Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuyết bay đầy trời, trong phòng đốt địa lòng ấm áp, Minh Yên mặc một bộ áo màu tím nhạt thêu nhành hoa, khoác bối tử màu xanh liễu, mặc tương váy hai mươi bốn bức hoa cỏ bốn mùa, trên tóc cài trâm phượng vàng xích kum lũy ti khảm hồng ngọc, sửa lại sổ sách tài sản của mình.
Rương vứt trong hồ nước ở hậu viện đã được vớt lên hết, không thiếu đồ gì, cũng được cất lại nhà kho. Không ai ngờ nhà kho phía sau lại không bị lửa thiêu rụi, chỉ có mấy cái ghế gỗ lim ở gần cửa bị hỏng, vài tấm bình phong khảm ngọc thạch bị tróc, màn che rơi rụng trên đất, ngoài ra đều nguyên vẹn, thật khiến người ta phấn khởi.
Trong Vô Vi Cư mất không ít đồ, đồ vật không kịp cất đi trước đó bây giờ không thấy đâu, Minh Yên lấy từ trong nhà kho ra bổ sung vào thì lúc này mới tạm chấp nhận. Màn che, gối dựa đều được đổi mới, thành ra toàn bộ Vô Vi Cư lại rực rỡ hẳn lên.
Tiếng màn cửa khẽ vang, nghe thấy tiếng nha hoàn thỉnh an Chu Hạo Khiên, tiếng bước chân giẫm trên nền tuyết, Minh Yên quay đầu nhìn qua cửa sổ thì thấy ngay Chu Hạo Khiên thân mang áo khoác đen phủ một lớp tuyết ở bên trên.
Chu Hạo Khiên đổi giày rồi mới đi vào, tuy đã mặc áo khoác nhưng quan phục bên trong vẫn dính ướt. Minh Yên lập tức bỏ sổ sách trong tay xuống, quay người đi lấy y phục mặc nhà cho Chu Hạo Khiên, một bộ trực xuyết màu bạc thêu chìm hoa văn mây cuốn với vạt áo viền vàng, sau khi giúp Chu Hạo Khiên thay xong y phục thì mới hỏi: “Sao hôm nay về muộn thế?”
Liên Song bưng trà nóng đến, dâng trà xong thì lặng lẽ lui xuống.
Chu Hạo Khiên bưng chung trà lên uống một ngụm, nói: “Còn không phải vì chuyện của Túc Thân Vương và Tương Thân Vương à, triều đình tranh luận không ngớt, ai cũng có ý kiến riêng của mình, đúng là đáng ghét.”
Minh Yên im lặng, Tương Thân Vương có góp sức giúp Chu Hạo Khiên giữ chân Chung Dực, cũng coi như có chút công, lấy công chuộc tội miễn cưỡng hòa. Còn Túc Thân Vương thì tội ác tày trời, nhưng bè phái đông đảo, thế mà còn dám ngang nhiên xin tha cho Túc Thân Vương, đổi trắng thay đen, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
“Túc Thân Vương giam lỏng Hoàng thượng, uy hiếp Thiên tử để ra lệnh cho chư hầu, phát động binh biến, bất kể riêng tội nào cũng là tội chết, rốt cuộc Hoàng thượng đang nghĩ gì, đáng lý phải xử lý từ lâu rồi chứ.” Minh Yên nghĩ mãi không rõ, tâm tư của Tuyên Đế sâu hun hút khiến người ta khó mà đoán được, nếu đổi lại là người thường, có nghịch tử cướp đoạt gia sản ý đồ giết cha thì còn phải trục xuất khỏi từ đường, đuổi ra khỏi nhà, nhưng không ngờ đường đường là Hoàng gia mà lại do dự.
Chu Hạo Khiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Ai mà biết, sức khỏe của Hoàng thường ngày một yếu dần đi thế mà còn muốn kéo dài việc này, không biết rốt cuộc định như thế nào đây.”
Chu Hạo Khiên bất mãn, vì An Thân Vương bỏ ra nhiều như vậy, hi sinh nhiều người như vậy, bây giờ chỉ đổi được thái độ mập mờ của Tuyên Đế, thật sự không hiểu vì sao nữa.
Minh Yên cũng không tiện nhiều lời, nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Có lẽ thời cơ chưa chín muồi, chờ thêm chút đi. Dù sao cũng là cốt nhục tình thân, không thể hạ quyết tâm dễ dàng như vậy được.”
“Thiên gia thì làm gì có cốt nhục tình thân, có mà sợ An Thân Vương một mình độc bá ấy chứ!” Chu Hạo Khiên rất bất mãn, đã đến nước này rồi, An Thân Vương đã làm bao nhiêu chuyện vì Hoàng gia vậy mà cuối cùng lại rơi vào tình trạng này, đúng là khiến lòng người nguội lạnh
Minh Yên sửng sốt, nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Liệu có người ở phía sau động tay động chân không?”
“Chuyện này thì khó nói, sau khi An Thân Vương công phá Kinh thành, cứu Hoàng thượng ra thì tất cả văn võ đại thần đều chưa bị vô cớ giết hại, bởi vậy vẫn còn một số thuộc hạ cũ của Túc Thân Vương đứng vững trong triều, mặc dù không có quân quyền nhưng ai kia miệng lưỡi trơn tru cũng không phải để trưng. Sớm biết vậy lúc trước đã nhân cơ hội diệt luôn mấy lão thất phu này, khỏi phải rơi vào tình thế khó xử như hiện tại.” Chu Hạo Khiên phẫn nộ nói, trong lời mang theo lửa giận, chắc chắn hôm nay trên triều đã phải nuốt bực vào người.
Túc Thân Vương, Tương Thân Vương cùng ngã ngựa, bây giờ chỉ có mình An Thân Vương nổi bật nhất, lại thêm trước đó An Thân Vương giấu tài, bây giờ đột nhiên mạnh lên, thành ra Tuyên Đế lại nghi ngờ An Thân Vương có tâm làm loạn. Đúng là buồn cười, nếu không có An Thân Vương, nói không chừng Tuyên Đế đã hồn về Cửu Tuyền. Nhưng Hoàng đế mắc bệnh đa nghi, sao lại không khiến người ta run sợ chứ?
“Sức khỏe của Hoàng thượng thế nào?”Minh Yên ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên, hạ giọng hỏi.
Chu Hạo Khiên nhếch mép, nói: “Thần y Giang Nam mà An Thân Vương đưa vào cung đã bị đuổi đi, trước mắt không ai biết sức khỏe của Hoàng thượng thế nào.”
Minh Yên sững người, không ngờ Tuyên Đế lại đa nghi tới mức này, chẳng lẽ ông ấy sợ An Thân Vương sẽ thông qua thần y ám hại mình? Cách làm hèn hạ như vậy sẽ chuốc lấy khinh thường của người đời.
“An Thân Vương cứ chờ như vậy à?” Minh Yên nói.
“Tất nhiên là không, bọn ta sẽ bố trí tiến thêm bước nữa, bất kể thế nào thì trước Tết cũng phải có kết quả cho chuyện này.” Trong mắt Chu Hạo Khiên bỗng lóe tia sáng, xen lẫn băng lạnh núi tuyết.
Những chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của Minh Yên nên cũng chỉ có thể mặc cho Chu Hạo Khiên đi làm, nhưng vẫn dặn dò: “Lấy lui làm tiến, đôi lúc lại có hiệu quả rất tốt.”
Chu Hạo Khiên nghe vậy thì nhíu mày, lẩm bẩm hồi lâu: “Lấy lui làm tiến…” Đột nhiên ánh sáng lóe lên, cười ha h, nói: “Ta ra ngoài có việc, nàng không cần chờ ta dùng cơm đâu.”
Minh Yên gật đầu, tự tay mang áo khoác cho Chu Hạo Khiên, nói: “Đi đường cẩn thận, trời băng đất tuyết, không cẩn thận bị trơn ngã thì không hay đâu.”
Chu Hạo Khiên cúi đầu nhìn Minh Yên, đôi mắt dập dờn tình ý, khóe miệng cong lên nụ cười dịu dàng, tựa như mai đỏ nở rộ trong tuyết, tỏa ra hương thơm của mình giữa cái rét lạnh.
Hắn cúi đầu khẽ hôn lên tai nàng, thủ thỉ: “Đa tạ nương tử nhắc nhở, tiểu sinh nhớ kỹ.”
Minh Yên che tai lùi lại một bước, trên khuôn mặt bất mãn đỏ rực kiều diễm như hoa đào, làm người ta không muốn dời mắt. Chu Hạo Khiên khẽ ho một tiếng, nghiến răng nói: “Buổi tối chờ ta.” Nói rồi vén màn đi ra, cười to rời đi, chỉ còn lại Minh Yên vẫn đứng ngẩn ngơ ở đó.
Quả nhiên hiệu suất làm việc của Chu Hạo Khiên rất cao, lúc xế chiều đã hay tin Phi Ưng vệ rời khỏi Kinh thành, mà tin này còn chưa lan ra, ngay sau đó lại có tin Chu Hạo Khiên không cẩn thận ngã ngựa, tuyết dày ngựa vấp, Chu Hạo Khiên bất ngờ bị ngựa giẫm, nghe nói chân bị thương.
Tin tức truyền đến, Minh Yên chỉ cười nhạt một tiếng, sai người chuẩn bị giường êm đợi người trở về, màn kịch này chỉ mới bắt đầu, phía sau còn nhiều trò vui. Sắp xếp xong phòng ở thì lập tức nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn đi vào cửa sân.
Chu Hạo Khiên bị thương ở chân ở nhà tĩnh dưỡng, nhất thời trở thành chủ đề nóng hổi nhất Kinh thành, mọi người đều nói số của hắn đen, đang lúc phất lên thì lại bị ngã ngựa!
Hoạ phúc khôn lường sao biết không phải phúc, Chu Hạo Khiên ở nhà dưỡng thương ngược lại có một niềm hạnh phúc khác. Xét vụ cá cược giữa Minh Yên và Tuyên Đế, bây giờ hài tử đã ra đời, lại có mấy người Dương ma ma chứng kiến,thật sự đã sinh ra hai nữ một nam, chẳng mấy chốc sẽ có thánh chỉ sắc phong Chu Nghiên làm Vương Thế tử.
Cả vương phủ quét tuyết lau dọn, bày trí hương án, nghênh đón thánh chỉ đến.
Chu Nghiên mới chỉ là hài tử hơn bốn tháng tuổi, lại được ngự phong làm Vương Thế tử, Chu Hạo Khiên thì lập đại công trong cuộc chính biến này, Vũ Ninh Vương và Chu Hạo Thần đều khiến người ta giật mình, nhất thời phủ Vũ Ninh Vương nóng tới mức chạm tay là có thể bỏng, lại trở thành đối tượng được người người trong Kinh thành đua nhau nịnh bợ.
Chu Hạo Khiên bị thương, Chu Nghiên được sắc phong Vương Thế tử, người đến thăm đến chúc mừng cứ từng nhóm từng nhóm, Minh Yên bận rộn cả ngày chân không chạm đất, mọi người đều có chung một công nhận, Chu Nghiên được sắc phong làm Vương Thế tử, mẹ đẻ của Vương Thế tử sao có thể là Trắc phi được? Hơn nữa Minh Yên cược thắng Tuyên Đế nên sẽ không tứ hôn cho Chu Hạo Khiên, tất nhiên Minh Yên sẽ trở thành Chính phi, mà hơn nữa có khả năng trong mười năm tới, với cái tiếng dữ dằn của Minh Yên, Chu Hạo Khiên cũng sẽ không nạp thiếp.
Nhất thời Minh Yên nước lên thì thuyền lên, địa vị vọt cao trong phủ Vũ Ninh Vương, lời nói cũng có sức nặng hơn nhiều. Chu Nghiên được phong làm Vương Thế tử, rất có thể mẹ đẻ của Chu Nghiên sẽ trở thành Chính phi, vậy tất nhiên cha của Chu Nghiên sẽ là người thừa kế tước vị không ai tranh được, đương nhiên bây giờ hắn đã vậy rồi. Nếu có người muốn lăm le tước vị này, vậy không chỉ phải trừ bỏ Chu Hạo Khiên mà còn phải trừ bỏ cả Chu Nghiên.
Người của Vô Vi Cư vui mừng hớn hở, ngay cả thời tiết lạnh giá này cũng không ngăn được các nàng ấy nhẹ bước, vui tươi phấn khởi.
Tuyết Hủy vén rèm đi đến, nhìn Minh Yên cười nói: “Chủ tử, Tống phu nhân tới.”
Minh Yên lập tức bỏ kim khâu trong tay xuống, cười nói: “Mau mời vào.”
Minh Yên vừa dứt lời thì một bóng hình nho nhỏ chạy vút vào, nũng nịu gọi: “Thất di mẫu.”
“Mẫn Nhu đến rồi.” Minh Yên bế Mẫn Nhu lên, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, ngay sau đó Lan Lăng và Minh Tấn Minh Trình cùng đi đến, Minh Yên cười nói: “Sao Tứ tỷ tỷ lại rảnh rỗi qua chơi thế? Tuyết càng ngày càng dày, đi đường không tiện, còn dẫn theo bọn trẻ nữa.”
Minh Tấn và Minh Trình bước tới hành lễ, mà con mắt của Minh Trình lại đảo quanh, hỏi: “Thất di mẫu, đệ đệ và muội muội đâu rồi ạ?”
Minh Yên nghe vậy bèn bảo Liên Song dẫn bọn trẻ qua phòng bên xem mấy đứa nhỏ, xong rồi mới kéo Lan Lăng ngồi xuống, Bạch Hinh dâng trà bưng điểm tâm lên, Minh Yên nhìn Lan Lăng cười nói: “Tứ tỷ tỷ dạo này ổn chứ? Từ khi về Kinh ta không có tí thời gian nào qua thăm mọi người luôn.”
Lan Lăng nhìn Minh Yên nói: “Mấy chuyện này không quan trọng, biết muội bận mà, thương thế của tiểu Vương gia tốt hơn tí nào chưa?”
“Cũng không bị thương nặng gì, chẳng qua chỉ mượn cớ thôi. Hoàng thương nghi kỵ An Thân Vương, Hạo Khiên lại là đại tướng dưới trướng của An Thân Vương, lúc này danh tiếng đang lên, tránh đi cũng tốt.” Minh Yên mỉm cười, lại thở dài: “Thân làm thần tử không phải nên nhìn rõ tình thế ư?”
Lan Lăng im lặng, bưng chén sứ Thanh Hoa lên nhấp một ngụm trà, lúc này mới nói tiếp: “Có chuyện này chắc muội vẫn chưa biết, hôm nay tới là muốn nói với muội.”
Minh Yên ngước mắt nhìn Lan Lăng, hỏi: “Chuyện gì vậy? Bây giờ còn chuyện gì cần chúng ta bận tâm, có thể cửu tử nhất sinh trở về đã là trời cao ban ơn rồi.”
Lan Lăng nhìn Minh Yên nói: “Liên quan tới Lan Phương, muội muốn nghe không?”
Lan Phương? Minh Yên đột nhiên cảm thấy cái tên này như là chuyện của kiếp trước, khẽ cười nói: “Trải qua những ngày nay, quả thật đã rất lâu rồi không nghe thấy cái tên này, chỉ cần tỷ ta an phận thủ thường, ta cũng không muốn làm gì tỷ ta, tỷ ta xảy ra chuyện gì?”
“Tống Thanh Bình bị giam vào thiên lao, Nam Dương Hầu phu nhân chạy vạy khắp nơi hy vọng có người có thể cứu nhi tử của bà ta ra, thế nhưng bà ta cũng không nhìn xem nhi tử của bà ta phạm phải tội gì, chắc là đầu xuân năm sau sẽ xử trảm.” Lan Lăng khắc ghi tai vạ Tống Thanh Bình mang tới cho bọn nàng, cứ nhắc tới người là lại hận vô cùng.
Minh Yên hơi cau mày, nhìn Lan Lăng nói: “Thì sao? Lúc này Lan Phương còn có thể làm gì? Không có nhà mẹ đẻ để dựa, phu gia cũng không tốt, Tống Thanh Bình lại bị giam vào thiên lao, tỷ ta còn có thể giở trò gì?”
“Hôm qua Lan Phương tới gặp ta.” Lan Lăng nhìn Minh Yên, nhả từng chữ.
Mày khẽ chau lại, phủ lên một tầng sương mù, Minh Yên nói: “Tỷ ta tìm đến Tứ tỷ tỷ chẳng lẽ là muốn xin tỷ giúp đỡ?”
“Coi như thế đi, nhưng không phải xin ta mà là muốn ta làm cấu nối xin muội giúp đỡ.” Lan Lăng nghiêm túc nói.
Đến lúc này Minh Yên mới thật sự bị dọa sợ, nhìn Lan Lăng cười nói: “Thú vị thật, tỷ ta lại xin ta ư? Sao có thể chứ. Theo ta thấy tỷ ta đi cầu xin Lan Cúc còn hơn. Tuy Chung phủ bị đoạt binh quyền, Chung Lương bị biếm thành thứ dân, nhưng không phải vẫn còn đó sao? Tỷ ta tới tìm ta, e là tìm sai người rồi.”
“Ta cũng thắc mắc vậy, tại sao muội ta lại muốn gặp muội, rõ ràng hai người thủy hỏa bất dung, nhưng Lan Phương vẫn phải mở miệng tìm tới muội, e là có thứ để tự tin.” Lan Lăng nhìn Minh Yên nói.
“Tỷ ta có ý gì?” Minh Yên hỏi.
“Ý của muội ta rất đơn giản, chỉ cần muội đồng ý cứu Tống Thanh Bình ra, muội ta sẽ trao đổi một bí mật với muội.” Nói đến đây Lan Lăng nhíu mày, nói tiếp: “Muội ta chỉ bảo tỷ chuyển câu này đến muội, không nói thêm gì khác, muội ta nói nếu trực tiếp tìm đến muội, chỉ sợ muội không gặp muội ta nên mới nhờ tỷ làm người trung gian.”
Minh Yên nghe vậy thì nhíu mày suy ngẫm sâu xa, Lan Lăng còn có bí mật gì? Nhất thời nghĩ mãi không ra, bèn nói: “Tứ tỷ tỷ, cuộc sống bây giờ của ta rất ổn định, ta không muốn dính líu gì tới tỷ ta nữa, phiền Tứ tỷ tỷ về chuyển câu này cho tỷ ta, ta không muốn gặp tỷ ta, giữa ta và tỷ ta chỉ có thù hận, không còn gì khác.”
Lan Lăng thấy thái độ kiên quyết của Minh Yên thì nói: “Được, không gặp thì không gặp, muội đừng giận, bây giờ phủ Nam Dương Hầu đang ở giai đoạn bấp bênh, Tống Thanh Bình bị nhốt trong thiên lao, mặc dù vẫn chưa có thánh chỉ xử trảm, nhưng chỉ cần Hoàng thường nhớ tới có lẽ sẽ kết liễu hắn bất cứ lúc nào.”
“Chỉ cần Túc Thân Vương không ngã, tạm thời Tống Thanh Bình sẽ không gặp nguy hiểm, hành động lần này của Hoàng thường làm người ta chạnh lòng, tạm thời cứ chờ xem đã, giông gió còn ở phía sau.” Minh Yên thở dài một tiếng, thân là chủ của một nước mà lại nghi ngờ trung thần, nước có thể dâng thuyền cũng có thể lật thuyền, hơn nữa sức khỏe của Hoàng thượng còn chống chọi được bao lâu?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");