Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Gối mềm giường cao, chăn gấm sóng đỏ. Tân phòng yên ắng, bên trong hồng trướng, khe khẽ thủ thỉ, nương ánh bàng bạc, nhìn rõ hết thảy. Người bên người, đêm hôm hiểu rõ, hứa cùng người tới già…
Lư rồng kế bên màn gấm xạ hương, bình phong in bóng, nến soi sáng ngời. Lầu cấm điêu đẩu vui mới lớn, lụa đỏ thêu uyên ương, miệng son thơm hương ghé trên núi đồi.
Chu Hạo Khiên và Minh Yên trò chuyện tâm tình, nghe những chuyện đối phương gặp phải mà không khỏi cảm thán, có thể sống sót là tốt rồi.
“Nàng có từng trách ta để lạc mất nàng ngày đó không?” Chu Hạo Khiên ôm chặt lấy Minh Yên thấp giọng nỉ non, tự trách bản thân vô cùng.
“Ngày đó ta ở giữa thiên quân vạn mã nhìn thấy chàng, ta nghe thấy chàng gào thét tên của ta, ta nhìn thấy chàng tắm trong máu vẫn vung đại đao, ta ở ngay dưới đống thi thể cách chàng không xa, nhưng ta không dám lên tiếng, ta sợ không đợi được chàng đến đã bị giết, ta chết không sao, nhưng trong bụng ta còn mang hài tử, chỉ có thể trơ mắt nhìn chàng biến mất ở ngay trước mắt ta, ta nghĩ chỉ cần chúng ta còn sống thì chắc chắn có thể gặp lại nhau. Ta chưa bao giờ trách chàng, thật đó.” Minh Yên nhớ tới hoàn cảnh ngày đó mà cả người vẫn không nhịn được run lẩy bẩy, cả đời này nàng sẽ không quên được một màn máu tanh kia.
“Sau đấy ta nghe nói nàng được Chung Dực cứu, thế mà ta lại yên tâm, ta biết hắn sẽ bảo vệ nàng an toàn.” Chu Hạo Khiên cười khổ một tiếng, có lẽ trên đời này cũng chỉ có kẻ ngốc như hắn mới nghĩ được vậy, nhưng hắn không nghĩ sai, quả thật Chung Dực đã đưa Minh Yên trở về.
“Huynh ấy… Nhận ra ta, nhưng chưa từng hỏi tại sao ta lại biến thành Minh Yên.” Minh Yên dựa vào lòng Chu Hạo Khiên, khẽ nói.
Mặc dù Chu Hạo Khiên đã đoán ra, nhưng nghe chính miệng Minh Yên nói vẫn cảm thấy khó tin, khi nghe Minh Yên kể từng chuyện xảy ra trong thời gian này, hắn càng ôm chặt lấy Minh Yên, Minh Yên cảm thấy khó thở nhưng cũng không kêu lên, mặc cho hắn ôm, mãi lâu sau mới nghe thấy tiếng Chu Hạo Khiên thở dài: “Chung Dực là người mà ta không thể hiểu được, hắn đúng là một người kỳ quái, cũng là người khiến người khác không thể không bội phục, là một đối thủ xứng đáng được tôn trọng.”
Minh Yên im lặng gật đầu, nói: “Hạo Khiên, trên chiến trường, hai người sẽ liều chết với nhau thật sao?”
“Đúng vậy!” Chu Hạo Khiên nói như chém đinh chặt sắt.
Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt bi thương của Minh Yên, lau đi nước mắt nơi khóe mắt của nàng, dịu dàng nói: “Tiểu Yên Nhi, cả hai đều vì chủ của mình cho nên không đội trời chung, từ đầu tới cuối ta và hắn luôn đứng ở hai trận tuyến đối lập. Trừ phi một trong hai người An Thân Vương hoặc Túc Thân Vương đầu hàng, không thì ta và Chung Dực chỉ có thể là kẻ địch, đến chết mới thôi.”
Chu Hạo Khiên và Chung Dực đều nói giống nhau, đều có thái độ giống nhau, tranh giành thiên hạ, không có bất cứ khoan nhượng nào trong đó, chỉ có giết chóc không ngừng và cũng không ngăn cản được ai, một câu vì chủ của mình mà phân chia rõ ranh giới.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, Minh Yên không còn rối rắm về vấn đề này nữa, trong thời loạn lạc này, mạng như lục bình không ngừng trôi nổi, dù ai thắng ai bại thì nàng cũng không thể điều khiển. Điều nàng có thể làm chính là ủng hộ Chu Hạo Khiên trong âm thầm, chăm sóc tốt cho ba hài tử, nếu như thắng còn có thể trở về Kinh thành, an hưởng một đời một thế, còn nếu thất bại, cùng lắm thì một nhà gặp nhau dưới Cửu Tuyền, không phải đã xác định từ lâu rồi sao?
Trời chưa sáng Minh Yên đã theo thói quen tỉnh dậy, mở to mắt nhìn Chu Hạo Khiên vẫn còn đang say giấc bên cạnh, trong lòng lập tức bình lặng trở lại, cong môi nở một nụ cười mỉm, trong thời loạn lạc này, có thể trùng phùng đã là được trời cao ưu ái rồi.
Minh Yên từ từ ngồi dậy, nhẹ nhàng mặc trung y rơi tán loạn ở trên giường vào, muốn ngủ lại thì bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, nghe hắn lẩm bẩm: “Làm gì thế? Ngủ với ta một lát đi, rời giường sẽ lại bắt đầu một ngày bận rộn.”
Minh Yên nghe vậy thì xót lòng, im lặng nằm bên cạnh hắn, gối lên vòm ngực của hắn, thủ thỉ: “Ngủ đi, ta ở bên chàng, vốn định đi xem hài tử thế nào, không biết đổi chỗ ở có ngoan không.”
Ai ngờ nghe được câu này Chu Hạo Khiên lại mở mắt, trong mắt tràn ngập ý cười nói: “Mấy nhóc con kia rất đáng yêu, chúng ta cùng đi xem đi.”
Minh Yên buồn cười nhìn Chu Hạo Khiên, đành phải ngồi dậy cùng hắn, nói: “Chàng lại nóng ruột…”
Rửa mặt, thay y phục xong xuôi, Minh Yên và Chu Hạo Khiên đi đến sương phòng, bà vú và mấy ma ma vội vàng mở cửa, thấy mấy hài tử còn ngủ Minh Yên khẽ hỏi: “Tối qua có ngoan không? Ngủ ngon không? Ai cũng nói hài tử ngủ chỗ lạ sẽ bị ốm.”
“Không ạ, mấy tiểu chủ tử ngủ rất ngoan, cũng không quấy nháo, là hài tử ngoan nhất mà lão nô từng thấy.” Dương ma ma vừa cười vừa nói, quả thật trong lòng vô cùng vui vẻ.
Thấy mấy hài tử còn đang ngủ, Minh Yên và Chu Hạo Khiên nhìn một lúc rồi về, Minh Yên thay giáp trụ giúp Chu Hạo Khiên xong mới lên tiếng: “Phải chú ý an toàn.”
Chu Hạo Khiên cười đáp, ăn bữa sáng với Minh Yên xong rồi nhanh chân rời đi, lúc sắp đi có nói: “Bây giờ không thể so với ngày thường, chưa chắc giữa trưa ta có về dùng cơm, có thể sẽ ăn cùng mọi người trong quân doanh, nàng đừng chờ ta, không có chuyện gì thì qua nói chuyện với tổ mẫu nhé.”
Minh Yên gật đầu đáp, tiễn Chu Hạo Khiên đi, biết tất cả mọi chuyện không phải là mơ, rốt cuộc cũng được trở về bên cạnh hắn, khóe môi Minh Yên gợi lên một nụ cườ nhạt. Đám nha hoàn Bạch Hinh đi vào, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười tươi rói, hầu hạ Minh Yên búi tóc thay y phục xong mới nói: “Có đến chỗ của lão Vương phi không ạ?”
Minh Yên gật đầu, lúc này Liên Song nói: “Nô tỳ hỏi thăm được hai vị Trắc phi của An Thân Vương đều ở đây.”
Đã lâu không gặp, Minh Yên cũng rất nhớ Liễu Thanh Mi, sau khi sắp xếp xong xuôi bèn dẫn người đi tới viện của lão Vương phi.
*****
Lan Phương nghiêng người dựa vào bệ cửa sổ, ngơ ngác nhìn hoa cúc đang nở rộ bên ngoài, hàng mày nhíu lại, nắm chặt quạt tròn trong tay. Không ngờ Minh Yên lại dám trốn trong Kinh thành, sớm biết như vậy đã giật dây Tống Thanh Bình đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra được nàng.
Chỉ là không ngờ Chung Dực lại vì Minh Yên mà phản bội Túc Thân Vương, phản bội gia tộc Chung thị, thế nhưng tại sao bây giờ hắn vẫn có thể đích thân đưa người ra ngoài thành, có thể có được sự tín nhiệm của Túc Thân Vương mà đảm nhiệm chức Đại tướng quân, nàng ta cứ nghĩ không ai có thể xứng với vị trí này hơn Tống Thanh Bình.
Rốt cuộc Chung Dực đã làm cái gì?
Lan Phương không ngờ tới, cũng nghĩ không ra, tóm lại nàng ta tuyệt đối không thể để Chung Dực sung sướng như vậy, nghe nói Lan Cúc và Đại phu nhân cũng ở trong thành, mình có nên đi gặp bọn họ, cố gắng dò la được chút thông tin gì không.
Đang ngẫm nghĩ thì nghe thấy tiếng rèm châu vang nhẹ, ngay sau đó là tiếng bước chân rầm rầm, Lan Phương ngước mắt nhìn, lại thấy Tống Thanh Bình mặt mày xanh lét đi đến, nàng ta vội vàng ra đón, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");