Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoàng tử tranh quyền, đấu đá vì ngôi báu, từ trước đến nay đều giằng co theo thời gian chuyển biến thành lực chiến, mỗi bước một dấu chân, ai có căn cơ ổn định, ai mưu cao kế sâu, cuối cùng sẽ trở thành người thắng sau cùng.
Tuyên Đế Ung Hòa năm thứ bảy, bệnh tình nguy kịch, Tứ Hoàng tử Tương Thân Vương và Lục Hoàng tử Túc Thân Vương tranh đoạt đế vị, thủ túc tương tàn, Cửu Hoàng tử An Thân Vương vô tội bị liên lụy, ngày thành thân, hai vương tranh quyền dẫn tới đảo chính, An Thân Vương vô cớ bị đuổi giết, Tương Thân Vương không địch lại Túc Thân Vương, bại trận rút khỏi Kinh thành.
Túc Thân Vương toàn thắng, ép buộc Thiên tử ra lệnh cho các chư hầu, điều binh từ khắp cả nước vào Kinh, nhất thời phong vân biến hóa, chấn động thiên hạ.
Tương Thân Vương hận Túc Thân Vương thủ đoạn đê hèn, giận dữ mắng ra ‘Mười tội ác lớn’, tăng cường quân binh, tập hợp binh lính khắp nơi, hơn nửa tháng ngắn ngủi đã lên tiếng thành lập đại quân hai mươi vạn, chỉ huy quân tiến vào Kinh thành, thanh quân trắc, trừ gian vương, cứu Tuyên Đế trong biển lửa.
Cùng lúc đó, một tin tức khác được lan truyền rộng rãi, ái phi của tiểu Vương gia phủ Vũ Ninh Vương là Úc Minh Yên bị Túc Thân Vương bắt nhốt tại Kinh thành, có ý đồ dùng tính mạng bốn mẫu tử Minh Yên ép Chu Hạo Khiên phản bội An Thân Vương, dẫn theo Phi Ưng vệ thanh thế mạnh mẽ quy hàng, cùng chống lại đại quân của Tương Thân Vương.
Cũng có người nói, mẫu tử Úc Trắc phi đã lâm nạn trong chiến hỏa, cũng có người nói, Úc Trắc phi đã được tiểu Vương gia cứu thoát, nhất thời đủ loại tin đồn rộ lên, trong tình thế thiên hạ loạn lạc, không ai biết được mấy tin đồn này là thật hay giả. Song, điều khiến người ta không thể bỏ qua, được mọi người chú ý đến nhất trong trận tranh đấu này không phải là hai vị Trắc phi gặp chiến loạn trong ngày thành thân với An Thân Vương, cũng không phải lão Vương phi được An Thân Vương cứu thoát, mà là Úc Trắc phi mang thai ba hài tử, nghiên cứu ngọn nguồn, cuối cùng vẫn là Phi Ưng Vệ uy chấn biên quan đã cuồn cuộn hành quân vào Kinh xả thân vì triều đình.
Nghe nói Chu Hạo Khiên giận dữ vì hồng nhan, chống lại thánh chỉ điều quân vào Kinh thành, đối chọi với Túc Thân Vương, dùng danh nghĩa xả thân vì triều đình đánh vào Kinh nhưng thật ra ý đồ hòng cứu ái thê và ba hài tử bị bắt…
Chuyện xưa về mỹ nữ anh hùng được bách tính say sưa kể lại, trong chiến tranh hỗn loạn, tình yêu đẹp đẽ của Chu Hạo Khiên và Úc Minh Yên lập tức trở thành tin tức nóng hổi nhất. Nhất thời tất cả mọi người cùng suy đoán, rốt cuộc vị Trắc phi này đã đi đâu? Còn sống hay đã chết? Rốt cuộc Túc Thân Vương có bắt được nàng không? Nếu như bắt được thì tại sao không đưa ra để uy hiếp Chu Hạo Khiên?
Tất cả bí ẩn vẫn chưa được được hé lộ, một tin tức quan trọng khác đột nhiên nổi lên, cháu ruột của Chung Phi, biểu đệ của Túc Thân Vương, ái tử Chung Dực của Chung Đô đốc đã phản bội Túc Thân Vương, phản bội gia tộc Chung thị, thế mà lại chặn giết thủ hạ đại tướng Tống Thanh Bình của Túc Thân Vương, cứu Úc Trắc phi từ trong tay hắn mang đi.
Tống Thế tử đại nạn không chết, sau khi dưỡng thương nửa tháng cuối cùng cũng về đến Kinh thành, bẩm việc này lên Túc Thân Vương, Túc Thân Vương giận dữ mắng Chung Dực vì một nữ tử mà bất nhân bất nghĩa, phát lệnh truy nã, ai bắt sống Chung Dực và Úc Minh Yên đưa về Kinh sẽ được thưởng ngàn vàng.
Tống Thanh Bình vì muốn rửa nhục, đích thân dẫn binh đến nơi ẩn náu của Chung Dực và Úc Minh Yên, nông trang hồi môn của thê tử Chung Dực bắt người hồi Kinh, nhưng không ngờ lại bị một đội quân bí ẩn ngăn cản kịch liệt, đám người Chung Dực bị cướp mất, Tống Thanh Bình đại bại, giận dữ châm một mồi lửa đốt nông trang sau đó phái binh truy sát, nhưng đến dãy núi trùng điệp ngoài Kinh thành thì mất dấu vết của kẻ địch, rơi vào đường cùng thất bại tơi tả trở về.
Trong lúc nhất thời, chuyện Chung Dực vì Úc Minh Yên mà vứt bỏ thê tử phản bội gia tộc, coi phú quý công danh như rác rưởi, đặt đại nghiệp của Túc Thân Vương ở đằng sau được thiên hạ bàn tán xôn xao, thầm suy đoán hai người này một là tỷ phu, một là tiểu di, phải chăng có quan hệ bí ẩn nào đó?
Đủ mọi lời đồn vô căn cứ truyền tán loạn, ngay thời khắc quan trọng này, lại có tin đồn truyền ra Chung Dực từng cứu giúp mấy nha hoàn của Minh Yên, giờ lại có tin đồn Úc Minh Yên vốn là nữ nhi của ngoại thất, trước khi vào phủ đã tình sâu nghĩa nặng với Chung Dực, nhưng ngại Chung Dực đã cưới Nhị tỷ Lan Cúc của Minh Yên, không thể làm thiếp nên lúc này mới trèo cao quyến rũ Chu Hạo Khiên, thành công gả vào vương phủ…
“Ầm!” Một tiếng vang lớn, mặt Chu Hạo Khiên đen xì, nghiến răng nói: “Rốt cuộc là tên khốn nào lan truyền tin đồn?”
Bây giờ đại quân của Chu Hạo Khiên đang đóng tại Miên thành, Miên thành nằm ở phía Tây của Kinh thành, trước khi xảy ra biến cố, An Thân Vương đã thu phục được tướng lĩnh thủ thành Khúc Tường của Miên thành, vậy nên tuy đại quân phải lui bước nhưng vẫn có chỗ để ở, chưa tổn thất một binh một tốt, lương thảo đầy đủ, sẵn sàng ra trận, khí thế sôi trào. Cùng rút khỏi Kinh thành như An Thân Vương, nhưng Tương Thân Vương vì để có nơi đóng quân mà đã đại chiến ba ngày ba đêm với tướng lĩnh thủ thành Phương Cái của Lật thành, công phá cửa thành hao binh tổn tướng đã đành, hơn nữa Phương Cái bại trận lại đốt kho thóc, Tương Thân Vương giận dữ chặt đầu treo ngoài cổng thành, phát binh xuống vùng nông thôn cướp bóc lương thực, nhất thời dấy lên làn sóng ai oán không ngừng trong lòng dân.
Trong đại sảnh, đứng đầu là An Thân Vương, Tam Nương, Phượng Thủy, Lạc Bạch, các chủ kỵ của Phi Ưng ba mươi sáu kỵ, Đại tướng dưới trướng của An Thân Vương, nhân tài tụ hội đang bàn tới những tin đồn gần đây, cuối cùng Chu Hạo Khiên không nén được lửa giận mà bộc phát. Lần trước ban đêm lẻn vào phủ Túc Thân Vương không thu hoạch được gì, Chu Hạo Khiên đã mất bình tĩnh, bây giờ lại nghe được chuyện bôi xấu thanh danh của Minh Yên thì sao nhịn được.
“Tiểu Vương gia đừng nên tức giận, ta nghĩ đây là gian kế của kẻ địch, muốn dùng tin đồn để đả kích nghị lực của người, chia rẽ tình cảm phu thê, chiêu này thật sự thâm độc, tiểu Vương gia đừng để mắc mưu.”
Người nói là quân sư Nhạc Tu Trúc của An Thân Vương, người này tài như Khổng Minh, mấy năm nay thay An Thân Vương ngược xuôi hối hả chiêu mộ anh hào, có tài ăn nói, nổi tiếng thiên hạ.
“Quân sư, người nói tất nhiên có đạo lý, nhưng chẳng lẽ ta lại để mặc những kẻ này bôi nhọ thanh danh của nội tử?” Chu Hạo Khiên rất kính trọng Nhạc Tu Trúc, bởi vậy lửa giận hạ ba phần nhưng vẫn bất bình như cũ.
Nhục Tu Trúc khẽ cười, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, sau đó cười nói: “Tiểu Vương gia quá nóng tính, cũng chính là quan tâm tắc loạn, người là kỳ tài ngút trời, có văn có võ, sao có thể bị mấy lời đồn vớ vẩn này chọc giận? Chẳng qua chuyện gì cũng có hai mặt, có tốt mà cũng có xấu. Có thể tung ra tin đồn chi tiết rõ ràng như vậy, chắc chắn là người quen của Úc Trắc phi, chúng ta chỉ cần tìm được căn nguyên là có thể đánh trả.”
Tống Tiềm lập tức nhìn Chu Hạo Khiên, khuyên nhủ: “Hạo Khiên, vẫn chưa tìm được đệ muội, chúng ta không được trúng gian kế của kẻ địch, quân sư nói đúng, có đi mà không có lại là quá thất lễ, chúng ta tìm được căn nguyên, sau đó ra một đòn phản công mạnh mẽ. Hiện tại chúng ta đang đóng ở Miên thành, binh hùng tướng mạnh, là mối họa lớn nhất của Túc Thân Vương. Mấy năm nay chúng ta gây dựng lực lượng trên khắp cả nước, bây giờ đang dần tập trung lại, chỉ cần có đủ thời gian sẽ công phá Kinh thành, cứu phụ hoàng ra, nhất định không thể xem thường. Túc Thân Vương đã nhìn ra điểm này, cho nên lúc này mới cố ý tung tin đồn khiến nội bộ chúng ta chia rẽ, không được mắc mưu.”
Thân là chỉ huy tất nhiên phải trấn an thuộc hạ, nói có sách mách có chứng, Nhạc Tu Trúc nhìn Tống Tiềm, ánh mắt càng hài lòng.
Sao Chu Hạo Khiên không biết được chứ, nhưng vừa nghĩ tới đến lúc này vẫn chưa biết tung tích của Minh Yên thì trong lòng cứ bồn chồn mãi, miễn cưỡng gật đầu, nhưng không nói gì.
Nhạc Tu Trúc thấy vậy bèn nói: “Tiểu Vương gia tìm kiếm thê tử có trời đất chứng giám, chỉ là hiện tại thời buổi loạn lạc, không thể ra lệnh tìm kiếm, nếu là thời thái bình thịnh thế, một lệnh bố cáo truyền khắp thiên hạ lo gì không tìm thấy Úc Trắc phi. Kế sách duy nhất hiện tại là chúng ta phải đoàn kết một lòng, đánh hạ Kinh thành, xuất binh xả thân vì triều đình, cứu được Thánh thượng từ trong biển lửa, đợi khi thiên hạ ổn định lập tức phát bố cáo đi, chắc chắn Úc Trắc phi hay tin sẽ quay trở về.”
Mọi người mồm năm miệng mười khuyên giải Chu Hạo Khiên, Chu Hạo Khiên nhịn bực bội nơi đáy lòng xuống, lúc này mới nói: “Quân sư nói rất có lý, chỉ là Hạo Khiên vẫn sẽ phái thuộc hạ bí mật tìm kiếm, xin quân sư thứ lỗi.”
“Tình cảm sâu đậm của phu thê tiểu Vương gia khiến người khác cảm động, không ảnh hưởng tới đại cục, Tu Trúc sẽ không tuyệt tình như thế, tiểu Vương gia cứ làm đi.” Về vị Úc Trắc phi này, Nhạc Tu Trúc đã nghe kể không ít, chỉ là chưa từng gặp mặt, hiện giờ khắp nơi lan truyền lời đồn bôi nhọ nhục mạ Úc Trắc phi mà vẫn không thể thay đổi được lòng tin của Chu Hạo Khiên, chỉ riêng điểm này thôi đã đủ để Nhạc Tu Trúc sinh lòng tò mò về vị Úc Trắc phi nổi tiếng này.
Bàn bạc kế hoạch tác chiến tiếp theo, sách lược hành động, sau đó mọi người mới giải thán.
“Tiểu Vương gia.” Tam Nương gọi Chu Hạo Khiên lại, bước nhanh đuổi theo.
Chu Hạo Hiên nhìn thấy là Tam Nương thì lúc này giữa mày mới thả lỏng chút, nói: “Tam Nương, có phải có chuyện gì không?”
Tam Nương gật đầu, nói: “Chúng ta về phòng rồi nói.”
Chắc là có chuyện bí mật, Chu Hạo Khiên gật đầu, đi nhanh về sân của mình, vừa vào phòng ngồi xuống đã hỏi: “Ngồi đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tam Nương vẫn mặc áo váy màu trắng như trước, chỉ là mệt mỏi mấy ngày liên tiếp khiến tinh thần nàng ấy hơi sa sút, tóc dài đen nhánh chỉ búi gọn đơn giản ở sau, lập tức ngồi xuống đối diện Chu Hạo Khiên, nói: “Ta xin được đích thân đi tìm Úc Trắc phi.”
Chu Hạo Khiên cả kinh, lắc đầu nói: “Không được, Phi Ưng vệ không thể thiếu muội, hơn nữa muội còn có trọng trách chỉ huy Phượng Kiêu, rất nhiều chuyện cần muội phối hợp với Phượng Thủy và Lạc Bạch, thế nên muội tuyệt đối không thể ra ngoài.”
“Nhưng mà đến nay vẫn chưa tìm được Úc Trắc phi, thuộc hạ lo lắng, không thể cứ để như vậy được.” Tam Nương áy náy nói, luôn cảm thế nếu lúc trước mình có thể trở về thì Minh Yên sẽ không bị lạc, đều tại mình.
“Tam Nương, đây không phải lỗi của muội, tình thế lúc trước nguy cấp, ta cũng không thể để muội mạo hiểm vào thành lại, muội đừng tự trách bản thân, nếu Minh Yên có ở đây cũng không trách muội đâu.” Chu Hạo Khiên nhìn Tam Nương, trong đôi mắt tĩnh mịch kia chứa đầy nỗi niềm lo lắng cho Minh Yên, chia cắt hơn một tháng mà dài như cả một đời người vậy.
Tam Nương còn muốn nói gì đó nữa, Chu Hạo Khiên lập tức nói: “Bây giờ đại chiến sắp xảy ra, muội không thể rời đi, muội hẳn biết trong tay muội không chỉ có Phi Ưng vệ mà còn có Phượng Kiêu, nếu muội đi, ta không thể phân thân, ai sẽ truyền lệnh cho Phượng Thủy? Phượng Kiêu là bùa hộ mệnh của phủ Vũ Ninh Vương, muội biết mà.”
Tam Nương gục đầu xuống, đành phải gật đầu đồng ý, nhưng trong mắt vẫn đầy sự lo lắng. Minh Yên tay trói gà không chặt, không biết bên người có ai đáng tin không, còn có ba hài tử, chỉ cần nghĩ tới thôi là đã vô cùng lo lắng rồi.
“Ta hiểu, chỉ là…”
“Muội không cần bận tâm chuyện của Tiểu Yên Nhi, ta sẽ tự phái người đi tìm. Tiểu Yên Nhi rất thông minh, có Chung Dực đi cùng chắc sẽ không cần lo về vấn đề an toàn, muội cứ yên tâm đi.” Chu Hạo Khiên an ủi Tam Nương, khóe miệng nở ra một nụ cười cứng nhắc.
Tam Nương trợn trắng mắt, Tiểu Vương gia tin nhân phẩm của Chung Dực vậy ư? Lời đồn kia nghe cứ như thật. Nhưng nhìn thái độ của Chu Hạo Khiên thì không dám nhiều lời, đành đứng dậy cáo lui, nhưng vừa mới đứng lên lại nghe thấy Chu Hạo Khiên hỏi: “Có liên lạc được với Trịnh Trí và Tống Tần không?”
Tam Nương nghe vậy thì buồn bã, nói: “Vẫn không liên lạc được, ta đã nghĩ cách liên lạc khác, cổng thành canh giữ quá nghiêm ngặt, không có khả năng vượt qua tường thành, nếu là thời thái bình thịnh thế thì không phải việc khó, nhưng giờ đang chiến tranh nên canh phòng nghiêm gấp mấy lần, con đường này không thể thực hiện được. Cũng từng thả bồ câu đưa tin nhưng đều bị binh lính bắn chết, làm rất nghiêm.”
Chu Hạo Khiên trầm ngâm, hừ lạnh một tiếng, nói: “Dù thế nào cũng phải liên lạc được với bọn họ, đợi đến lúc công thành không có nội ứng không biết sẽ thương vong bao nhiêu tướng sĩ, để giảm tổn thất xuống thấp nhất, nhất định phải liên lạc được với bọn họ.”
Tam Nương nghiêm mặt, nghĩ nghĩ rồi nói: “Có lẽ lúc này bọn họ cũng đang rất sốt ruột muốn liên lạc với chúng ta, ta nghĩ cổng thành cũng không thể đóng cả đời, bên trong cũng cần lương thảo, nhất định sẽ mua bán lương thảo với thương nhân, chỉ cần tìm cơ hội thích hợp trà trộn vào thành được thì tốt rồi.”
“Muội lo việc này đi, ta chỉ cần kết quả.” Nói tới đây Chu Hạo Khiên đứng dậy, cả người tỏa ra sát khí: “Quân sư nói đúng, sau khi công thành đoạt lại thiên hạ, phát thông cáo ra sẽ nhanh chóng tìm được người.”
***
Đã vào tháng Tám, sáng sớm và buổi tối vẫn nóng nực vô cùng, nếu là những năm trước còn mát mẻ được tí. Minh Yên cầm quạt tròn quạt cho các con đang ngủ, sau khi hết ở cữ cuối cùng cũng tiện hơn, mình không có sữa, sữa cho ba hài tử phụ thuộc hết ở Ô tẩu tử, chỉ là một nhũ mẫu cho ba hài tử sớm muộn cũng không đủ, nhớ lại tình cảnh chạy trốn ngày ấy, dưới tình thế nguy cấp, Minh Yên xin Chung Dực đưa bọn nàng về Kinh thành, lẻn vào trốn trong nhà Thiên Hương, ở đó có Tôn tẩu tử và Cừu tẩu tử đã chuẩn bị trước, vấn đề sữa cho hài tử mới có thể giải quyết.
Cũng nhờ đó mà bọn nàng không mất mạng, ngày đó Tống Thanh Bình dẫn binh đuổi giết bọn họ, nhưng trùng hợp lại bị người của Tương Thân Vương phục kích, rất đông bá tánh chạy nạn tập trung ở cổng thành, Túc Thân Vương không muốn mang tiếng bạo quân nên đã hạ lệnh mở cổng cho bá tánh vào thành, bọn họ trà trộn trong đám đông ấy vào theo, khi đó mọi người đều biết Úc Trắc phi đã ra ngoài thành, ai ngờ bọn họ lại quay trở lại, bởi thế lại dễ dàng vào thành.
Bọn họ chia thành ba nhóm, mỗi một nhóm ôm một hài tử vì để đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người, dù sao thì có ba hài tử ở cùng nhau cũng quá đặc biệt.
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hiện tại đã chứng minh quyết định của Minh Yên là cực kỳ chuẩn xác. Đang ngẫm nghĩ, Bạch Hinh vén màn đi vào, nhìn Minh Yên cười nói: “Chủ tử, liên lạc được rồi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");