Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thì ra không ngờ Minh Yên và Liên Song sống lại cùng một ngày, nhập vào thân thể của người khác, trong lòng Minh Yên thật sự bùi ngùi, kể lại chuyện của mình cho Liên Song nghe, Liên Song cũng khó mà tin nổi, không ngờ thế nhưng lại có chuyện ly kỳ như vậy, qua một hồi lâu Liên Song mới cúi đầu, kiên định nói: “Nhất định là ông Trời nghe thấy tiếng lòng không muốn chết muốn báo thù của muội, ông trời hiểu rõ thiện ác đúng sai.”
Minh Yên lẳng lặng không nói gì, trong lòng vẫn đang suy nghĩ nếu không phải Hải Đường sắp chết cũng muốn gặp mình, nếu không phải trong lòng Hải Đường cũng có ý định báo thù giống mình, nếu không phải Hải Đường chết cũng muốn chốn cất ở bên cạnh mình, có lẽ mình vẫn không thể có năng lực phá tan phòng tối nhỏ kia, giành lấy sinh mạng mới, nàng và Hải Đường, Minh Yên và Liên Song, đời này kiếp này đã định phải ở cùng nhau rồi.
“Em cũng là vì lời của Lục La mà bắt đầu nghi ngờ Lan Phương.” Minh Yên thu hồi suy nghĩ mở miệng hỏi, hoài niệm quá nhiều đã không còn tác dụng, hôm nay nàng phải vì Thiên Hương bị què một chân, vì Hồng Tụ tự bán mình, vì Hải Đường và Lan Nhụy đã chết, nỗ lực sống sót để tìm lại một công đạo cho đám người bọn họ.
Liên Song gật đầu một cái, nói: “Lúc trước chén thuốc kia rất khiến người ta nghi ngờ, sau đó nô tỳ lại trở về Úc phủ, trong hai năm qua đều âm thầm tiếp cận người trong viện Ngũ tiểu thư, từ bà tử quét dọn, đến nha hoàn tam đẳng làm việc nặng, chỉ cần là nha hoàn có thể tiếng nói có trọng lượng là nô tỳ đều làm quen, mặc dù không thể thu thập được tin tức gì lớn, nhưng từ trong lời của bọn họ nô tỳ đều có thể bắt được manh mối. Qua hai năm rốt cuộc mới biết một ít chuyện về Ngũ tiểu thư. Chuyện năm đó, chén thuốc kia cũng rất quan trọng, cho nên Ngũ tiểu thư vừa nhìn thấy cái chén kia mới thất kinh như vậy, mới bị nô tỳ nắm được thời cơ, chỉ tiếc cuối cùng vẫn uổng công, nhưng kết quả như vậy cũng nằm ngoài dự đoán của nô tỳ.”
Minh Yên nghe đến đó mới nhớ tới hỏi: “Tô ma ma cầm về thứ gì vậy?”
“Trụy Song Ngư bằng bạch ngọc.” Liên Song nhếch môi nở một nụ cười âm lãnh, nhìn Minh Yên nói: “Nàng ta có thể gán bẩn cho người, nô tỳ cũng có thể đổi ngược lại, chỉ là lúc đầu không biết người cũng sống lại, cho nên lúc làm việc này liền bó tay bó chân, giờ thì hay rồi, sau này muốn làm gì cũng không cần lo trước lo sau nữa.”
“Năm đó đúng là Lan Phương có tặng cho ta trụy Song Ngư bằng bạch ngọc, sao em tìm được trụy bạch ngọc kia?” Lúc này Minh Yên mới choàng tỉnh, khó trách sau đó Đại phu nhân lại để Tô ma ma đi ra nhẹ nhàng nói là đồ của Đại tiểu thư để che giấu, thì ra trong chuyện này còn có một bí mật như vậy.
“Là muội trộm ở trong viện trước kia của chúng ta.” Liên Song chậc chậc cười nói, “Nếu bàn về quen thuộc, ai quen thuộc viện kia hơn chúng ta chứ, tất cả mọi thứ trong đó nô tỳ nhắm mắt lại cũng có thể tìm thấy, muội còn lén lút lấy một hộp trang sức lớn, những đồ trang sức này đều là ngày thường người hay dùng, muội nghĩ sau này còn có tác dụng khác đấy.”
Minh Yên bất đắc dĩ nói: “Đừng hành động thiếu suy nghĩ, một chuyện làm nhiều lần ắt sẽ lộ bí mật, phải cẩn thận mới được.”
Liên Song thu hồi đắc ý trên mặt, vội vàng đồng ý, biết chuyện quan trọng, vừa rồi nàng cũng chỉ nói qua loa vài câu thôi.
“Bên Chung Dực em đổi trâm ngọc thành ngọc trụy thế nào?” Minh Yên có chút khốn khổ hỏi.
Liên Song hơi im lặng, sau đó nói: “Muội nói với nam nhân bạc tình kia, Lục tiểu thư có ân với muội, còn cho hắn xem miếng ngọc quyết nhỏ năm đó hắn tặng cho người, muội nói muội không hy vọng có người cầm cây trâm của người khi còn sống vu oan hãm hại người khác, Chung Dực không nói gì liền đưa cây trâm cho muội, muội đưa trụy Song Ngư cho hắn, nói hắn nếu có người muốn lấy đồ từ chỗ hắn thì lấy cái này ra.”
Minh Yên yên lặng không nói gì, trong lòng khẽ thở dài, mặc dù Lan Nhụy đã chết, nhưng chuyện dính đến Lan Nhụy, Chung Dực vẫn sẽ làm, nàng thật không ngờ tới điểm này, nếu đã cưới người khác, cần gì phải làm việc vì Lan Nhụy chứ?
“Tiểu thư, người vẫn còn thích hắn sao?” Liên Song không nhịn được hỏi, “Người đang trách muội lợi dụng hắn sao? Nhưng muội thật sự rất tức giận đó, dựa vào cái gì người vừa mới chết chưa tới hai tháng hắn liền vui vẻ cưới Nhị tiểu thư? Năm đó hắn nói với người những lời gì? Những lời thề non hẹn biển của hắn đâu? Chân tình không dời của hắn đâu? Đều là nói dối, đều là giả dối, nam nhân như vậy không đáng đau lòng vì hắn, cho nên nô tỳ mới không băn khoăn điều gì.”
Minh Yên thở dài, hồi lâu mới lên tiếng: “Chuyện trước kia đều là quá khứ rồi, ta và hắn đã không còn gì nữa, hắn là hắn, ta là ta, hiểu chưa?”
Liên Song gật đầu một cái, lúc này mới nở nụ cười, nói: “Mặc kệ hắn, kẻ bạc tình kia có gì tốt mà nhắc tới. Sau này tiểu thư phải gả cho một nam nhân tốt hơn hắn một ngàn lần, tiểu thư đáng được gã cho nam nhân tốt.”
Minh Yên nhìn dáng vẻ tức giận của Liên Song không khỏi cười khẽ một tiếng, ngay cả chút buồn rầu cũng tan đi không ít, gần như nỉ non nói: “Em yên tâm đi, ta và hắn đã ân đoạn nghĩa tuyệt khi Lan Nhụy chết, khi hắn cưới người khác rồi.”
Liên Song nhìn Minh Yên có hơi mệt, đỡ nàng nằm xuống, nói: “Tiểu thư ngủ đi. Nô tỳ canh chừng cho người, cả đời này sẽ không bao giờ để những người kia dễ dàng tính kế nữa.”
Minh Yên nghe những lời này của Liên Song mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đời này của nàng cuối cùng đã không còn cô đơn nữa rồi, ít nhất Hải Đường lại trở về bên nàng một lần nữa. Hồng Tụ… Thiên Hương… Hai người đợi ta, đợi ta có đủ sức mạnh sẽ cứu các người ra, chủ tớ chúng ta một đời một kiếp cũng không tách ra…
***
Đại phu nhân và Lan Cúc đi vào viện của Lan Nhụy khi còn sống, khóa trên cửa chính đã sớm rỉ sét loang lổ, vừa nhìn đã biết rất lâu rồi không có người tới đây. Bà tử trông coi bước lên lấy chìa khóa ra mở cửa chính, dùng sức đẩy cửa, bụi bặm bám trên ván cửa bay tứ tung khiến mọi người lùi về sau hai bước.
Đợi đến khi bụi rơi xuống hết, lúc này Đại phu nhân mới dẫn Lan Cúc nhấc chân đi vào bên trong, từ khi Lan Nhụy chết viện này liền bị niêm phong, cỏ dại mọc um tùm khắp nơi, bụi bặm khắp đất, hơi thở hoang vu hoàn toàn bất đồng với cảnh tượng phồn hoa ở bên ngoài viện.
Đại phu nhân đánh giá chung quanh, nơi này dường như không có dấu vết có người từng đi tới, nhìn cửa phòng được khóa chặt ở phía xa, Lan Cúc nói với bà tử: “Đi mở cửa ra.”
Bà tử kia vội vàng đáp một tiếng rồi đi, Lan Cúc vịn Đại phu nhân, dẫn một đám nha hoàn bà tử ở phía sau chậm rãi đi tới, xa xa nhìn thấy bà tử kia đi lên bậc thềm, sờ sờ sợi dây móc chìa khóa ra, đang muốn mở cửa thì đột nhiên nhìn thấy bà tử kia như bị điên hét to lên, ngã nhào về hướng Đại phu nhân và Lan Cúc…
Bà tử kia đột nhiên hét to một tiếng khiến mọi người sợ hãi, vốn trong viện này đã lâu không có người ở cũng đủ hoang vắng rồi, hiện tại đột nhiên hét to một tiếng, lập tức bị bà tử kia làm cho giật mình, rất nhiều người đều hét lên theo, Đại phu nhân cưỡng chế trấn định, giận dữ hô: “Hét cái gì mà hét. Tất cả im miệng cho ta.”
Đại phu nhân và Tô ma ma liên tiếp hô mấy lần mới khiến mọi người bình tĩnh lại, nhưng cho dù như vậy cảm xúc của mọi người vẫn rất khẩn trương, rất hồi hộp, vẻ mặt dè dặt cẩn trọng, rất sợ không biết khi nào sẽ có quỷ hồn đột nhiên xông ra.
Lan Nhụy chết quá nhanh, nói lý ra khó tránh khỏi có lời đồn đại, cộng thêm trong hai năm qua Liên Song cố ý gieo rắc, mặc dù cường độ lời đồn đại không lớn, nhưng phạm vi lưu lại tuyệt đối khắp tất cả góc gách của Úc phủ, vì báo thù, có thể nói là Liên Song hao tổn tâm sức.
Dù sao Lan Cúc vẫn còn nhỏ tuổi, gặp chuyện như vậy vẫn có chút sợ hãi, Tô ma ma bèn ở bên cạnh đỡ lấy nàng, vô cùng lo lắng nói: “Phu nhân, ta thấy tình hình của Nhị tiểu thư có chút không tốt, chúng ta đi về trước đi.”
Đại phu nhân nhìn dáng vẻ Lan Cúc, có chút đau lòng nói: “Được rồi, về trước đi.”
Lan Cúc lại lắc đầu, kéo tay Đại phu nhân nói: “Không tận mắt nhìn thấy con không thể an tâm được, nương, chúng ta đi qua xem chút đi.”
Đại phu nhân vốn không muốn đồng ý, nhưng không lay chuyển được Lan Cúc, đành phải gật đầu đáp ứng, bà tử vừa rồi bị ngã sớm đã ngất đi, có muốn hỏi tình hình thế nào cũng không thể hỏi được, Đại phu nhân đành phải dẫn mọi người tự mình đi tới, càng đến gần cửa phòng kia mọi người càng khẩn trương, đợi đi đến gần, người nhát gan đã đổ mồ hôi đầy người.
Đại phu nhân nhìn cánh cửa, quan sát một phen thì không phát hiện ra chỗ nào không đúng, đang nghi ngờ, đột nhiên nghe thấy Lan Cúc hô: “Máu máu…”
Nhìn theo hướng ngón tay Lan Cúc chỉ, Đại phu nhân nhìn thấy trên khóa đồng kia có đầy máu tươi đang nhỏ giọt, hai mắt tái đi lập tức hôn mê bất tỉnh.
Từ sau cái ngày đi qua tiểu viện, Đại phu nhân lập tức ngã bệnh, Lan Cúc cũng bị dọa không nhẹ, lúc trở về Chung phủ thậm chí còn có chút mơ hồ, ngày hôm sau Chung phủ liền truyền tin đến báo Lan Cúc cũng bị bệnh. Bệnh không hề nhẹ, miệng còn nói mê sảng, tình hình bên Đại phu nhân cũng không khá hơn là bao, trên dưới hậu viện Úc phủ lập tức rối loạn.
Lan Phương là tiểu thư đích xuất, lúc này vốn nên xuất hiện chủ trì đại cục, nhưng lại không may chính là ngày đó sau khi rơi xuống nước thì bị nhiễm phong hàn nằm trên giường không thể dậy nổi, có lòng mà không có sức, Lan Lăng là người vô tâm, chỉ nói được chứ không làm được, một đám hạ nhân hoàn toàn không phục nàng ta, lệnh truyền ra ngoài thường là bằng mặt không bằng lòng, các nô tài lạy cao giẫm thấp đã quen, không có bản lĩnh chẳng thể oán được ai.
Nếu Tô ma ma có thể trấn giữ cũng tốt, đẳng này Tô ma ma và Đại phu nhân chủ tớ tình thâm, Đại phu nhân vừa bị bệnh, tất cả tinh thần của bà ta đều đặt ở trên người Đại phu nhân, rất nhiều chuyện có thể quản nhưng không xía vào, chỉ muốn chăm lo cho Đại phu nhân trước đã.
Một ngày kia, sáng sớm Minh Yên đến chính viện hầu bệnh, lúc này chính là lúc bày ra lòng hiếu thảo, chính là lúc khiến Đại phu nhân tín nhiệm mình, mặc dù bản thân Minh Yên rất vất vả, nhưng ngày nào cũng đi qua từ sáng sớm, đến lúc tối khuya mới trở về, không đến mấy ngày thì trở nên tiều tụy đi rất nhiều.
Mặc dù thời gian Đại phu nhân hôn mê nhiều hơn lúc tỉnh, nhưng có lúc vẫn tỉnh tảo, chỉ là thân thể cực kỳ hư nhược không làm được chuyện gì hết mà thôi.
Minh Yên bưng chén thuốc trong tay hầu hạ Đại phu nhân dùng thuốc, một tay bưng thuốc, một tay cầm thìa nhỏ thổi cho nguội, nhìn Đại phu nhân nói: “Mẫu thân, thuốc đắng dã tật, người uống vào mới có thể nhanh hết bệnh. Người xem cái nhà này không thể thiếu người được, người phải mau khỏi bệnh mới được.”
Đại phu nhân mở mắt miễn cưỡng nuốt một ngụm, Minh Yên lập tức cầm tiễn đưa đến bên miệng Đại phu nhân, tiễn[1] được cắt nhỏ để tiện cho Đại phu nhân dùng, Đại phu nhân há miệng ngậm một miếng, nhìn Minh Yên hao hết sức lực nói: “Mấy ngày nay con cũng gầy đi, sau khi trở về cẩn thận nghỉ ngơi cho tốt.”
[1] Tiễn: là từ chỉ chung về các loại trái cây tẩm đường hoặc mật, như là mứt hoa quả.
Minh Yên lại đút Đại phu nhân uống một ngụm, rồi mới lên tiếng: “Tiểu Thất không mệt, con chỉ trông mong mẫu thân sớm ngày hết bệnh, một ngày phụ thân qua đây thăm bệnh mẫu thân mấy lần, hôm nay qua đây thăm người rồi mới đi nha môn, người không vì chúng con thì cũng phải vì phụ thân, vì cái nhà này mà mau chóng hết bệnh mới được.”
Nghe thấy lời này của Minh Yên, vẻ mặt Đại phu nhân có chút tinh thần, Tô ma ma tinh tế làm sao không nhìn ra được biến hóa của Đại phu nhân, lập tức tiếp lời: “Thất tiểu thư nói không sai chút nào, mấy ngày nay lão gia cũng gầy đi một vòng, một ngày không biết sang đây thăm phu nhân mấy lần đấy, người phải mau chóng khỏe lên.”
Đại phu nhân sợ nhất là mình bị bệnh triền miên Đại lão gia sẽ không quan tâm, nghe thấy hai người nói vậy thì như được bơm thuốc trợ tim, đang muốn nói vài lời thì thấy Lan Lăng vén mạnh rèm đi tới, cũng không nhìn Đại phu nhân. Nàng ta vốn không chú ý tới Đại phu nhân đã ngồi dậy, chỉ nhìn Tô ma ma quát: “Tô ma ma, bà đi xem đi, nguyên một đám điêu nô kia đều không khiến ta bớt lo, chuyện hôm qua ta phân phó hôm nay vẫn chưa làm xong đấy. Bà mau đi xem đi, thật sự là tức chết ta mà.”
Sắc mặt Tô ma ma cực kỳ không tốt, nghiêm mặt cứng ngắc nói: “Tứ tiểu thư, phu nhân thức dậy rồi người không thấy sao?”
Minh Yên than nhẹ trong lòng, Lan Lăng đi vào không hỏi thăm sức khoẻ Đại phu nhân trước, thậm chí Đại phu nhân ngồi dậy tỷ ta cũng không thấy, đủ thấy trong lòng tỷ ta vốn không có Đại phu nhân, điều này khiến cho Tô ma ma trung thành với Đại phu nhân nghĩ thế nào, khiến cho Đại phu nhân vừa mới tỉnh lại nghĩ thế nào, Lan Lăng quá lỗ mãng rồi.
Lan Lăng nghe vậy quả nhiên sững sốt, quay đầu nhìn về hướng Đại phu nhân, lập tức sắc mặt trắng bệch, lắp ba lắp bắp nói: “Mẫu thân, người… người tỉnh rồi?”
Đại phu nhân tức giận đến mức cả người phát run, nhìn Lan Lăng nói: “Cút. Ta không có nữ nhi vong ân phụ nghĩa như ngươi. Cút ra ngoài.”
Lan Lăng sợ tới mức “phịch” một tiếng quỳ xuống, nói: “Nữ nhi không cố ý đâu ạ, thật sự là đám tiện nhân đó quá bắt nạt người khác rồi, nữ nhi nhất thời tức giận mới quên mất, xin mẫu thân bớt giận.”
“Mẫu thân, người bị bệnh mấy ngày nay đều do Tứ tỷ tỷ lo trong lo ngoài, tỷ ấy cũng bận rộn đến mệt mỏi mới phạm phải sai lầm như vậy, người đừng nóng giận, người xem Tứ tỷ tỷ cũng gầy đi đấy.” Minh Yên lập tức khuyên Đại phu nhân, nàng biết Lan Lăng không cố ý, cũng không hy vọng Lan Lăng bởi vì vậy mà chịu đối đãi bất công gì.
“Một khi đã quản gia thì không trông nom đến tâm tư của ta, từ giờ trở đi Tiểu Thất con quản gia đi, ta muốn nhìn xem nó có tâm tư chăm sóc một lão thái thái ta đây không.” Đại phu nhân cắn răng nói, vẻ mặt nhìn Lan Lăng vô cùng âm tàn.
Trong lòng Minh Yên “bịch” một tiếng, quản gia? Nếu nàng có thể quản gia vậy chẳng phải sẽ có cơ hội tra rõ chuyện năm đó sao?
Lời của Đại phu nhân khiến Minh Yên giật mình, lập tức đứng dậy nói: “Mẫu thân, chuyện này sao có thể được ạ? Trưởng ấu có thứ tự, cho dù Tứ tỷ tỷ không quản gia thì cũng phải để Ngũ tỷ tỷ nhận lấy mới đúng, sao đến phiên Tiểu Thất chứ?”
Đại phu nhân nhìn Minh Yên, lại nhìn vẻ mặt không phục của Lan Lăng một cái, cơn tức giận trên mặt vẫn không tản đi, chậm rãi nói: “Lan Phương bị phong hàn không thể để nó mệt nhọc được, hiện tại ta lại không thể xử lý công việc e rằng phải qua một thời gian nữa mới có thể linh hoạt lại được, Tứ tỷ tỷ con không dùng được, quản gia có mấy ngày mà khắp cả nhà đều là gà bay chó sủa, ngay cả người hầu cũng không quản được thì quản cái nhà này như thế nào?”
Lan Lăng uất ức muốn giải thích, nhưng vừa nghĩ tới mình quả thực không quản được, lại nghĩ đến vừa rồi mình chọc giận Đại phu nhân thì không dám hé một chữ, chỉ có thể quỳ ở đó nghẹn ngào không thôi. Nàng cũng uất ức lắm chứ, đám nô tài kia đều không phải là đồ vật, nàng âm phụng dương vi[2] thì có cách gì chứ. Phân phó công việc xuống, bọn họ nói trước nay có tiền lệ này có tiền lệ kia, không thể dễ dàng động vào quy tắc, một chuyện lại liên tục kiếm cớ từ chối năm sáu lần, cố tình mình lại không có chứng cứ lấy ra để phản bác bọn họ, thật sự là nghẹn chết mà.
[2] Âm phụng dương vi: chỉ kẻ hai mặt thích giở trò, bên ngoài thì đi ngược lại nhưng vụng trộm tuân theo, là từ trái nghĩa với dương phụng âm vi (dương thịnh âm suy)
Minh Yên đi đến một bước này biết mình không thể từ chối, đành phải đồng ý, dù sao chuyện ăn uống vệ sinh trong Úc phủ ngày nào cũng có một đống lớn, chuyện nào cũng đều có quy tắc gia pháp của chuyện đó, không phải nói ngươi muốn đổi là đổi được. Minh Yên còn muốn mượn cơ hội này điều tra chuyện năm đó, cho nên đưa đẩy mấy lần mới đồng ý.
Chuyện hôm nay vẫn chưa xử lý xong, Lan Lăng hấp tấp tìm Tô ma ma cứu trận, một đám ma ma quản sự còn đang ở thiên sảnh chờ lấy thẻ bài đi làm việc, Tô ma ma nhìn vẻ mặt Đại phu nhân có chút mệt mỏi, liền nói: “Phu nhân, người ngủ một lát đi, có Thất tiểu thư trông coi những chuyện này người cứ yên tâm, lão nô cũng sẽ hết sức giúp đỡ, đám nô tài kia còn có thể lật trời sao? Người an tâm nghỉ ngơi đi.”
Lúc này Đại phu nhân mới gật đầu, bà biết năng lực của Tô ma ma, có bà ấy giúp đỡ Minh Yên vẫn có thể làm được, lúc này mới nhắm mắt lại ngủ, trước khi ngủ còn nói để Lan Lăng trông coi một tấc cũng không rời, cũng không cho phép rời đi, đây là muốn Lan Lăng làm nha hoàn mà, Đại phu nhân đã lên cơn khó ở, Lan Lăng sao có thể chạy thoát được.
Minh Yên chỉnh lại góc chăn cho Đại phu nhân, nhìn Lan Lăng, trong lúc nhất thời không biết nên nói điều gì, chỉ có thể lui ra ngoài, đi đến ngoài cửa, Minh Yên nhìn xem Tô ma ma nói: “Tô ma ma, sau khi mẫu thân thức dậy thì ngài nói giúp Tứ tỷ tỷ vài câu, con người Tứ tỷ tỷ không xấu, chỉ là quá nóng vội thôi, tỷ ấy vẫn rất quan tâm đến mẫu thân, từng hỏi riêng ta mấy lần đấy.”
Tô ma ma khẽ thở dài, Thất tiểu thư quá tốt bụng rồi, rõ ràng Tứ tiểu thư không phải là người như vậy còn muốn nói tốt giúp nàng ta, rõ ràng vừa rồi nàng nhìn thấy ý hận xuất hiện trong mắt Lan Lăng, hà cớ gì phải làm vậy. Nhưng lòng tốt của Minh Yên bà vẫn phải nói: “Lão nô biết rồi, Thất tiểu thư chúng ta đi thôi, mọi người phải nhận thẻ bài mới có thể đi làm việc, thời gian càng trễ càng xong việc trễ.”
Minh Yên cười đồng ý, lúc này mới đi theo Tô ma ma ra sảnh tiểu hoa ngày thường Đại phu nhân xử lý việc nhà, còn chưa đi vào đã nhìn thấy bên trong đứng đầy người, Minh Yên theo bản năng nắm chặt khăn, chuyện hôm nay tuyệt đối không thể lâm trận lùi bước, cơ hội lần này là nàng phí nhiều sức lực hầu hạ trước giường Đại phu nhân rất lâu mới đổi lấy được, không thể dễ dàng bị đánh mất, may mắn trong khoảng thời gian này nàng đã học nhiều thứ, mặc dù là nước đến chân mới nhảy, thế nhưng so với cái gì cũng không biết thì tốt hơn nhiều.
Đám bà tử quản sự trong phòng nhìn thấy lần này đi vào là Thất tiểu thư xưa nay không nói gì, bên cạnh còn có Tô ma ma đi theo thì lập tức không dám khinh thường. Không phải các bà ấy sợ Minh Yên, Minh Yên còn khó đối phó hơn cả Lan Lăng sao? Ấn tượng về Minh Yên thật sự khiến người ta cảm thấy nàng quá yếu đuối, bọn họ sợ nàng mới là lạ, cho dù kiêng kị cũng là Tô ma ma bên cạnh Minh Yên mà thôi.
Minh Yên đi vào vẫn nhìn thẳng phía trước, ánh mắt cũng không sắc bén, Tô ma ma ở bên cạnh Minh Yên nói: “Bày ra dáng vẻ tiểu thư, người là chủ tử bọn họ là nô tài, nhớ kỹ điểm này là được rồi.”
Minh Yên khẽ gật đầu, Minh Yên không dám ngồi vào cái ghế ngày thường Đại phu nhân xử lý công sự, ngồi xuống vị trí ở bên cạnh, lúc này mới ngẩng đầu quan sát vẻ mặt mọi người, Minh Yên ngồi vững vàng, mọi người mới tiến lên trước làm lễ.
Minh Yên để mọi người đứng dậy, lúc này mới dùng giọng nói dịu dàng trước sau như một của nàng nói: “Các ma ma quản sự, hôm nay là Tiểu Thất tạm thời tiếp nhận gia vụ phân ưu cùng mẫu thân. Mọi người đều biết gần đây thân thể mẫu thân không được tốt lắm, không chịu nổi mệt nhọc, làm con cái phải phân ưu cùng mẫu thân, Tiểu Thất không có bản lĩnh gì lớn, chỉ hy vọng trong thời gian mẫu thân dưỡng bệnh mọi người có thể làm tốt công việc của mình, đừng khiến mẫu thân ngột ngạt, cũng đừng làm khó Tiểu Thất.”
Nghe thấy Minh Yên nói như vậy, trên mặt Tô ma ma lộ ra nụ cười hiếm thấy, Thất tiểu thư rất hiểu phép tắc, cho dù tạm thời quản gia cũng đặt mọi chuyện ở trước mặt Đại phu nhân, lòng hiếu thảo này rất hiếm thấy, nào liều lĩnh giống Tứ tiểu thư chứ.
Mọi người vội nói không dám, ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng có thể không nghĩ như vậy, những người này lúc phu nhân quản gia cũng chưa chắc không động tay động chân, có câu nước quá trong ắt không có cá, nếu bọn họ không vét được đồ tốt thì ai muốn làm chứ?
Minh Yên nhìn vẻ mặt mọi người, trong lòng hiểu rõ bọn họ đang nghĩ cái gì, bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm đối kháng trực diện, hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất chính là lôi kéo những người này, bởi vậy Minh Yên cười nói: “Ta làm việc rất đơn giản, tất cả đều rập theo khuôn cũ, ngày thường các người nên làm gì thì giờ làm y thế, gặp phải chuyện khó không xử lý được thì báo lên là được.”
Có mấy người muốn làm khó Minh Yên, cố tình kể một ít chuyện ngày thường quen làm để hỏi Minh Yên, Minh Yên nhìn mấy người bọn họ, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Mặc dù ta là tiểu thư chưa xuất giá, mặc dù ngày thường chưa từng tiếp nhận việc trong nhà, nhưng cũng biết vận hành một gia tộc nếu ngay cả chuyện như vậy cũng muốn mỗi ngày để đương gia xử lý thì các người còn có ích lợi gì? Nếu ngay cả chút chuyện đó các người cũng không làm được, nhị quản sự dưới trướng các người ta nghĩ bọn họ rất nguyện ý giải quyết giúp các người, nếu còn có ai ngay cả loại chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được hiện tại có thể nói ra, ta cũng không làm khó các ngươi.”
Minh Yên giải quyết rất thông minh, nàng trực tiếp chỉ ra nhị quản sự, không có nhị quản sự nào không muốn làm đại quản sự, lúc này nhắc tới nhị quản sự, đám đại quản sự này đều ý thức được nguy cơ, bọn họ quên rằng, chức vụ quản sự trên đầu bọn họ có thể cho bọn họ thì cũng có thể lập tức phế bọn họ. Lúc trước không thèm để ý là vì nhị quản sự cùng một chiến tuyến với bọn họ, nhưng nếu Minh Yên nói rõ nhị quản sự thay thế chỗ đại quản sự, vậy chẳng phải là tranh chấp nội bộ rồi sao? Một câu gay gắt của Minh Yên khiến bọn họ lập tức nếm được đau khổ, cũng không dám coi khinh Minh Yên nữa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");