Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Rất nhanh hai người được cứu lên, sau đó cấp tốc đưa về viện của mình thay y phục sưởi ấm, trở lại chính viện vẻ mặt Đại phu nhân cực kì khó coi, Lan Cúc cũng có chút thẫn thờ, nha hoàn trong phòng đều không dám nói chuyện, Đại phu nhân lạnh lùng nhìn khắp phòng một lượt, quát hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc Đại phu nhân nổi giận người bình thường nào dám xen vào, Tô ma ma đành phải tiến lên trả lời: “Phu nhân, trước tiên ngài đừng sốt ruột, đợi lát nữa Ngũ tiểu thư Thất tiểu thư đến không phải là biết chuyện sao, nóng giận hại đến thân thể, ngài đừng làm hại đến thân thể của mình.”
Đại phu nhân nhìn Tô ma ma, nói: “Ta có thể không tức giận sao? Bà nói hôm nay xảy ra bao nhiêu chuyện hả? Tiểu đề tử Mịch Lộ kia dám cả gan làm ra chuyện nhục nhã môn quy cỡ này, Lan Phương lại nháo lên nhảy xuống nước, Tiểu Thất coi như là người trung hậu, không biết bơi cũng dám nhảy xuống cứu người, bà nói nghe xem có thể không tức sao?”
Đại phu nhân nói lời này, nếu Minh Yên nghe thấy nhất định sẽ cười trộm, mình khổ tâm sắp xếp cũng coi như không uổng phí, lúc đẩy Lan Phương xuống nước nói mấy câu đó Đại phu nhân đều nghe thấy để ở trong lòng. Trên quan niệm ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, con người đều phán đoán sẽ theo bản.
Nhất thời Tô ma ma cũng không nói ra lời, chuyện hôm nay thật sự quá phiền lòng, tại sao trong chớp mắt lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, không biết phải trả lời thế nào chỉ có thể im lặng.
“Tiểu đề tử Mịch Lộ kia khai chưa? Ai để nàng ta đến thư phòng nhỏ?” Lan Cúc đột nhiên hỏi, cả người như có một tầng sương khói âm u che dậy, ngày thường nhìn Nhị tiểu thư hiền lành thế mà cũng có một mặt này, trong lòng Tô ma ma nảy lên.
“Tiểu đề tử kia vẫn nói mấy câu đó, chỉ nói nàng ta đi tìm Tứ tiểu thư, nhưng lại đi nhầm chỗ, không ngờ lại bị ai đó đánh một cái ở phía sau lập tức ngất xỉu, đợi đến lúc tỉnh lại lần nữa thì đã ở trên giường, y phục của nàng ta cũng bị kéo không ra hình dạng gì, lúc đang sửa sang lại ai biết cô gia đi vào, Mịch Lộ hốt ha hốt hoảng muốn hành lễ với cô gia, không ngờ cả người nặng nề, trong người cũng cực kỳ nóng, cứ như bị lửa thiêu đốt vậy, lúc đi cũng không đi thẳng được, tựa như muốn làm gì cũng thân bất do kỷ…” Tô ma ma nghiêm túc trả lời, bà cảm thấy chuyện này thật sự kỳ quặc, hơn nữa ngửi mùi thơm trong căn phòng kia có chút kỳ quái, suy nghĩ một chút lại nói: “Lão nô cảm thấy mùi thơm trong thư phòng có chút kỳ lạ, đã cầm bột phấn đốt thành tro để bà tử có kinh nghiệm kiểm tra, lát nữa sẽ có tin tức.”
Lan Cúc cứng đờ gật đầu, hôm nay thật sự rất mất mặt, đời này nàng chưa từng mất mặt như vậy bao giờ, không ngờ ở nhà mẹ của mình lại bị người ta thiết kế trượng phu của mình, nếu truyền đi, những di nương thông phòng ở trong nhà kia còn không cười đến rụng răng à, chỉ cần nghĩ thôi nàng hận không thể lột da Mịch Lộ.
Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng nói: “Cứ hỏi tiếp, đánh tiếp, không nói thật thì đánh chết!”
Tô ma ma rùng mình một cái, thử thăm dò nói: “Phu nhân, lão nô cảm thấy nha đầu này nhất định nói thật, mười mấy hèo kia người bình thường cũng không chịu được, đổ máu tróc da, phải dưỡng một hai tháng mới tốt lên được, Mịch Lộ sẽ không cứng răng như thế đâu.”
Lời của Tô ma ma có chút hiệu quả, Đại phu nhân cau mày nói: “Theo bà chuyện này rốt cuộc là sao? Nha đầu Mịch Lộ này thật sự là bị người hãm hại? Đang êm đẹp sao lại đến tiền viện tìm Tứ tiểu thư? Bà đi gọi Lan Lăng tới đây, ta muốn hỏi nó xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Đại phu nhân xưa nay là người có tâm kế, mặc dù lần này để Minh Yên và Lan Phương trở về viện của mình thay y phục, nhưng bên cạnh hai người đều có người bên cạnh của Đại phu nhân đi theo, cho nên dù Minh Yên thấy Liên Song cũng không thể hỏi được gì, ngược lại lúc thay y phục, Minh Yên vốn muốn để cây trâm trên người xuống, ai biết Liên Song chẵng những không để xuống, mà còn cài lên tóc Minh Yên lúc búi lại tóc, chỉ là nơi Liên Song cài trâm cực kỳ khéo léo, ở đằng sau búi tóc bị sợi tóc rủ xuống nửa che nửa đậy không thể nhìn rõ.
Mặc dù Minh Yên nghi ngờ trong lòng nhưng cũng không thể hỏi ra miệng ở trước mặt người của Đại phu nhân, chỉ là nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Liên Song lúc này mới hơi yên tâm, ở trước mặt người ngoài Minh Yên hoàn toàn như trước đây không hề thân cận với Tuyết Hủy và Ký Dung, cũng như chủ tớ bình thường, nhìn có vẻ như không quan tâm thứ gì, chỉ lấy y phục ra cho Minh Yên thay rồi đứng ở một bên, giao hết công việc cho một nha hoàn nhị đẳng, tất cả chuyện này bà tử kia đều nhìn vào trong mắt, nhưng cũng không nói gì chỉ đứng ở một bên kiên nhẫn chờ đợi Minh Yên thay y phục, đợi đến lúc tất cả đều xong xuôi, bà tử mới cười nói: “Thất tiểu thư, phu nhân vẫn đang đợi đấy, chúng ta nên đi rồi chứ?”
Minh Yên gật đầu một cái, nói: “Làm phiền ma ma rồi, nên đi thôi.”
Đoàn người Minh Yên vừa mới đi vào chính viện, Lan Phương đi ở phía sau cũng vào theo, sắc mặt tái nhợt, hờ hững liếc Minh Yên một cái cũng không nói gì, chỉ là vẻ mặt của hai người đều bị Mịch Lộ đang bị trói nằm ở trên ghế dài ở giữa sân đánh đến nửa chết nửa sống hấp dẫn.
Minh Yên nhìn mà trong lòng căng thẳng, quả nhiên người xuất hiện ở trong thư phòng là Mịch Lộ, nhìn thấy Mịch Lộ đã muốn ngất đi, trên lưng trên mông trên đùi đều bị đánh đến mức không còn hình dáng, máu tươi nhiễm đỏ quần áo, hai bà tử mặt không cảm xúc cầm gậy đừng ở bên cạnh, dường như không định tiến lên bôi thuốc cho Mịch Lộ, thậm chí còn không liếc nhìn một cái, cực kỳ lạnh lùng. Mặc dù Minh Yên đã biết nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, mùi máu tươi nhàn nhạt xộc vào trong lòng Minh Yên, khiến trong lòng nàng dấy lên một trận sóng lớn, nhưng lại chỉ có thể mạnh mẽ ép xuống, tức thời trên mặt lộ ra ra kinh hãi, lúc này mới nhấc chân bước vào chính phòng.
Bầu không khí trong phòng vẫn rất thấp, Minh Yên nhìn rất nhiều nô bộc đứng trong phòng, lại thấy Lan Lăng quỳ trên mặt đất, trong lòng có chút sáng tỏ. Nhưng vẫn không dám chậm trễ, tiến lên hành lễ: “Tiểu Thất ra mắt mẫu thân.”
“Thất nha đầu đến rồi, trong người vẫn ổn chứ?” Đại phu nhân coi như thấy Minh Yên bất chấp tính mạng nhảy xuống cứu Lan Phương nên thái độ đối với nàng không thể lạnh lùng được.
Minh Yên vội vàng cảm ơn Đại phu nhân, lúc này mới vịn tay Liên Song ngồi xuống ở bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, cực kỳ yếu ớt.
Lan Phương uất ức tiến lên một bước nhẹ nhàng nhích tới gần trong lòng Đại phu nhân, chỉ nghẹn ngào không lên tiếng, Đại phu nhân đau lòng nói: “Con đấy sao lại nghỉ quẫn như vậy, sao lại nhảy vào trong nước? Có chuyện gì nghĩ không thông mà nhất định phải như vậy? Con nói ra đi, mẫu thân sẽ làm chủ cho con, thật là một đứa ngốc, trong phủ này còn có ai dám bắt nạt con chứ?”
Lan Phương nghe thấy lời Đại phu nhân trong lòng phát lạnh từng trận, xem ra mẫu thân đã nghe thấy mấy lời Minh Yên nói, còn thật sự cho rằng nàng tự tìm cái chết, cho rằng Minh Yên bất chấp tính mạng cứu nàng sao? Càng nghĩ càng bực bội, lại suy nghĩ phải nên trả lời thế nào cho thỏa đáng.
Minh Yên biết chắc chắn Lan Phương sẽ không tùy ý trách mình tạt nước bẩn lên người tỷ ta, lúc này nhất định tỷ ta sẽ nói gì đó để Đại phu nhân nghi ngờ mình, tiên phát chế địch[1] mới có phần thắng, nghĩ tới đây Minh Yên ho nhẹ một tiếng, cầm khăn nhẹ nhàng lau khóe môi một cái, trên mặt mang chút vẻ bối rối nói: “Mẫu thân nói đúng lắm, lúc ấy Tiểu Thất cũng bị giật mình, khi đó Ngũ tỷ tỷ cứ như bị điên nhấc chân liền nhảy vào trong nước, con không ngăn cản kịp. Nhìn trên mặt Ngũ tỷ tỷ lúc ấy đỏ ửng, búi tóc cũng có chút rối, quần áo cũng nhăn nhúm, Tiểu Thất thật sự bị dọa sợ. Ngũ tỷ tỷ, tỷ có uất ức gì nhất định phải nói với mẫu thân, chắc chắn mẫu thân sẽ làm chủ cho tỷ.”
[1] Tra GG thì thấy “tiên phát chế nhân” là một kế sách trong “Tam thập lục kế”, nghĩa là “Ra tay trước chế phục người”.
Lời nói này suýt chút nữa khiến Lan Phương tức đến mức không thở nổi, nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng, quả nhiên những lời này của Minh Yên lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Lan Phương đứng dậy từ trong lòng Đại phu nhân, quay đầu nhìn Minh Yên nói: “Thất muội muội thật sự có ánh mắt tốt, chỉ trong một cái nháy mắt có thể nhìn ra nhiều thứ như vậy?”
Minh Yên tựa như không nghe ra lời châm chọc của Lan Phương, có chút áy náy nắm góc áo, nhỏ giọng nói: “Tiểu Thất không giống Ngũ tỷ tỷ, Tiểu Thất thường hay vẽ hoa văn thuê thùa, cho nên hai mắt tinh tường hơn chút, Ngũ tỷ tỷ chê cười, đều là những việc không đáng nói đến.”
Đánh một quyền trúng phải bông vải, lần đầu tiên Lan Phương cảm thấy vô lực như thế này, kẻ địch càng kiên cường nàng càng không sợ hãi, là người đều có thiếu sót, nhưng chỉ duy đối mặt với Úc Minh Yên này, đâm nàng ta một câu nàng ta giả vờ không hiểu, đánh nàng ta một quyền như đáng vào bông vải, thật sự khiến người ta vô cùng uất nghẹn, cả người tựa như không có chút kẽ hở, cảm giác không có cửa để đi vào thật sự khiến toàn thân khó chịu.
“Lan Phương, rốt cuộc muội đã gặp phải chuyện gì mà nghĩ quẩn nhảy vào trong nước vậy?” Mặc dù trong lòng Lan Cúc không vui nhưng vẫn lo lắng cho muội muội của mình, ân cần hỏi han.
Lan Phương biết lúc này mình mà nói mình bị Minh Yên đẩy xuống nước chắc hẳn mọi người đều không tin, giống như lúc đầu mình muốn thiết kế Minh Yên, nơi đó như ẩn như hiện, mọi người sẽ không nhìn thấy rõ, nhận thức có chút mờ ảo, lúc ấy đã muốn lợi dụng hoàn cảnh như vậy để Minh Yên muốn biện bạch cũng không thể biện bạch được, hôm nay rơi vào trên người mình thật đúng là có muốn biện cũng không biện được, hiện tại nghĩ tới trong lòng có chút sợ hãi. Thì ra lúc ấy Minh Yên đã nhìn ra hậu chiêu của nàng ta, đánh đòn phủ đầu!
Nghĩ tới đây trong lòng Lan Phương càng cảnh giác, con đường thứ nhất đi không được, đành phải đi con đường thứ hai rồi, trên mặt thoáng hiện lên vẻ khó chịu, lắc lắc góc áo theo bản năng nhìn Minh Yên nói: “Vì lúc ấy nữ nhi rất khó chịu…”
Đại phu nhân như có điều suy nghĩ nhìn Lan Phương một cái, rồi nhìn mọi người nói: “Các người đều lui xuống hết đi, canh chừng ở bên ngoài.”
“Dạ.” Nha hoàn bà tử cũng lui xuống, Đại phu nhân nhìn Lan Phương nói: “Con nói đi, giờ không còn người ngoài rồi.”
Trong lòng Minh Yên dâng lên một dự cảm xấu, chẳng lẽ Lan Phương muốn nói ra chuyện tỷ ta trúng hương Hợp Hoan? Nhưng nói ra thì có ích lợi gì cho tỷ ta? Quả nhiên nghe thấy Lan Phương bắt đầu kể từ đoạn Liên Song đổ canh giải rượu lên người tỷ ra, chỉ là kể đến đoạn ra khỏi gian phòng thay đồ chứ không kể chuyện đi vào thư phòng nhỏ, Đại phu nhân gọi Thư Điệp và Liên Song vào đối chất, hai nha hoàn đều thừa nhận, chỉ là Liên Song không thừa nhận nàng ấy đổ canh giải rượu lên váy Lan Phương, mà là nói lúc ấy Ngũ tiểu thư nhìn thấy cái chén kia dường như bị kinh hãi nên làm rớt cái chén nên mới khiến canh giải rượu bắn tung tóe lên người tỷ ta.
Câu chuyện nói đến đây tất cả mọi người đều thừa nhận, cũng đối chiếu lời khai, lập tức khí áp trong phòng có hơi thấp, hiển nhiên Đại phu nhân và Lan Cúc không ngờ hôm nay có nhiều người đến chỗ thư phòng nhỏ như vậy, lại nghĩ tới Mịch Lộ quần áo xốc xếch, ánh mắt hoài nghi của hai người nhìn về phía Minh Yên và Liên Song, ngay cả Lan Phương và Thư Điệp cũng không tránh thoát.
“Sau đó con và Thất muội muội tách ra, nhưng sau khi đi ra khỏi gian phòng kia, nữ nhi liền cảm thấy trong người như có ngọn lửa thiêu đốt, rất khó chịu, còn bèn để Thư Điệp trở về mang cho con bát nước ướp lạnh đến để hạ hỏa, sau đó thì con đi thẳng đến vườn hoa nhỏ phía sau thư phòng nhỏ. Ai biết trong ngực buồn bực vô cùng, lúc ấy cứ như bị ma chướng vậy, nhìn thấy ao nước thì nhảy xuống, chuyện sau đó thì mọi người đều biết rồi đó.” Lan Phương rơi lệ nói, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
Đại phu nhân và Lan Cúc đều có chút khó tin, Lan Phương nhìn thần sắc hai người, ủy khuất nói: “Nữ nhi vẫn muốn hỏi Thất muội muội, trong gian phòng kia rốt cuộc có vật gì, sao lại khiến con khó chịu đến thế, khó trách lúc ấy Thất muội muội ở ngoài cửa không chịu đi vào, Thất muội muội, rốt cuộc tỷ đã đắc tội gì muội, sao muội lại hại tỷ?”
Minh Yên giờ mới hiểu Lan Phương muốn kéo mình đến gần với chuyện bò lên giường Chung Dực lần nữa, rõ ràng tỷ ta muốn khiến Đại phu nhân và Lan Cúc sinh nghi, đẩy mình vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Quả nhiên vẻ mặt Đại phu nhân nghiêm nghị lại, ánh mắt nhìn Minh Yên tràn đầy nghi ngờ, cộng thêm Liên Song chủ động nói đi vào trong, nếu không có một giải thích hợp lý, Minh Yên hôm nay mình tiêu đời rồi.
Mặc dù đã sớm ngờ tới Lan Phương sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng một chiêu này của nàng ta vẫn khiến Minh Yên có chút bị động. Minh Yên không dám sơ suất, nghe thấy lời của Lan Phương thì trong vành mắt nổi lên ánh nước, ủy khuất nói: “Ngũ tỷ tỷ, Tiểu Thất không rõ tỷ có ý gì, lúc ấy là do tỷ sẩy tay làm rớt cái chén kia, vì để cho tiện nên mới đến gian phòng kia, nhưng người trong viện của muội ngày thường đều không có thói quen đến tiền viện, càng sẽ không đi đến thư phòng nhỏ, tỷ vào trong thay áo váy sao muội có thể không biết xấu hổ mà đi vào nhìn tỷ thay chứ? Về phần trong phòng kia có vật gì, vậy phải hỏi nha hoàn bà tử quét dọn ấy, có liên quan gì đến muội chứ?”
Minh Yên cầm khăn lau nước mắt ở khóe mắt, lại ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân nói: “Sau khi Ngũ tỷ tỷ đi ra, chúng con liền tách ra, khoảng cách trong lúc này dài như vậy, ai biết lại có chuyện xảy ra chứ, Ngũ tỷ tỷ đừng có oan uổng người tốt, xưa nay Tiểu Thất luôn giữ bổn phận chưa hề đắc tội với người nào cả? Hơn nữa bên vương phủ Vũ Ninh con cũng đã nói con không muốn bám víu vào thế gia danh môn, vương công quý tộc. Con chỉ là một thứ nữ nhỏ, không bám víu nổi, cầu xin ngài tin lời con, con không tranh đoạt gì với ngài, lần trước tiểu Vương gia thật sự nhận lầm người, con không quen hắn, thật sự không quen…”
Minh Yên biết nếu muốn tìm ra một lý do hợp lý khiến Đại phu nhân và Lan Cúc tin tưởng Lan Phương thật sự hãm hại nàng, lý do có thể lấy ra chỉ có hôn sự bên vương phủ Vũ Ninh, lúc này Minh Yên thật sự có chút cảm kích lần trước Chu Hạo Khiên náo loạn một trận, vừa lúc để nàng lấy ra làm bia đỡ!
Lan Cúc nhìn vẻ mặt hai người, lại nhìn Đại phu nhân nói: “Theo con thấy Thất muội muội không giống như vậy, Lan Phương cũng quá đơn thuần, xem chừng có thể là do nha đầu Mịch Lộ kia giở trò quỷ.”
Có ai ngờ tới Lan Cúc lại nói chuyện thay Minh Yên, xưa nay Đại phu nhân cực kì tín nhiệm Lan Cúc, cộng thêm xưa nay Minh Yên ở trong lòng bà đều là người cực kỳ an phận đàng hoàng, cũng cảm thấy nói lời này không sai, gật gật đầu nói: “Cũng có đạo lý, đi trói bà tử quét dọn gian phòng kia rồi cẩn thận tra hỏi, có những ai đi đến gian phòng kia, lại để cho người đi nhìn xem hương nhang đốt trong phòng kia là loại gì.”
Tô ma ma vội vàng xoay người đi, Lan Phương chỉ cảm thấy đỉnh đầu như bị một chậu nước lạnh giội thẳng xuống, tỷ tỷ ruột của nàng, mẫu thân ruột của nàng, thế mà lại tin lời của Úc Minh Yên, ngay cả lời của mình cũng nghi ngờ sao? Nàng vốn không nên có hy vọng xa vời với bọn họ, từ nhỏ đến lớn, tình huống như vậy không phải là lần đầu tiên, nàng sao có thể không cảm thấy khó chịu đây.
Một lát sau Tô ma ma nghiêm mặt đi vào, nhìn Đại phu nhân nói: “Bên cô gia truyền tin qua rồi ạ, theo lời của người bên cạnh cô gia nói dường như cô gia nhận được một thứ, sau khi nhìn thấy thứ kia thì đi đến thư phòng nhỏ.”
“Thứ gì? Là đồ vật gì?” Lan Cúc khẩn trương hỏi, mặc dù là ở nhà mình, nhưng nàng cũng không thể tự mình đi chất vấn Chung Dực, dù sao cũng phải giữ thể diện cho hắn, cho nên lúc này mới hỏi người hậu hạ bên cạnh hắn.
“Nói là một cây trâm ngọc, lúc ấy nghe thấy cô gia nói gì mà trâm ngọc Linh Lung.” Tô ma ma trả lời lại nguyên văn.
Lan Phương cúi đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười hờ hững, xa cách, xen lẫn giễu cợt, lúc này rốt cuộc cũng ổn định lại tâm trạng, Lan Phương giả vờ kinh ngạc hỏi: “Trâm ngọc Linh Lung?”
Sự chú ý của mọi người đều bị giọng của Lan Phương hấp dẫn, Minh Yên đột nhiên nhớ tới cây trâm trên đầu mình, trong lòng như bị búa tạ đánh vào, khó trách Thập Nhất di nương nhắc nhở mình Lan Phương từng đề cập tới trâm ngọc gì đó, thì ra tỷ ta lại dùng trâm ngọc Linh Lung làm tín vật để dẫn dụ Chung Dực đến thư phòng nhỏ, nhưng Chung Dực cũng thật kỳ quái, chỉ dựa vào một cây trâm mà cũng thật sự đi qua, đúng là đồ không có não!
Hiện tại Minh Yên đã biết, hậu chiêu của Lan Phương chính là ở điểm này, tỷ ta vì đối phó với mình thật đúng là nhọc lòng đấy, nhưng vẫn có điểm không đúng, cây trâm ngọc này rõ ràng năm đó mình đã tặng cho Lan Phương, hiện giờ đang cắm ở trên đầu mình, vậy cây trong tay Chung Dực là như thế nào? Minh Yên càng nghĩ càng không lần ra manh mối, thế nhưng nàng vẫn hiểu một chút, nếu Lan Phương thiết kế ván cờ này, chắc chắn đằng sau còn có hành động tiếp theo.
Lan Cúc nghe thấy giọng của Lan Phương tựa như rất kinh ngạc, hiển nhiên hẳn là biết vật này, vì vậy nhìn xem Lan Phương hỏi: “Lan Phương, muội biết cây trâm kia?”
Lan Phương gật đầu một cái khẽ thở dài, vẫn nói ra: “Chỉ là không biết có phải là cây trâm muội biết không, vẫn nên mời Tô ma ma đi đến chỗ tỷ phu lấy qua xem mới biết được.”
Đại phu nhân liếc nhìn Lan Phương, sau đó hướng về phía Tô ma ma gật đầu một cái, Tô ma ma lập tức rời đi, Minh Yên không nói lời nào, trong lòng lặng lẽ nghĩ cách đối phó, bên tai nghe thấy Lan Phương nói tiếp: “Trong tay con vốn có một đôi trâm ngọc Linh Lung, là lúc trước Lục muội muội tặng cho con khi còn sống.”
Lan Phương vừa nhắc tới Lan Nhụy, cả người Lan Cúc lập tức trở nên u ám, sắc mặt thay đổi mấy lần, Chung Dực nhìn thấy cây trâm kia liền đi đến thư phòng nhỏ, cây trâm kia là của Lan Nhụy vậy hắn vẫn chưa quên Lan Nhụy sao? Lan Cúc chỉ cảm thấy trong lòng như bị cái gì đó vạch qua, đau đến muốn chết, cực kỳ khó chịu. Tuy nhiên lại không thể nói ra miệng, đây là một bí mật cần phải được che dấu, đến chết cũng không thể nói.
Vẻ mặt Đại phu nhân cũng hơi mất tự nhiên, nhìn Lan Phương nói: “Lan Nhụy? Con xác định? Nhưng nếu Lan Nhụy tặng cho con vậy thì tại sao lại đến trong tay tỷ phu con?”
Lời này quá trực tiếp, trên mặt Lan Phương hiện lên vẻ bối rối, bất kể khi nào chỉ cần liên quan đến Lan Cúc, mẫu thân của nàng trước giờ đều không lo lắng đến cảm thụ của nàng? Hỏi nàng như vậy là có ý gì? Vẫn nghi ngờ nàng sao? Lan Phương sít sao ngăn chận tức giận trong lòng, trên mặt lộ ra dáng vẻ khó xử, nhìn nhìn Minh Yên, rồi mới lên tiếng: “Mấy ngày trước nữ nhi tặng cây trâm cho Thất muội muội rồi.”
Minh Yên thầm cười trong lòng, Lan Phương tuyệt thật, rõ ràng tỷ ta đưa cho mình một cây, lúc này lại nói thành một đôi, nhưng Lan Nhụy tặng trâm đã chết, đã không còn ai chứng minh năm đó Lan Nhụy tặng cho Lan Phương là một cây trâm hay một đôi trâm, mặc dù Minh Yên biết thật sự chỉ có một cây nhưng Đại phu nhân và Lan Cúc không biết, thật đúng là thiệt thòi cho mình mà.
Ánh mắt của Đại phu nhân và Lan Cúc lập tức nhìn về phía Minh Yên, Minh Yên ra vẻ kinh ngạc nhìn Lan Phương, nói: “Ngũ tỷ tỷ, rõ ràng tỷ chỉ tặng muội một cây, tại sao lại nói một đôi? Lúc trước khi tỷ tặng cây trâm cho muội đám nha hoàn bên cạnh muội đều nhìn thấy rõ ràng chỉ là một cây, sao tỷ lại nói như vậy?”
Lan Phương ho nhẹ một tiếng, liếc nhìn Minh Yên một cái, cầm khăn lụa che môi nói: “Thất muội muội, chẳng lẽ muội đã quên, khi muội thấy cây trâm đó xinh đẹp, tỷ đã cài trên tóc của muội một cây sao?”
Minh Yên nhìn Lan Phương, chỉ thấy đôi mắt bồ câu của Lan Phương đang kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, Minh Yên đang muốn nói chuyện, đột nhiên Lan Phương tiến lên một bước chỉ vào trâm ngọc Linh Lung trên đầu Minh Yên nói: “Đây không phải là cây trâm kia sao? Ngày đó cũng cắm vào giữa tóc như bây giờ, Thất muội muội chẳng lẽ muội đã quên rồi sao?”
Lan Phương vừa dứt lời, Lan Cúc chợt đứng dậy bước nhanh tới bên người Minh Yên rút cây trâm kia, Lan Phương cũng tức giận nắm lấy tóc Minh Yên, cái nắm kia khiến Minh Yên bị đau, vành mắt lập tức xuất hiện nước mắt, chỉ thấy Lan Cúc quan sát cây trâm kia, thần sắc trong mắt bất định, mím chặt môi, tựa như nhận định Minh Yên ra tay với Chung Dực, trong tay nắm cây trâm thật chặt, quay đầu nhìn về phía Minh Yên: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải là do muội làm không?”
Minh Yên lắc lắc đầu, nhìn Lan Cúc nói: “Muội không có, muội vừa mới vào phủ có mấy ngày, cũng chỉ nhìn thấy Nhị tỷ phu có vài lần, sao có thể làm ra loại chuyện này?”
Lan Phương lại khẽ thở dài vào lúc này: “Nhị tỷ phu dịu dàng săn sóc, nho nhã, dung mạo khôi ngô tuấn tú, cũng khó trách Thất muội muội lại động tâm.”
Đúng lúc này, Tô ma ma đi lấy cây trâm đã trở lại, Lan Cúc hung dữ trừng Minh Yên một cái, lúc này mới nhìn về phía Tô ma ma hỏi: “Đồ đâu?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");