Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bạch Hinh khẽ mỉm cười, sau đó mới nói: “Tiểu Vương gia thương chủ tử đã lâu không về nhà, chúng ta làm nô tỳ nên chuẩn bị chu đáo là được, còn những cái khác không nên nhiều lời, đúng không?”
Liên Song ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Tỷ tỷ nói rất đúng, là muội lỗ mãng rồi.”
“Không phải muội lỗ mãng mà là quá lo cho chủ tử thôi, chúng ta đi nhanh thôi.” Bạch Hinh khẽ cười, dẫn Liên Song tới nhà kho….
Lúc Minh Yên tỉnh lại, thế mà mặt trời đã lên cao giữa bầu trời, nàng vội vàng ngồi dậy gọi: “Bạch Hinh.”
“Chủ tử, người tỉnh rồi, Bạch Hinh ra ngoài rồi.” Giọng của Tuyết Hủy cách rèm vang tới, ngay sau đó rèm được vén lên, vắt lên móc bạch ngọc, lộ ra gương mặt dịu dàng của Tuyết Hủy.
“Ra ngoài? Có nói đi làm gì không?” Minh Yên ngồi dậy hỏi, đi giày rồi chậm rãi đứng lên.
“Nghe nói là việc tiểu Vương gia dặn dò, cụ thể thì nô tỳ không biết, tính thời gian chắc cũng sắp về rồi, chủ tử đừng lo.” Tuyết Hủy hé miệng cười, sau đó hầu hạ Minh Yên rửa mặt.
Nàng chọn một áo gấm màu hồng, váy mã diện xanh nhạt, tóc búi tròn đơn giản, cài duy nhất một cây trâm lưu ly nhiều màu, hạt lưu ly ở đuôi trâm va vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo êm tai.
Mặt thoa một lớp phấn mỏng, môi điểm son đỏ làm Minh Yên càng thêm xinh đẹp, Minh Yên hạ ốc kẻ mày xuống, nhìn hai mày dài mảnh, lúc này mới nở nụ cười mỉm.
Vừa trang điểm xong thì Liên Song vén rèm tới, cười nói: “Chủ tử tỉnh rồi ạ? Nô tỳ đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho người, mời người dùng cơm trước.”
Quả thật Minh Yên có hơi đói bụng, nàng cười nói: “Ngủ đến giờ mới tỉnh, đúng là hơi đói rồi.” Nói đến đây thì dừng lại, nhìn hai người hỏi: “Mấy hài tử sao rồi? Tối hôm qua có ngủ ngon không, có khóc hay quấy không?”
“Người cứ yên tâm, các tiểu chủ tử đều ngoan.”
Vừa nói chuyện thì đã đi tới sảnh, trên bàn bày đủ các món ăn, đều là món Minh Yên thích, Minh Yên cười nhìn Liên Song nói: “Hôm nay lại dụng tâm thế.”
Liên Song khẽ cười một tiếng, nói: “Dạo này người bận rộn mệt mỏi, tiểu Vương gia dặn nô tỳ chú ý tới chuyện ăn uống của người, tuyệt đối không được chủ quan, nô tỳ nào dám lơ là?”
Minh Yên liếc nàng ấy một cái xong rồi mới cúi đầu dùng bữa, từ đầu tới cuối bữa cơm không ai nói một câu, đợi đến khi Minh Yên dùng xong bữa, xúc miệng, lúc này Liên Song mới nói: “Bạch Hinh tỷ tỷ nhờ em nói với người là đã tìm được người của tiên Vương phi rồi ạ.”
Minh Yên sửng sốt, lập tức mừng rỡ, nói: “Thật ư? Đây đúng là một tin tốt.”
Liên Song gật đầu, nói: “Thật ạ, chính miệng Bạch Hinh tỷ tỷ nói, đợi Bạch Hinh tỷ tỷ về, tỷ ấy sẽ đích thân bẩm báo với người.”
Minh Yên gật đầu, nếu quả thật có thể tìm được người từng hậu hạ tiên Vương phi, vậy có thể hỏi ra được chút gì hay không? Vấn đề này thì Minh Yên không thể chắc chắn, đã qua nhiều năm như vậy, chưa tính đến tìm được người có thể biết gì không, mà chỉ riêng chuyện khiến bọn họ mở miệng cũng đã không dễ dàng rồi.
Nghĩ tới đây nàng khẽ nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá in bóng trên mặt đất, gió thổi qua lay động mảnh sáng đầy đất, ánh vàng này khiến Minh Yên không khỏi híp mắt lại. Ánh nắng ấm áp kia cách một lớp cửa sổ, Minh Yên lại như không cảm nhận được nhiệt độ của nó, trong lòng có quá nhiều câu hỏi, quá nhiều mông lung, những điều này cứ như những sợi dây rối, xoắn xuýt vào nhau cắt mãi không đứt, phải gỡ từ từ, phải cần có thời gian, con mồi giảo hoạt sẽ khảo nghiệm sự kiên nhẫn của thợ săn.
******
Phủ Nam Dương Hầu.
Thư Điệp nhìn Thiên viện cũ nát, trong hai mắt sóng sánh nước mắt uất ức. Viện này là viện bỏ hoang trong phủ Nam Dương Hầu, cỏ dại khắp nơi đã cao tới đầu gối người. Bụi bặm phủ kín, sập sệ rách nát, mà nơi này lại chính là chỗ ở mới của Nam Dương Hầu phu nhân cho Lan Phương.
Ngoại trừ Thư Điệp và Thư Đào, tất cả của hồi môn còn lại của Lan Phương đều bị Nam Dương Hầu phu nhân lấy mất, lấy lý do Hầu phủ này không giống xưa, không có nhiều gạo thừa nuôi người rảnh rỗi, Lan Phương tức đến run cả người nhưng lại không dám phản bác. Thư Đào chỉ nói thay nàng ta mấy câu mà bị đánh đòn, bây giờ còn không xuống được giường.
Lan Phương chỉ mang theo một cái rương, hai gói y phục, còn đồ cưới, vải áo, đồ trang sức thì đều bị Nam Dương Hầu phu nhân vơ vét, người ta nói muốn cứu trượng phu của nàng ta ra thì phải dùng tiền, phủ Nam Dương Hầu đã bỏ ra hơn phân nửa số tiền, Lan Phương làm thê tử thì sao có thể khoanh tay đứng nhìn, chỉ với một câu, đồ cưới của Lan Phương lập tức bị lấy đi, Lan Phương lại không thể phản kháng, nếu không đồng ý, tức là vô tình vô nghĩa với trượng phu, người của nhà chồng sao có thể cho phép một nữ nhân như vậy tồn tại? Một tờ hưu thư bỏ thê là có thể đuổi đi. Nhưng nếu đồng ý… Chính là tình cảnh bây giờ của Lan Phương, trong tay không có tiền, cũng chỉ có thể uất ức ở tại Thiên viện này.
Lan Phương nhìn cảnh trong viện, ngay cả chân cũng không bước nổi, ngơ ngác nhìn nơi này, nhất thời quên đi về phía trước. Nam Dương Hầu phu nhân phái hai bà tử tới, đặt cái rương của Lan Phương xuống đất, đến một câu chào cũng không thèm hành lễ cứ thế nghênh ngang rời đi. Thư Điệp giận run người, sắc mặt tái nhợt, muốn mắng mấy câu cho hả giận nhưng lại sợ rước phiền phức tới cho Lan Phương, mà cứ giấu nhẹm trong bụng thì càng uất ức hơn.
Lan Phương thẫn thờ nhìn nơi này, dưới chân như mọc rễ, cả người lảo đảo dựa trên tường, khóe miệng mang theo một nụ cười khổ sở, lẩm bẩm: “Vậy mà lại rơi vào bước đường này…”
“Tiểu thư, người đừng buồn, đợi cô gia về chắc chắn sẽ đón người về, phu nhân vốn không thích người, lúc này nhân cơ hội gây khó dễ cũng không lạ gì, người không thể chết tâm, không có nghị lực thì sau này biết phải làm sao đây?” Thư Điệp vội vàng khuyên nhủ, dù khổ thế nào cũng phải sống.
“Đợi hắn về? Về thì ta có thể đi ra? Chỉ sợ hắn hận ta biến mất luôn trên cõi đời này ấy chứ.” Lan Phương mỉa mai.
Thư Điệp không hiểu, nói: “Sao có thể như vậy? Cô gia vẫn luôn tôn trọng tiểu thư, nhất định sẽ không bỏ mặc người phải chịu khổ.”
“Tôn trọng? Một nữ nhân cần tôn trọng làm cái gì, thành thân lâu như vậy rồi mà ta và hắn vẫn không có gì, nếu trong lòng của hắn có ta thì sao ta lại rơi vào bước đường ngày hôm nay?” Giọng nói của Lan Phương vô cùng chói tai, tại nơi vắng vẻ này lại càng vang vọng.
Thư Điệp muốn khóc, không phải nàng ta không biết, thật ra nàng ta cũng không hiểu tại sao Thế tử gia lại đối xử với tiểu thư nhà mình như vậy, mặc dù ngày thường cô gia luôn tươi cười, nhưng nàng ta lại không nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, luôn cảm thấy tiểu thư nhà mình tủi thân, thế nhưng tiểu thư lại không cho bọn họ nói linh tinh, cứ chịu đựng như vậy, mới đầu có Thập Nhị di nương, Thập Tam di nương tranh sủng, Thế tử gia làm vậy còn hiểu được, nhưng sau khi Thập Nhị di nương và Thập Tam di nương chết, Thế tử gia vẫn không chịu qua đêm. Thật ra trong lòng nàng ta và Thư Đào cũng lo lắng không thôi, nhưng cho đến hôm nay, Thế tử gia vẫn là tất cả hi vọng của tiểu thư nhà mình, sao có thể dễ dàng từ bỏ được.
“Tiểu thư, người tuyệt đối không thể mất lòng tin, người bỏ ra nhiều đồ cưới như vậy, bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ cảm kích, huống chi là Thế tử gia. Mặc dù Thế tử gia chưa từng qua đêm ở phòng của người, nhưng sự tôn trọng này vẫn thể hiện trong lòng ngài ấy có người, dù sao vẫn còn hi vọng, dù sao hai người cũng là phu thê mà, sao có thể tuyệt tình như vậy, sẽ không đâu.” Thư Điệp vội vàng nói, chỉ sợ Lan Phương sẽ đi vào ngõ cụt.
Lan Phương cũng không phản bác, có chút hi vọng cũng tốt, nhìn viện tử lụp xụp rách nát này nói: “Buổi tối phải ngủ, thu dọn đồ đạc trước đã.”
Thư Đào đang dưỡng thương, Lan Phương là thiên kim tiểu thư yếu đuối, chưa từng làm việc nặng, tất cả trách nhiệm đều rơi lên người Thư Điệp, Thư Điệp lập tức gật đầu nói: “Tiểu thư, người đợi tạm đã, nô tỳ dọn qua phòng ở, người có chỗ nghỉ trước.”
Lan Phương gật đầu, Thư Điệp đặt gói đồ lên bàn đá trong viện, cũng kéo cái rương lớn kia tới, để cái rương nằm ngang, đặt đệm tròn màu thu hương lên, đỡ Lan Phương ngồi xuống, xong rồi mới bắt tay dọn dẹp.
Đã lâu không có người ở tiểu viện này, khắp nơi nhuốm màu suy tàn, ngay cả trên cửa kia cũng phủ một lớp bụi dày, Thư Điệp đẩy cửa, bụi bậm lập tức ập tới khiến Thư Điệp ho sắc sụa không thôi, vội vàng xua tay phẩy bụi trước mắt, đợi khi bụi đã lắng xuống thì mới nhấc chân đi vào.
Nhìn căn nhà này chỉ cảm thấy không thở nổi, tay cầm chổi cũng không biết nên dọn từ đâu, Trong phòng có mỗi một cái bàn, hai băng ghế, một cái giường vô cùng cũ nát, rèm thì đã phai hết màu, còn lại chẳng có gì khác.
Còn đồ dùng hàng ngày, ngay cả ấm trà ngọn đèn cũng không có chứ đừng nói làm đệm êm, sập ngồi, lư hương, giá móc,… Nơi này thật sự còn không bằng chỗ ở của người hầu. Thư Điệp cố nén nước mắt, im lặng đi ra ngoài, muốn mượn một chậu đồng để lấy nước, lau dọn trong phòng sạch sẽ, không có đồ vật xa xỉ thì cũng phải sạch sẽ thì mới có thể ở được.
Bên cạnh là viện của một đám bà tử quản sự, nghe mục đích đến của Thư Điệp thì một người trong đó cong môi, khinh khỉnh nói: “Đã tới nước này còn làm bộ làm tịch cái gì, quét rác, trải giường thì có thể ở. Nhưng vẫn coi mình cao sang này nọ mà không nhìn thời thế bây giờ, bây giờ trong Kinh thành có người nào không biết Ngũ tiểu thư của Úc gia tâm địa độc ác, giết hại thứ muội, ngay của phủ Nam Dương Hầu bọn ta cũng mất hết thể diện theo, phu nhân không coi các người là sao chổi đuổi đi đã là tốt bụng lắm rồi, còn đòi hỏi này kia, tưởng vẫn như ngày trước à.”
“Bà nói cái gì vậy? Tiểu thư của ta là Đại phu nhân danh chính ngôn thuận của Hầu phủ, được cưới hỏi đàng hoàng, miệng chó của các ngươi sạch sẽ tí đi!” Thư Điệp không ngờ rằng những người này lại dám hỗn láo như vậy, mặt xanh mét.
“Bốp!” Trên mặt Thư Điệp xuất hiện dấu tay, người đánh là một nha hoàn đứng bên cạnh bà tử mới nói vừa rồi, chỉ nghe thấy nàng ta nói: “Nể mặt mà còn không cần, dám ăn nói với ma ma như vậy, còn không mau dập đầu xin tội!”
Thư Điệp chưa từng chịu chịu nhục như vậy, chỉ cảm thấy mặt nóng rát muốn chết, vành mắt lại rưng rưng, ngửa mặt nhìn tiểu nha hoàn kia, nói: “Hừ, ngươi là cái thá gì, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện, cho dù bây giờ tiểu thư của ta nghèo túng thì cũng không tới phiên loại thấp hèn như ngươi tới giẫm, còn không biết lấy chậu nước ra soi coi nhân phẩm của mình như thế nào, cỡ như ngươi ấy hả?”
Có lẽ tiểu nha hoàn kia không ngờ Thư Điệp còn ương ngạnh không chịu cúi đầu như vậy, mới đầu là sửng sốt, xong sau đó lập tức bình tĩnh lại, nhìn Thư Điệp nói với giọng chua ngoa: “Cưới hỏi đàng hoàng vào thì chẳng nói làm gì, nhưng dùng cách gì vào thì có ai mà không biết, có tiểu thư cô nương nhà nào chưa xuất các mà bị kéo rách xiêm y ở bên ngoài không, Thế tử gia có lòng tốt, không muốn tiểu thư nhà ngươi sống cả đời trong am ni cô nên mới cười về. Đúng là tự coi mình làm mâm thức ăn, từ khi tiểu thư nhà người qua cửa, nghe nói Thế tử gia chưa từng qua đêm lại, đúng không?”
Mặt Thư Điệp trắng bệch, từng câu từng chữ như dao cùn cắt thịt khiến không ai có thể chịu đựng được, trái tim đau đớn, Thư Điệp nổi cơn tam bành, lập tức đạp tiểu nha hoàn kia ngã nhào xuống đất, trong miệng còn mắng chửi: “Thứ đê tiện không biết trời cao đất rộng, không có cửa cho ngươi nói đâu, chuyện của chủ tử có thể để miệng của nô tài các ngươi nói à? Tiểu thư của bọn ta băng thanh ngọc khiết, không phải người mà lũ phàm tục các người có thể vũ nhục. Tiểu thư của bọn ta vì để cứu Thế tử gia mà đưa hết đồ cưới, tấm lòng bực này, các ngươi không biết cảm ơn mà còn ở đây nói hươu nói vượn, còn có lương tâm không?”
Nhìn sắc mặt Thứ Điệp tái xanh, cả người run rẩy, lại nhìn tiểu nha hoàn bị đạp nằm dưới đất kia, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ khó chịu thì bà tử cũng biến sắc, đạp một cái lại, bà tử làm việc nặng lâu năm rất khỏe, một cái đạp này mạnh hơn cái Thư Điệp đạp tiểu nha hoàn kia nhiều.
Thư Điệp chỉ cảm thấy bụng dạ quằn quại, môi hôi lạnh chảy dọc từ trán xuống tay ôm chặt lấy bụng co quắp, đau đớn rên rỉ, nhưng đôi mắt nhìn bà tử kia lại như lưỡi dao, vẫn cắn răng nói: “Chủ tử chính là chủ tử, nô tài chính là nô tài, dù ngươi có xoay chuyển trời đất thì ngươi vẫn là một nô tài thấp kém, dù có đánh chết ta, ngươi cũng chỉ là một cẩu nô tài!”
Bà tử không ngờ Thư Điệp lại quật cười tới vậy, trong lòng cũng có hơi bội phục, nhưng bà ta là người mang nhiệm vụ trong người, lúc này cũng không lo được nhiều, tiến lên một bước nhìn Thư Điệp, cười khinh nói: “Lương tâm? Ta làm nô tài tất nhiên biết lương tâm, nhưng lương tâm của bọn ta chỉ dành để hiếu kính chủ tử của bọn ta, muốn người không biết trừ khi mình đừng làm, Thư Điệp ngươi cũng đừng mạnh miệng, cái loại nấu miến với nước lã như ngươi, ta cũng gặp rồi, còn lạ lùng gì nữa? Ngươi tưởng chủ tử của các ngươi là người không nhiễm bụi trần à? Chuyện làm ở nhà ngoại đã lan truyền khắp Kinh thành rồi, còn ở Hầu phủ bọn ta… Nghe nói Thập Nhị di nương và Thập Tam di nương bị người ta gài bẫy, tuy một bà tử già như ta đây không phải quan lão gia ngồi trên công đường xử án nhưng vẫn biết trong chuyện này có chỗ khác thường, đừng coi người khác đều là đồ ngu.”
Không ngờ chuyện của Thập Nhị di nương và Thập Tam di nương lại được nói ra từ trong miệng bà tử này, trong lòng Thư Điệp thầm kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn không để lộ, nói: “Cái chết của Thập Nhị di nương và Thập Tam di nương là do phu nhân đích thân ban trượng đánh chết, đã phạm lỗi lầm gì, mọi người đều tận mắt nhìn thấy, ngươi còn ở đây nói vớ vẩn, cũng không sợ đau lưỡi, người biết thì nói ngươi ăn nói linh tinh, người không biết lại tưởng ngươi có gì bất mãn với phu nhân, ở đây mà lải nhải lắm lời!”
Nhìn thấy tới lúc này rồi mà Thư Điệp còn gồng mình hù dọa, bà tử kia cười lớn một tiếng, nói: “Ngươi tưởng ta là trẻ con ba tuổi, nói vớ vẩn hai câu là có thể hù dọa được ta à? Ngươi cũng không nghĩ đi, chuyện bây giờ thế nào hả, uổng cho ngươi còn là một đại nha hoàn, ngu thế là cùng!”
Bà tử kia nói xong lại đá Thư Điệp một cái, xong rồi mới nghêng ngang dẫn người rời đi.
Thư Điệp nhìn bọn họ đi xa, mình vốn chỉ muốn mượn cái chậu đồng, không ngờ lại gặp phải chuyện này, nhất thời uất ức vô cùng, xung quanh không có người, nước mắt tuôn rơi như mưa lớn, từ khi nàng ta đi theo Lan Phương tới giờ chưa từng chịu tủi nhục như vậy, trước kia có ai nhìn thấy bọn họ mà không cung khính, lúc ở Úc phủ, tiểu thư của bọn họ là đích nữ, dù có là lúc Lục tiểu thư còn sống cũng không ai dám khinh thường bọn nàng, sau này vào Hầu phủ, mặc dù Thế tử gia và tiểu thư của bọn họ chưa thành phu thê thật sự nhưng vẫn không thiểu thể diện, cung kính.
Mặc dù Nam Dương Hầu phu nhân gây khó dễ đủ đường, nhưng vẫn có Thế tử gia ngoài sáng trong tối bảo vệ không phải chịu nhiều khó khăn, chỉ là không ngờ hôm nay lại rơi xuống tình cảnh này, quả nhiên hổ xuống đồng bằng bị chó khinh…
Thư Điệp lảo đảo đứng dậy, phủi bùn đất trên y phục, lau nước mắt trên mặt, không thể để tiểu thư nhà mình biết chuyện này, không thì không biết sẽ đau lòng tới mức độ nào. Thư Điệp nhìn xung quanh, trông thấy trên bệ đá ở xa có một cái chậu gỗ vỡ, đành phải lê bước đi tới, chịu đựng cơn đau ở bụng múc nước trong giếng đổ vào chậu gỗ, xong rồi mới trở về viện.
Lan Phương nhìn Thư Điệp hỏi: “Mượn cái chậu mà cũng mất nhiều thời gian vậy…” Giọng nói lập tức ngừng lại, thấy mắt Thư Điệp sưng đỏ bèn đi tới đón lấy chậu gỗ, khẽ hỏi: “Có người bắt nạt em à?”
Thư Điệp vội lắc đầu, nói: “Không sao ạ, gió thổi không mở được mắt thôi, viện bên cạnh không có ai, nô tỳ mất một lúc mới tìm được cái chậu gỗ này, để tiểu thư đợi lâu, nô tỳ lập tức đi lau dọn phòng, người đợi một lát.”
Thư Điệp bưng chậu vội vàng đi, Lan Phương nhìn bóng lưng của Thư Điệp mà môi mím chặt lại, thật ra nàng ta biết chắc chắn Thư Điệp đã bị bắt nạt, chỉ là không nói ra khiến mình buồn thôi.
Lan Phương ngửa đầu nhìn trời, bốn phương trời của viện này đã không còn khoáng đạt như xưa, mà chỉ cảm thấy bị đè nén làm người ta muốn nổi điên, Lan Phương không cần nghĩ nhiều cũng biết, Thư Điệp chịu khổ đều do người kia ban cho mình, nhưng nàng ta sẽ không cứ thế mà nhận thua được, lấy đồ cưới của mình, phân tán của hồi môn của mình, chẳng lẽ có thể bẻ gãy được cánh của mình, khiến mình bị vây chết ở đây? Úc Lan Phương này không phải người dễ bị lừa gạt như vậy đâu. Muốn chơi chết nàng rồi sống sung sướng à, nếu đã phải xuống Địa Ngục thì cùng xuống, trên đường đi tới Hoàng Tuyền sao có thể thiếu bà bà của nàng bầu bạn được chứ? Vậy mới là bà bà tức phụ tình thâm, có lẽ bao nhiều năm sau sẽ trở thành một giai thoại để đời ấy chứ.
******
Chung phủ của ngày trước hưng thịnh mà nay lại tiêu điều, Túc Thân Vương rớt đài thì cũng kéo theo Chung phủ rớt đài. Chung Lương chịu đả kích đã nằm trên giường không dậy nổi, ngày nào Chung Dực cũng tận tâm tận hiếu phụng dưỡng bên giường, mấy ngày này gầy đi không ít.
Nghe tiếng ho khan nặng nề truyền đến, Chung Dực lập tức đứng dậy đi vào, nhìn thấy Chung Lương ngồi dậy thì vội vàng đi tới đỡ ông ta, lấy gối dựa phía sau cho ông ta, xong rồi mới nói: “Phụ thân, người phải nằm nghỉ ngơi, lang trung nói bệnh tim cần phải nghỉ ngơi thật tốt, tuyệt đối không thể chủ quan.”
Mặc dù Chung Lương mang bệnh, gầy đi không ít nhưng đôi mắt vẫn sắc bén lạnh lẽo như trước.
“Mẫu thân của con và U tỷ nhi vẫn ổn chứ?” Chung Lương hắng giọng một cái, hỏi.
“Ổn cả, phụ thân cứ yên tâm, mọi người đều đang sống tốt ở trang viện của chúng ta.” Chung Dực lập tức đáp.
Chung Lương gật đầu, thở dài một hơi, nói: “Anh hùng rơi vào cảnh khốn cùng là điều thê lương nhất, Chung Lương ta một đời xuôi gió thuận nước, không ngờ tới lúc này lại liên lụy mọi người.”
“Người đừng nói như vậy, Hoàng thượng không muốn mạng của Túc Thân Vương, vậy cũng tức là còn cho Chung Phi nương nương và Túc Thân Vương thể diện, Chung phủ cũng sẽ không bị tai họa ngập đầu, ngày hôm nay tuy có gian khổ, nhưng chỉ cần còn sống đã là chuyện đáng mừng rồi, không phải sao?” Chung Dực vừa cười vừa nói, trên khuôn mặt tuấn tú kia đã không còn nhìn thấy tình cảm ngày xưa, bây giờ chỉ còn lại sự bình lặng như nước.
“Con có trách ta không?” Chung Lương nhìn nhi tử mà mình đặt rất nhiều kỳ vọng, hỏi.
“Bây giờ nói chuyện này để làm gì, đã qua cả rồi, sau khi sức khỏe của phụ thân tốt lên thì chúng ta sẽ đi tìm mẫu thân, tìm U tỷ nhi, sau này cả nhà cùng sống vui vẻ hạnh phúc không phải rất tốt sao? Mặc dù không có vinh hoa phú quý, tiền đồ gấm vóc, nhưng cả nhà có thể đoàn tụ cũng là chuyện vui.” Chung Dực né tránh câu hỏi, nói sang chuyện khác.
Chung Lương thở than, nắm chặt lấy tay nhi tử, thở dài một hơi: “Con có cái nhìn thấu đáo, suy nghĩ sâu xa, nếu không phải vì tên Tống Thanh Bình ngu xuẩn kia, người đứng trên đỉnh Vân Đoan chính là Túc Thân Vương, người hô phong hoán vũ chính là Chung gia ta, chứ không đến lượt Chu Hạo Khiên vẻ vang, trước đây con nói đúng, quả thật không thể khinh thường Chu Hạo Khiên, chỉ tiếc ngày xưa ta quá tự phụ xem nhẹ hắn, bây giờ hối hận có ích gì.”
Chung Dực lắc đầu, khuyên nhủ: “Phụ thân, sao người phải chấp nhất chuyện này như vậy. Thiên hạ của hôm nay đã được định, sớm hay muộn An Thân Vương đều sẽ ngồi lên bảo tọa, thiên hạ này và chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ gì, người vẫn nên yên tâm dưỡng bệnh đi. An Thân Vương nhân hậu chính trực, lại biết nghe lòng dân, tương lại nhất định là một minh quân, đây là phúc của muôn dân bách tính, chúng ta không cần nghĩ nhiều nữa, yên tâm sống cuộc sống của mình thôi. Thiên hạ rộng lớn, vô số danh lam thắng cảnh, chèo thuyền du ngoạn trên hồ, băng núi vượt rừng, cảm nhận hơi thở của đất trời chẳng phải tốt đẹp lắm sao?”
Chung Lương nghe Chung Dực nói như vậy, nếu là trước kia chắc chắn sẽ mắng chửi không ngớt, lớn tiếng mắng một câu không có tiền đồ, nhưng hôm nay đã không còn sức lực ấy, nhưng bảo ông cứ buông tay như vậy thì ông cũng không cam lòng, Chung Lương nhắm mắt lại, mãi lâu sau mới nói: “Đây là nhà của chúng ta, con đi đón mẫu thân của con, thê tử và U tỷ nhi về lại đi.”
Chung Dực kinh hãi, nói: “Phụ thân, không thể!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");