cũng không muốn rơi vào đường cùng phải tàn sát bách tính.
Giờ Thân hai khắc, Bạch Hinh trở về, Minh Yên để nàng ấy uống miếng nước cho xuôi cổ, xong rồi mới hỏi: “Thăm dò được là kỵ binh của ai không?”
“Là binh mã của Túc Thân Vương vào thành, nhân số chưa tới một ngàn người, cho nên mới không gây ra hỗn loạn, Túc Thân Vương chỉ lấy danh nghĩa bệnh tình của Hoàng thượng nguy kịch mà giữ gìn trị an, dân chúng còn cảm kích ơn đức với hắn ta.” Bạch Hinh hừ khinh một tiếng, ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Phía Nam của Kinh thành đã bị phong tỏa, đồng thời cũng phong tỏa tin tức truyền đi, Hoàng thượng đã tỉnh, bách tính hân hoan, Tương Thân Vương và An Thân Vương cùng vào cung kiến giá nhưng lại bị ngăn ở ngoài cổng, Sài Ngôn tuyên thánh chỉ, ngày mai An Thân Vương thành thân, công việc bề bộn không cần kiến giá, chỉ tuyên một mình Tương Thân Vương vào.”
Quả nhiên lão Vương phi dự liệu quá chuẩn, thật sự có tin Hoàng thượng đã tỉnh, tay Minh Yên run lên, suýt chút nữa khiến nước trà sánh ra ngoài.
Minh Yên nhíu mày, chậm rãi nói: “Hoàng thượng không gặp An Thân Vương, tại sao vậy? Dù ngày mai An Thân Vương thành thân thì cũng đâu ảnh hưởng đến chuyện phụ tử gặp nhau, chỉ định gặp Tương Thân Vương và không gặp An Thân Vương…”
Bạch Hinh lắc đầu, thánh ý khó dò, ai mà biết?
Minh Yên lại cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, cảm giác lo lắng kia lại dâng trào. Minh Yên nhìn Bạch Hinh nói: “Nhân lúc chưa tới giờ cấm đi lại ban đêm, tỷ tới Tống phủ một chuyến, nhất định phải cẩn thận không được để người khác theo dõi, xem Tứ tỷ tỷ của ta có tin tức gì không.”
Bạch Hinh không quản mệt nhọc, lập tức đi ngay.
Mấy nha hoàn Liên Song bắt đầu đuổi nha hoàn vú già trong viện, theo ý của Minh Yên, mỗi người đều được cho bạc trắng, nếu thật sự phải đi, ít nhất vẫn có tiền mua cơm ăn. Hơn một năm qua, người trong viện trung thành tuyệt đối với Minh Yên, Minh Yên cũng hết lòng quan tâm bọn họ, tĩnh nghĩa chủ tớ rất sâu đậm, lúc này tất cả mọi người không nói nhiều, biết làm vậy mới là cách tốt nhất, nhưng ai cũng nói chờ tai qua nạn khỏi nếu còn sống đều sẽ trở về.
Minh Yên mang thai nặng nề, không thể tiễn biệt từng người nên đã để Liên Song và Tuyết Hủy đi truyền đạt lại lời của mình, nhất định phải giữ được tính mạng, đến lúc đó cố gắng không ra ngoài, đột nhiên xuất hiện nhiều người lạ mặt sẽ khiến người ta nghi ngờ, vì bảo toàn tính mạng phải cố gắng chịu đựng.
Trời vừa tối, Bạch Hinh đã trở về, Bạch Hinh mang theo sắc mặt sa sầm trả lời Minh Yên: “Tống phu nhân không ở nhà, Tống lão gia và Tống lão phu nhân cũng không ở nhà.”
Tay Minh Yên khẽ run, vội hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì? Chẳng lẽ nhà Tứ tỷ tỷ đã ra khỏi thành rồi?”
Bạch Hinh lắc đầu, nói: “Không phải, tiểu tư giữ cửa nói là được phu nhân An Chỉ huy sứ mời tới nhà chơi.”
Minh Yên trợn trắng mắt, An Thành Thái!
Minh Yên đỡ trán, chỉ cảm thấy đau đầu, Tống Tần vốn thuộc Kinh vệ Chỉ huy sứ ti, sau khi được thăng làm Đề đốc Cửu môn thì quyền lực trong tay tăng lên một chút. Đề đốc Cửu môn Nhạc Tắc Sơn vốn là người của Túc Thân Vương, lần trước vương phủ bị cháy, hắn ta đã bị bãi quan, Tống Tần được đề cử thay thế Nhạc Tắc Sơn.
Đúng lúc này An Thanh Thái lại mời người nhà của Tống Tần tới làm khách nhằm uy hiếp hắn, dù sao tức phụ của Tống Tần cũng là tỷ muội thân thiết với Minh Yên, ai biết sẽ xảy ra biến số gì. An Thành Thái đa mưu túc trí, giảo hoạt như cáo, ngay cả điểm này cũng nghĩ đến, cũng nhanh chóng hành động, Minh Yên chỉ cảm thấy trái tim lạnh băng, không có Tống Tần bí mật hỗ trợ, cửa thành không mở, e rằng tối nay không ra được thành, trừ phi đi trước khi tới giờ giới nghiêm ban đêm.
“An phu nhân mời nhà Tứ tỷ tỷ đi lúc nào?” Minh Yên cố gắng bình tĩnh lại để hỏi.
“Ngay khi nô tỳ vừa mới đi.” Bạch Hinh thấp giọng đáp.
Cuối cùng Minh Yên cũng không giữ nổi bình tĩnh. Vừa mới đi, nói cách khác sắp tới giờ cấm đi lại ban đêm mới mời người tới An phủ, nếu Tống Tần cấu kết với Chu Hạo Khiên thật, đây là An Thành Thái muốn chặn đứng đường liên kết giữa Tống Tần và Chu Hạo Khiên.
Minh Yên thở dài, người tính không bằng trời tính, Chu Hạo Khiên cho rằng Tống Tần là Đề đốc Cửu môn, dù ban đêm cấm đi lại, nhưng chỉ cần Tống Tần ra lệnh cho tâm phúc mở cổng thành thì bọn nàng vẫn có thể bí mật ra khỏi thành. Nhưng bây giờ, nếu Anh Thành Thái đã biết mời cả nhà Lan Lăng tới An phủ, vậy chứng tỏ An Thành Thái đã phái tâm phúc giám sát cả bốn cổng lớn, xem như con đường này đã bị chặn đứng. Tống Tần không những lo cho tính mạng của Lan Lăng mà còn có ba hài tử, còn phụ mẫu, hắn càng không thể tùy tiện ra tay.
Đêm nay không đi được, Minh Yên cười lạnh một tiếng, không hổ là lão hồ ly, vị thúc phụ của Trắc phi Tương Thân Vương này quả nhiên lợi hại, rất biết nắm bắt thời cơ.
Bên này nguy cấp như vậy, không biết bên Tống Tiềm như thế nào. Hoàng thượng không chịu tiếp kiến, là chán ghét vứt bỏ Tống Tiềm, hay là đang ra hiệu cho hắn? Tuyên Đế một đời đa nghi, ngay cả thời điểm nguy khốn thế này mà lời nói ra vẫn mập mờ như sương mù mây núi, vậy mà lại để nhi tử thành thân ngay lúc mình đau ốm nguy kịch, xét từ xưa đến nay e rằng cũng chỉ có mỗi vị này làm thế.
Nhớ tới lão Vương phi, Minh Yên thế mới biết lão nhân gia cơ trí cỡ nào, có thể nhìn thấu việc đời như vậy.
“Bạch Hinh, tỷ nghỉ ngơi đi, tối nay chúng ta không đi được, giữ vững tinh thần để ngày mai ứng phó, tối nay tất cả mọi người ngủ ngon giữ sức, không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì đâu.” Minh Yên bình tĩnh nói.
Bạch Hinh gật đầu, nhưng vẫn nói: “Nô tỳ đi bảo mọi người đi ngủ, nô tỳ ở ngoài trực đêm, chủ tử có việc cứ gọi nô tỳ.”
Bạch Hinh rất cố chấp, Minh Yên cũng không khuyên nữa, biết có nói cũng vô dụng nên lập tức gật đầu.
Mãi đến khi trời tối dùng xong bữa tối vẫn không nghe thấy tin tức Vương gia hồi phủ, Minh Yên nghĩ chẳng lẽ bị giam trong cung luôn rồi? Nhất thời không nghĩ ra câu trả lời, lại nhớ tới ngày mai còn rất nhiều chuyện phải đối mặt, cố gắng ép mình nằm xuống chợp mắt…
Trước khi ngủ, Minh Yên đặt ba pháo tín hiệu Lạc Bạch cho ở bên gối, Lạc Bạch nói chỉ cần thấy được ánh lửa nàng ấy sẽ lập tức chạy đến, mặc dù không biết đây có phải là lời nói thật không, có thể làm được không, nhưng cũng coi như một niềm an ủi trong lòng.
Tam Nương nhẹ bước trở về, nàng ấy đói gần chết, tới phòng bếp đánh chén sạch sẽ rồi mới tới nhà chính, Bạch Hinh xoay người ngồi dậy, thấy là Tam Nương thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chủ tử đang ngủ à?”
Bạch Hinh gật đầu, hỏi: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi? Gặp được tiểu Trịnh tướng quân không?”
Tam Nương gật đầu, nói: “Tình hình không ổn lắm, đáng lẽ Trịnh Trí phải ở ngoài thành điều binh, không ngờ lại gặp được hắn ở trong Trịnh phủ.”
Trịnh Trí là Thiêm sự của Kinh vệ Chỉ huy sứ ti, cũng ở dưới trướng An Thành Thái.
Màn châu trong tay Minh Yên rơi xuống, âm thanh trong trẻo khiến Tam Nương và Bạch Hinh giật mình, hai người vội đỡ Minh Yên dậy. Tam Nương nói: “Người đừng lo, chắc chắn sẽ có cách.”
Minh Yên mỉm cười, trấn an hai người họ: “Ta không sao, hai người đừng lo.” Nói đến đây thì kéo hai người vào phòng, Minh Yên nhìn Tam Nương nghiêm túc nói: “Tam Nương, cổng thành đã bị thuộc hạ của An Thành Thái khống chế, muốn truyền tin khó khăn muôn vàn, chắc tiểu Vương gia vẫn chưa biết trong thành đã xảy ra biến cố, nếu dựa theo kế hoạch ban đầu, ta sợ sẽ gặp mai phục của An Thành Thái, cô tranh thủ thời gian nghĩ cách ra khỏi thành báo tin cho tiểu Vương gia, đừng lo lắng cho ta, cho dù bọn họ tấn công vào thì cũng tạm thời đảm bảo được tính mạng. Mà ta cũng sẽ không ngồi chờ chết, cô yên tâm đi.”
Tam Nương đang khó xử thì Minh Yên quát: “Đây là mệnh lệnh, tiểu Vương gia thân mang trọng trách, sao có thể mạo hiểm chỉ vì một nữ nhân? Sao có thể khiến mấy vạn tướng sĩ dưới tay chàng tin phục chàng được? Thiên hạ xoay vần, sinh linh đồ thán, lúc này phải lấy đại cục làm trọng.”
Hai mắt Tam Nương chua xót, Minh Yên nắm chặt tay nàng ấy, cười nói: “Tam Nương, cô nói với tiểu Vương gia, mạng của ta rất lớn, ta cũng không ngu, tính ta tham sống sợ chết nhất định sẽ bảo vệ bản thân an toàn, sẽ bình an sinh hạ hài tử, cô nói với chàng ấy, đừng lo lắng cho ta, một tướng công thành phơi thây vạn xác, phải nghĩ đến binh lính và thuộc hạ của mình, bọn họ cũng có thê tử nhi nữ, song thân phụ mẫu, chỉ cần tiểu Vương gia sẵn sàng chiến đấu ở ngoài thành, có được mấy vạn đại quân, dù là ai leo được lên hoàng vị thì chúng ta đều giữ được tính mạng.”
Minh Yên đích thân tiễn Tam Nương đi, suy nghĩ một lát rồi nói: “Lúc đào tường thành, cô cố gắng đừng gây sự chú ý, nếu như thủ vệ nghiêm quá không ra được, ta nghĩ cô nên tìm tới nơi Chung Dực quản lý, tuy nói bốn cổng lớn do An Thành Thái phụ trách, nhưng chắc chắn Túc Thân Vương sẽ không bỏ mặc, nếu như không có gì bất ngờ, có lẽ Chung Dực đã có bố trí trước. Lần trước hắn có thể tha cho cô một mạng, vậy nhất định lần này cũng có thể.” Minh Yên lấy từ trong tay áo ra một quyển sách đưa cho Tam Nương, nói: “Nếu Chung Dực không chịu cho cô đi, cô đưa cái này cho hắn, cứ nói là cố nhân gởi tặng.”
Tam Nương nhận lấy quyển sách, cũng không hỏi tại sao, khẽ cắn môi nói: “Ta đi nhanh về nhanh, trước khi ra khỏi thành sẽ cố gắng liên lạc với người của Phượng Kiêu, bảo vệ vương phủ an toàn.”
Minh Yên nhìn bóng hình Tam Nương biến mất trong màn đêm, lại cảm thấy mắt bắt đầu đau mỏi, từng cơn quặn đau, vội vàng đỡ eo. Bạch Hinh thấy vậy lập tức đỡ Minh Yên vào phòng, nằm lại lên giường, nói: “Hay là nô tỳ đi mời lang trung?”
“Đang là giờ cấm đi lại ban đêm, tỷ ra ngoài để chịu chết à, ta không sao, chắc là đứng lâu quá nên mỏi lưng thôi, nằm một lát là được.” Minh Yên cố nặn ra nụ cười bình tĩnh, nhưng lại thấy Bạch Hinh quay lưng đi lén gạt nước mắt. Minh Yên vỗ vỗ tay nàng ấy, dịu dàng nói: “Sẽ ổn thôi, chỉ cần Tam Nương bình an ra khỏi thành, tiểu Vương gia sẽ an toàn, ta cũng sẽ yên tâm.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");