Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Minh Yên cười lạnh một tiếng, nhìn Vũ di nương nói: “Có câu này không dễ nghe, nam nhân như vậy rất khiến người ta khinh thường. Đã có lỗi với mẫu tử Mục Trắc phi, cũng có lỗi với với mẫu tử tiên Vương phi, một nam nhân đã không thể cưới nữ nhân mình yêu làm Chính phi, vậy thì đừng cưới người ta, để người ta gả cho người khác còn tốt hơn, không phải cũng là Chính thất à? Đã cưới tiên Vương phi, bất kể có phải mình cam tâm tình nguyện hay không thì cũng phải đối xử tốt với người ta, nhưng ông ta đã làm gì? Không tôn trọng Chính thất, không quan tâm đích tử, suốt ngày chỉ cảm thấy có lỗi với mẫu tử Mục Trắc phi, suốt ngày mưu tính truyền tước vị cho nhi tử ông ta yêu thương nhất, không quan tâm tới đích thứ, tóm lại là loại cặn bã trong cặn bã!”
Minh Yên tức điên thật rồi, đến lời như vậy cũng nói toạc ra, Vũ di nương kinh hãi trợn mắt nhìn, vội nói: “Chủ tử, lời này chỉ nên để ở trong lòng, tuyệt đối không thể nói ra, người có thể gặp được nam tử tình thâm ý trọng như tiểu Vương gia là rất có phúc, không phải tất cả nam nhân trên đời này đều có tình có nghĩa như thế.” Nói đến đây tự giễu một tiếng, cười khổ: “Chủ tử không nhận ra hoàn cảnh bây giờ của tỳ thiếp cũng giống Mục Trắc phi năm đó sao?”
Minh Yên sửng sốt, ngẫm nghĩ lại, quả thật giống đôi phần. Mặc dù Mục Trắc phi là Trắc phi nhưng cũng chỉ ổn hơn thiếp thất một chút, lưỡng tình tương duyệt với Vương gia mà chỉ có thể làm Trắc phi, Vũ di nương và Chu Hạo Thần… Nghĩ tới đây nàng ngước mắt nhìn Vũ di nương, chỉ thấy nàng ấy đau khổ và bất lực, không kìm lòng được hỏi: “Cô thích Nhị gia thật à?”
“Người không phải cỏ cây, đâu ai vô tình được mãi, Nhị gia đối xử với tỳ thiếp chân thành nồng nhiệt, tỳ thiếp có là tảng đá cũng được ủ ấm. Nhưng mà chủ tử yên tâm, tỳ thiếp tuyệt đối sẽ không bán đứng tiểu Vương gia, nếu không có tiểu Vương gia thì sẽ không có tỳ thiếp của hôm nay, đại ân đại đức ấy, cả đời này tỳ thiếp luôn khắc ghi trong tim. Tỳ thiếp và Nhị gia yêu nhau sâu đậm, thế nhưng trên đầu có Nhị phu nhân chèn ép, Nhị phu nhân ghen tị không biết đã bày ra bao nhiêu thủ đoạn hại tỳ thiếp, nếu tỳ thiếp có hài tử của mình, tất nhiên cũng hi vọng nó có thể kế thừa gia nghiệp, vinh hoa cả đời. Bây giờ suy nghĩ lại, có lẽ lúc trước Mục Trắc phi cũng nghĩ như vậy, nghe nói tính cách tiên Vương phi mạnh mẽ, không biết năm đó Mục Trắc phi có phải chịu nhiều đau khổ như tỳ thiếp không.” Vũ di nương nói mà mắt cay cay, nhưng vẫn tiếp: “Chủ tử yên tâm, tỳ thiếp biết nỗi khổ của tiểu Vương gia, cả đời này sẽ không xúi giục hài tử của mình tranh cướp thứ không thuộc về mình.”
Nghe Vũ di nương giãi bày, trong lòng Minh Yên chợt cảm thấy cay đắng khó nói ra lời, đành khuyên nàng ấy: “Cô đừng lo, đợi cô có hài tử, ta sẽ lo tiền đồ cho nó, chúng ta phải xây dựng tông học, khi nó vỡ lòng tất nhiên sẽ vào học, chỉ cần nỗ lực cố gắng, tương lại tham gia khoa cử làm quan, chẳng phải càng có tương lai hơn kế thừa gia nghiệp? Phải nhìn xa trông rộng, nhưng mà đến giờ Nhị thiếu phu nhân vẫn chưa có thai, hoàn cảnh không giống những gì tiểu Vương gia trải qua, nếu Nhị phu nhân đối xử tốt với hài tử của cô, tương lai về già nàng ta cũng có nơi nương tựa, mà nàng ta cũng không phải người ngu, tất sẽ suy nghĩ rõ ràng.”
Trong lòng Minh Yên có một thắc mắc, thật ra có từ lâu rồi chỉ có điều cứ luôn thấy mông lung, nhưng một câu vừa rồi của Vũ di nuong đã khiến suy nghĩ mông lung ấy của Minh Yên trở nên rõ ràng, lập tức hỏi nàng ấy: “Cô vừa nói tính tiên Vương phi mạnh mẽ, Mục Trắc phi chịu không ít khổ vì bà ấy, nghe ai nói vậy?”
Vũ di nương nghe Minh Yên hỏi vậy, tưởng mình nói sai, lập tức nói: “Tỳ thiếp nói sai, xin chủ tử trách phạt.” Nói rồi định quỳ xuống, Minh Yên vội đỡ nàng ấy, nói: “Cô làm gì vậy, ta không trách cô, ta chỉ tò mò về chuyện của tiên Vương phi nên mới hỏi cô, đừng sợ, cô biết gì kể ta nghe.”
Vũ di nương nghe thế thì mới thả lỏng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Bây giờ Mục Trắc phi rất nhiệt tình với tỳ thiếp, đôi lúc sẽ tâm tình trò chuyện, thỉnh thoảng thì nghe Nhị gia kể.”
Minh Yên càng nhíu chặt mày, Minh Yên nói tính cách tiên Vương phi mạnh mẽ, từng chịu không ít khổ cực trong tay bà ấy. Thế nhưng theo Minh Yên biết thì lại không phải như vậy, nghe Chu Hạo Khiên nói tiên Vương phi là người rất hiền, ngay cả lão Vương phi cũng rất thích tiên Vương phi, nếu tiên Vương phi là người mạnh mẽ như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra nhiều xung đột với lão Vương phi, sẽ không có chuyện lão Vương phi thích bà ấy. Vậy tại sao Mục Trắc phi và Chu Hạo Thần lại nói không giống Chu Hạo Khiên? Trong này có hiểu lầm gì không?
“Nhị gia nói như vậy thật à?” Minh Yên cẩn thận hỏi lại.
Vũ di nương gật đầu, thấy vẻ mặt Minh Yên khác thường thì vội vàng nói: “Không phải tỳ thiếp nói thay Nhị gia, mà là tính Nhị gia thường sẽ không phán xét người này người kia, cũng coi như quân tử, chàng ấy đã nói như vậy, e là có nguyên do, nghe nói năm đó tiên Vương phi và Mục Trắc phi rất không hòa thuận, còn Tần Trắc phi thì lại rất thân với tiên Vương phi, tính Mục Trắc phi thế nào, người biết rồi đấy, có lẽ hai người họ không hợp nhau thật.”
Tần Trắc phi… Minh Yên nhíu mày, Tần Trắc phi này đúng là có mặt ở khắp nơi, thân với tiên Vương phi, lão Vương phi cũng rất thích bà ta, còn Mục Trắc phi không được lão Vương phi thích, lại bất hòa với tiên Vương phi, nhớ tới hành động của Tần Trắc phi, trực giác Minh Yên cảm thấy nhất định trong này có chuyện mà người ta không biết.
Nhưng có lẽ là mình nghĩ nhiều, bất kể nữ nhân nào nhìn thấy trượng phu của mình yêu một nữ nhân khác, mà nữ nhân đó lại ở ngay dưới mí mắt mình thì e rằng cũng không vui nổi, hai người bất hòa là điều khó tránh khỏi.
Chỉ là cứ nghĩ đến Tần Trắc phi, sự chắc chắn của Minh Yên lại giảm đi, nghĩ tới đây nàng nhìn Vũ di nương, nói: “Cô về cố gắng dò hỏi chuyện của tiên Vương phi từ Nhị gia, nhưng không được để lộ dấu vết, biết chưa? Chuyện của Nhị gia, ta sẽ nói lại với tiểu Vương gia, nếu trong lòng Nhị gia có người đệ đệ này, tất nhiên trong mắt đệ đệ cũng có ca ca, sau này cô không cần khó xử vì bị kẹp ở giữa nữa.”
Vũ di nương mừng rỡ ra mặt, lập tức đứng dậy nói: “Nếu có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước, làm huynh đệ thân thiết, tỳ thiếp tan xương nát thịt cũng cam lòng.”
“Ta cũng mong tiểu Vương gia có thể có thêm hỗ trợ, huynh đệ có thể dựa vào nhau. Trên đời này không có gì thân hơn tình huynh đệ, đúng không? Ta biết trong chuyện này cô đã phí rất nhiều công sức thuyết phục Nhị gia, cô vất vả rồi, chuyện lần này vẫn cần phải chú ý nhiều hơn, có tin tức thì báo cho ta.” Minh Yên nắm tay Vũ di nương, dịu dàng nói.
Vũ di nương thật sự rất vui, trong mắt lấp lánh ánh nước, nhất thời quên mất quy củ cầm ngược lại tay Minh Yên, nói: “Chủ tử yên tâm, chắc chắn tỷ thiếp sẽ hỏi kỹ, ngày khác có tin sẽ bẩm lại chủ tử.”
Minh Yên gật đầu nói: “Cô cũng đừng vội, chuyên như này không vội được, đợi có cơ hội phù hợp rồi hỏi, tránh để Nhị gia nghi ngờ, ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.”
Vũ di nương cảm kích gật đầu, đang định nói thì Minh Yên nói tiếp: “Chỉ mong cô và Nhị gia có thể ái ân, thiên trường địa cửu, bây giờ cũng không phải là lúc trọng yếu nhất, cứ tìm cơ hội rồi hãy hỏi.”
Vũ di nương đứng dậy, người hơi run run, một kiếp này không thể ngờ được, thân là một con cờ vậy mà sau cùng có thể tìm được tình yêu của mình, có một bến đỗ tốt, kiếp này coi như đáng giá.
Minh Yên đích thân tiễn Vũ di nương đi, đây là một con cờ lúc trước Chu Hạo Khiên bồi dưỡng, hôm nay coi như tu thành chính quả, ai mà biết Chu Hạo Thần sẽ thật sự thích Vũ Ninh Nhi, tất cả số mệnh của mỗi người đều đã được an bài, người tốt đều sẽ được báo đáp.
Sau khi Vũ di nương rời đi, Minh Yên quay người đi xem ba hài tử đang ngủ trưa ngon lành, nhìn một hồi rồi dặn dò nhũ mẫu ma ma chăm sóc cẩn thận, xong rồi mới lặng lẽ rời đi.
Trời chỉ hửng vào buổi sáng, tới giữa trưa đã âm u, gió Bắc thổi rít lướt qua mặt như dao cắt, không bao lâu thì tuyết lại rơi, bay bay theo gió, múa lượn trong không trung, từ từ đọng lại trên đất, trên cành cây và trên mái hiên.
Cùng là tuyết từ trên trời rơi xuống nhưng lại khác biết, đọng lại trên cành cao cao, trên mái hiên nhà mà cũng có thể rơi xuống bùn đất. Đến từ cùng một nơi nhưng lại có kết cục khác biệt.
Nàng chợt nhớt tới các tỷ muội trong Úc phủ, đến từ cùng một nhà nhưng hoàn cảnh bây giờ lại khác xa nhau. Hoa phiêu linh nước xuôi dòng, đến từ đâu và đi phương nào, trước giờ không ai nói trước được. Dù Minh Yên sống lại, dù nàng tốn bao tâm cơ trải đường cho mình, nhưng không phải đoạn đường này vẫn đầy rẫy nguy hiểm sao?
“Chủ tử, người lại ở đây hóng gió, tiểu Vương gia biết sẽ đau lòng đấy.” Bạch Hinh khoác thêm áo cho Minh Yên, giận dỗi nói.
“Tỷ không nói thì sao biết được? Ngắm tuyết rất thú vị, thôi được rồi, đi vào thôi không kẻo tỷ cứ nói mãi.” Minh Yên khẽ cười, quay người vào phòng.
Mới nãy ở ngoài không cảm giác được, mà lúc này vừa vào phòng đã phát hiện hai tay lạnh đỏ cả lên, nàng cầm lấy lò sưởi đồng nhành hoa mai thì tay mới ấm lại.
Lúc này Bạch Hinh mới dè chừng nói: “Chủ tử nghi ngờ ân oán năm đó giữa Mục Trắc phi và tiên Vương phi?”
Minh Yên gật đầu, nói: “Con người của Mục Trắc phi, tỷ cũng nhìn thấy đấy, thật ra không phải là người có tâm kế thâm sâu, chỉ đơn giản là thông minh tự cao. Nghe nói tiên Vương phi là một nữ tử hiền lành, nhưng lại để lại ấn tượng trong lòng Mục Trắc phi là một người vô cùng mạnh mẽ, tỷ không cảm thấy trong chuyện này rất kỳ lạ sao?”
Thời gian Bạch Hinh ở trong vương phủ lâu hơn Minh Yên, lúc này nói ra: “Nô tỳ từng nghe một chút, chỉ là chưa từng nghĩ nhiều, quả thật cũng nghe mấy người già trong phủ kể Vương phi là người lương thiện, chỉ là những người già này còn rất ít.”
Minh Yên nhìn Bạch Hinh nói: “Tần Trắc phi có tâm kế rất sâu, mấy lần giao đấu với ta đều có thể cầm hòa. Lúc đầu ta từng phải tới Tống phủ tránh họa, còn nhớ không?”
Tất nhiên Bạch Hinh nhớ kỹ, gật đầu nói: “Mặc dù chúng ta nghi ngờ Tần Trắc phi động tay động chân nhưng không có chứng cứ, bà ta lại cẩn thận vô cùng, còn từng bỏ thuốc trong thịt hươu, còn từng hắt nước đóng băng làm người suýt nữa trượt ngã, thật sự là tội ác tày trời, không thể tha thứ.”
Minh Yên gật đầu, nhìn Bạch Hinh nói: “Tỷ ngẫm lại xem, từng chuyện từng việc, Tần Trắc phi ra tay thần không biết quỷ không hay, qua mắt được gần hết tất cả mọi người, ngay cả lão Vương phi cũng tin tưởng, một người như vậy, tỷ muốn nắm được điểm yếu của bà ta thì thật sự khó càng thêm khó. Ta cũng nghĩ vì sao Mục Trắc phi lại hiểu lầm tiên Vương phi như vậy, tiên Vương phi đối xử tốt với mọi người, có danh thiện lương mà ai ai cũng biết, nhưng lại mặt nặng mày nhẹ với Mục Trắc phi, nếu nói trong này không có khuất tất thì ta không tin.”
Nghe Minh Yên giải thích như thế, Bạch Hinh càng cảm thấy việc này khả nghĩ, nhìn Minh Yên nói: “Hay là nô tỳ đi tìm những người từng hầu hạ tiên Vương phi để hỏi rõ ràng?”
“Đã qua bao năm như vậy còn có thể tìm được gì?” Minh Yên cảm thấy với sự cẩn thận của Tần Trắc phi, chắc là sẽ không để lại nhân chứng, nhưng cũng có thể thử một lần, nói không chừng còn có người tránh được một kiếp.
“Chuyện này thì nô tỳ cũng không dám nói, tiên Vương phi mới mất được mấy năm, trong Vương phủ thay đổi rất nhiều, phải dò hỏi cẩn thận mới có thể biết được, cho nên nô tỳ cũng không thể chắc chắn.” Bạch Hinh nhíu mày, nàng ấy không được nghe nhiều về chuyện này nên phải dò hỏi từ từ.
Minh Yên gật đầu nói: “Tỷ chú ý thêm, chắc chắn Tần Trắc phi sẽ không buông tha cho chúng ta, cần phải cẩn thận hơn. Thêm nữa, mặc dù Vô Vi Cư vẫn là người cũ của chúng ta nhưng cũng không thể chủ quan, vẫn phải đặc biệt chú ý tới ba hài tử, tuyệt đối không thể chủ quan, nhất định phải thường xuyên kiểm tra đồ ăn.”
Bạch Hinh không dám lơ là, gật đầu nói: “Vâng, nô tỳ nhớ kỹ. Nô tỳ tới phòng bếp và phủ vệ ở các chỗ căn dặn một lượt, để mọi người lên tinh thần.”
Minh Yên gật đầu, thở than: “Thế cục trong triều rắc tối phức tạp, An Thân Vương chưa đăng cơ thì chúng ta không thể buông lỏng cảnh giác, vị Ngũ tỷ tỷ ở phủ Nam Dương Hầu của ta cũng không yên phận, trong vương phủ thì có một con sói cần đề phòng, phía bên Úc phủ, ta cũng nên về nhìn xem, bao nhiêu việc khiến người ta bận không xuể, lại sắp đến Tết, có nhiều việc nhiều người, luống cuống tay chân, càng là như vậy thì mọi người càng phải cẩn thận, biết chưa?”
Thái độ của Bạch Hinh nghiêm túc hẳn lên, nhìn Minh Yên nói: “Chủ tử cứ yên tâm, hai ngày tới nô tỳ sẽ chấn chỉnh lại mọi người trong viện, còn có mấy người Liên Song, Tuyết Hủy, Hồng Tụ, chúng nô tỳ sẽ thay phiên quan sát.”
“Không đến mức sợ bóng sợ gió như thế, ta chỉ nói với tỷ, trong lòng lên kế hoạch thế thôi, tỷ đi đi, ta ngả lưng một lát, thấy hơi mệt rồi.”
Bạch Hinh chỉnh lại gối cho Minh Yên, đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn nhung lên, nhìn Minh Yên nhắm mắt lại rồi mới lặng lẽ lui xuống, cảm thấy gánh nặng trên vai lớn hơn rất nhiều.
Minh Yên nhắm mắt nhưng cũng không ngủ, nghĩ tới Lan Phương, mình phải nghĩ cách gì thăm dò được bài tẩy của tỷ ta đây…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");