Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mưa tí tách rơi không ngừng, trong làn hơi nước mông lưng có thể nhìn thấy giọt nước đọng trên đóa hoa, một lúc sau hoa không chịu nổi sức nặng mà bị bẻ cong, nước bên trên cũng rơi đầy đất.
Mưa nhỏ rả rích như vậy thật khiến lòng người khó chịu, Lan Lăng cô đơn dựa trên gối mềm, nhìn mưa bụi mù mịt cách cửa sổ, trên mặt không có lấy một chút ý cưới, trên khuôn mặt xinh đẹp ngày xưa cũng bị che phủ bởi một tầng xanh xám, trong đôi mắt to kia hiện lên đầy bi thương.
Cả đời này nàng sẽ không có hài tử!
Trời cao đã trêu đùa nàng quá thể rồi. Sau khi rời khỏi Úc phủ, mặc dù trượng phu Tống Tần lạnh lùng nhưng đối xử với nàng thật tâm, lại có ba con riêng hoạt bát đáng yêu, cũng không có bà bà cay nghiệt, không có chuyện phức tạp rắc rối, nàng chỉ cần có một hài tử của nàng và Tống Tần là cuộc đời của nàng sẽ viên mãn, dẫu có phải đối mặt với cái chết thì nàng cũng không luyến tiếc.
Nhưng đời sao lại tần nhẫn, nàng sẽ không thể sinh hài tử, hóa ra Tống Tần đã biết từ lâu, hóa ra từ đầu tới cuối chỉ có mình nàng chẳng hay biết gì, chẳng trách bà bà chưa từng thúc giục hỏi bao giờ nàng mang thai, cũng không thúc giục nàng khai chi tán diệp cho Tống gia, hóa ra bọn đều họ biết nàng không thể sinh hài tử.
Tim nhưu bị bóp thắt lại rất khó chịu, Lan Lăng chỉ cảm thấy như một khắc sau là có thể chết luôn, hai mắt nhắm lại nhẹ nhõm cỡ nào, trong một thoáng tất cả phiền não đều không còn. Nhưng nàng không dám, đau lòng đến chết cũng không dám.
Tiếng rèm châu vang lên, Mịch Lộ bưng cháo tổ yến vừa nấu xong đi đến, thấy bộ dạng của Lan Lăng thì xót xa, nói: “Tiểu thư, xin người ăn một chút gì đi, đừng tra tấn mình nữa, nô tỳ nhìn mà đau lòng lắm. Cô gia đã ở bên ngoài một ngày, người để ngài ấy vào đi, có được không? Trời mưa ẩm ướt thế này rất không tốt cho sức khỏe, hơn nữa cô gia cũng không làm gì sai trong chuyện này, người đừng trách nhầm ngài ấy.”
Lan Lăng bỏ ngoài tai, không muốn nói lấy một chữ, Mịch Lộ bất lực tột độ tới mức muốn òa khóc, nói: “Đã hai ngày một đêm người không ăn không ngủ rồi, sao có thể cứ vậy mãi được? Thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi, coi như nô tỳ van xin người, ít nhiều gì người cũng mở miệng nói một câu, ít nhiều gì cũng để nô tỳ yên tâm…”
Mi mắt Lan Lăng khẽ động, liếc nhìn Mịch Lộ rồi lập tức nhìn sang chỗ khác.
Mịch Lộ hết cách đành phải bưng bát ra ngoài, vừa ra ngoài đã thấy Tống Tần đứng ngay cửa, hai mắt nhìn chằm chằm cái khay trong tay nàng ấy, Mịch Lộ nói: “Tiểu thư vẫn không chịu nói chuyện, không chịu ăn gì, nếu cứ tiếp tục như thế làm sao mới tốt đây?”
Sắc mặt của Tống Tần cũng hơi tiều tụy, râu ria xồm xoàm trên mặt, có lẽ hai ngày này cũng không có tâm trạng cạo đi, lông mày nhíu chặt thành hình chữ xuyên[1], đưa tay đón lấy cái khay trong tay Mịch Lộ, nói: “Ngươi đi nghỉ đi.”
[1] Chữ Xuyên: 川
Mịch Lộ giao khay cho Tống Tần, nhún gối hành lễ xong rồi mới lui xuống với hai mắt đỏ ửng, đi tới chỗ khuất thì gặp Dạ Tuyết, vội vàng kéo nàng ấy lại nói: “Đã gửi tin đi chưa?”
“Gửi rồi, Thất tiểu thư bảo lát nữa sẽ đến, tạm thời chúng ta cứ đợi đã, hi vọng Thất tiểu thư có thể khuyên được tiểu thư của chúng ta.” Trông Dạ Tuyết cũng rất tiều tụy, mấy ngày nay không được ngủ ngon lấy một giấc.
“Tiểu thư nghe Thất tiểu thư nhất, Thất tiểu thư tới thì nhất định sẽ không có chuyện gì.” Mịch Lộ chắp tay trước ngực, không ngừng cầu khấn.
“Hi vọng là vậy, gặp phải chuyện như thế, đừng nói là tiểu thư, mà có là ta cũng phát điên luôn.” Dạ Tuyết ngồi xuống lan can dưới mái hiên, nghiến răng nói.
Mịch Lộ hạ hai tay xuống, nhìn mưa nhỏ mịt mùng trong viện mà không nói nên lời, suy cho cùng trong chuyện này cũng không có ai sai, nhưng hậu quả lại khiến Lan Lăng không thể có thai…
Tống Tần chầm chậm đi vào, nhìn bộ dạng của Lan Lăng mà mày càng nhíu chặt, đặt khay xuống bàn ở trên sập, lúc này mới nói: “Ăn chút gì đi.”
Có lẽ Lan Lăng không ngờ người bước vào là Tống Tần, cả người cứng còng, vô thức ngẩng đầu nhìn hắn rồi lại lập tức gục đầu xuống, vẫn không nói một chữ nào, ngoan cố chống đối tới cùng.
Tống Tần khẽ thở dài, nói: “Nàng giận thì giận ta, đừng làm khổ bản thân, cứ như vậy sao được?”
“…” Lan Lăng vẫn im lặng, có điều càng cúi đầu xuống thấp hơn, làm người ta không nhìn thấy được một chút cảm xúc của nàng.
Tống Tần vốn là người kiệm lời, thấy Lan Lăng phản kháng thì càng không biết nên nói gì mà bất lực ngồi ở đó thở dài.
Nghe được tiếng thở dài này, nỗi tủi hờn trong lòng Lan Lăng chợt dâng trào, nhưng nàng vẫn kiên cường cắn môi kìm nén.
Hai bên không nói lời nào, cháo tổ yến trên bàn đã nguội, hai người vẫn giữ nguyên tư thế đó không nhúc nhích.
“Ban đầu ta không biết chuyện này, sau đó có một lần nàng cảm gió, lang trung bắt mạch cho nàng thì ta mới biết, khi đó sợ nàng đau buồn nên ta đã dặn lang trung không nói với nàng. Ta nghĩ có cái gì đó mong mỏi, có cái gì đó hi vọng dù sao vẫn hơn là tuyệt vọng, chỉ là không ngờ cuối cùng nàng vẫn biết.”
Giọng nói của Tống Tần vang lên trong không gian trống vắng, hòa cùng tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ, đó là một âm thanh đặc biệt khiến lòng người tan chảy, mà cũng chứa đựng ưu thương chỉ thuộc về Tống Tần.
Lan Lăng vẫn cúi đầu không nói lời nào, thế nhưng bả vai khẽ run chứng thực cảm xúc của nàng, vốn Lan Lăng cũng không phải là một người giỏi che giấu.
“Nàng cứ trách ta đi, là ta không bảo vệ được nàng.”
Lan Lăng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tống Tần, mãi lâu sau mới hỏi: “Vậy chàng định thế nào?”
Giọng của Lan Lăng có hơi khàn, mấy ngày không uống nước nghe như tiếng chiêng vỡ, khiến người ta càng cảm thấy xót xa.
Hai mày của Tống Tần giãn ra, nói: “Nàng muốn thế nào? Nàng nói đi, ta sẽ làm.”
Nghe được câu này, nỗi uất ức của Lan Lăng lập tức dâng lên, nàng nhếch môi, cắn răng, mãi lâu sau mới nói: “Chàng ra ngoài đi, ta không muốn nhìn thấy chàng!”
Từ lúc thành thân đến nay, đây là lần đầu tiên Lan Lăng nặng lời với Tống Tần như vậy, lúc trước cho dù cãi nhau nhưng cũng không gay gắt như thế này.
Tống Tần sửng sốt, hắn chưa từng an ủi ai, cũng không biết phải an ủi thế nào, nhưng nhìn thái độ của Lan Lăng, hắn biết nhất định là hắn làm sai, song, hắn lại không biết hắn làm sai ở đâu, ngồi ở đó mà rất khó xử.
May mà đúng lúc này có tiếng gõ cửa, Tống Tần lập tức hỏi: “Ai đấy?”
“Úc Trắc phi tới, muốn gặp tiểu thư ạ.” Giọng của Dạ Tuyết cách cửa khe khẽ truyền vào.
Tống Tần thở phào, đứng dậy đi ra ngoài, trước khi ra cửa còn nhìn lại Lan Lăng, bất lực thở dài, quay người đi ra.
“Muội giúp ta khuyên nàng ấy, hình như ta chọc giận nàng ấy rồi.” Tống Tần nhìn Minh Yên, đỡ trán nói.
Sắc mặt Minh Yên sa sầm, gân xanh trên trán nổi lên, cắn răng nói: “Lan Lăng chỉ không quan tâm tới huynh, không nói chuyện với huynh, nếu đổi lại là ta…” Minh Yên hừ lạnh một cái, sát khí bộc phát, nói: “Ta chắc chắn sẽ lột da róc xương, phanh thây hủy xác của huynh!”
Dạ Tuyết và Mịch Lộ đã trách đi, nhưng dù đang đứng ở chỗ rẽ nghe được lời như thế vẫn không nhịn được run lên, sau lưng lạnh băng. Khí thế của Thất tiểu thư quá mạnh mẽ.
Tống Tần đen mặt, cố nhịn xuống, xong mới nói: “Không hiểu sao Chu Hạo Khiên lại coi muội như bảo bối không biết nữa.”
Minh Yên cười khinh một tiếng, nói: “Ta ở trong vương phủ đầy rẫy nguy hiểm nhưng ít nhất vẫn có quyền sinh con, Tống phủ nhà huynh hào nhoáng rực rỡ, trên dưới hòa thuận nhưng lại chặt đứt đường con cái của người ta. Làm tổn thương tâm can người ta, đúng là việc làm của súc sinh, xin ta ta cũng không thèm gả vào nhà như này!”
Minh Yên cau có đi vào, vừa vào cửa thì nước mắt đã tuôn rơi, nàng dừng chân lấy khăn lau sạch, vỗ nhẹ lên mặt mình, cảm thấy đã lấy lại tinh thần thì mới cất bước đi vào, không để ý tới Tống Tầm mặt mày sa sầm.
Minh Yên vừa vén rèm đi vào thì thấy Lan Lăng đang ôm đầu, trên mặt dàn dụa nước mắt, nhìn thấy mình thì lập tức đứng dậy xuống sập, đi chân trần tới ôm chặt lấy Minh Yên, nghẹn ngào khóc.
Tiếng khóc vọng ra ngoài cửa sổ, Tống Tần ở bên ngoài khẽ thở phào, có thể khóc là tốt, hắn quay người ngồi trên lan can, nhìn màn mưa bụi mà thần trí dần bay xa, chẳng lẽ trước khi nàng ấy đi xa đã sắp xếp tất cả? Nàng sợ ta làm một người phụ thân… Chẳng lẽ không tin vào tình cảm giữa chúng ta… Bi thương không lời lóe lên trong đầu, Tống Tần uể oải tựa vào cột, không muốn nói lấy một câu, cứ im lặng ngẩn ngơ như vậy…
Cũng không biết đã khóc bao lâu, tiếng khóc của Lan Lăng mới dần ngừng lại, Minh Yên dịu dàng vỗ sau lưng nàng ấy, đỡ nàng ấy ngồi xuống bục, xong rồi mới nói: “Khóc được là tốt, giấu ở trong lòng sẽ buồn bực hại người, con người ấy à, trong cuộc đời này kiểu gì cũng trôi nổi lên xuống, có người có thể vượt qua, có người lại không thể, mở lòng mình ra thì luôn có thể vượt qua tất cả khó khăn.”
“Muội biết không? Cả đời này ta không thể sinh con, không thể có hài tử của mình.” Trong giọng nói của Lan Lăng hòa lẫn đau thương tột cùng, tựa như một vũng mực đen.
Minh Yên nắm tay Lan Lăng, cau mày nói: “Dạ Tuyết nói không rõ lắm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải lang trung khẳng định tỷ không có vấn đề gì sao? Sao lại đột nhiên nói không thể mang thai, liệu trong này có hiểu lầm gì không?”
Lan Lăng nghe vậy thì thê lương nói: “Ta cũng hi vọng là hiểu lầm, nhưng đây không phải hiểu lầm mà là sự thật, ai có thể ngời vị kia cẩn thận đến vậy, ta luôn kính trọng nàng ấy, nhưng sao nàng ấy lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, cho dù đã chết cũng nhất quyết hại người ta không được hạnh phúc sao? Nàng ấy chỉ nghĩ cho hài tử của mình, nhưng sao không nghĩ làm vậy sẽ bất công với ta đến nhường nào!”
Minh Yên nheo mắt, nói: “Lâm Nguyệt Dung?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");