Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
  3. Chương 252: Minh Yên thiết yến lễ Hoa Triều (3)
Trước /324 Sau

Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 252: Minh Yên thiết yến lễ Hoa Triều (3)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm sau quả thật là một ngày đẹp trời, ngửa đầu nhìn, bầu trời trong xanh, có đám mây trắng treo trên bầu trời, bồng bềnh theo gió. Sáng sớm phủ Vũ Ninh Vương đã bắt đầu bận rộn, bởi vì Minh Yên mở tiệc, không phải lấy danh nghĩa của vương phủ mời khách mà là lấy danh nghĩa của Úc Trắc phi, cho nên yến hội được bày tại Vô Vi Cư!

Tại hậu hoa viên của Vô Vi Cư, dòng nước uốn khúc, núi giả đình đá, mặc dù diện tích không lớn nhưng lại cực kỳ tao nhã lịch sự, vì mời khách nên Minh Yên đã đặc biệt dặn người quét dọn sạch sẽ, tu sửa nhành hoa, nhổ sạch cỏ dại, nhìn lại xanh um tươi tốt, đẹp như tranh vẽ.

Vì để mọi người có một tâm thái nhẹ nhàng không câu nệ, Minh Yên đã đặc biệt cho đặt bàn thấp ở khắp nơi, theo sở thích của mọi người mà lựa chọn, cũng có bày bàn bát tiên gỗ tử đàn khắc hoa ở trong đình, cũng có mấy bàn nhỏ gỗ hoàng lê đơn giản thoải mái, cùng gối mềm đặt ở bên cạnh, nếu mệt có thể ngả người, rất chu đáo tỉ mỉ.

Nha hoàn đều ăn mặc chỉnh chu, lần lượt bưng trái cây tươi lên, mềm ngon, còn có hạnh đào, hạt dẻ chao đường, đủ loại màu sắc, hương vị ngập tràn.

Người đầu tiên đến là Lan Lăng dẫn theo ba hài từ, cả một đoàn lớn, vừa vào cửa đã nghe thấy âm thanh líu ríu. Minh Yên lập tức ra đón, Lan Lăng nhìn Minh Yên, hôm nay Minh Yên ăn mặc rất cầu kỳ. Áo trong màu xanh lam bích, cổ áo ống tay góc áo đều thêu tầng tầng lớp lớp nhành hoa nhỏ, đóa hoa màu hồng phớt, lá cây xanh biếc phối với màu xanh lam bích mang một vẻ đẹp thướt tha khó nói thành lời. Bên ngoài khoác áo hồng đào dệt kim thêu nhành hoa mẫu đơn, phương lĩnh, đối vạt, dùng cúc áo vàng, trên cúc áo vàng nho nhỏ còn đánh hồng ngọc cỡ hạt gạo, vô cùng lóa mắt. Bên dưới mặc váy mã diện hoa văn mây cuốn.

Tóc búi kiểu vọng tiên kế, hai bên cài trâm vàng hồ điệp khảm châu ngọc, trâm vàng hoa mai khảm ngọc, trâm bạc mạ vàng hoa bướm khảm ngọc, trâm vàng chim phượng khảm ngọc, xen lẫn trâm nhỏ tinh xảo, phần đuôi búi tóc đính rải ngọc trai to cỡ hạt gạo. Trời sinh Minh Yên có khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, sống mũi cao cao, hôm nay ăn mặc cầu kỳ như vậy, ngay cả người xinh đẹp như Lan Lăng cũng phải nhìn đến ngây người, kéo tay Minh Yên cười nói: “Ôi chao, bộ y phục này quả nhiên đặc biệt, không hiểu sao ngày thường muội lại lười biếng như vậy, chỉ cắm một cây trâm gỗ đen suốt cả ngày, chậc chậc, đây quả thực là tiên nữ hạ phàm trong tranh vẽ.”

Minh Yên trợn mắt nhìn Lan Lăng, nói: “Tỷ cũng tới cười ta, hôm nay mời toàn người quan trọng, ta lười thì cũng không thể vứt thể diện đi được, đúng không?”

Lna Lăng hé miệng cười, tiến lên một bước nói: “Dù sao tiểu Vương gia cũng không quan tâm muội là dạ xoa hay tiên nữ, chỉ muốn yêu chiều muội cả đời tươi vui, đúng là khiến người ta ghen tị chết đi được.”

Gương mặt trắng như ngọc của Minh Yên ửng đỏ xấu hổ, không ngờ mới mấy ngày ngắn ngủi mà ngay cả Lan Lăng cũng biết, quyết định không nhìn nàng ấy nữa, xoay người đi ôm Mẫn Nhu, nói: “Thất di mẫu dẫn cháu đi ăn đồ ngon nhé?”

“Thất di mẫu, cháu muốn đi thăm muội muội đệ đệ, lâu lắm rồi không gặp nhớ lắm ạ.” Mẫn Nhu ôm cổ Minh Yên, nũng nịu nói.

“Đúng vậy Thất di mẫu, cháu cũng muốn đi thăm.” Minh Trình lập tức phụ họa, tiện tay kéo Minh Tấn, nói: “Đại ca của cháu cũng muốn đi thăm Nhị muội muội, mấy ngày nay của nhắc mãi thôi.”

Tống Minh Tấn liếc xéo Minh Trình, trong lòng Minh Yên tựa như gương sáng, Tống Minh Tấn mà thích một người thì đánh chết cũng sẽ không nói ra miệng, giống hệt Tống Tần, chỉ im lặng quan tâm hết mực. Cho nên Minh Trình nói Minh Tấn nhắc mãi, có đánh chết Minh Yên cũng không tin. Nhưng mà nàng sẽ không vạch trần, cười nói: “Mấy hài tử cũng nhớ các cháu, đi đi, đi thăm đi.”

Một đoàn người nhẹ chân đi tới sương phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, chỉ thấy các nhũ mẫu đang vây quanh các hài tử, cười đùa, cầm trống lúc lắc, dùng gấu hổ dỗ dành mấy bé chơi, nhìn thấy Minh Yên và Lan Phương vào thì lập tức khom người hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Úc Trắc phi, tham kiến Tống phu nhân và mấy vị thiếu gia tiểu thư.”

Minh Yên còn chưa mở lời đã nghe thấy tiếng i i a a, không cần ngẩng đầu cũng biết là ai, ngoài trừ Nhị nha đầu thấy Tống Minh Tấn là không còn biết phép tắc thì còn ai quấy như thế, cứ vừa kêu vừa bò về phía Tống Minh Tấn. Mắt thấy Phi Ca sắp bò tới mép giường, một bước nữa sẽ rơi xuống, nhũ mẫu ma ma còn chưa đứng dậy vẫn đưa lưng về phía giường nên không nhìn thấy, Minh Yên còn chưa chạy tới thì Tống Minh Tấn đã bước một bước dài chạy qua, vững vàng đón được Phi Ca.

Nha đầu Phi Ca này cười tới độ mặt nở hoa, tay nhỏ bám chặt cổ Minh Tấn không chịu buông.

Lúc này Minh Yên mới thở dài một hơi, cảm giác lòng bàn tay đã ướt mồ hôi, nếu Minh Tấn trễ một bước, nha đầu này sẽ ngã sưng u đầu. Không nói tới chuyện khác… Tiểu tử Tống Minh Tấn này phản ứng nhanh thật… Ừm, ừm, cũng khá tinh ý.

Minh Yên bảo mọi người đứng dậy, Minh Trình và Mẫn Nhu đã vây lại từ lâu, ghé lên giường cười đùa với mấy nha đầu không thôi, Minh Yên còn ghi nhớ chuyện khác, bèn cười nói: “Các người hầu hạ mấy vị thiếu gia tiểu thư cẩn thận, ta phải ra ngoài xem, có chuyện gì thì tới bẩm báo.”

“Vâng.” Mấy người cung kính thưa, Minh Yên gật đầu, lại liếc nhìn mấy đứa bé, thấy bọn trẻ đang chơi vui vẻ, ngay cả Phi Ly cũng đang tươi cười rạng rỡ như thế thì nói với Lan Lăng: “Tứ tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, ở đây đã có nhũ mẫu bà tử để ý sẽ không có việc gì, ta với việc muốn hỏi tỷ. ”

Lan Lăng đi theo Minh Yên ra ngoài sương phòng, ngẩng đầu nhìn hoa cỏ trong viện, cười nói: “Có chuyện gì thì cứ nói đi.”

Hai người cùng nhau đi tới chính sảnh, vào cửa rồi ngồi đối diện cách bàn, lúc này Minh Yên mới nói: “Gần đây Lan Phương có tìm tỷ không?”

Không ngờ Minh Yên lại hỏi việc này, Lan Lăng lắc đầu nói: “Không, rất lâu rồi không gặp, như là biến mất luôn, nghe nói phủ Nam Dương Hầu đóng cửa cả ngày từ chối tiếp khách.”

Minh Yên khẽ cau mày, nói: “Tống Thanh Bình còn đang trong đại lao, tỷ ta sẽ không nhắm mắt làm ngơ không cứu, nếu tỷ ta khoanh tay đứng nhìn, e là Nam Dương Hầu phu nhân sẽ nghiền tỷ ta thành tro.”

Lan Lăng thở dài một tiếng, nói: “Ai biết được, Lan Phương lắm mưu nhiều kế, không biết sẽ làm ra hành động liều lĩnh gì, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Minh Yên cũng nghĩ như vậy, quay đầu nhìn Lan Lăng, nói: “Đúng vậy, trước giờ Lan Phương làm việc không hề để tâm tới cảm xúc của người khác, hôm nay ta mở tiệc chắc chắn tỷ ta cũng biết tin, lần trước tỷ ta nhờ tỷ tới gặp ta nhưng bị ta từ chối, nói không chừng lần này tỷ ta sẽ tìm cách khác nữa.”

Lan Lăng nhíu mày, nói: “Chắc không đâu?Muội ta sẽ làm ra hành động mất thể diện vậy ư? Tỷ nghĩ không đâu, dù gì Lan Phương cũng rất sĩ diện.”

“Ngày hôm nay phủ Nam Dương Hầu đã rớt xuống ngàn trượng, Tống Thanh Bình bị giam trong thiên lao, Nam Dương Hầu vô công rồi nghề, gia đạo tụt dốc, Nam Dương Hầu phu nhân lại là người nóng tính, biết quan hệ giữa Lan Phương và chúng ta, nhất định sẽ ép Lan Phương đi gặp chúng ta. Người xưa có câu, chân trần không sợ mang giày, bây giờ Lan Phương không còn gì nữa, tỷ ta còn sợ cái gì? Hơn nữa, với thủ đoạn của Lan Phương, dù đến gây rối, hát niệm đánh, làm đủ mọi thứ thì chắc chắn cũng sẽ không để người khác nghĩ tỷ ta đến gây rối, mà sẽ chỉ nghĩ người làm muội muội đây bây giờ sung sướng cố tình ức hiếp đích tỷ thôi, ân oán giữa đích thứ, có nhà quyền quý nào không biết?”

Lan Lăng nhìn Minh Yên, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ, cứ mặc muội ta tới phá như vậy sao?”

Minh Yên nhắm hai mắt lại, cười lạnh một tiếng, nói: “Ta sẽ dặn người gác cổng chú ý, nếu không ngăn được tỷ ta vào thì phải làm sao? Chỉ cần tỷ ta an phận, ta cũng sẽ không tuyệt tình đẩy tỷ ta vào chỗ chết, nhưng nếu tỷ ta vẫn ngoan độc như trước kia, vậy ta sẽ không nương tay.”

Lan Lăng thở dài một tiếng, ngước mắt nhìn sắc xuân khắp viện, buồn bã nói: “Trước kia biết Lan Phương không phải đèn cạn dầu, chỉ là không ngờ muội ta lại ngoan độc tới nhường ấy, bây giờ cũng coi như muội ta gặp báo ứng, nếu còn không biết hối cải, trời cao sẽ thật sự thu phục muội ta.”

Nghe Lan Lăng nói, Minh Yên hơi cau có, nói: “Có một số người, dù đã đụng tường, gặp quan tài thì cũng chưa chắc đã chịu quay đầu, sự cố chấp của Lan Phương không phải là thứ mà ta và tỷ có thể hiểu được.”

Lan Lăng im lặng gật đầu, nói thật, nàng ấy không thể hiểu rốt cuộc Lan Phương muốn thứ gì, muốn làm điều gì.

Liên Song bước nhanh tới, cười nói: “Chủ tử, Tần Trắc phi và Liễu Trắc phi tới ạ.”

Tần Vũ và Liễu Thanh Mi, Minh Yên và Lan Lăng liếc nhau, hai người cùng đứng lên ra cổng nghênh đón, quả nhiên tại nhị môn thấy hai người họ cùng nhau tới. Tần Vũ mặc một bộ áo trong tím nhạt gấm Hồ thêu hoa, khoác áo ngoài sắc lam dệt kim và váy mã diện hoa văn mây cuộn bách hoa, tóc búi cao, cài trâm vàng khảm bảo thạch, một thân sắc tím càng làm nổi bật vẻ cao quý trang nhã của nàng ta. Liễu Thanh MI thì một váy áo sắc lam, chỉ búi kiểu trụy mã kế, cài nghiêng trâm ngọc bích, mặc dù không ăn vận hoa lệ nhưng lại đẹp kiểu đơn giản đáng yêu.

“Minh Yên tham kiến hai vị Trắc phi.”

“Lan Lăng tham kiến hai vị Trắc phi.”

Minh Yên và Lan Lăng cúi người hành lễ, không thể bỏ qua lễ nghi được, Tần Vũ và Liễu Thanh Mi bước lên phía trước, mỗi người đỡ một người dậy, cười nói: “Hai vị Úc tỷ tỷ đừng khách sáo như vậy, hôm nay tới làm phiền rồi.”

Tần Vũ vừa cười vừa nói, cử chỉ phóng khoáng, lời nói đúng mực, trên mặt mang theo ý cười vui vẻ, thân thiết hơn trước kia mấy phần. Cùng nhau trải qua một trận chiến loạn tại Miên thành đã kéo gần khoảng cách giữa mấy người họ.

“Úc tỷ tỷ, nhớ tỷ muốn chết, chỉ là muội không thể thường xuyên tới thăm tỷ, rầu lắm luôn ấy.” Liễu Thanh Mi kéo tay Minh Yên, nũng nịu nói.

“Muội còn làm như con nít không bằng, đã thành gia, sau này nếu có hài tử của mình chẳng lẽ vẫn còn làm nũng như thế à?”

Khuôn mặt Liễu Thanh Mi ửng đỏ, ngượng ngùng vô cùng, nhưng mà một câu cũng không nói nên lời. Minh Yên sửng sốt, Tần Vũ đang nói cho mình biết Liễu Thanh Mi đã là người của An Thân Vương, Tần Vũ đúng là một người cẩn thận tinh tế, nói ẩn ý chuyện này vì sợ mình lo lắng. Lại nhìn kỹ, quả thật giữa mày Liễu Thanh Mi thêm vẻ vũ mị, đôi mắt long lanh gợn sóng.

Tần Vũ không đợi Minh Yên nói gì đã cười nói với Liễu Thanh Mi: “Không phải lúc ở nhà muội muội cứ than nhớ ba hài tử à, bây giờ khách còn chưa tới, hay là muội tranh thủ đi xem đi, đợi lát nữa không còn rảnh đâu.”

Liễu Thanh Mi hận không thể lập tức rời khỏi nơi này, vội vàng gật đầu co cẳng chạy đi, Minh Yên bật cười, nói: “Muội nào biết đường, đừng vội.” Nói rồi quay người nhìn Lan Lăng, nói: “Phiền Tứ tỷ tỷ dẫn đường một chuyến.”

Lan Lăng nhìn Tần Vũ đẩy Liễu Thanh Mi là biết nàng ta có chuyện nói với Minh Yên, vừa hay mình né tránh hiềm nghi nên vội vàng đồng ý, dẫn Liễu Thanh Mi tới phòng của mấy hài tử.

Nhìn hai người đi xa, Minh Yên cười nói với Tần Vũ: “Hậu hoa viên đã chuẩn bị xong, hay là chúng ta qua bên đó vừa ngắm cảnh vừa nói chuyện?”

Tất nhiên là Tần Vũ khách sáo theo chủ, cười nói: “Vậy thì hay quá, dạo này trông khí sắc của Úc tỷ tỷ ngày càng tốt, so với lúc ở Miên thành thì xinh đẹp hơn nhiều.”

Minh Yên vừa đi vừa nói: “Sau khi về thì không phải lo áo cơm, tất nhiên phải béo hơn lúc chạy nạn rồi, nhìn khí sắc của Tần muội muội cũng không tệ, chắc dạo này cũng rất ổn nhỉ?”

Hai người đi qua cửa tròn đến hoa viên phía sau của Vô Vi Cư, Tần Vũ nghe Minh Yên hỏi như vậy, biết nàng quan tâm hỏi thăm, thật ra tình nghĩa giữa Tần Vũ và Minh Yên kém Minh Yên với Liễu Thanh Mi, nhưng sau khi sống chung tại Miên thành, quan hệ giữa hai người trở nên đặc biệt, bởi vì Tần Vũ và Minh Yên đều cùng một loại người, đều mưu sâu kế nhiều, mà Liễu Thanh Mi thì đơn giản hơn nhiều.

“Tối hôm qua Vương gia hồi phủ nghỉ đêm ở chỗ Liễu muội muội, không ngờ lại có thích khách lẻn vào.” Tần Vũ nhìn Minh Yên, dừng chân lại từ tốn nói, trong thần thái mang theo một nỗi bi thương khó nói rõ.

Minh Yên sửng sốt, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, An Thân Vương bị tập kích? Tối đầu tiên sau khi trở về đã có người muốn ra tay? Đúng là gan to bằng trời mà, Minh Yên vội hỏi: “Vương gia không sao chứ?” Vừa rồi thấy Liễu Thanh Mi không có gì bất thường, chắc không bị thương, vậy An Thân Vương thì sao? Nhìn thái độ của Tần Vũ, Minh Yên đoán có lẽ nàng ta có lời muốn nói, không biết là muốn nói gì.

Tần Vũ cúi đầu tiếp tục bước đi, Minh Yên đành phải đuổi theo, giữ im lặng chờ Tần Vũ trả lời.

“Vương gia bị tập kích, thật ra võ công của Vương gia cao cường, bình thường thích khách không làm gì được ngài ấy, lúc ấy Thanh Mi lại liều mình đỡ kiếm thay Vương gia, Vương gia vì cứu muội ấy mà lại bị thương nhẹ.”

Tần Vũ hạ giọng đáp, ngẩng đầu nhìn Minh Yên.

Minh Yên có hơi kinh ngạc, không ngờ Thanh Mi lại đỡ kiếm cho An Thân Vương… Trước kia Thanh Mi từng nói phải dùng trái tim đổi lấy trái tim, chẳng lẽ muội ấy thích An Thân Vương thật? Nhưng bây giờ đang ở trước mặt Tần Vũ, Minh Yên lại không biết nên nói gì. Tần Vũ cũng là Trắc phi của An Thân Vương mà ngày đầu tiên An Thân Vương về lại ngủ tại phòng của Thanh Mi, còn bị thương vì cứu Thanh Mi, e rằng cho dù là bất cứ một nữ nhân nào cũng đều sẽ không vui, chỉ là không biết tại sao Tần Vũ lại chính miệng nói những điều này với mình?

“Trời cao phù hộ, may mà Vương gia không sao.” Ngoại trừ nói như vậy thì Minh Yên không biết mình còn có thể nói thế nào.

Hai người đi vào đình đá phía trước, vừa ngồi xuống bàn đá thì lập tức có nha hoàn dâng trà lên, Minh Yên phất tay cho tất cả lui ra, nhất trời chung quanh trở nên yên tĩnh, chí có tiếng chim hót trong trẻo thỉnh thoảng vang tới.

“Ta biết Úc tỷ tỷ luôn lo lắng cho Liễu muội muội, hai người tỷ muội tình thâm, hôm nay nói những lời này cũng chỉ để Úc tỷ tỷ yên tâm, Vương gia đối xử với Liễu muội muội vô cùng tốt.” Tần Vũ của lúc này như đã không còn vẻ đau thương của vừa rồi, thay vào đó là dáng vẻ thường thấy hằng ngày.

Minh Yên biết sự lo lắng của mình không thể gạt được Tần Vũ, nhưng không ngờ Tần Vũ sẽ nói thẳng ra, nên đành phải gượng cười nói: “Đây là việc nhà của vương phủ, An Thân Vương thích ai bảo vệ ai, Minh Yên nào có thể xen vào.”

“Liễu muội muội không có tâm cơ, đơn thuần đáng yêu, lời nói hành xử chân thành mộc mạc, Vương gia thích là phải, ngay cả ta nhìn cũng thấy thích vô cùng.” Tần Vũ nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, từ tốn nói.

Minh Yên nhất thời không nhìn thấu dụng ý của Tần Vũ, nàng ta cố tình nói những điều về Thanh Mi với mình là có mục đích gì? Tính ra quan hệ giữa Minh Yên và Tần Vũ có hơi kỳ lạ, nói là bằng hữu thì cũng nửa vời, mà nói là kẻ địch thì lại không thỏa đáng, đang đứng trong một hoàn cảnh khó xử, nhẹ không được mà nặng cũng không xong.

Thật ra Tần Vũ cũng là một người đáng thương, chỉ là trên đời này có rất nhiều người đáng thương, nhưng phàm là trong nhà có thiếp thất thì thân là nữ tử đều bi ai cả. Minh Yên nghĩ nghĩ rồi nói: “Vương gia là người tình thâm ý trọng, Tần muội muội và Vương có tình cảm cùng trải qua hoạn nạn với nhau, ở trong lòng Vương gia cũng có vị trí đặc biệt.”

Tần Vũ khẽ cười một tiếng, điềm nhiên nói: “Sau này Vương gia vinh đăng đại bảo chắc chắn sẽ có tam cung lục viện, mỹ nhân như mây, nếu chỉ biết ghen tuông thì đến bao giờ mới hết?”

Minh Yên có hơi vỡ lẽ, hôm nay Tần Vũ tới tìm nàng e là… Ngẩng đầu nhìn Tần Vũ, Minh Yên bình tĩnh trả lời: “Thân là đế vương có ba ngàn giai lệ, từ xưa đến nay đều như vậy. Nhà dân bình thường tam thê tứ thiếp cũng rất hay gặp, ngay cả người buôn bán nhỏ có tiền còn muốn mua một người thiếp ấy chứ.”

“Thế nhưng tiểu Vương gia lại thủy chung hết mực với tỷ tỷ, trước đó vài ngày còn không phải nói chỉ yêu tỷ tỷ, cả đời tươi vui, ai dám nói một chữ? Không biết làm bao nhiêu người ghen tị ấy.” Tần Vũ nhìn khóe miệng Minh Yên dần đượm ý cười: “Có lẽ nếu Vương gia gặp được người định mệnh như tiểu Vương gia gặp được tỷ tỷ thì có lẽ sẽ gạt bỏ hậu cung chỉ vì một người.”

Minh Yên đang uống trà, đột nhiên nghe nói như thế  thì lập tức bị sặc, vội vàng nói: “Muội muội nói đùa, Hoàng thượng quân lâm thiên hạ, tất nhiên lấy lê danh bá tánh, triều chính ổn định làm đầu, nói câu này hơi kiêng kỵ, nhưng không phải phần lớn nữ tử trong hậu cung là nữ nhi của triều thần sao? Có những lúc Hoàng thượng không thể tùy hứng, ngài nghĩ nhưng chưa chắc có thể làm được, trách nhiệm của quân vương đè ép ngài thì có thể làm gì?”

“Tỷ tỷ nói có đạo lý, Hoàng thượng không phải phàm phu tục tử, tất nhiên không thể tùy hứng.” Nói đến đây nàng ta cúi đầu, đắng cay nói: “Hiện giờ Vương gia còn chưa vấn đỉnh thiên hạ mà không biết có bao nhiêu người muốn đẩy nữ nhi tới. Đợi tới sau này, ba năm tuyển tú một lần sẽ có tình thế như thế nào ai mà biết được.”

Chuyện này thì Minh Yên khó mà trả lời, tình cảm giữa nàng và Tần Vũ còn chưa tới bước ấy, nên chỉ có thể trấn an mỉm cười nói: “Người mang trọng trách đều có chỗ khó xử.”

“Người mang trọng trách… Lời này nói rất đúng, Úc tỷ tỷ quả khiến người ta kinh ngạc, luôn có thể khiến lòng người dễ chịu.”

Minh Yên cười khan một tiếng, nhưng không biết nên đáp lời thế nào, cứ cảm thấy hôm nay Tần Vũ là lạ, chỉ có thể giữ im lặng, giả bộ như đang ngắm hoa.

“Úc tỷ tỷ, tỷ nói Liễu muội muội đơn thuần như vậy liệu có thể sống được trong hậu cung không?”Tần Vũ khẽ cười nói, nụ cười ấy che đậy đi bi thương.

Trong lòng Minh Yên giật thót, bây giờ mới tới điểm mấu chốt, chỉ là không ngờ Tần Vũ lại nóng lòng nói chuyện này với mình. Liệu có phải ở trong vương phủ đã xảy ra chuyện gì rồi không? Những chuyện như này thì Minh Yên không thể đoán được, trầm tư hồi lâu đành phải đáp: “Người đơn thuần rồi cũng sẽ trưởng thành.”

“Có thể trưởng thành là rất tốt, nhưng nếu không có cái phúc ấy thì sao?” Trong mắt Tấn Vũ đột nhiên lóe lên ánh sáng sắc bén, nhìn thẳng vào Minh Yên.

Minh Yên ngẩng đầu nhìn Tần Vũ, nói: “Chẳng lẽ muội muội muốn bẻ gãy cánh của người ta?”

“Ta không muốn nhưng sẽ có người muốn.” Tần Vũ từ tốn nói, nghiêng mặt nhìn mặt nước tĩnh lặng trong hồ: “Như vừa rồi ta đã nói, sớm muộn Vương gia cũng sẽ có rất rất nhiều nữ nhân, ta và Liễu muội muội cũng coi như chung hoạn nạn khó khăn, còn có chút tình nghĩa, sẽ không hại muội ấy. Thế nhưng người khác thì chưa chắc, ai có thể chịu đựng được phu quân của mình thích người khác ngoài mình chứ?”

“Vương gia muốn nạp thiếp?” Cuối cùng Minh Yên cũng nghe hiểu, kinh ngạc nói, không nghe thấy Chu Hạo Khiên nói gì, rốt cuộc là chuyện gì vậy, sao đúng lúc này Tống Tiềm lại làm chuyện như vậy, có nhầm lẫn gì không đây?

“Vương gia luôn giữ mình, sao sẽ làm chuyện như vậy? Dù Vương gia muốn nạp thiếp thì cũng không phải ngay tại thời điểm này.” Tần Vũ nắm chặt tay, trong giọng nói mang theo chút sắc lẹm.

“Đã xảy ra chuyện gì? Nếu Vương gia không nạp thiếp thì sao muội muội lại nói những lời nguy hiểm như vậy?”

“Lời nguy hiêm ư? Ta nhận được một tin chuẩn xác, Hoàng thượng sẽ ban người cho Vương gia, đáng lẽ người sắp tới sẽ có danh phận di nương, nhưng lại vẫn được gả vào với danh phận Trắc phi, tổng có hai người, từ nay về sau vương phủ sẽ có bốn vị Trắc phi, cũng coi như là tiền lệ đầu tiên.” Tần Vũ cười khổ một tiếng, quay lại nhìn Minh Yên, nói: “Tỷ tỷ nói xem, có người mới tới tranh sủng, Liễu muội muội đơn thuần không một vết bẩn, e rằng không được mấy hiệp sẽ hương tiêu ngọc vẫn, đúng chứ?”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /324 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Hầu Tử Xưng Đại Vương

Copyright © 2022 - MTruyện.net