Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai mắt Minh Yên sa sầm, quả nhiên Tần Trắc phi phản ứng rất nhanh, chỉ mới đó đã biết lợi dụng tình thương yêu của Mục Trắc phi với Linh Tú để ép Mục Trắc phi nhượng bộ. Nếu Mục Trắc phi đồng ý thì sẽ không xuất ra tiền chung, vậy tất nhiên sẽ mang tiếng cay nghiệt với thứ nữ, nhưng nếu cứ cố làm theo ý mình thì sau này Linh Tú xuất giá, Tần Trắc phi sẽ lôi chuyện hôm nay ra để kéo chân Mục Trắc phi, chắc chắn đồ cưới của Linh Tú sẽ bớt đi rất nhiều, chỉ đơn giản mấy câu đã thành kế một mũi tên trúng hai đích, Minh Yên không thể không bội phục trước phản ứng nhanh nhạy của Tần Trắc phi.
Mục Trắc phi nhíu mày, có lẽ là không ngờ Tần Trắc phi lại lôi Linh Tú ra nói, dù sao Linh Tú cũng là nữ nhi thân sinh của Mục Trắc phi, thân làm nương tất nhiên cũng hi vọng đồ cưới của nữ nhi mình nhiều chút, một chiêu này của Tần Trắc phi đủ ác, đâm thẳng cây kéo vào lòng Mục Trắc phi.
Minh Yên nhìn quanh lại nhìn thấy được sắc mặt tái nhợt của Linh Ngọc, nàng ấy ngồi đó mà như lục bình cuốn theo gió thổi, khiến người ta nhìn cảm thấy đáng thương vô cùng. Minh Yên có hơi tức giận, Linh Ngọc vô tội, Linh Tú cũng đâu có làm gì sai, sao cứ phải bị người ta lôi ra để kèm cựa lẫn nhau, nữ nhi chưa xuất giá bất lực như vậy đó, dù chính tai nghe người khác bàn luận hôn sự của mình nhưng cũng không thể thốt ra một chữ, Linh Tú là người kiêu căng mà lúc này cũng chỉ có thể cúi thấp đầu, buồn bực vò khăn trong tay mà không lên tiếng, tuy không nhìn thấy ánh mắt của nàng ta nhưng chỉ nhìn khăn tay kia bị vo nhàu cũng đủ biết tâm trạng lúc này của nàng ta.
Minh Yên nhìn lão Vương phi nói: “Vương phủ trải qua tai ương lần này, không biết sau đó có thống kê tổn thất không? Con nghe nói mặc dù bọn giặc cướp xông vào, có thể tiện tay lấy đồ nhưng cũng chỉ là đồ vật nhỏ, đồ to thì chưa chắc đã lấy đi được, phải có sổ sách thống kê rõ ràng mới được. Linh Ngọc và Linh Tú muội muội đường đường là thiên kim tiểu thư của vương phủ, xuất giá lấy chồng đương nhiên không thể để người ta chỉ chỏ, rồi khiến hai vị muội muội không có chỗ đứng ở nhà chồng, bị người ta bàn tán, chẳng phải chúng ta lại mang tiếng cay nghiệt? Việc khác có thể qua loa nhưng riêng việc nhi tử thành thân nữ nhi xuất giá thì tuyệt đối không thể bất cẩn.”
Tần Trắc phi nhướng mày nin Minh Yên, xong rồi mới nói: “Úc Trắc phi không quản lý việc nhà nên không biết củi gạo đắt đỏ, vương phủ lớn như thế, mỗi ngày thăm viếng hỏi thăm, rau quả thóc gạo, hàng tháng chi cho các phòng các viện, tiền tiêu cho nha hoàn bà tử gia đinh, một năm bốn mùa y phục, còn cả các vật tư hao tổn, có cái nào không cần tiền? Nếu lúc trước còn dễ nói, nhưng lần này vương phủ bị cướp sạch, phải mua bù đồ bị cướp mất, chẳng lẻ trong phòng mỗi người trừ giá gỗ thì không có món trang trí nào? Nếu vậy thì khách tới chẳng phải sẽ bị chê cười? Chỉ riêng lần này lượng bạc tốn cho vương phủ đã bằng bảy tám phần tổng của những năm qua.”
“Nhiều như vậy ư?” Minh Yên sửng sốt.
“Nhà như chúng ta thì đâu thể dùng đồ rẻ tiền được đúng không? Đồ tốt thì tất nhiên phải mất tiền. Úc Trắc phi chưa từng phụ trách những việc này tất nhiên không hiểu.” Tần Trắc phi nhìn Minh Yên, trong ánh mắt ẩn chứa sự khinh bỉ.
Minh Yên cảm thấy không đúng lắm, phủ Vũ Ninh Vương gốc vững rễ sâu, thứ bị cướp cũng chỉ là đồ trang trí bày biện, còn thứ như tiền bạc thì đều được cất trong tiền trang kho bạc, đâu tới mức mua mấy thứ này đã dùng tới bảy tám phần, ẩn tình trong này không nhỏ đâu.
Nghĩ tới đây, Minh Yên bèn giả bộ như đang học hỏi, nói: “Tần Trắc mẫu phi nói đúng ạ, chính vì Minh Yên không hiểu biết việc này nên muốn học hỏi thêm từ hai vị Trắc mẫu phi. Trước đó Minh Yên đã giúp đỡ tổ mẫu quản lý một phần công việc vặt, lúc vừa trở về Vô Vi Cư thì xảy ra nhiều chuyện, mấy hài tử cần được chăm sóc cẩn thận, bây giờ Minh Yên đã rảnh rỗi không có việc gì, cũng không thể tiếp tục đùn đẩy khiến hai vị mẫu phi khổ cực nữa, cho nên hôm nay Minh Yên muốn theo hai vị Trắc mẫu phi học hỏi nhiều hơn.”
Minh Yên đột nhiên nói vậy, không chỉ Tần Trắc phi kinh ngạc mà mọi người trong phòng đều nhìn về Minh Yên với đủ mọi sắc thái cảm xúc, Đại phu nhân nhìn lướt qua rồi lập tức cúi đầu, Đại thiếu gia lại nhìn Minh Yên lâu hơn một chút, nhưng thần sắc cũng không có thay đổi gì nhiều. Nhị phu nhân thì như không có hứng thú với những việc này, chỉ hơi kinh ngạc xong rồi lập tức quay đầu đi. Chu Hạo Thần thì nhíu mày suy nghĩ, có vẻ như không hiểu.
Không biết Mục Trắc phi đang suy nghĩ gì, qua một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn Minh Yên mà cười nói: “Vậy thì tốt, mấy ngày này ta cũng hơi mệt, vừa hay có con giúp ta một tay, ta cũng nhẹ việc hơn.”
“Trắc mẫu phi khó chịu trong người thì nên gọi lang trung tới xem, không thể chủ quan được. Vương phủ chúng ta vẫn chưa tới mức không trả được tiền khám bệnh tại nhà, không thì mắc cười quá.” Minh Yên nói với Mục Trắc phi.
“Còn không đến mức ấy, nhưng mà… Lúc trước các nơi trong vương phủ thống kê tổn thất nhiều không kể xiết, trong đó còn có rất nhiều chỗ ta không rõ, con đã đến thì cũng giúp ta nhìn xem, lớn tuổi rồi đúng là không được tích sự gì, người trẻ tuổi cần rèn luyện nhiều, ta cũng có thể hưởng phúc thảnh thơi.”
Minh Yên nghe Mục Trắc phi nói, trong lòng thầm run lên, xem ra mình đã đoán không sai, quả nhiên trong biến cố vừa qua có người vui có người buồn, e rằng trong này có rất nhiều ẩn tình đếm không xuể. Minh Yên nhớ mang máng đã nghe ai nói một câu, Tần Trắc phi là người cuối cùng rời khỏi vương phủ, liệu trong đó có chuyện gì xảy ra không?
Một câu nhẹ nhàng này của Mục Trắc phi khiến trong phòng dậy sóng, Tần Trắc phi lập tức nói: “Mục muội muội không rõ ràng chỗ nào thì cứ hỏi rõ, các khoản chi tiêu này đều do phòng thu chi của ngoại viện vương phủ, Vương gia cũng biết, chẳng hay muội muội không rõ điểm nào?”
Mục Trắc phi vân vê chuỗi Phật phỉ thúy trong tay, mỉm cười nói: “Hình như Tần tỷ tỷ để tâm quá rồi, ta chỉ thuận miệng nói thôi, ban ngày không làm việc trái với lương tâm, ban đêm không sợ quỷ gõ cửa, tỷ sợ cái gì chứ?”
Sắc mặt Tần Trắc phi đanh lại, đang định nói thì lão Vương phi lại nói: “Được rồi, đừng ầm ĩ nữa! Bây giờ Minh Yên cũng nên học quản lý công việc vặt, đây đều là chuyện sớm hay muộn, con bé chủ động nói ra tất nhiên là rất tốt, không quan tâm ba hài tử để lo cho những việc này cũng vì muốn phân ưu, cứ quyết định như vậy đi, còn về hôn sự của Linh Ngọc và Linh Tú thì các con đưa danh sách lên đây cho ta xem. Xong rồi tất cả giải tán đi, ta cũng mệt rồi.”
Lão Vương phi đã nói như vậy, mọi người cũng không tiện nói gì thêm, đành phải lần lượt ra về. Minh Yên đi ra cuối cùng, trước mặt nàng là Chu Hạo Nam, chỉ thấy hắn cúi đầu nói thì thầm với Đại phu nhân, hình như tình cảm giữa hai phu thê rất tốt, Minh Yên chưa từng nghe nói hai người có cãi vã, đúng là khiến người ta kinh ngạc.
Mặc trời đã mọc lên đỉnh ngọn tre, trời dần nóng lên, Minh Yên đang nghĩ bây giờ tới sảnh Phương Thảo hay là để ngày mai, đang lúc trầm tư thì chợt nghe thấy Mục Trắc phi cười nói: “Mẫu phi đã dặn dò, chúng ta không thể không bàn bạc một chút, hay là cùng đi tới sảnh Phương Thảo nhé?”
Tần Trắc phi điềm nhiên đáp: “Hôm nay ta có chút việc hay là để ngày mai đi, dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”
Mọi người dừng bước, Minh Yên không nói gì, nhưng Mục Trắc phi lại nói: “Ồ, nếu đã vậy thì Tần Trắc phi mau đi đi, không biết là việc gì mà còn quan trọng hơn việc Đại tiểu thư xuất giá.”
Mục Trắc phi không quay đầu lại mà cứ ngẩng đầu đi luôn, Tần Trắc phi như không nghe thấy lời Mục Trắc phi nói, cũng không hề chớp mắt một cái, Minh Yên thầm giật mình. Thật sự quá bình tĩnh! Kẻ địch càng bình tĩnh thì con đường sau này của mình càng không dễ đi, Minh Yên im lắng đứng ở phía sau nhìn Tần Trắc phi dẫn theo nhi tử và nhi tức của mình chậm rãi rời đi, Chu Linh Tú đi theo Mục Trắc phi, Chu Linh Ngọc thì cô đơn một mình, Minh Yên nhìn bóng lưng của nàng ấy mà trong lòng thương cảm, bèn lên tiếng gọi nàng ấy.
“Tẩu tẩu.” Linh Ngọc gượng cười, nhìn Minh Yên.
“Muội rảnh thì giúp ta một chút được không?” Minh Yên mỉm cười, nữ tử đương tuổi xuân nên căng tràn sức sống chứ không nên u sầu buồn bã như vậy.
Linh Ngọc gật đầu, đi theo Minh Yên dạo quanh trong vườn, Bạch Hinh theo sau cách một đoạn xa, Minh Yên mở lời trước: “Muội đừng sốt ruột, không cần lo chuyện đồ cưới, ta sẽ giúp muội nở mày nở mặt khi xuất giá, ngẩng cao đầu ưỡn thẳng lưng ở nhà chồng.”
Linh Ngọc sững sờ, bước chân thoáng khựng lại, nói: “Tẩu tẩu?”
“Muội cho rằng ta không làm được à?” Tiếng cười của Minh Yên trong trẻo, nét đẹp yêu kiều giữa hàng mi chiếu rọi sân vườn đã phai sắc.
“Không phải, chỉ là… chỉ là tẩu tẩu làm vậy vì muội thì sẽ đắc tội với người khác?” Giọng của Linh Ngọc rất nhỏ, cứ như lời này rất khó nói, song, cuối cùng vẫn bật ra khỏi miệng.
“Thời điểm nữ tử rực rỡ nhất chính là ngày xuất giá, không biết có bao nhiêu ánh mắt dõi theo, ngay cả khi đã bước chân vào nhà chồng thì người ta cũng sẽ nhìn vào số đồ cưới, hòm xiểng của muội có nhiều hay không, đó là căn cơ cả một đời của nữ nhân, mặc dù nói bây giờ uy danh của vương phủ đang lúc hưng thịnh, người khác tuyệt đối sẽ không coi thường muội, chèn ép muội, thế nhưng ta biết những lời phỉ nhổ phía sau cũng có thể dìm chết muội.” Minh Yên chính là người đã lội từ bể khổ đó ra thì sao lại không hiểu rõ cho được.
“Thế nhưng Tần Trắc mẫu phi nói nếu muội được thêm thì Linh Tú sẽ bị ít đi, sao Mục Trắc mẫu phi có thể đồng ý để nữ nhi của mình chịu thua thiệt chứ?” Linh Ngọc nói.
Đôi mắt của Minh Yên trở nên sâu vời vợi, biết Linh Ngọc quá thấu hiểu sự đời nên mới tuyệt vọng như vậy, nàng bình tĩnh nói: “Thành sự do ta làm nên, khi con người ta đang làm bất kỳ chuyện gì cũng không thể từ bỏ hy vọng chỉ vì cảm thấy tuyệt vọng được, mình phải thử nhìn nhận ở mặt khác, thay đổi hướng suy nghĩ. Tỉ như… Tần Trắc phi có thể dễ dàng thuận nước đẩy thuyền cho muội thêm đồ cưới, nhưng tại sao lại muốn ngăn cản bằng mọi giá?”
Linh Ngọc nhíu mày không nói, cúi đầu ngẫm nghĩ, Minh Yên biết điểm dừng, chỉ nói: “Muội nghĩ thêm đi, ta cũng phải về đây, nếu muội khó chịu thì cứ tới Vô Vi Cư chơi.”
Minh Yên dẫn Bạch Hinh bước về phí trước, nhưng câu nói kia lại không ngừng vang vọng trong đầu. Linh Ngọc trở về viện của mình mà vẫn chưa lấy lại tinh thần, Lữ di nương thì đang sốt ruột đợi, thấy nàng ấy trở về thì vội hỏi: “Sao rồi?”
Linh Ngọc để lại chuyện đã xảy ra, thở dài: “Không ngờ người cuối cùng ngăn cản lại là bà ta, trước kia di nương nói đỡ cho bà ta không ít việc, nhưng bà ta có nể mặt chút nào không?”
Nghe Linh Ngọc chỉ trích, Lữ di nương hừ lạnh một tiếng, nói: “Không ngờ lại là loại vong ơn bội nghĩa như thế, ta phải đi tìm bà ta!”
Linh Ngọc kéo Lữ di nương lại, cẩn thận nhìn quanh bốn phía xong rồi mới kéo Lữ di nương vào phòng, đóng kỹ cửa phòng, lúc này mới nói: “Di nương đi thì có thể làm gì? Chắc chắn bà ta sẽ lấy ra một đống lý do để đùn đẩy, di nương có thể làm được gì? Thôi đừng đi thì hơn, đỡ phải rước bực vào người.”
“Cái thứ vong ơn bội nghĩa, lúc trước ta nói bao lời hay cho bà ta ở trước mặt tiên Vương phi, thế mà bà ta lại không nhớ ơn, bây giờ còn suy tính lên đầu con. Đừng có mà chọc giận ta, không thì bà ta cũng không xong với bà đây đâu.” Lữ di nương là người nhát gan sợ phiền phức, sống thận trọng trong cái vương phủ này, thế nhưng con người mà, chỉ cần người khác không chạm tới giới hạn thì còn có thể nhịn, nhưng một khi bị chèn ép đến đường cùng, bị người khác dẫm đạp lên nỗi đau của mình thì không thể nhịn được nữa.
“Di nương, di nương luôn như vậy, di nương không thể vì con mà nghĩ lại sao? Úc Trắc phi chịu đứng ra giúp đỡ thì xin di nương đừng làm rối tung lên, chẳng lẽ di nương muốn nhìn con xuất giá với hai bàn tay trắng thật sao?” Linh Ngọc đau đầu nói.
Lữ di nương đặt mông ngồi xuống ghế, cắn răng nói: “Không lẽ cứ để như vậy?”
“Thật ra con cảm thấy câu sau của Tam tẩu tẩu rất đúng, tẩu ấy nói vốn dĩ Tần Trắc phi có thể thuận nước đẩy thuyền cho con thêm một phần đồ cưới, nhưng tại sao phải nghĩ mọi cách để ngăn cản? Con ngẫm lại lời này càng thấy đúng, dù có bổ sung thêm đồ cưới thì cũng không bắt Tần Trắc phi lấy tiền túi ra mà là dùng tiền công, tuy chưa từng có tiền lệ nhưng không phải chuyện đồ cưới bị mất cũng chưa từng xảy ra trước đó sao?” Linh Ngọc dần suy nghĩ rõ ràng, càng lúc càng cảm thấy trong này chắc chắn có điều khác thường.
“Ý của con là có lẽ Tần Trắc phi đang làm chuyện gì đó gây thất thoát, cho nên mới khó khăn trong chuyện tiền bạc, sợ bị người ta nhìn ra nên mới ngăn cản chuyện thêm đồ cưới cho con, không để lộ chuyện bà ta túng thiếu?” Lữ di nương vội nói, sắc mặt có hơi lo sợ bồn chồn.
“Bây giờ không thể khẳng định, nhưng mà chúng ta cũng nên đi dò hỏi một chút, di nương rảnh rỗi thì tới chỗ Tần Trắc phi ngồi một lát, nói không chừng có thể nghe được thứ gì đó. Chỉ cần có manh mối mới có thể điều tra rõ ràng, đúng không?” Linh Ngọc quả quyết, nàng ấy không muốn làm khó người ta, nhưng người ta cứ mãi không buông tha cho nàng ấy.
“Được, cứ giao việc này cho ta, ta gọi cả Lan di nương đi cùng nữa, kiểu gì cũng có thể phát hiện ra chút gì đó.” Lữ di nương lập tức đảm bảo.
“Dù di nương đi cùng Lan di nương thì cũng đừng để lộ mục đích tới của mình, tiết lộ nhiều thì nguy hiểm càng nhiều, cẩn thận vẫn hơn.” Linh Ngọc dặn dò, chỉ sợ Lữ di nương quá tin người ngoài thành ra lại nguy hiểm tới tính mạng của mình.
Lữ di nương gật đầu, nói: “Ta biết rồi, con đừng lo nghĩ nhiều, ta tự biết chừng mực.”
Lúc này Linh Ngọc mới hơi yên tâm, tiễn Lữ di nương đi rồi nhưng vẫn không yên lòng được, cả đêm ngủ không ngon giấc, trong mơ cứ lặp đi lặp lại chuyện đồ cưới, mấy lần giật mình tỉnh giấc, tận tới khi bình minh mới ngủ say, hôm sau thì bắt đầu sốt cao, nhất thời trong vương phủ đầy lời mắng chửi phỉ báng, mọi người bàn tán xôn xao, nhưng phần lớn đều nhằm vào Tần Trắc phi.
“Vì mục đích của bản thân mà muốn hi sinh Đại tiểu thương, con người sao ác độc quá, đáng đời hôm nay có báo ứng này.” Liên Song hầu Minh Yên thay xiêm y, giận dữ nói, nàng ấy vô cùng hận Tần Trắc phi.
Minh Yên đưa tay phủi phủi ống tay áo, hơi ngước mắt lên, nhìn ra khoảng trời xanh ngắt ngoài cửa sổ, mãi lâu sau mới nói: “Tần Trắc phi luôn cẩn thận kỹ lưỡng, lần này hứng chịu tin đồn lớn như vậy e rằng đang tức run cả người rồi.” Nói đến đây nàng thoáng ngừng lại, nụ cười tươi tắn của Minh Yên còn xán lạn hơn cả nắng sớm: “Nhưng mà Linh Ngọc ốm đúng lúc thật, chắc có lẽ muội ấy đã hiểu được nguyên do trong đó, như vậy cũng tốt, con người cũng nên trưởng thành, huống chi Đại tiểu thư của chúng ta thông minh hơn Nhị tiểu thư nhiều.”
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Bạch Hinh tiếp lời, đỡ Minh Yên ngồi xuống rồi chỉnh búi tóc, mở hộp gương tìm trong mấy chục cái trâm vòng ra món đồ ưng ý.
“Im lặng theo dõi biến hóa thì quá cẩn thận, ra tay hành động thì lại dễ gây chú ý. Cách tốt nhất là mượn đao giết người.” Minh Yên đã trải qua rất nhiền gian truân, khá tâm đắc trong việc thao túng lòng người. Đôi mắt sáng híp lại, cao thủ tranh đấu không quan tâm cao thấp nhất thời.
“Chỉ sợ đao này khó kiếm, rất khó tìm được người trong phủ này có thể đối phó được với Tần Trắc phi.” Bạch Hinh nhíu mày, thật sự là khó khăn vô cùng.
Minh Yên vươn tay lấy một trâm vàng lưu ly, trên đuôi trâm khắc Phượng hoàng, đuôi của Phượng hoàng lại được khảm các loại bảo thạch vô cùng lóa mắt. Nàng cài cây trâm lên búi tóc xong mới hé mở môi anh đào, nói: “Đừng vội, nếu tỷ cứ cố chấp lo chuyện này thì ta khuyên tỷ nên thôi suy nghĩ đi, phải biết dùng điểm mạnh của mình chống lại điểm yếu của người khác, mọi người trong phủ này đều có điểm mạnh, điểm mạnh của tất cả cộng lại không lẽ còn không bằng một Tần Trắc phi? Nhưng phải xem mình sẽ làm thế nào, biết làm sao để dung hợp mọi người làm một, phát huy sức mạnh lớn nhất, tới ngày ấy, chắc chắn Tần Trắc phi sẽ phải ngậm đắng nuốt cay có khổ cũng không thể nói.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");