Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Minh Yên không biết đã chịu đau bao lâu, đột nhiên có một đôi tay mạnh mẽ đỡ nàng đứng lên, mở mắt ra nhìn thì thấy khuôn mặt lo lắng xen lẫn sự kinh ngạc của Chung Dực, chỉ nghe thấy hắn nói: “Quả nhiên là nàng, mau đi theo ta.”
Chung Dực nhìn tình trạng của Minh Yên cũng biết nàng sắp sinh, quay đầu nhìn lướt qua bóng người còn đang đánh nhau ở ngoài bìa rừng, cắn răng nói: “Đắc tội!”
Minh Yên nghe nói vậy còn đang không hiểu là có ý gì thì cảm thấy người mình bay lên, được Chung Dực bế bổng lên đi sâu vào trong rừng cây, lại nghe thấy hắn vừa đi vừa nói: “Tống Thanh Bình đang ở bìa rừng, không ra được, tình trạng bây giờ của nàng đang nguy cấp, ta đưa nàng đi tìm một chỗ chuẩn bị hạ sinh hài tử trước đã.”
Minh Yên nhìn Chung Dực muốn nói gì đó lại không thể thành lời, chỉ có thể gật đầu. Chung Dực ôm theo Minh Yên đi không nhanh, đi không được bao lâu thì nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân dồn dập, trong lòng càng sốt ruột, thế là bước nhanh hơn. Minh Yên cảm thấy cái mạng này của mình có thể toi bất cứ lúc nào, ngoài đau ra thì chẳng còn cảm nhận được gì, nàng đã không thể nhận ra người đuổi theo là ai, chỉ cảm thấy bóng tối đang bao phủ lấy nàng, cứ ngủ như vậy, ngủ luôn thôi, nàng đã quá mệt mỏi rồi…
“Minh Yên, nàng không được ngủ, chẳng lẽ nàng không nghĩ tới hài tử trong bụng của nàng sao?”
Trong lúc mơ hồ Minh Yên nghe thấy có người không ngừng nói câu này bên tai nàng, nghe thấy hai chữ “hài tử”, Minh Yên rùng mình, đúng vậy, nàng còn có hài tử, sao có thể cứ thiếp đi như vậy được, nàng từ từ mở to mắt, lại phát hiện mình đang dựa lưng vào cây, trước mắt là khuôn mặt hoảng sợ của Chung Dực, thấy Minh Yên mở mắt thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, kích động trong mắt càng không ngừng dâng trào.
Minh Yên mở to mắt, nhìn quanh thì không khỏi giật thót, bốn phía ngổn ngang thi thể, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên trời cao, cả người Chung Dực toàn máu tươi, trên áo giáp có mấy chỗ bị kiếm chém thương, vết thương chảy máu loang ra một vùng lớn trên áo giáp.
Quan sát tiếp, hóa ra mình và Chung Dực đang bị người của Tống Thanh Bình bao vây, cười khổ một tiếng, nhìn Chung Dực nói: “Huynh tội gì phải vậy, huynh đi đi, đừng lo cho ta.”
Tống Thanh Bình đứng từ xa bao vây hai người lại, vừa rồi Chung Dực liều mạng quả thực khiến người ta kinh ngạc, nhất thời không dám phái người vây đánh. Khoảng cách hơi xa nên không nghe rõ hai người đang nói gì, chỉ nhíu mày khó hiểu, tại sao Chung Dực lại liều mạng bảo vệ nữ nhân của Chu Hạo Khiên? Nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.
Chung Dực lắc đầu, cười khổ, nói: “Tại sao nàng lại có quyển sách ấy? Rốt cuộc nàng là ai? Là Minh Yên hay Nhụy Nhi?”
Minh Yên thất kinh, lập tức nói: “Ta không hiểu huynh đang nói gì, tất nhiên ta là Úc Minh Yên rồi.”
Chung Dực nhìn chằm chằm Minh Yên, đột nhiên bật cười, nói: “Không quan trọng, nàng là ai cũng không quan trọng, quan trọng là ta sẽ không để người bên cạnh ta phải chịu tổn thương.”
Quá kinh hãi khiến Minh Yên nhất thời quên đi đau đớn.
“Chung Dực, thức thời thì giao người ra đây, ta sẽ không tố cáo ngươi trước Vương gia, nếu ngươi vẫn cứ u mê không tinh ngộ, e là Vương gia cũng không che chở được ngươi đâu.” Tống Thanh Bình đứng xa quát, vung tay lên, binh lính xung quanh từ từ tiến tới bọc đánh.
Chung Dực như không nhìn thấy, cởi áo choàng trên người mình xuống quấn quanh người Minh Yên, dịu dàng nói: “Nàng ở đây chờ ta, ta nhất định sẽ đưa nàng rời đi an toàn.”
Minh Yên nhìn một đống người xung quanh, túm chặt Chung Dực, nói: “Một mình huynh sao đánh lại được từng ấy người? Đây khác nào chịu chết? Đừng lo cho ta, huynh đi đi.”
“Ngoan, nhất định phải tin ta, đừng làm gì cả, đợi ta đưa nàng đi.” Chung Dực vỗ vỗ tay của Minh Yên, sau đó rút tay ra cầm trường kiếm cắm trong đất, quay người đi về phía Tống Thanh Bình.
“Chung Dực…” Minh Yên hô to một tiếng, mà vừa hô lên thì bụng lại đau. Minh Yên không nhịn được mà rên rỉ.
Còn chưa ngẩng đầu lên thì nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm xen lẫn tiếng binh lính hô hào, Chung Dực luôn giữ khoảng cách một trượng trước mặt nàng, không cho bất cứ người nào tiến lại gần nàng, làm hại đến nàng. Minh Yên tận mắt chứng kiến đao kiếm vô tình chém từng nhát lên người Chung Dực, hắn lấy ít địch nhiều, chống đỡ không được bao lâu.
Chung Dực đánh giết không quan tâm tới tính mạng bản thân, kim quan buộc tóc cũng bị đánh rơi trên mặt đất, tóc dài theo cử động của Chung Dực không ngừng tung bay. Nước mắt khiến tầm nhìn của Minh Yên trở nên mơ hồ, nàng ra sức gào thét kêu Chung Dực đi mau, dù đã không còn yêu nhưng vẫn không thể nhìn hắn bồi táng theo mình.
Thú tính của Tống Thanh Bình cũng bị kích động, lao vào đánh với Chung Dực, tên này rất khốn nạn, đợi thuộc hạ làm tiêu hao bảy tám phần sức lực của Chung Dực rồi mới ra tay.
Minh Yên không nhịn được mắng chửi, nhưng Tống Thanh Bình mắt điếc tai ngơ, lại nghe thấy một tiếng rên, là Chung Dực lại bị chém một đao lên đùi, cả người khuỵu xuống đất, dùng kiếm chống lấy cơ thể. Chung Dực ngẩng đầu hung dữ nhìn Tống Thanh Bình, nghiến răng nói: “Ngươi muốn bắt nàng ấy đi lĩnh thưởng phải bước qua xác của ta trước!”
Tống Thanh Bình cười phá lên, nhìn Chung Dực, nói: “Nghe đồn Chung đại nhân thích Lục tiểu thư của Úc phủ, sao lại liều mạng bảo vệ Thất tiểu thư thế?”
Lời này như lưỡi kiếm sắc bén cắm thẳng vào tim Chung Dực, hắn chống người từ từ đứng dậy, lại nghe thấy Tống Thanh Bình vừa cười vừa nói: “Chung đại nhân có thể an tâm lên đường, Tống mỗ sẽ nói với Vương gia là Chung đại nhân truy đuổi quân địch không may hy sinh, bảo vệ danh dự cho ngươi, thế nào?”
Tống Thanh Bình vừa nói vừa không lưu tình vung đao tấn công Chung Dực, Chung Dực thân mang thương tích, không được mấy hiệp đã ăn một đao nữa. Minh Yên ngẩng đầu nhìn, thấy lưỡi đao sắc bén như gió bổ về phía Chung Dực, nếu một đao này chuẩn e rằng sẽ mất mạng thật.
“Không, tên khốn kiếp Tống Thanh Bình nhà ngươi, dừng lại…” Minh Yên ra sức gào thét, chộp lấy đất đá bên cạnh mình ném về phía hắn.
Tống Thanh Bình cười lạnh một tiếng, phất ống tay áo ngăn lại, đao kia vẫn không bị ảnh hưởng tiếp tục chém tới…
Chung Dực định giơ kiếm lên chặn lại nhưng bị thương quá nặng, hắn quay đầu nhìn Minh Yên, khẽ nói: “Ta quá vô dụng, hai lần đều không bảo vệ được nàng, kiếp sau nàng đừng gặp lại nam nhân như ta…”
Nước mắt nóng ấm đã rơi như mưa, Minh Yên lắc đầu, nói: “Sao huynh lại ngốc như vậy?”
“Nếu không có nàng thì thiên hạ này có nghĩa lý gì? Chỉ hận ta bỏ thiên hạ nhưng vẫn không cứu được nàng…” Chung Dực nhìn Minh Yên, giống như muốn in sâu hình bóng của nàng vào trong tim một lần nữa.
Lưỡi đao đã cận kề, Minh Yên mở to hai mắt, hận bản thân không làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chung Dực mất mạng vì mình như thế…
Nhưng đúng vào lúc này lại nghe thấy một tiếng vang chói tai, lưỡi đao của Tống Thanh Bình bị đẩy ra, cả người bị luồng sức mạnh này đánh lui về sau một bước.
Áo trắng tung bay, gió cuốn lá khô, ngay sau đó là những tiếng kêu rên, thỉnh thoảng có tiếng ngã xuống đất. Minh Yên thấy mắt hoa lên, bóng dáng kia đã đứng trước mặt mình. Minh Yên tập trung nhìn, mừng rỡ reo lên: “Lạc Bạch… Cô tới rồi…”
Người tới chính là Lạc Bạch, trên y phục luôn sạch sẽ tinh tươm giờ đã dính đầy máu tươi, cũng không biết một đường giết chóc như nào để đến được đây. Lạc Bạch quay đầu nhìn Minh Yên, rồi nhìn bụng của nàng, nhìn người nàng toàn máu tươi thì sát khí bùng nổ, hỏi: “Cô bị thương? Có ảnh hưởng tới hài tử không?”
Minh Yên lắc đầu, đáp: “Ta sắp sinh rồi.”
Lạc Bạch khẽ mắng một tiếng, quay đầu nhìn Tống Thanh Bình, lại nhìn Chung Dực, Minh Yên thấy vậy vội nói: “Chung đại nhân đã cứu ta, cô đừng đả thương huynh ấy.”
Lạc Bạch nhìn Minh Yên, nói: “Hắn là người của Túc Thân Vương.”
“Lạc Bạch, cô đừng giết huynh ấy, huynh ấy vì cứu ta mà suýt nữa bỏ cả mạng.” Minh Yên xoa bụng, nhíu mày nói, cơn đau dữ dội lại ập tới, khiến nàng như không thể nói ra hơi.
Lạc Bạch sửng sốt, nhìn Chung Dực nói: “Ngươi còn đi được không?”
Chung Dực gắng gượng gật đầu, không đi được cũng phải đi.
“Dẫn theo nữ nhân này đi trước, đi thẳng về hướng Bắc, bìa rừng có ngựa.” Lạc Bạch nói ngắn gọn, lấy ra một bình sứ nhỏ, đổ ra một viên thuốc, đưa cho Chung Dực nói: “Uống nó đi.”
Chung Dực cũng không hỏi là thứ gì, nhận lấy rồi bỏ vào miệng luôn.
Lạc Bạch sửng sốt, hỏi: “Ngươi không sợ là thuốc độc à?”
Chung Dực cười nhạt một tiếng, nói: “Với ta, sống chết không phải chuyện to tát gì.” Nói rồi cũng không nhìn tới vẻ mặt kinh ngạc của Lạc Bạch, dùng áo choàng bọc kín Minh Yên, đã không còn sức bế nàng đi như bay nên chỉ có thể dìu nàng, hai người đỡ nhau đi về phía trước.
Minh Yên lo cho Lạc Bạch, Chung Dực nhìn nàng nói: “Chúng ta ở lại chỉ khiến nàng ấy phân tâm.”
Minh Yên biết Chung Dực nói có lý, quay đầu nhìn thoáng qua rồi nhấc chân đi về phía trước. Người của Tống Thanh Bình không ít, phần lớn đang bao vây Lạc Bạch, nhưng vẫn còn số ít quân đuổi theo bọn họ, Lạc Bạch dùng sức đánh giết, Chung Dực cầm đao bén trong tay bảo vệ Minh Yên một đường chém giết đi ra ngoài, lúc này sắc trời đã nhuốm màu bàng bạc mông lung.
Chuyện sau đó, Minh Yên không nhớ rõ nữa, chưa ra tới bìa rừng đã kiệt sức hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy lần nữa chỉ cảm thấy mình đang được đút nước canh ấm, bên tai có tiếng hô hào liên tục: “Minh Yên tỉnh đi, tỉnh lại đi, phải rặn, rặn đi, không thì hải tử sẽ bị ngạt chết trong bụng mất…”
Minh Yên mơ màng nghe thấy mấy chữ hài tử… rặn mạnh… lấy hơi… rặn mạnh… có lẽ nhờ nước ấm có tác dụng, hai chữ “hài tử” khơi dậy dũng khí trong nàng, nàng vô thức làm theo lời của người kia, giọng nói ấy rất quen thuộc, giống giọng của Dương ma ma, mà giọng nói dịu dàng mang theo sự lo lắng vừa rồi lại giống của Lan Cúc…
Minh Yên mê mang không nghĩ được nhiều như vậy, nỗi đau xé toạt kia như nuốt chửng lấy nàng, nàng chỉ có thể làm theo lời của người có giọng nói giống Dương ma ma, không ngừng lấy hơi… rặn mạnh…
Sau đó cảm thấy như có thứ gì rơi từ trong người nàng ra, bên tai có người reo lên không ngớt: “Sinh rồi, sinh rồi… Còn hai đứa nữa… Rặn tiếp đi… Rặn tiếp đi…”
Thời gian dần trôi và nàng cũng dần mất đi ý thức, Minh Yên chỉ cảm thấy trong bụng trống rỗng, mà cơn đau cũng không còn.
Khi tỉnh lại lần nữa, trong phòng đã đốt đèn, Minh Yên cảm giác cả người như tan ra thành từng mảnh, muốn cử động nhưng không cử động được, nhớ tới hài tử của mình, đành phải mở miệng gọi: “Có ai không?”
Cổ họng khô khốc, tiếng phát ra như tiếng chiêng phá rất khó nghe. Màn lập tức được vén lên, Minh Yên nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Bạch Hinh xuất hiện trước mắt mình. Nàng ấy kích động nói: “Chủ tử, người tỉnh tồi.”
Bạch Hinh? Minh Yên ngơ ngác nhìn nàng ấy như thể chưa kịp hoàn hồn, còn chưa nói chuyện, Bạch Hinh đã xông ra ngoài, nghe thấy nàng ấy đứng ở cửa hô hào: “Chủ tử tỉnh rồi, chủ tử tỉnh rồi…”
Minh Yên còn chưa kịp xốc lại tinh thần thì trong nháy mắt đã có một đống người đứng trước giường của mình, mồm năm miệng mười hỏi thăm, Minh Yên nhất thời không biết nên trả lời cái gì, ngờ ngác nhìn người trước mắt, Bạch Hinh, Dương ma ma, Ô tẩu tử… Hơn nữa còn có Đại phu nhân và Lan Cúc, Minh Yên nhất thời không biết mình đang ở đâu.
“Thôi đừng nói nữa, mồm năm miệng mười có thể nghe rõ cái gì?” Đại phu nhân quát một câu chói tai, mọi người lập tức im bặt, không hổ là người chưởng quản hậu viện nhiều năm, uy thế vẫn còn.
Trong phòng yên tĩnh lại, lúc này Minh Yên mới có cơ hội hỏi: “Đây là đâu?”
Lan Cúc lập tức cười nói: “Đây là chỗ ở của ta và nương, là thôn trang hồi môn của ta. Muội làm ta sợ muốn chết, máu me khắp người, giờ thì tốt rồi, có khó chịu ở đâu không?”
Hóa ra là thôn trang hồi môn của Lan Cúc, đúng là trùng hợp, không ngờ người cứu mình là Lan Cúc và Đại phu nhân. Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Minh Yên vẫn nhớ rõ người đưa mình đi là Chung Dực, nhưng có Lan Cúc ở đây nên Minh Yên không tiện hỏi, đành nhịn xuống, nói: “Đa tạ Nhị tỷ tỷ cứu giúp, muội đỡ hơn nhiên rồi, chỉ cảm thấy cả người không còn sức lực.”
“Con vừa sinh hài tử, không còn sức là chuyện bình thường, đừng lộn xộn, một nữ nhân gia tự khiến mình tả tơi như vậy, cả người đầy vết thương, lo dưỡng thương đi.” Đại phu nhân nói, vẻ mặt chẳng hề thân thiện nhưng lời nói ra lại có ý tốt.
Đại phu nhân xoay người đi luôn như không muốn nghe thấy Minh Yên nói chuyện, Lan Cúc nhìn Minh Yên nói: “Muội đừng để trong lòng, từ khi tới đây mẫu thân đã thay đổi rất nhiều. Muội nghỉ ngơi trước đi, ta đi xem cháo đã nấu xong chưa.”
Lan Cúc tinh ý để lại không gian riêng cho chủ tớ các nàng nói chuyện, bản thân thì ra ngoài, lại thấy Đại phu nhân đi vào phòng bếp. Lan Cúc cất bước đi theo, vừa vào cửa đã nghe thấy Đại phu nhân nói: “… Cho đường đỏ vào cháo, người mất quá nhiều máu uống đường đỏ rất tốt cho cơ thể, nấu thêm mấy quả trứng gà, sinh liền ba đứa, lại phải trèo đèo vượt núi, ảnh hưởng sức khỏe cực kỳ, tiếc là không có máu yến, thôi đành vậy.”
Lạn Cúc tự giễu, mình nghĩ quá nhiều rồi, từ khi đến đây mẫu thân như biến thành người khác, bây giờ đã biết suy nghĩ cho người khác rồi. Nàng ấy ngẩng đầu nhìn sương phòng đối diện, trong đó là Chung Dực và một nữ tử áo trắng đang hôn mê, trái tim như bị đè nặng, muốn đi mời lang trung nhưng giữa thời binh hoang mã loạn này biết nên làm sao đây.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");