Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi sáng ở Vô Vi Cư luôn tràn ngập ấm áp, Minh Yên và Chu Hạo Khiên cùng ngồi trước bàn dùng bữa sáng, hai phu thê thường không thích có người khác ở bên hầu hạ lúc dùng bữa, dần dà tất cả mọi người cũng thành quen mà tránh đi.
“Ta không có ý kiến gì về chuyện nàng bắt đầu quản gia, nhưng nhớ tuyệt đối phải cẩn thận.” Chu Hạo Khiên nghe xong thì dặn dò Minh Yên.
“Điều này là đương nhiên, chàng cứ yên tâm. Trước mắt ba người cùng nhau quản gia, ta chỉ tiếp nhận công việc từ tổ mẫu mà thôi, tình hình trước mắt ở thế chân vạc, mặc dù ta còn trẻ phải chịu thua thiệt từ bề trên nhưng muốn ta ngậm bồ hòn làm ngọt thì chưa chắc bọn họ đã có bản lĩnh ấy, chàng còn lo lắng điều gì?” Minh Yên cười trấn an: “Hơn nữa, sớm muộn gì cũng phải tiếp quản những chuyện này, chúng ta đã không quản lý các khoản chi tiêu của vương phủ trong suốt những năm qua, nhưng mới chỉ trong một năm này mà bạc đã thất thoát như nước chảy, nhìn nguồn thu thiếu hụt cũng biết chắc chắn trong này có chuyện khuất tất. Cơ nghiệp của cái nhà này sẽ là của chàng, của Nghiên Nhi, ta rất muốn sống yên ổn nhưng cũng không thể để bọn họ đào rỗng căn cơ của tổ tiên.”
Sắc mặt của Chu Hạo Khiên đanh lại, ngẩng đầu nhìn Minh Yên, nói: “Có phải nàng nghe thấy gì rồi không? Mặc dù Đại ca quản lý công việc nhưng vẫn chưa tới mức có gan lớn như vậy, hơn nữa còn có cửa ải của lão nhân nữa mà.”
Minh Yên cụp mắt, nữ nhân quản gia luôn có rất nhiều biện pháp cho bản thân mình, nam nhân không bao giờ nghĩ ra. Kim chỉ, son phấn bột nước chỉ là khoản chi tiêu nho nhỏ, nhưng ngày nào cũng rau quả lương thực, thăm viếng quan hệ, y phục bốn mùa, phần chia cho các viện, đồ trang sức, những điều này mới là mặt tối bên trong. Hơn nữa lại là Đại thiếu gia quản lý công việc ở ngoại viện thì trong này càng có nhiều cách, khi nam nhân chỉ quan tâm vào chuyện triều chính thì thường sẽ lơ là những việc vụn vặt này.
Minh Yên cũng không muốn nhắc những việc vụn vặt này với Chu Hạo Khiên, chỉ cười nói: “Chàng cứ yên tâm, khi nào mà ta có chuyện không giải quyết được thì sẽ làm phiền tới chàng, yên tâm đi, hôm nay là ngày đầu tiên nên cũng không có việc gì, chẳng qua là để hai người họ biết ta bắt đầu tiếp quản công việc của lão Vương phi, chỉ cần mọi người sống hòa thuận thì sẽ không có chuyện gì to tát, chẳng phải cứ an phận thủ thường là sẽ ổn sao?”
Minh Yên trấn an Chu Hạo Khiên, không muốn để hắn ho lắng.
Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên, trong đôi mắt lấp lánh từng tia giảo hoạt, nói: “Được, nàng cứ thế mà làm, ta phải vào triều rồi, mấy ngày nay sức khỏe của Hoàng thượng lại không tốt, rất nhiều chuyện phải chuẩn bị trước.” Nói tới đây thì dừng lại, ngước mắt nhìn Minh Yên, nói: “Người được chọn cho vị trí trữ quân đã định, đợi thêm mấy ngày nữa sẽ tuyên chiếu thôi.”
Nhìn bộ dạng thư thái đắc ý của Chu Hạo Khiên, trong lòng Minh Yên đã hiểu hiểu, nhìn Chu Hạo Khiên mà cười nói: “Chàng đi đi.”
Sau khi Chu Hạo Khiên đi rồi Minh Yên rơi vào trầm tư, xem ra vị trí Thái tử đã định, nhưng càng như thế… E rằng sẽ càng sốt ruột, Minh Yên nghĩ tới đây thì khóe miệng cong lên, xem ra trò hay sắp diễn ra liên tục rồi, chỉ là chó cùng rứt giậu, bản thân càng phải cẩn thận hơn nữa.
Minh Yên gọi người vào thay xiêm y trang điểm, cố ý chọn áo khoác gấm đỏ mận thêu nhành hoa, ở ống tay, cổ áo, mép dưới đều may viền gấm rộng cỡ hai ngón tay, viền gấm được thêu thành từng lớp hoa tinh tế tỉ mỉ, nhìn như cảnh ngày xuân tươi đẹp.
Mặc tương váy hai mươi bốn bức màu đỏ tươi, mỗi bức là một màu sắc khác biệt, trên làn váy được dệt kim hoa văn mây cuốn biển nước, tầng tầng lớp lớp, sóng sau xô sóng trước, vô cùng hùng vĩ, tăng thêm phong thái khoáng đạt mạnh mẽ cho tương váy.
Tóc dài được búi kiểu toàn vân kế, búi tóc kiểu này vô cùng đẹp mắt, vấn thành từng đám mây rồi chồng lên, mỗi tầng đều có trâm cài trang trí khác biệt, nhìn thoáng qua cứ như mây bay trên trời, phiêu đãng phóng khoáng mà lại xen lẫn quyến rũ xinh đẹp.
Mọi người sửng sốt không thôi, cười rộ lên: “Lâu rồi chưa thấy người ăn vận cầu kỳ như vậy, bộ xiêm y này của chủ tử quả không tầm thương, trước khí thế này thì ai dám khinh thường?”
Mọi người cười ha ha một tiếng, Minh Yên nói: “Đừng quan tâm người ta khinh thường cái gì, chủ yếu là bây giờ chúng ta phải có uy thế của mình, không vì bản thân mình thì cũng phải vì thể diện của tiểu Vương gia, vì bọn trẻ, cần nâng cao thì phải nâng cao.”
Mọi người gật đầu, lúc này Minh Yên mới dẫn đầu đoàn người đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Bây giờ mọi người đều có nhiệm vụ, Bạch Hinh đi theo ta là được rồi, còn lại đi làm việc đi, không gì quan trọng hơn quản lý nhà cửa.”
Mọi người thưa vâng, Bạch Hinh đi theo Minh Yên ra ngoài.
Chủ tớ hai người chậm rãi đi về phía trước, nơi nghị sự ở sảnh Phương Thảo của hậu viện, Minh Yên đi từ Vô Vi Cư đến thì rất gần, nắng sớm chiếu tia sáng vàng xuống nền đất, trên nhành hoa, trên mái hiên, ngước mắt nhìn lên, nơi nào cũng sáng chói hào quang, hòa cùng không khí xe lạnh của buổi sớm mai làm cho toàn thân thư thái, mỗi lỗ chân lông đều được thả lỏng.
“Chủ tử, chúng ta đi thẳng tới sảnh Phương Thảo à?” Bạch Hinh nhìn bóng lưng của Minh Yên dò hỏi.
“Tỷ nói xem?” Minh Yên không trả lời mà còn hỏi ngược lại, nụ cười trên mặt nhàn nhạt, hòa trong ánh mắt trời giống như một tinh linh.
“Sáng sớm hôm nay nô tỳ đã phái người đi dò hỏi, hôm nay Tần Trắc phi và Mục Trắc phi đều sẽ tới thỉnh an lão Vương phi.”
Minh Yên mỉm cười, nói: “Vậy thì đi thôi.”
Thật ra ngay từ đầu Minh Yên đã định sẽ tới chỗ của lão Vương phi trước, bất kể chuyện này có thế nào thì cũng muốn để lão Vương phi biết trước, chỉ là không ngờ hôm nay của Tần Trắc phi và Mục Trắc phi đều tới thỉnh an. Từ sau khi trở về, sức khỏe của lão Vương phi ngày một yếu đi, đã không còn yêu cầu mọi người đến thỉnh an mỗi này, chỉ cho bọn họ cách mấy ngày tới một lần, lần này đúng là vừa hay, tất cả mọi người đều tới cùng một ngày, cũng không biết chỉ là trùng hợp hay cố ý…
Quả thật, hôm nay viện Thúy Ninh rất đông vui, không chỉ hai người Tần Mục tới mà phu thê Chu Hạo Nam, phu thê Chu Hạo Thần cũng có mặt, thậm chí ngay cả Chu Linh Tú và Chu Linh Ngọc cũng ở đây, xem ra mình chọn ngày quá chuẩn, tất cả mọi người đều có mặt đông đủ.
Trời trong xanh như ngọc, thỉnh thoảng có đám mây trắng bồng bềnh bay qua, chim chóc dậy sớm lướt qua tầng không, tất cả đều vô cùng yên bình, khiến người ta cứ muốn đắm chìm mãi như vậy thôi.
Vào nhà trước, Minh Yên lại ngẩng đầu nhìn khoảng trời kia lần nữa, trong mắt lộ ra sự quyến luyến vô hạn. Một bước chân vào này sẽ là một lần nữa dấn thân vào trong bùn lầy, đợi đến khi có thể vui vẻ ngắm nhìn trời cao lần nữa không biết là bao lâu. Nàng khẽ cười một tiếng, mặt mày tươi tắn, ngày ấy chắc chắn sẽ không xa, đến lúc đó tất cả những thứ dơ bẩn trong vương phủ này sẽ được thanh tẩy sạch sẽ, và mình nhất định phải, nhất định phải là người đứng vững cuối cùng.
Bạch Hinh vén rèm, Minh Yên cất bước đi vào, vừa vào cửa đã cười nói: “Ta bảo mới sáng sớm hôm nay chim Hỉ Tước đã hót vang đầu cành, hóa ra là tất cả mọi người đều tới thỉnh an tổ mẫu.”
Lão Vương phi thấy Minh Yên đến thì hai mắt tỏa sáng, cười nói: “Sao không đưa hài tử đến? Hôm nay không gặp nhớ lắm đấy. Nghe nói Nghiên ca nhi giở trò xấu lừa Nhị nha đầu hả?”
Minh Yên không ngờ ngay cả lão Vương phi cũng biết việc này, bèn cười nói: “Không phải, ngày thường nhìn thì có vẻ im ỉm không lên tướng, không ngờ trong lòng đã tính trước cả. Ngày thường trông Nhị nha đầu lém lỉnh thông minh, lần này thì lại bị lừa một vố, ấu tử vô tri vậy mới dễ thương nhất.”
Lão Vương phi nói: “Nhị nha đầu cũng nên biết núi cao còn có núi cao hơn, ngày thường mọi người đều nhường con bé nên lúc mẫu chốt con bé mới khinh địch bị mắc lừa, sau này sẽ cẩn thận hơn.”
“Nhi tức cũng có nghe nói, không ngờ tiểu Thế tử lại thông minh lanh lợi đến vậy, về sau vương phủ này ở trong tay tiểu Thế tử tất sẽ phồn vinh hưng thịnh.” Tần Trắc phi nhìn lão Vương phi cười nói, nụ cười kia mang theo sự chân thành tha thiết, nếu không phải Minh Yên đã biết trước con người của bà ta thì e rằng lúc này cũng bị sự chân thành của bà ta lừa gạt.
“Điều quan trọng nhất với thế gia huân quý không quả dệt hoa trên gấm mà là giữ gìn cái vốn có, Nghiên ca nhi thông minh, ta nhìn không sai đâu.” Cách hai thế hệ, lão Vương phi càng yêu quý tôn tử này, thậm chí còn yêu quý hơn cả Chu Hạo Khiên, những thứ lặt vặt cho Nghiên ca nhi có thứ nào không phải là của quý mà người khác ước ao đâu, hôm qua cho một búp lá sen bằng phỉ thúy, phỉ thúy thượng hạng xanh biếc điêu khắc thành búp lá sen đựng rượu, bên trên búp lá sen còn được điêu khắc thêm giọt nước, lấp lánh trong veo, đặt dưới trời nắng nhìn mà cũng khiến cả người tươi mát dễ chịu theo.
“Hài tử nhà mình nhìn thế nào cũng giỏi hơn người khác, ngài đấy, cũng không thể chiều thằng bé quá.” Minh Yên tự nhiên ngồi bên cạnh lão Vương phi vừa cười vừa nói, thái độ thân mật, mặt mũi tràn ngập vui tươi ấm áp.
Hai tổ tôn tươi cười ấm áp, nói chuyện rôm rả, câu chuyện lại xoay quanh Vương Thế tử khiến người khác nhất thời không tiện ngắt lời, sau khi Minh Yên ngồi vững lại, Mục Trắc phi mới mở miệng nói: “Vừa hay con đến, không đến thì ta cũng sẽ phái người đi gọi con, đang có chuyện quan trọng cần bàn đây.”
“Trắc mẫu phi cứ nói, nếu Minh Yên có thể làm được thì sẽ cố gắng hết sức.” Đã là lời khác sáo thì ai cũng biết nói, Minh Yên đáp.
Mục Trắc phi liếc nhìn Minh Yên, càng cảm thấy Minh Yên của hôm nay khác ngày xưa, rõ ràng khi nãy bà ta thấy được sự kinh ngạc hiện lên trong mắt Tần Trắc phi, đúng vậy, liếc nhìn qua thì thấy Minh Yên của hôm nay không khác xưa là mấy, chỉ là ăn vận cầu kỳ hơn chút, nhưng thứ khiến người ta không thể xem nhẹ lại chính khí thế khác lạ của Minh Yên, thái độ lời ăn tiếng nói không còn cẩn thận từng li từng tí, không theo đúng khuôn phép như xưa, và càng có phong thái của chủ nhân hơn!
Thật ra cũng đúng, nhi tử của Minh Yên được phong Vương thế tử, không phải tương lai vương phủ này cũng là của bọn họ sao?
“Cũng không phải vấn đề gì, chỉ là liên quan tới hôn sự của Linh Ngọc, ban đầu định năm ngoái sẽ thành thân, ai ngờ lại gặp phải chuyện Túc Thân Vương đảo chính, thành ra bị trì hoãn. Nay Linh Ngọc đã là nữ hài tử mười sáu không thể trì hoãn được nữa, hôm qua Hứa phu nhân mời người mai mối tới cửa, Hứa phủ hi vọng mau chóng quyết định thời gian, trong năm nay có thể cử hành hôn sự.” Mục Trắc phi vừa cười vừa nói, nhướng mày nhìn Tần Trắc phi.
Tần Trắc phi không nói lời nào nhưng sắc mặt khẽ biến, Minh Yên tinh ý nhìn một cái là đã chắc chắn trong này có điều khác thường. Thật ra cũng không khó đoán, mặc dù hai người Tần Mục đều là Trắc phi nhưng vị trí thứ bậc lại khác nhau, suy cho cùng Tần Trắc phi cũng không được Vũ Ninh Vương sủng ái bằng Mục Trắc phi, chắc là người mai mối kia không rõ tình hình minh tranh ám đầu trong vương phủ, tìm thẳng tới Mục Trắc phi mà không nói gì với Tần Trắc phi, lúc này Tần Trắc phi không nói lời nào không hẳn chỉ vì tức giận mà cũng là thật sự không biết rõ đầu đuôi tình hình thế nào.
Minh Yên thầm cười trong lòng, người nhà thì tranh đấu ghê gớm nhưng người khác cũng chỉ biết sơ sơ, trong mắt người ngoài, người tôn quý nhất vẫn luôn là Mục Trắc phi chứ không phải Tần Trắc phi.
Minh Yên nghĩ tới đây bèn tiếp lời cười nói: “Mục Trắc mẫu phi nói rất đúng, thứ quý giá nhất với nữ hài tử chính là tuổi trẻ tươi đẹp, nếu không phải năm ngoái loạn lạc, Linh Ngọc muội muội đã xuất giá từ lâu. Hứa phủ tới cũng thức thời, tự tìm tới cửa trước, tiểu thư của vương phủ chúng ta đâu thể gả thấp được đúng không?”
Linh Ngọc nghe vậy thì rất cảm kích nhìn Minh Yên, năm ngoái loạn lạc, tuy nói nàng ấy và Chu Linh Tú được Mục Trắc phi bảo vệ nhưng dù sao xuất đầu lộ mặt cũng không phải là chuyện tiểu thư khuê các nên làm. Thật sự nàng ấy rất sợ vì chuyện ấy mà Hứa gia từ hôn, đã lo lắng rất nhiều.
Minh Yên cảm nhận được ánh nhìn của Linh Ngọc, hai người cười với nhau, Minh Yên cũng thấy lão Vương phi hứng thú với chuyện này, bèn nói: “Tổ mẫu, người thấy sao ạ?”
“Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, đây là lẽ thường tình, đến tuổi thì cũng nên gả. Nhưng tiểu thư của vương phủ chúng ta cao quý, không thể dễ dàng đồng ý làm mất giá được.” Lão Vương phi nhìn Mục Trắc phi mà nói.
Từ xưa đến nay đều là bà mối tới cửa ba lần mới thể hiện được sự coi trọng của đằng trai với mối hôn sự, cũng để cho mọi người biết đằng gái không dễ dàng đồng ý, phải khó xử một chút, trong lòng hai nhà đều hiểu, đây cũng là tập tục từ xưa cũ.
“Tất nhiên rồi ạ, tuy nhi tức luôn lỗ mãng nhưng với hôn sự của nhi nữ thì vẫn cực kỳ cẩn thận, hôm qua người mai mối tới, con đã nói ẩn ý, hai ngày nữa sẽ lại tới. Nhưng dù sao Linh Ngọc của chính ta cũng sẽ gả, cũng nên dần dà chuẩn bị đi là vừa, tránh cho đến lúc đó lại cuống cuồng tay chân thì không ra thể thống gì.” Mục Trắc phi nhìn lão Vương phi, cẩn thận nói.
Lão Vương phi nhìn thoáng qua Mục Trắc phi, thật sự có hơi bất ngờ, không nghĩ Mục Trắc phi lại nói như vậy, trên mặt mang theo ý cười nồng đậm, nói: “Nhu Gia lớn thật rồi, tuy bây giờ làm việc chưa được thập toàn thập mỹ nhưng cũng được tám phần ổn thỏa rồi.”
“Xem người nói kia, con từng này tuổi rồi mà còn chưa lớn thì chỉ còn nước đập đầu đi chết thôi, không thì mất mặt quá đi.” Mục Trắc phi cầm khăn che miệng cười, lấy bản thân ra mua vui khiến mọi người cười ha ha không ngớt, Minh Yên nhìn mà thở than, Mục Trắc phi thay đổi thật rồi, bây giờ cũng đã biết dùng điểm mạnh của mình tấn công điểm yếu của đối phương.
Nhưng Minh Yên vẫn cảm thấy Mục Trắc phi còn có lời khác, chuyện Linh Ngọc xuất giả chỉ là một mồi lửa mà thôi. Quả nhiên, lúc này Mục Trắc phi lại nói tiếp: “Còn có một chuyện khó xử xin mẫu phi quyết định ạ, nhi tức thật sự không biết phải làm sao nữa.”
Lão Vương phi nói: “Con nói nghe xem, còn có chuyện gì mà ngay cả con cũng cảm thấy khó xử?”
Lúc này Mục Trắc phi mới thở dài, nói: “Vốn dĩ không có gì khó xử, chỉ là mẫu phi cũng biết lúc Túc Thân Vương nổi loạn từng có giặc cướp xông vào vương phủ, rất nhiều thứ đã bị cướp đi. Đồ cưới của Linh Ngọc vốn được cất trong kho, nhưng bây giờ…”
Minh Yên vỡ lẽ, nhất định là đồ cưới của Linh Ngọc đã bị lấy mất, dẫn đến bây giờ xuất giá không có đồ cưới. Con cháu trong vương phủ thành thân đều có quy định, nay đồ cưới của Linh Ngọc bị mất, tuy nói Túc Thân Vương đảo chính là sự cố ngoài ý muốn nhưng nếu bổ xung thêm một phần thì chẳng khác nào cho Linh Ngọc hai phần, vậy khi Linh Tú xuất giá nên làm sao đây? Cho một phần hay hai phần đây?
Quả thật việc này rất khó xử, còn có một vấn đề quan trọng trong đó, chính là tài sản trong vương phủ e rằng cũng đã bị cướp không còn nhiều, nếu lại thất thoát sẽ phải giật gấu vá vai.
“Ý của Mục muội muội là lại bù cho Linh Ngọc một lần nữa?” Đúng lúc này Tần Trắc phi quay đầu nhìn Mục Trắc phi, nói.
Mục Trắc phi gật đầu, nói: “Chẳng lẽ Tần tỷ tỷ muốn Linh Ngọc xuất giá với hai bàn tay trắng? Thế thì thể diện của vương phủ biết để đi đâu?”
“Mục muội muội chỉ lo thể diện của vương phủ nhưng muội có nghĩ đến bây giờ vương phủ cũng không còn nhiều tiền, trải qua một kiếp nạn không chỉ đồ cưới của Linh Ngọc mà rất nhiều thứ trong vương phủ cũng bị mất sạch. Nếu bây giờ làm theo lời của Mục muội muội lại bỏ ra một phần nữa thì sau này Linh Tú xuất giá nên làm sao? Ta không có ý kiến gì với chuyện tiền cho Linh Ngọc, cả đời nữ hài tử chỉ có một lần như vậy tất nhiên phải nở mày nở mặt, nhưng nếu bù cho Linh Ngọc thì sẽ thiệt thòi cho Linh Tú, không phải sao?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");