Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm đen dần tan, chân trời thăm thẳm dần tỏa ra ánh sáng chói lóa, tiếng bước chân tuần tra vang vọng cả đêm qua khiến mọi người kinh hồn khiếp vía. Cái lưng của Minh Yên chẳng mấy chốc đã hết đau, cuối cùng đến khi trời sáng cũng có chút tinh thần, Liên Song và Ký Dung nghe thấy tiếng động lập tức vén rèm đi đến, hầu hạ Minh Yên rửa mặt thay xiêm y, sau khi dùng xong bữa sáng thì Bạch Hinh vội vã trở về.
“Chủ tử, đã không còn lệnh cấm đi lại, vẫn giống như hôm qua, hôm nay đi ngoài đường không gặp trở ngại, nô tỳ nghe ngóng được, tối hôm qua cả nhà Tống phu nhân không về.”
Minh Yên gật đầu, đây là chuyện trong dự liệu, chưa đến lúc bụi đất đầy trời thì đám người Lan Lăng sẽ không được thả ra. Nàng nhìn Bạch Hinh đau lòng nói: “Tranh thủ ăn cơm đi, người là sắt, cơm là thép, cố ăn cho no, không biết khi nào mới được ăn cơm trưa.”
Bạch Hinh hiểu hết ẩn ý trong lời nói của Minh Yên, hôm nay An Thân Vương thành thân, nếu thật sự phát sinh bạo động, đừng nói là cơm trưa, có khi cơm tối cũng không được ăn, phải tự biết giữ gìn sức khỏe, thế nên cũng không cố chấp mà đi luôn. Tam Nương không ở đây, nàng ấy dù có phải liều mạng cũng phải bảo vệ bốn mẫu tử Minh Yên bình an.
Tam Nương nói sẽ nhanh chóng trở về những mãi mà chưa thấy về, Minh Yên rất lo lắng, không biết có ra khỏi thành được không, không biết có gửi tin tức được không, nếu không gặp được Chung Dực thì phải làm sao? Gặp được Chung Dực rồi nhưng vẫn không thể nhắm một mắt mở một mắt thì phải làm sao? Quyển sách kia là “Du văn tạp ký” mà Chung Dực đưa cho mình năm đó, trên tranh vẽ còn có đánh dấu nơi sau này muốn tới du ngoạn, viết chi chít đầy chữ nhỏ. Chữ của Chung Dực mạnh mẽ nét thanh, chữ Khải nhỏ trâm hoa của Lan Nhụy thì bay bổng mềm mại, nhìn không tương xứng nhưng lại lộ ra sự gắn bó.
Sau khi sống lại, quyển sách này lại trở về trong tay Minh Yên, Minh Yên chưa từng viết thêm một chữ nào, chỉ là mỗi lần nhìn quyển sách này lại xót xa nên đã cất ở đáy hòm, hôm nay hung hiểm hết cách đành phải lấy ra. Minh Yên hy vọng Chung Dực nể tình Lan Nhụy đã mất mà mở một mắt.
Cây ngô đồng, mưa canh ba, không nói thật khổ chia xa. Từng chiếc lá, từng âm thanh, rơi thềm tới sáng banh[1]…
[1] Thơ “Canh lậu tử kỳ 6”, Ôn Đình Quân.
Không biết lúc này Hạo Khiên đang làm gì, chàng có an toàn không? Đêm qua không thể vào thành, e là chàng rất lo lắng. Nghĩ tới đây, Minh Yên không khỏi bồn chồn, nhưng lại nghĩ đến Chu Hạo Khiên không phải là người không biết nặng biết nhẹ thì lúc này trong lòng mới yên tâm được chút.
Mặt trời đỏ rực treo giữa trời cao, ngàn vạn tia sáng tỏa ra muốn nơi, soi sáng khắp sân vườn, cuối cùng trời đã sáng.
Minh Yên đi lại chầm chậm trong phòng, chỉ ngồi một chỗ khổ sở chờ đợi thật sự hao tâm tổn trí, chẳng thà đứng dậy đi lại, phân tâm nỗi lo của mình.
Trải qua chuyện ngày hôm qua vương phủ đã yên tĩnh hơn rất nhiều, hai người Tần Mục đều ở yên trong viện của mình không ra ngoài, ngược lại bên Vũ di nương lại có tin tức, Chu Hạo Thần nói sáng nay Hoàng thượng có thể tảo triều, chỉ là trông không có tinh thần gì, nhanh chóng tản triều, thậm chí không hề răn dạy hay khen ngợi một loạt hành động của Túc Thân Vương và Tương Thân Vương.
Minh Yên suy ngẫm cẩn thận những lời này, không ngờ Hoàng đế lại không có thái độ gì, hơn nữa còn thượng triều khi đang bệnh nặng, chuyện này thật sự quá khó tin, đáng lẽ Hoàng đế sẽ dưỡng bệnh bãi triều, hoặc ít nhất để một nhi tử giám quốc, lúc này nên lập trữ quân, thế mà Hoàng thượng vẫn không có ý kiến gì.
Minh Yên cảm thấy chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy, không biết phụ tử nhà này đang chơi trò hề gì, lão Hoàng đế lấy tính mạng mình ra làm liều à?
Vị trí cửu ngũ chí tôn này, người người đều muốn ngồi lên, bây giờ An Thân Vương bị một đạo thánh chỉ của Hoàng đế ngăn ngoài cổng, Túc Thân Vương và Tương Thân Vương vào cung diện thánh, thế nhưng giữa phụ tử bọn họ nói chuyện gì thì không ai biết được.
Bạch Hinh dùng xong cơm chiều thì ngồi trong phòng cùng Minh Yên, Minh Yên tiện thể hỏi: “Bên phía Tần Trắc phi có động tĩnh gì không?”
“Hôm nay yên tĩnh cực kỳ, cửa sân đóng chặt lắm ạ.” Bạch Hinh trả lời.
Minh yên đăm chiêu suy nghĩ, quay đầu nhìn đồng hồ cát, chẳng mấy chốc sẽ đến giờ đón dâu, đến lúc đó sẽ náo nhiệt lắm đây. Nghĩ tới đó nàng nhìn Bạch Hinh, nói: “Mọi người đã chuẩn bị xong chưa?”
Bạch Hinh gật đầu, thưa: “Đã chuẩn bị xong rồi, chủ tử cứ yên tâm.”
Minh Yên mỉm cười, nhìn áo nam chưa làm xong trong giỏ kim chỉ, cười khổ một tiếng, làm biếng nên làm mấy tháng vẫn chưa xong bộ y phục này, không biết còn có cơ hội làm cho xong không, muốn đưa tay lấy lại dừng giữa chừng, thêu thùa phải tịnh tâm, bây giờ tâm mình không ổn, không nên làm hỏng bộ y phục này, nên thôi không động vào nữa.
Liên Song vén màn đi vào, sắc mặt có hơi khó coi, nhìn Minh Yên bẩm: “Phu nhân Thế tử Nam Dương Hầu tới, nói là muốn gặp người.”
Lan Phương? Minh Yên khẽ cau mày, lúc này tỷ ta tới đây làm gì?
“Có nói gì nữa không?” Minh Yên hỏi, lúc này thật sự không muốn nhìn thấy mặt tỷ ta.
“Nàng ta nói có chuyện quan trọng muốn nói với người, nô tỳ hỏi là chuyện gì thì nàng ta không chịu nói.” Liên Song nghiến răng, nghĩ một chập rồi nhìn Minh Yên nói: “Tiểu thư, đừng nên gặp thì hơn, chồn chúc tết gà, chắc chắn không có gì tốt đẹp, đừng rước xúi quẩy vào người thì hơn.”
Minh Yên lại lắc đầu, lúc này Lan Phương đến chắc chắn là muốn ra vẻ ta đây với mình, nói không chừng còn có thể moi được tin gì từ miệng của tỷ ta, bèn nói: “Mời vào đi, ta cũng muốn nghe xem tỷ ta định nói cái gì.”
Liên Song đành phải đi, nhưng vẫn mang theo thái độ cau có khó chịu.
Rất nhanh sau đó Minh Yên nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ, tiếng trong trẻo từ rèm châu được vén lên, lúc này Bạch Hin đi tới vén màn trong phòng lên, chẳng mấy chốc nhìn thấy Lan Phương đi đến. Hôm nay Lan Vương mặc một bộ áo màu hồng đào họa tiết nhành mai, phối cùng váy xanh lục nhạt, tóc đen nhánh búi kiểu hoa kế, cài châu ngọc đầy đầu, vô cùng chói mắt.
“Hôm nay ngọn gió nào thổi Ngũ tỷ tỷ tới đây vậy, à, bây giờ không thể gọi tỷ là Ngũ tỷ tỷ nữa rồi, tỷ đã bị đuổi khỏi Úc phủ, vẫn nên gọi là Tống thiếu phu nhân thì hơn.” Bây giờ Minh Yên không có tâm trạng quanh co với Lan Phương nên quyết định nói thẳng mấy lời khó nghe.
Lan Phương biến sắc, không ngờ Minh Yên lại huênh hoang như vậy, nàng ta xốc lại tinh thần, cười khẩy một cái, nói: “Không ngờ cô vẫn còn có tâm trạng nói đùa, chẳng lẽ cô vẫn không biết tình thế bây giờ ra sao à?”
“Chuyện bây giờ là chuyện của nam nhân, chúng ta thân là nữ nhân không quản được nhiều như vậy.”Minh Yên khẽ cười, ngoài mặt dửng dưng nhưng thật ra trong lòng đang rất lo lắng.
“Vậy ngay cả chuyện của Úc Dương, cô cũng mặc kệ? Ta nhớ hắn là đệ đệ ruột của cô mà nhỉ.” Lan Phương ngồi thẳng lưng đối diện với Minh Yên, nhìn bụng Minh Yên bằng ánh mắt sắc nhọn.
Chắc hẳn Úc Dương đang ở thư viện, dù chiến hỏa bay tán loạn thì bình thường cũng không ảnh hưởng tới những nơi như thư viện, cho dù ai lên làm Hoàng đế cũng sẽ không lạm sát người đọc sách, hơn nữa Úc Dương là người có công danh, chính vì vậy nên Minh Yên mới không lo lắng. Nhưng bây giờ Lan Phương lại nói kiểu này, trong lòng Minh Yên như siết lại, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra như không sao, nói: “Dương ca nhi làm việc cẩn trọng, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gây bất lợi cho triều đình, sao ta phải lo lắng?”
Lan Phương cười lạnh một tiếng, nói: “Thế à? Cô tự tin nhỉ. Ta nghe nói thư viện Duyệt Vy đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, thiêu cháy toàn bộ thư viện, học sinh chỉ có thể về nhà trước.”
Minh Yên đanh mặt, nhìn Lan Phương cười nhẹ nói: “Tỷ muốn nói gì?”
Lan Phương liếc Bạch Hinh như không nói lời nào, Minh Yên đưa mắt ra hiệu cho Bạch Hinh, Bạch Hinh lập tức dẫn Liên Song lui ra ngoài phòng, nhưng mà chỉ đứng ở cửa, thật sự không tin tưởng nổi con người của vị tiểu thư Úc Lan Phương đại danh vang xa này.
“Giờ Tống thiếu phu nhân nói được rồi chứ.” Minh Yên nhích người, tìm tư thế thoải mái, nhìn nhìn Lan Phương nói, trên mặt vẫn mang theo nụ cười dịu dàng.
Dáng vẻ nhàn nhã kia lại chọc lửa giận của Lan Phương bùng lên, châm chọc lại Minh Yên: “Bây giờ mình sung sướng rồi nên mặc kệ đệ đệ của mình hả?”
“Bây giờ tỷ mới biết nó là đệ đệ của ta à, nhớ ngày đó tỷ đệ bọn ta vừa vào phủ còn không dám thì thầm nói chuyện, chỉ sợ chọc giận Đại phu nhân là không cẩn thận đi toi cái mạng.” Minh Yên che miệng cười, giữa mày hiện rõ sự mỉa mai.
Lan Phương ngẩng đầu nhìn Minh Yên, ánh mắt ấy rất bình tĩnh, thở than: “Quả nhiên bị cô lừa, vậy lúc trước tỷ đệ hai người bất hòa là giả.”
Minh Yên không phủ nhận, hỏi ngược lại Lan Phương: “Tỷ nói xem, nếu quan hệ giữa tỷ đệ bọn ta tốt thì còn sống tới hôm nay được không?”
Lan Phương không trả lời, nhìn Minh Yên hồi lâu, sau rồi mới hỏi: “Ta không hiểu tại sao cô cứ nhằm vào ta, ta rơi vào kết cục hôm nay chắc chắn có liên quan tới cô, ta chỉ muốn biết nguyên nhân.”
“Gieo nhân nào, nhận quả đó, có gì phải giải thích chứ? Tỷ năm lần bảy lượt hãm hại ta, ngay từ khi ta bước vào cổng lớn của Úc phủ, tỷ đã có ý đồ hãm hại ta quyến rũ Chung Dực, còn định dùng xe ngựa hỏng hại chết ta, từng chuyện một, tỷ quên hết rồi à?” Minh Yên nhìn Lan Phương, nhả từng câu từng chữ.
“Không phải vậy, chuyện ta nói là sâu trong lòng cô coi ta như kẻ thù.” Lan Phương sửa lại: “Từ trước khi cô vào Úc phủ, ta đã cảm nhận được, cô luôn đề phòng ta.”
Minh Yên chỉ cười chứ không trả lời, quay đầu nhìn nhành hoa tươi ngoài viện, một hồi lâu mới nói: “Hôm nay Tống thiếu phu nhân tới chỉ vì chút chuyện nhỏ này thôi à? Nếu không còn chuyện gì khác thì xin mời về cho, chỗ của ta không chứa được Phật lớn như tỷ.”
Lan Phương hừ lạnh một tiếng, lúc này mới nói ra: “Hôm nay ta nhận ủy thác tới khuyên cô một việc, nếu cô đồng ý, sau này địa vị của phủ Vũ Ninh Vương vẫn vững chắc như xưa, nếu không đồng ý thì đại nạn lâm đầu.”
Minh Yên thầm than trong lòng, quả nhiên tới vì chuyện này.
“Không biết vị quý nhân ủy thác kia là ai?” Minh Yên khẽ cười nói.
“Túc Thân Vương.”
Hóa ra người Tống Thanh Bình dựa vào là Túc Thân Vương, Minh Yên khẽ cười một tiếng, nhìn Lan Phương, nói: “Tống thiếu phu nhân càng ngày càng lợi hại rồi, bây giờ còn có thể làm thuyết khách cho người ta cơ đấy. Tiếc rằng Úc Minh Yên ta đây không hùng tâm tráng chí như tỷ, không muốn can thiệp vào chuyện của nam nhân, e là khiến tỷ thất vọng rồi.”
Túc Thân Vương để Lan Phương đến nhất định là muốn nàng ta chiêu hàng Chu Hạo Khiên, chuyện này không cần nghĩ…
“Cô không muốn biết là chuyện gì mà đã từ chối luôn sao?” Lan Phương cau mày nhìn Minh Yên.
“Không phải ta đã nói rồi à? Ta không muốn can thiệp vào chuyện của nam nhân, hơn nữa mọi thứ đều có số của nó, thứ tỷ muốn chưa chắc người ta đã cho tỷ, còn thứ tỷ không muốn có lẽ đẩy đi cũng không được.” Thái độ của Minh Yên rất rõ ràng, người lúc trước phủ Vũ Ninh Vương nhắm tới là Lan Phương, nhưng cố tình Chu Hạo Khiên lại thích Minh Yên, không phải muốn có là cứ chiếm được, không phải muốn đẩy là có thể đẩy được.
Mặt Lan Phương tái nhợt, đột nhiên đứng bật dậy, nói: “Miệng lưỡi sắc bén đấy, rồi sẽ có ngày cô phải cầu xin ta.”
“Đi thong thả, không tiễn!” Minh Yên cười nói, nhìn hai con mắt của Lan Phương như muốn tóe lửa, lại nói: “Có lẽ người sau này phải cầu xin là tỷ đó.”
“Cô cũng biết đấy, bây giờ trong cung đều do Túc Thân Vương nắm giữ, chuyện leo lên cửu ngũ chỉ là sớm hay muộn thôi.” Lan Phương đắc ý nhìn Minh Yên.
“Ta không quan tâm chuyện này, ta chỉ quan tâm tỷ và Chung Dực cùng quy thuận Túc Thân Vương, nhưng tỷ lại giết nữ nhân Chung Dực yêu nhất, hắn sẽ tha cho tỷ à?” Minh Yên cắm thẳng một thanh đao nhọn lên ngực Lan Phương, không hề lưu tình.
Lan Phương nghe vậy quả nhiên sắc mặt tái nhợt, hừ lạnh nói: “Không liên quan tới cô, Úc Lan Nhụy đã chết từ lâu, cô và hài tử trong bụng cô cũng sắp đi gặp nàng ta rồi.”
Minh Yên cười ha ha, nhìn Lan Phương nói: “Lúc ta đi nhất định sẽ kéo theo Tống phu nhân làm bạn, nam nhân đều đa nghi, tỷ lại là người không khiến người ta bớt lo được. Túc Thân Vương vốn hay đa nghi, nếu muốn ly gián cũng không phải là chuyện không thể làm.” Nói đến đây bật cười một tiếng, nói tiếp: “Con người ta vẫn có tài nói đen thành trắng, coi như không có, nhưng Chung Dực muốn báo thù cho Lan Nhụy, có ta đả kích tỷ nhất định sẽ ra tay tương trợ, đến lúc đó, tỷ nghĩ Túc Thân Vương sẽ bảo vệ một nữ tử vô dụng như tỷ, hay là giữ lại một hổ tướng đây?”
“Cô khỏi cần châm ngòi ly gián!” Lan Phương không chiêu hàng được còn ôm một bụng tức, sắc mặt rất khó coi.
“Ta đâu có châm ngòi ly gián, chỉ ăn ngay nói thật thôi. Đúng rồi, có chuyện này quên nói với tỷ, lúc trước tìm kiếm Lục La, Chung Dực cũng phái người xuôi Nam, ngay cả Hồng Tụ và Thiên Hương cũng do Chung Dực tìm được.” Minh Yên nhìn Lan Phương, gằng từng chữ.
Lan Phương trừng mắt nhìn Minh Yên, kinh sợ nói: “Không phải cô bảo tiểu Vương gia vô tình cứu được Hồng Tụ và Thiên Hương sao?”
Minh Yên cười ha ha, nói: “Ôi, Tống phu nhân một đời đánh nhạn mà hôm nay lại bị nhạn mổ vào mắt? Hóa ra tỷ tin lời của ta như vậy à? Thật sự không nói điêu, người là do Chung Dực tìm được đấy.”
Lan Phương biến sắc, trợn trừng mắt với Minh Yên rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Minh Yên cố ý nói những lời này chẳng qua là muốn dùng chút sức lực yếu ớt của mình chia rẽ nội bộ đoàn kết của Túc Thân Vương, mặc dù quá muộn nhưng vẫn phải làm hết sức mình, chỉ cần Lan Phương đề phòng Chung Dực, sinh lòng nghi kỵ, có lẽ sẽ xảy ra điều gì đó bất ngờ trong tương lai.
Đột nhiên xa xa có tiếng pháo nổ lốp bốp vọng tới, Minh Yên nhìn qua cửa sổ, hóa ra đã đến giờ lành.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");