Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc gặp lại Úc Dương đã là đầu Hạ, hài tử ngày xưa thấp bé gầy yếu nay đã cao lớn tuấn tú, phong thái của một nam tử dần bắt đầu bộc lộ, trên khuôn mặt cương nghị đã sớm mất đi sự ngây thơ và sầu lo hồi mới vào Úc phủ, một thân áo bào suông xanh ngọc, bên hông đeo ngọc, chân đi giày mây, cả người sáng bừng như mặt trời mọc lúc bình minh, hiện rõ tinh thần phấn chấn tươi trẻ.
Minh Yên vô cùng vui mừng, nhìn Chu Hạo Khiên cười nói: “Sao chàng lại đưa Úc Dương về thế? Còn không thèm báo trước một tiếng.”
Chu Hạo Khiên cười ha ha, nói: “Dạo này nàng bận đến mức chân không cả chạm đất, biết nàng nhớ thương đệ đệ nên hôm nay được ngày rảnh rỗi ta dẫn đệ ấy tới trò chuyện với nàng. Thật ra sau này hai tỷ đệ ruột có thể thường xuyên qua lại, cần gì phải kiêng kỵ thế, rồi thành ra không thể thường xuyên gặp mặt, bây giờ không cần cẩn thận giống trước kia, là thân thích phải thường xuyên qua lại với nhau.”
Minh Yên kéo tay Úc Dương, trong mắt ánh lệ, Úc Dương nhìn Minh Yên mà trong mắt cũng lóe lên kích động, mãi lâu sau mới gọi: “Tỷ!”
Một chữ “tỷ” vừa thốt ra nhưng lại nghẹn ngào nức nở, không phải trước kia không thể gặp mặt nhau, nhưng luôn phải giả vờ, không thể thân thiết cũng không thể thoải mái như lúc này, Minh Yên đỡ Úc Dương ngồi xuống, lấy khăn ra lau nước mắt, Chu Hạo Khiên lại nói: “Tỷ đệ các nàng cứ trò chuyện đi, ta còn có ít việc cần giải quyết, giữa trưa sẽ uống một chén với Dương ca nhi sau.”
Úc Dương vội vàng đứng dậy, nói: “Tỷ phu cứ đi làm việc, tiểu đệ chờ được.”
Chu Hạo Khiên nhìn phong thái không tự ti không nao núng của Úc Dương thì rất thích, nam tử hán đại trượng phu ở trên thế gian này nên mạnh mẽ cứng cỏi, thế rồi hắn gật đầu đi thẳng.
Minh Yên vẫy tay bảo Úc Dương ngồi xuống bên cạnh mình, Liên Song pha trà dâng lên, hương trà thoang thoảng chung quanh, bầu không khí yên tĩnh hòa hợp phiêu đãng khắp phòng, Liên Song lặng lẽ lui xuống, chậm rãi buồng rèm.
“Đệ vẫn khỏe chứ, đợt năm mới gặp mặt muốn hỏi thăm một chút nhưng lúc ấy nhiều người, ta cũng không tiện hỏi thẳng luôn, ta nhìn thấy vẫn hơi gầy, phải ăn nhiều cơm lên, bài vở quan trọng nhưng sức khỏe càng quan trọng hơn.” Minh Yên vừa vỗ tay Úc Dương vừa nói, sắc mặt tràn ngập lo lắng.
“Đệ rất khỏe, mấy ngày trước phụ thân còn mời cho đệ một võ sư để đệ tập võ rèn luyện thân thể, tỷ tỷ không cần lo lắng, tỷ thấy đệ gầy nhưng thật ra đệ săn chắc lắm.” Úc Dương cười nói, nụ cười phóng khoáng kia như ánh nắng rực rỡ giữa ban trưa, sưởi ấm lòng người.
“Gần đây phụ thân khỏe chứ?” Minh Yên hỏi, đối với Úc Duy Chương, trong lòng Minh Yên luôn có một cảm giác khó nói thành lời, có lo lắng quan tâm mà cũng có oán trách giận dỗi, thế nhưng cuối cùng quan tâm vẫn chiếm phần nhiều.
“Gần đây không bằng trước kia, trước kia còn bình thường, nhưng kể từ khi biết nguyên nhân cái chết của Lục tỷ tỷ thì cả người cứ u uất, bây giờ phụ thân còn định xin từ quan nữa đấy.” Úc Dương thở dài nói.
“Từ quan?” Minh Yên sửng sốt: “Phụ thân đương tuổi thịnh niên, sao lại có suy nghĩ đấy? Mặc dù nói bây giờ Chung phủ lụi bại nhưng phụ thân cũng không bị liên lụy, sao tinh thần lại sa sút thế?”
Úc Duy Chương vì tiền đồ quan chức mà khổ tâm vất vả nhiều năm, thậm chí không tiếc bị Chung Lương lợi dụng chèn ép, thế mà bây giờ lại muốn từ quan, sao Minh Yên có thể không kinh hãi cho được?
Sắc mặt Úc Dương cũng đanh lại, do dự hồi lâu rồi mới nói ra: “Thứ nhất là vì sức khỏe không bằng ngày trước thật, thứ hai là năm nay đệ sẽ tham gia thi Hương, phụ tử cùng làm quan khó tránh bị người ta nghi kị, phụ thân muốn trải đường cho đệ trước, ít nhiều vẫn có chút tình cảm.”
Minh Yên sững sờ, cây kim trong lòng như bị va mạnh, không khỏi cúi đầu, Úc Duy Chương không tính là một trượng phu tốt, cũng không được coi là một quan viên tốt, thế nhưng lần này lại làm một phụ thân tốt. Một người đã phấn đấu cho sự nghiện gần như cả cuộc đời, vì nó mà bỏ ra nửa tâm huyết đời người, thế mà lúc này lại đột nhiên thu tay chỉ vì nhi tử, Minh Yên cảm thấy như không thật. Còn… là vì cảm thấy hổ thẹn với Lan Nhụy, cho nên mới u uất sầu khổ? Bởi vì biết mình chỉ lo mưu cầu quyền lực mà quên mất nhi nữ, để hài tử của mình bị hại, bây giờ đã biết hối hận rồi ư? Bất kể là loại nào hiện tại Minh Yên đều không có cách nào buông bỏ, mặc dù không thể nào quên được, nhưng đối với việc Úc Duy Chương từ quan vì Úc Dương, Minh Yên vẫn hơi cảm động, từ đầu tới cuối vĩnh viễn không thể chia cắt được bản tính phụ tử.
“Phụ thân làm vậy cũng vì muốn tốt cho đệ, năm nay thi Hương cố đạt được cử nhân, đến kỳ thi mùa Xuân năm sau có lẽ đệ có thể đề tên bảng vàng làm rạng danh tổ tông, đừng phụ tấm lòng của lão nhân gia.” Minh Yên cười an ủi Úc Dương, Úc Duy Chương từ quan cũng là một chuyện tốt, Tuyên Đế không cầm cự được bao lâu nữa, bây giờ chỉ đang đếm ngược thời gian thôi, Tân hoàng đăng cơ nhất định có bày bố của mình, Úc Dương đề tên bảng vàng lúc này lại là một cơ hội tốt, Minh Yên cũng không thể không cảm thán Úc Duy Chương đa mưu túc trí, dùng tiền đồ của mình đổi lấy tiền đồ của Úc gia. Nghĩ tới đây, Minh Yên vẫn rất bội phụ con người tranh quyền đoạt lợi cả cuộc đời mà đến lúc này lại có thể buông bỏ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang này, đây không phải chuyện mà ai cũng có thể làm.
Úc Dương gật đầu, cười nói: “Tỷ, đệ đã từng nói, nhất định đọc sách để trở thành sức mạnh cho tỷ đứng vững tại nhà chồng, đệ đệ sẽ không để tỷ phải thất vọng, cũng sẽ không để phụ thân phải thất vọng, đệ là hài tử của Úc phủ, chắc chắn sẽ làm rạng danh tổ tông, mẫu thân ở dưới cũng sẽ mỉm cười, tâm nguyện lớn nhất của bà ấy là mong tỷ đệ chúng ta được vào gia phả, bây giờ mẫu thân còn trở thành phu nhân Chính thất, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt lên.”
Minh Yên gật đầu, tâm trạng kích động không thôi, đệ đệ của nàng một lòng sợ nàng bị bắt nạt, vành mắt lấp lánh ánh nước, miệng lại nói: “Tỷ phu của đệ rất tốt với ta, đệ sợ gì chứ?”
“Hồng nhân chưa phai mà ân vua đã tuyệt, ngồi dựa lư hương đến sáng tỉnh. Nam nhân thường thay lòng đổi dạ, đệ đệ phải phòng ngừa chu đáo, giả như sau này tỷ phu thay lòng đổi dạ thì cũng phải có tính toán.” Mặc dù Úc Dương chưa lớn hẳn nhưng phong thái này khiến Minh Yên cũng phải thán phục.
“Được, tỷ tỷ chờ, chờ xem, ngóng trông, đệ là đệ đệ tốt của ta, cũng là một cữu cữu tốt, sau này các cháu ngoại của đệ còn phải nhờ vào đệ đấy.” Minh Yên khẽ cười, dần lấy lại bình tĩnh, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Dạo này Thập Nhất di nương khỏe chứ?”
Úc Dương hé miệng cười, nói: “Rất khỏe, di nương vừa khám ra có hỉ, chẳng bao lâu nữa đệ có thêm đệ đệ hoặc muội muội rồi.”
Minh Yên mừng rỡ, chỉ cảm thấy phấn chấn, nói: “Đúng là chuyện mừng, nhất định di nương rất vui? Không biết đã trông mong ngày này bao lâu rồi.”
“Đúng vậy, cả nhà từ trên xuống dưới đều rất vui, ai ngờ phụ thân tới tuổi này còn có thể có hài tử, đúng là một tin tốt.” Úc Dương cũng cười, bây giờ Úc Dương đã ổn định, dù có sinh thêm đệ đệ cũng không sợ, đương nhiên Thập Nhất di nương cũng không phải loại người ấy, Úc phủ khai chi tán điệp cũng là phúc của nữ nhi đã xuất giá, nụ cười của Minh Yên càng tươi hơn, có ai không hi vọng nhà ngoại được hưng thịnh chứ.
*****
Đêm xuân luôn thoang thoảng hương thơm, hòa với gió mát thổi qua cửa sổ, Minh Yên nhìn vầng trăng khuyết giữa màn đêm đen kịt, dựa lưng vào vòng tay ấm áp của Chu Hạo Khiên, chậm rãi kể lại lời Úc Dương nói hôm nay.
Chu Hạo Khiên cũng hơi bất ngờ, qua một hồi lâu mới nói: “Nàng nói thật à? Không ngờ lúc này nhạc phụ đại nhân lại làm cho người ta không thể không bội phục, buông bỏ sự nghiệp ngay trên đỉnh vinh quang là chuyện mà không biết có bao nhiêu người làm được, trước quyền lợi, ai có thể tùy tiện buông tay chứ?”
“Ta cũng rất bất ngờ, cho nên mới kể chuyện này với chàng, trong lòng cứ thấy bứt rứt, Úc Dương nói sau khi ông ấy biết nguyên nhân cái chết của Lan Nhụy thì như chịu đả kích rất lớn, sức khỏe cũng yếu đi, ta nên làm gì bây giờ? Hạo Khiên… Ta nên làm gì đây?” Minh Yên nhắm mắt lại khẽ lẩm bẩm, cũng mặc kệ Chu Hạo Khiên có đáp lời không, lại nói thẳng: “Chàng biết không? Trước kia phụ thân rất thương ta, rất nuông chiều ta, có rất nhiều yêu cầu quá đáng nhưng ông ấy đều đồng ý, lúc ấy ở Úc phủ tiêu dao tự tại biết bao nhiêu. Đích mẫu không dám gây khó dễ với ta, đích tỷ luôn nhường nhịn ta, nếu bọn ta xảy ra cãi cọ, phụ thân sẽ luôn đứng về phía ta, trước kia vô lo vô tư không nghĩ, luôn cho rằng đó là điều hiển nhiều, ai có thể quản phụ thân thích người nào chiều chuộng người nào chứ? Ta cũng không có ý hại người, chỉ muốn sống sung sướng vui vẻ, thế nhưng cũng vì quá ngu, không biết đề phòng nên mới gặp kiếp nạn… Thế nhưng phụ thân thật lòng thương yêu ta… Ta ghét ông ấy không điều tra cái chết của ta, ghét ông ấy gả Lan Cúc cho Chung Dực, ta không muốn tha thứ cho ông ấy, dù sau này dùng thân phận của Minh Yên trở về Úc phủ một lần nữa, ta cũng không muốn lại gần ông ấy, thế nhưng biết ông ấy không khỏe… Ta lại rất khó chịu… Rất khó chịu…”
Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên cuộn người trong lòng mình như con tôm nhỏ, đèn trên bàn chiếu sáng giọt lệ nơi khóe mắt của Minh Yên, dù sao cũng là phụ thân từng yêu thương chiều chuộng nàng, sao có thể nói quên là quên được. Chu Hạo Khiên dịu dàng vỗ về lưng Minh Yên, đối với tình cảm người thân, hắn còn thiếu thốn hơn Minh Yên, lúc bắt đầu hiểu chuyện mẫu thân đã qua đời, lớn lên bên lão Vương gia và lão Vương phi, mặc dù hai người họ rất thương yêu hắn nhưng không giống phụ mẫu, dù thế nào Minh Yên cũng có phụ thân yêu thương nàng, dù mẫu thân của nàng mất sớm, nhưng Minh Yên vẫn còn nhớ tình thân…
“Ta không biết nên nói thế nào, có câu, con muốn dưỡng mà phụ mẫu không thể chờ, nàng bứt rứt như vậy thì thường xuyên về thăm, chuyện cũ đã qua, đừng để trong lòng làm gì, ta không muốn sau này nàng hối hận.” Chính vì bản thân không có nên vô cùng khát vọng, cũng không muốn Minh Yên có bất kỳ tiếc nuối nào, chỉ cần trong lòng mình không hối hận là được.
Minh Yên không đáp lời, cứ im lặng như vậy, không biết đã bao lâu rồi mới yếu đuối như thế, cứ như đã rất lâu, từ khi trở thành Úc Minh Yên, nàng trở nên rất kiên cường, chưa từng cho phép bản thân sợ hãi, không cho phép bản thân yếu mềm, nay mình đã báo được đại thù, còn có trượng phu yêu thương, hài tử đáng yêu, còn gì mà không thỏa lòng nữa?
Thật ra Minh Yên nên thỏa mãn, chỉ là tình thân giấu trong lòng kia không ngừng nhảy lên, nảy mầm, trước kia còn có thể không để ý tới, bởi vì quá căm hận nên không muốn quan tâm đến, bây giờ đã khác rồi, sự quyến luyến kia, khi thấy Úc Duy Chương bị đả kích vì nguyên nhân cái chết của Lan Nhụy thì tình thân lại không thể kiềm chế mà bùng nổ.
Trước mặt Úc Dương, Minh Yên không thể khóc, không thể để lộ ra cảm xúc, không thể để cậu biết nàng là Lan Nhụy, nhưng khi đối mặt với Chu Hạo Khiên thì lo lắng này lập tức biến mất, nàng càng giống hài tử tìm kiếm sự an ủi, và cũng chỉ khi ở bên Chu Hạo Khiên, nàng mới có thể không che giấu buông thả mặt tiêu cực của mình, có thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc đau buồn không thể nhìn thấy.
Hai người đều không nói lời nào, chỉ có đèn hoa thỉnh thoảng phát ra tiếng khe khẽ, trong lòng tràn ngập cảm xúc bi thương, quẩn quanh lòng người, trói chặt lấy ta, khiến ta không thể động đậy, không muốn nói chuyện, không muốn nhúc nhích, thậm chí là hơi nhúc nhích một ngón tay, cứ thế nghe tiếng tim của Chu Hạo Khiên, mãi đến khi thiên hoang địa lão, sông cạn đá mòn.
Bàn tay to lớn của Chu Hạo Khiên dịu dàng vỗ lên lưng Minh Yên, không biết đã vỗ bao lâu, mãi đến khi Minh Yên mê man thiếp đi, lúc này hắn mới nhẹ nhàng ôm nàng trở về giường, đắp kín chăn gấm cho nàng, dùng mu bàn tay lau đi ướt át nơi khóe mắt của nàng, đã rất lâu rồi không thấy nàng khóc, không đau khổ kêu gào nhưng lại như mưa phùn rả rích, tiếng khóc khe khẽ kia khiến Chu Hạo Khiên rất khó chịu, ngồi im bên giường nhìn Minh Yên mà không hề buồn ngủ.
Liên Song vén rèm đi vào, thấy Chu Hạo Khiên nắm tay Minh Yên ghé vào đầu giường ngủ say thì không khỏi sững sờ, dừng bước chân lại, Chu Hạo Khiên là người luyện võ, rất cảnh giác, một tiếng động nhỏ cũng khiến hắn tỉnh táo lại, quay đầu thấy là Liên Song, lúc này mới hạ giọng nói: “Ngươi ra ngoài trước đi, để chủ tử nhà ngươi ngủ thêm một lát, bên lão Vương phi, ngươi qua bẩm một tiếng, tiệc tối sẽ tới vấn an.”
Liên Song vội thưa vâng, Chu Hạo Khiên đứng dậy đi ra bên ngoài, nói: “Bảo với Bạch Hinh hôm nay đi Úc phủ một chuyện, mang theo lễ vật về biếu nhạc phụ đại nhân, cứ nói là tấm lòng của chủ tử các ngươi, đợi chủ tử của các ngươi có thời gian sẽ đích thân tới vấn an lão nhân gia.”
Liên Song lập tức thưa, sau đó hầu hạ Chu Hạo Khiên thay triều phục, dùng điểm tâm, biết hắn đã vào triều thì lúc này mới thở phào, vội vàng đi tìm Bạch Hinh.
Bạch Hinh nghe vậy thì kinh ngạc, nhưng là chuyện chủ tử dặn dò, nàng ấy không hỏi lý do, chỉ gật đầu nói: “Sau khi chủ tử tỉnh, muội nói với người là ta đã tìm được lão nhân từng phục vụ tiên Vương phi lúc còn sống, chủ tử có gì muốn hỏi, đợi ta trở về rồi sẽ bẩm báo kỹ hơn.”
Tiên Vương phi? Liên Song sửng sốt, nhưng vẫn lập tức đáp: “Vâng, khi nào chủ tử tỉnh dậy, muội sẽ lập tức bẩm lại với người, chỉ là phải chuẩn bị lễ vật gì đây?”
“Tiểu Vương gia nói như thế nào? Có dặn dò gì không?” Bạch Hinh thuận miệng hỏi mà người thì lại đi về phía nhà kho.
Liên Song đi theo, nói: “Tiểu Vương gia không nói, chỉ bảo tỷ lấy danh nghĩa của chủ tử đi một chuyến.”
Bạch Hinh sửng sốt, thế mà lại cười một tiếng, nói: “Tỷ hiểu rồi, muội đi với tỷ, giúp tỷ một chút.”
Liên Song nói: “Được, dù sao chủ tử vẫn chưa tỉnh, còn có Tuyết Hủy tỷ tỷ đang trông coi, đi một lát cũng không sao.” Nói rồi theo Bạch Hinh tới nhà kho, vừa đi bên cạnh vừa nói: “Bạch Hinh tỷ tỷ, tiểu Vương đột nhiên dặn dò chuyện này, sao không nghe chủ tử nói muốn về nhỉ?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");