Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bạch Hinh khựng tay lại, lui về sau một bước, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Tống Tần.”
“Tống đại nhân?” Bạch Hinh vui mừng khôn xiết, cẩn thận nhìn lại quả nhiên là Tống Tần, lập tức hỏi: “Tại sao Tống đại nhân lại ở đây?”
“Vừa rồi nhìn thấy bóng người, cảm thấy quen mắt nên theo đuôi tới đây, không ngờ thật sự là cô.” Hiếm lắm Tống Tần mới nói dài như vậy.
Bạch Hinh thở phào nhẹ nhõm, thở dài: “Hóa ra là vậy, người nhà của Tống đại nhân vẫn ổn chứ? Nghe nói là bị Túc Thân Vương uy hiếp.”
Tống Tần gật đầu, nói: “Vẫn ổn, Úc Trắc phi… Mọi người có ở chung với nhau không?” Nghe tin đồn lan tràn, Tống Tần cũng không biết đâu là thật đâu là giả, hôm nay gặp Bạch Hinh đành phải hỏi một chút.
Bạch Hinh gật đầu, nói: “Chủ tử vẫn bình an, ngài không cần lo lắng đâu.”
Tống Tần lại hỏi các nàng đang ở đâu, tình hình bây giờ thế nào, biết Chung Dực, Lan Cúc và Đại phu nhân đang ở với đám người các nàng thì không khỏi nhíu mày, bèn nói: “Lan Lăng đã về, bây giờ Túc Thân Vương không nghi ngờ ta, mọi người vẫn nên chuyển đến Tống phủ đi.”
Bạch Hinh nghe xong tất nhiên mừng rỡ không thôi, sau đó nói: “Lần này tốt rồi, không cần lo thiếu lương thực nữa. Nhưng chuyển qua kiểu gì? Canh phòng nghiêm như vậy rất không dễ hành động.”
Tống Tần nhíu mày ngẫm nghĩ rồi nói: “Cô trở về chờ tin, đợi ta thu xếp ổn thỏa sẽ tới.”
Hai người nói thêm mấy lời rồi lập tức tách ra, Bạch Hinh cẩn thận trở về tiểu viện, Minh Yên vẫn đang chờ nàng ấy, nghe nàng ấy bảo là gặp Tống Tần thì vui mừng: “Hắn nói như vậy à? Chỉ cần Lan Lăng bình an là ta yên tâm rồi.”
“Tống đại nhân bảo vậy, chúng ta vẫn nên tới Tống phủ đi, sau này cũng có người làm chứng, người này lắm lời, người kia nhiều chuyện, vẫn là Tống đại nhân nghĩ xa.”
Minh Yên không nói gì, chắc hẳn trong lòng Chu Hạo Khiên tự biết mình không làm chuyện có lỗi với hắn, nếu như ngay cả chút tin tưởng này cũng không có thì sao có thể ở bên nhau cả đời? Nhưng nghĩ tới miệng lưỡi thiên hạ, Minh Yên cảm thấy Tống Tần làm vậy cũng đúng, bèn nói: “Vậy chúng ta đợi đi.”
Bạch Hinh hầu hạ Minh Yên nằm ngủ xong rồi mới ra ngoài, ngẩng đầu nhìn bóng hình đang nằm nghiêng trên mái hiên thì bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nam nhân này thật sự quật cường, nhưng vì nguyên do gì mà hắn lại bảo vệ chủ tử như vậy? Nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra, Bạch Hinh bèn khép cửa phòng lại, gác đêm ở gian ngoài.
*****
Ở sương phòng phía sau, Lan Cúc chỉnh chăn cho Đại phu nhân xong định ra ngoài thì lại bị Đại phu nhân gọi lại, dưới ngọn đèn mờ chập chờn, Lan Cúc lại ngồi xuống, mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì thế nương?”
Đại phu nhân nhìn Lan Cúc, ngập ngừng nhưng vẫn nói: “Đợi chiến loạn qua đi, con không cần lo cho ta nữa, về sống với cô gia đi, ta thấy hắn không phải là người bạc tình bạc nghĩa, lần này cũng coi như cứu hắn một mạng, khổ sở hầu hạ nhiều ngày nhiều đêm như vậy cho dù trái tim làm từ đá cũng phải cảm động, chuyện trước kia đã làm sai, nhưng bây giờ cũng coi như có công chuộc tội, đúng không?”
Nghe Đại phu nhân nói lời này, sắc mặt Lan Cúc buồn bã, nói: “Nương, người đừng quan tâm đến chuyện này, chàng ấy sẽ không tha thứ cho con đâu, không vứt cho con một tờ giấy hưu thê đã là may mắn lắm rồi, sao phải mong chờ điều gì nữa?”
“Sao con lại nhát gan thế hả? Chẳng lẽ cứ sống như này đến hết đời?” Đại phu nhân sốt ruột hỏi, vẫn đang ở tuổi xuân sao có thể sống một cuộc sống như người gần đất xa trời?
“Nương, người vẫn chưa nhận ra ư? Trong lòng chàng ấy, từ đầu tới cuối chỉ có mình Lan Nhụy, chưa từng buông bỏ. Lúc trước là chàng ấy bị buộc lấy con để viên phòng, sau khi có U tỷ nhi, thì chúng con đã không chung phòng từ lâu rồi, còn những thiếp thất thông phòng kia chẳng qua là do bà bà đưa tới, nhìn hào nhoáng nhưng thật ra chỉ để làm cảnh, trong lòng cũng sáng như gương, chỉ là ngoài miệng không thừa nhận thôi.” Lan Cúc ủ rũ, lại cười tự giễu một tiếng, lẩm bẩm: “Chàng ấy đã biết Lan Nhụy bị hại chết từ lâu rồi, cũng nói rõ vì U tỷ nhi nên chàng ấy sẽ không bỏ con, nhưng chúng con sẽ không liên quan gì đến nhau nữa, chỉ có danh phận thôi. Thật ra con nghĩ nếu chàng ấy bỏ con, bà bà ép chàng ấy tục huyền, như vậy chẳng thà để con làm phu nhân trên danh nghĩa, nếu đôi bên đều đã rõ ràng, việc gì phải cưỡng cầu? Đời này Lan Nhụy đã ở sâu trong tim chàng ấy, đã biết từ lâu nhưng vẫn cố tình không chịu chấp nhận, hiện giờ rơi vào tình cảnh này chẳng trách được người khác.”
“Hắn biết từ lâu rồi?” Sắc mặt Đại phu nhân trở nên khó coi, không nghĩ chuyện sẽ như vậy: “Dù đã biết nhưng giờ con cũng đã chịu trừng phạt, phải nên biết đủ chứ?”
Lan Cúc khẽ lắc đầu, nhìn Đại phu nhân, nói: “Nương, người có thể tha thứ cho thiếp thất cướp mất cha không?”
“Tất nhiên không thể…” Vừa dứt lời, Đại phu nhân lập tức im bặt, nhìn Lan Cúc, hồi lâu sau mới cười khổ một tiếng, không nói nữa.
Lan Cúc chỉnh chăn cho Đại phu nhân, nói: “Nương, người còn không thể tha thứ cho nữ nhân đó thì sao chàng ấy có thể tha thứ cho người đã giết chết người chàng yêu? Có thể giữ lại mạng cho con, giữ lại danh phận Chung phu nhân, sau khi chết có thể chôn trong phần mộ Chung gia thì con đã không thể đòi hỏi gì hơn. Chỉ mong trời cao phù hộ U tỷ nhi của con bình an trưởng thành, vậy cả đời này của con không còn yêu cầu gì khác. Nếu không có U tỷ nhi, con cũng đã thành nữ nhân bị hưu, phải học được cách biết đủ chứ đúng không ạ?”
Đại phu nhân nhìn Lan Cúc, vành mắt đỏ lên, nói: “Biết trước như vậy lúc trước đã không làm. Thiên hạ này có nhiều nam nhân bạc tình, và phận làm thiếp càng nhiều hơn, ta luôn cho rằng hắn thích Lan Nhụy, đau khổ vì cái chết của nó mấy năm rồi sẽ thôi, ai ngờ lại là người si tình như vậy…”
“Nương, người đừng lo cho con, sau này hai mẹ con chúng ta ở cùng nhau, con hầu hạ người, chăm sóc người không phải tốt hơn sao? Đợi ngày thiên hạ thái bình, chúng ta dọn về nông trang của chúng ta, chỗ này bị cháy không phải còn chỗ khác sao? Chỉ cần có chỗ dung thân là được.”
Lan Cúc gượng cười, nhìn Đại phu nhân nhắm mắt, lúc này mới nhẹ bước ra ngoài. Ánh trăng như nước chiếu rọi lên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên, vẫn thấy bóng hình quen thuộc trên mái hiên mà khẽ nhíu mày, Minh Yên… Tại sao Chung Dực lại liều mạng bảo vệ Minh Yên?
Trong chiến loạn, mấy chỗ bị thương kia suýt chút nữa lấy mạng hắn, nhưng vì sao hắn lại làm như vậy? Lan Cúc nghĩ không ra, rõ ràng Chung Dực thích Lan Nhụy nhưng vì sao lại liều mạng cứu Minh Yên, thậm chí còn không tiếc phản bội Túc Thân Vương, phản bội gia tộc? Tại sao mỗi đêm lại một mình canh giữ trên mái hiên, rốt cuộc giữa hắn và Minh Yên có quan hệ gì?
*****
Thế vạc ba chân, ba vương tranh quyền, chư hầu các nơi lăm le rục rịch hòng lợi dụng cuộc chiến loạn này để kiếm được thứ tốt.
Hiện tại, ba phương giằng co không dứt, rút dây động rừng, bởi vậy không ai manh động ra tay, đề phòng bị hai quân kia tấn công.
Liễu Thanh Mi nhìn Tần Vũ ở đối diện, nhíu mày xoay người muốn đi, ai ngờ trốn mãi vẫn chạm mặt.
“Liễu muội muội.”
Liễu Thanh Mi bất lực dừng lại, quay người nhìn Tần Vũ, mặt không cảm xúc nói: “Tần tỷ tỷ có gì chỉ giáo?”
Tần Vũ vận một bộ váy áo màu lam nhạt, tươi mát thoát tục, cười nói: “Không biết ta đắc tội gì với muội mà muội cứ trốn ta thế?”
Liễu Thanh Mi nhìn Tần Vũ, đột nhiên nhớ tới lời của Minh Yên, không ai sẽ bảo vệ mình cả đời, chính bản thân mình phải cẩn thận, phải kiên cười… Nghĩ đến đây Liễu Thanh Mi biết mình không nên cáu giận nhưng vẫn không nhịn được mà nói: “Tần tỷ tỷ thông minh lanh lợi, được mọi người yêu thích, trong phủ này nào có ai không thích tỷ tỷ? Cần gì phải để ý một người không thích như ta? Hay là tỷ muốn tất cả người trong thiên hạ này đều phải thích tỷ?”
Tần Vũ nhìn Liễu Thanh Mi, điềm nhiên cười: “Lời này của muội muội, ta nghe không hiểu, phải chăng muội có hiểu lầm gì với ta?”
Liễu Thanh Mi cười lạnh một tiếng, nguýt Tần Vũ, nói: “Hiện tại thiên hạ đại loạn, ba vương tranh quyền, chư hầu rục rịch, ngày nào Vương gia cũng lao lực bộn về việc quân, tại sao tỷ tỷ còn muốn phiền muội muội mỗi khi rảnh rỗi? Để Vương gia có nhiều thời gian nghỉ ngơi mới là điều đúng đắn, tỷ đi quấy rầy như vậy thì thời gian đâu để nghỉ?”
Liễu Thanh Mi nói thẳng, nàng ấy ước bây giờ An Thân Vương đánh thẳng vào Kinh thành, cứu phụ mẫu và các ca ca ra, cũng không biết bây giờ thế nào rồi. Liễu gia có quan hệ thông gia với An Thân Vương, không cần nghĩ cũng biết tình hình bây giờ không tốt đẹp gì, nhưng Tần Vũ này, cử hở cái là lại bưng điểm tâm các loại lấy cớ tiếp cận Vương gia, tranh sủng cũng phải chọn lúc chứ?
“Muội muội không biết rồi, chính vì Vương gia trăm công nghìn việc, bận rộn không hết việc, chúng ta là gia quyến của Vương gia thì càng phải quan tâm tới sức khỏe của Vương gia, nếu Vương gia mệt quá sinh bệnh, không phải là lỗi của chúng ta à?” Tần Vũ nhìn Liễu Thanh Mi, vươn tay giữ chặt tay Liễu Thanh Mi lại, nói: “Liễu muội muội yên tâm, ta không tới mức làm ra chuyện đi quyến rũ Vương gia, chỉ bưng trà rót nước, xem Vương gia ăn đúng bữa, chú ý sức khỏe của mình thôi, nếu muội muội không có việc gì cũng có thể qua đây.”
Liễu Thanh Mi giật tay mình lại, nghiến răng nói: “Ta không có tâm trạng như Tần tỷ tỷ, phụ mẫu ca ca của ta còn trong tay kẻ địch, sao ta có thể lo nhiều như thế.”
“Muội muội nói vậy là không đúng rồi, cô nương xuất giá như bát nước đổ đi, lo lắng cho nhà ngoại là đúng, nhưng muội cũng không thể không quan tâm tới phu quân của mình, chăm sóc Vương gia mới là bổn phận của muội.” Thái độ của Tần Vũ trở nên nghiêm túc, không vui nhìn Liễu Thanh Mi.
Liễu Thanh Mi ghét Tần Vũ cứ làm ra vẻ như vậy, cười lạnh nói: “Tần tỷ tỷ, ở đây không có người ngoài, tỷ không cần nói những lời đường hoàng đó, Vương gia không ở đây, tỷ không cần giả vờ giả vịt. Tỷ muốn tranh sủng thì cứ tranh đi, ta không tranh với tỷ, tình cảm đi xin không bền lâu. Ta lo lắng cho phụ mẫu và ca ca của ta là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ta sống với họ mười mấy năm, ta không vô tình đến mức vừa rời khỏi nhà đã phân rõ rạch ròi như vậy. Mấy ngày nay Tần tỷ tỷ hao tâm tổn sức lấy lòng Vương gia, Liễu Thanh Mi ta đây từ bé đã không hiểu chuyện, cũng khinh mấy trò quyến rũ nam nhân, Tần tỷ tỷ không cần coi ta thành kẻ địch, cả ngày gài bẫy đợi ta mắc phải, ép ta nổi giận ta sẽ kéo theo tỷ đồng quy vu tận!”
Rốt cuộc Tần Vũ không thể bình tĩnh được nữa, nhưng chớp mắt đã khôi phục lại như cũ, nói: “Liễu muội muội nghĩ nhiều rồi, chúng ta là tỷ muội, đâu phải kẻ thù. Hơn nữa ta gài bẫy muội khi nào, muội đừng hiểu lầm.”
“Ta ngây thơ nhưng không ngu, không phải không nhìn ra được đúng sai.” Liễu Thanh Mi không muốn nói chuyện với Tần Vũ, phất tay áo rời đi.
Tần Vũ nhìn bóng sáng Liễu Thanh Mi mà nhíu mày, mãi lâu sau mới rời đi, nàng ta đi tới phòng bếp, đã tới giờ đưa trà cho Vương gia rồi.
Sau khi hai người rời đi, ở nơi đó lại yên lặng dường như chưa từng có ai xuất hiện ở đây.
Liễu Thanh Mi đi thẳng tới viện của lão Vương phi, không nói lời nào đã bĩu môi vọt vào, mấy nha hoàn đều không dám ngăn cản, ai cũng biết lão Vương phi rất thích vị Liễu Trắc phi này.
“Cháu làm sao thế?” Lão Vương phi nhìn Liễu Thanh Mi như sắp khóc thì vội kéo nàng ấy qua, hỏi.
Lão Vương phi gầy đi, sắc mặt mệt mỏi, nhưng vẫn rất quan tâm nhìn Liễu Thanh Mi, thấy nàng ấy không nói thì thở dài một tiếng, nói: “Lại cãi nhau với Tần Vũ à?” Mỗi lần xảy ra tranh cãi với Tần Vũ là nha đầu này lại có dáng vẻ như vậy.
Liễu Thanh Mi không nói lời nào ngầm thừa nhận, lão Vương phi nhíu mày, nói: “Nha đầu cháu ấy, nếu chín chắn khôn khéo giống Minh Yên thì sao ta phải nhọc lòng như vậy? Đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, gặp Tần Vũ thì không được mất bình tĩnh, sao cháu không nghe thế hả?”
“Cháu không mất bình tĩnh, là tỷ ta gọi cháu lại.” Liễu Thanh Mi bĩu môi nhào vào lòng lão Vương phi, sau đó kể chuyện của hai người cho lão Vương phi, cuối cùng nói: “Cháu không ưa bộ dạng giả mù mưa sa của tỷ ta, sống mà không ngại mệt, đúng là không hiểu tỷ ta đang nghĩ gì.” Nói tới đây thì khựng lại, đột nhiên khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn lão Vương phi, nói: “Ở đây hơn một tháng, Vương gia vẫn chưa viên phòng với tỷ ta, e là tỷ ta không nhịn được, đúng là người cứng đầu, quốc nạn ngay trước mắt mà vẫn muốn tranh sủng.”
Lão Vương phi nhìn Thanh Mi mà thở dài một tiếng, sao lại có người ngây thơ đơn thuần như vậy chứ, nói cái gì cũng không che giấu tâm tư của mình, bà đã chỉ dạy một tháng mà vẫn chỉ có chút tiến bộ, không biết tương lai sẽ ra sao, nếu Minh Yên ở đây thì tốt rồi, nhớ tới Minh Yên, sắc mặt lão Vương phi trở nên khó coi, cũng không biết bây giờ thế nào rồi, dịu dàng vỗ lưng Liễu Thanh Mi, trong phòng lập tức yên tĩnh.
Ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, màn bị xốc lên, một tiểu nha hoàn hoảng loạn chạy vào, nhìn lão Vương phi, nói: “Bẩm lão Vương phi, không hay rồi, không biết tiểu Vương gia nhận được tin tức gì mà một thân một mình chạy ra khỏi thành, An Thân Vương không ngăn được nên cũng đi theo, trước khi đi có dặn mời lão Vương phi tới thành lâu một chuyến.”
Lão Vương phi biến sắc, Liễu Thanh Mi bật dậy, hỏi nha hoàn kia: “Biết tiểu Vương gia nhận được tin gì không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");