Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngồi trên xe ngựa trở về, Minh Yên vẫn không có cách nào để vui vẻ trở lại, nhớ đến mấy đứa nhỏ Minh Tấn thì trong lòng lại khó chịu. Thật ra Minh Yên hiểu, chắc chắn Minh Tấn biết, cũng hiểu rõ, cho nên lúc này mới dẫn theo hai đệ muội đi thăm Lan Lăng, thằng bé muốn dùng hành động thực tế nói cho Lan Lăng biết, tỷ ấy còn bọn nhỏ…
Hài tử thông minh như vậy, Minh Yên dù có giận mấy cũng nhịn xuống, nàng không thể có hành động thô lỗ nào trước mặt ba hài tử vô tội này.
Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên gối đầu lên đùi mình, ánh lửa trong mắt bùng lên một ngọn lửa sáng rực, hắn dịu dàng vỗ lưng Minh Yên, chậm rãi nói: “Đừng buồn nữa, Tống Tần không phải người vô tình vô nghĩa, ta nhìn ra được huynh ấy thật lòng với Lan Lăng, tên Tống Tần này lạnh lùng vô cùng, nếu đã thật lòng với ai đó thì sẽ chung thủy cả đời. Vậy nên dù Lâm Nguyệt Dung làm ra chuyện không thể tha thứ thì cũng không thể có chuyện Tống Tần gây ra điều gì, dù sao người cũng đã chết rồi, có truy cứu thì có ý nghĩa gì? Con người huynh ấy đã yêu thì sẽ một mình nuốt trọn đau khổ vào lòng, cũng không muốn để vong thê sau khi chết còn chịu phỉ báng, cũng không muốn Lan Lăng bị tổn thương cho nên mới giấu giếm. Nàng không biết sau khi Tống Tần biết chuyện này thì đau khổ tới nhường nào đâu, là một nam nhân thì sẽ luôn chôn sâu đau khổ vào lòng, để người ta chỉ thấy một mặt rực rỡ tươi sáng.”
“Vậy chàng có giấu ta chuyện gì không? Giống như Tống Tần, tự cho là đúng không muốn để người mình yêu tổn thương mà giấu giếm lừa gạt.” Minh Yên cuộn tròn trên gối Chu Hạo Khiên, khẽ hỏi.
Chu Hạo Khiên nghe vậy thì sững sờ, sắc mặt có hơi kỳ lạ, mãi lâu sau mới nói: “Không có, tất nhiên ta không có rồi.”
Minh Yên cũng không nghi ngờ, nàng đưa lưng về phía Chu Hạo Khiên nên lúc này không nhìn thấy sắc mặt khác thường của hắn, chỉ gật đầu, buồn bã nói: “Ta không giống Lan Lăng, ta cũng không cần chàng tốt với ta, có chuyện gì thì vẫn nên nói cho rõ, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, nếu ngày nào đó ta biết chàng lừa ta làm chuyện gì đó không thể tha thứ, ta sẽ không ở trong nhà giận dỗi giống Lan Lăng thôi đâu.”
Chu Hạo Khiên nghe vậy không nhịn nổi nữa, vội hỏi: “Nàng sẽ làm gì?”
Minh Yên quay đầu nhìn Chu Hạo Khiên, trong đôi mắt đen láy lóe lên ánh sáng diễm lệ, nghiến răng nói: “Không nói cho chàng biết, nhưng chắc chắn sẽ khiến chàng không dễ chịu, ta nhất định sẽ khiến chàng lên trời không có đường, xuống đất không có cửa.”
Mặt Chu Hạo Khiên tái đi, nhất thời không nói được lời nào. Hung ác quá!
Từ sau khi bắt đầu quản lý công việc, Minh Yên trở nên bận rộn hơn, lại thêm chuyện đồ cưới của Linh Ngọc nên cũng không rảnh rỗi, Minh Yên còn phải điều tra chuyện của tiên Vương phi, nhưng bên phía Tam Nương mãi vẫn không có tin tức, chắc là không có tiến triển, không ngờ An Xảo và Kỷ ma ma lại rất kiên nhẫn. Bên phía Lan Lăng cũng không có thông tin chính khác, thỉnh thoảng nghe được chút tình tình từ Chu Hạo Khiên, có vẻ như đôi phu thê trẻ vẫn chưa làm lành, thở dài một hơi, Minh Yên không thể cả ngày đi thăm Lan Lăng nên đành phải thường xuyên phái Liên Song đi xem.
Mấy chuyện linh tinh nhỏ nhặt đột nhiên nhiều một cách đặc biệt, sau khi Minh Yên tiếp quản, việc sửa chữa tường viện vô cùng thuận lợi, giá tiền cũng phải chăng, con người cũng được đảm bảo an toàn, Minh Yên khá là vui vẻ. Không ngờ Trương Phú Quý lại là người tài có thể sử dụng, xem ra cũng không thể chèn ép vô tội vạ với loại người này.
Sau khi trở về từ sảnh Phương Thảo, Minh Yên đi xem mấy hài tử trước, đám trẻ đang chơi rất vui với nhũ mẫu và ma ma quản giáo, nàng thấy thế bèn yên lặng rời đi.
Vừa đi tới cửa của chính phòng đã thấy Bạch Hinh vội vàng đi ra ngoài, Minh Yên nhíu mày nhìn bóng lưng của nàng ấy, làm gì mà vội vàng thế? Nhưng nàng biết trước giờ Bạch Hinh làm việc ổn thỏa nên cũng không để ý, vén rèm vào phòng.
Liên Song tới Tống phủ, Bạch Hinh đi ra ngoài, Hồng Tụ vào hầu hạ Minh Yên, Tuyết Hủy và Ký Dung thì làm việc của mình, ngày nào cũng vô cùng cẩn thận, mấy nha hoàn không hề dám lười biếng.
Đổi sang áo lam nhạt mặc nhà, Minh Yên bỏ mấy trâm cài trên đầu xuống rồi mới nói: “Nặng đầu quá, sau này không cần đeo nhiều như vậy, nha đầu Liên Song kia cứ lo ta bị người ta bắt nạt nên cứ quyết cài thêm mấy cái này lên đầu.”
Hồng Tụ bèn cười nói: “Người ấy à, quá đơn giản, thế này còn chê nhiều, người không nhìn người ta xem, ai cũng ăn vận cầu kỳ hơn người nhiều ấy.”
Minh Yên thở dài: “Thế này thì mỏi cổ lắm, người khác chịu được nhưng ta thì không chịu được đâu, mau tháo lỏng búi tóc cho ta đi, búi kiểu nào lỏng lỏng chút.”
Hồng Tụ mở hộp gương ra, cầm lược ngọc chải tóc cho Minh Yên rồi đổi sang một kiểu búi khác, vừa chải tóc vừa nói: “Mấy ngày trước ra ngoài nô tỳ thấy bây giờ kinh thành đang thịnh hành kiểu búi Đê Vân này, tóc không cần búi cao trên đỉnh đầu mà hơi nghiêng về sau ót, trông rất độc đáo, hay là nô tỳ búi thử cho chủ tử nhé.”
Minh Yên cười đáp: “Chỉ cần không cầu kỳ thì đều được.”
Hồng Tụ cầm lược, nhẹ nhàng chải tóc cho Minh Yên, nàng nhắm mắt lại cảm thấy dễ chịu không gì sánh bằng. Một lát sau mới hỏi: “Dạo này Thiên Hương thế nào? Một tháng này không thấy nàng ấy đến nhỉ?”
Hồng Tụ nói: “Nghe bảo bên cửa hàng buôn bán tốt, hai phu thê bận lắm, hôm khác sẽ tới, nếu chủ tử nhớ nàng ấy thì có thể phái người bảo nàng ấy đến.”
“Ta chỉ tiện hỏi thăm thôi, không cần gọi nàng ấy làm gì, dù sao mấy ngày nữa cũng đến mà.” Minh Yên khẽ cười nói.
Hồng Tụ gật đầu, dùng một cây trâm ngọc bính khắc hoa mai cài ở trên tóc, xong rồi cười nói: “Chủ tử thấy thế nào?”
Lúc này Minh Yên mới mở mắt nhìn vào trong gương, không ngờ Hồng Tụ còn dùng tóc đen làm đai buộc đầu ở vùng trán, mà búi tóc thì khéo léo đẹp đẽ hơi nghiêng ở sau đầu, dùng một cây trâm ngọc bích điểm xuyến. Minh Yên cười nói: “Đúng là người Giang Nam khéo léo tinh tế thật, nghĩ ra được kiểu đặc biệt này, so với búi tóc của người phương Bắc thì nhẹ nhàng tinh tế hơn nhiều, được lắm.”
Hồng Tụ đóng hộp gương lại chuyển về phòng ngủ, sau khi đi ra mới nói: “Đây có là gì, thật ra người ta còn dùng sợi tơ màu buộc trên búi tóc, sau đó vắt lên, nhìn từ xa sẽ thấy lấp lánh lung linh, vậy mới đẹp tuyệt.”
Minh Yên tán dương không thôi, cười nói: “Đợi hôm nào ta có tâm trạng em lại búi cho ta, không biết tốn bao nhiêu công sức, nghĩ lại là lại cảm thấy phiền phức à.”
Hồng Tụ bất lực lắc đầu, cầm đũa bạc mở lư hương thêm chút hương Bách Hợp vào, lúc này mới nói: “Hương này mới đó đã hết, lại phải đi mua thêm, có điều bây giờ cũng khó mua được hương Bách Hợp này.”
“Tiệm hương trước kia đâu?” Minh Yên ngạc nhiên nói.
“Nghe nói mấy ngày trước đã đóng cửa không làm nữa, biết thế nô tỳ đã mua tích trữ nhiều chút rồi. Nhưng mà Bạch cô nương kia điều hương rất thơm, trông cũng đẹp, không biết nhà ai có phúc cưới được nàng ấy.”Hồng Tụ hé miệng cười.
“Ta nhớ Bạch cô nương mà em nói này tên là gì ấy nhỉ?”
“Bạch Lưu Vân, cửa tiệm của nàng ấy là tiệm hương Lưu Vân, nghe nói đã mở nhiều năm ở Kinh thành, buôn bán khá đắt khách, chỉ là đã đóng cửa, tiếc quá đi.” Hồng Tụ cẩn thận cất kỹ nửa bình hương Bách Hợp còn lại.
“Đúng là cái tên độc đáo, lại còn là một mỹ nhân, nhất định là người tài giỏi. Người hướng lên cao, nước chảy chỗ trũng, để một nữ tử xuất đầu lộ diện mở cửa tiệm cũng không phải cách, xuất giá là chuyện hợp lý, sau này tìm nhà khác mua hương liệu thôi vậy.” Minh Yên vừa cười vừa nói, nhưng lúc này Minh Yên nào có ngờ không lâu sau đó vị Bạch Lưu Vân này sẽ khiến cuộc sống của nàng đảo lộn, không gỡ mà cũng không cắt đứt được.
Chủ tớ hai người vừa dứt lời thì Bạch Hinh đi đến, Minh Yên điềm nhiên hỏi: “Vừa thấy tỷ vội vàng đi ra ngoài, có chuyện gì gấp à?”
Bạch Hinh nghe Minh Yên hỏi vậy thì ánh mắt lóe sáng, vội cười nói: “Không có việc gì to tát, nô tỳ tưởng bên phía Trịnh phu nhân có tin tức nên mới vội vàng ra ngoài xem, ai ngờ chỉ là tin bình thường.”
Minh Yên gật đầu, nói: “Việc này không vội được, chắc hẳn dạo gần đây vị kia không động thái gì lớn, cứ yên tâm chờ đi, đã là hồ ly thì kiểu gì cũng lòi đuôi.”
Bạch Hinh lập tức gật đầu thưa, chỉ là trong mắt vẫn luôn mang theo ưu sầu. Bởi vì Bạch Hinh đã về nên Hồng Tụ lại đi làm việc của mình, xoay người lui xuống.
Minh Yên lấy sổ sách ra từ từ đối chiếu, bình tĩnh nói: “Bên phía Vương gia có tin tức gì liên quan tới chuyện đồ cưới của Linh Ngọc không?”
Minh Yên đợi mãi vẫn không thấy có người trả lời thì chậm rãi đặt cây bút lên giá, quay đầu nhìn Bạch Hinh, thế mà lại nhìn thấy Bạch Hinh hiếm khi thất thần, không nhịn được bật cười, vươn tay chọc chọc nàng ấy, nói: “Ngẩn ngơ cái gì thế?”
Bạch Hinh mất tập trung, lập tức sợ khiếp, quỳ “bịch” xuống, nói: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết.”
“Bạch Hinh, tỷ sao vậy?” Minh Yên cảm thấy khác thường, nhíu mày hỏi.
Lúc này Bạch Hinh mới hoàn hồn, đưa tay lau lớp mồ hôi trên trán dù trong phòng đã đặt băng giải nóng, nàng ấy ngước mắt lo lắng nhìn Minh Yên, trái tim đập loạn nhịp nhưng vẫn giả bộ không có chuyện gì, nói: “Nô tỳ không tập trung, nô tỳ đáng chết, xin chủ tử trách phạt.”
“Bạch Hinh, tỷ biết ta không nói điều này.” Minh Yên nghiêm mặt, thái độ kiên quyết gặn hỏi.
“Không có việc gì thật ạ, chủ tử không cần lo lắng.” Bạch Hinh lập tức nói.
“Lo lắng? Ta lo lắng cái gì? Bạch Hinh, có phải tỷ đang giấu ta chuyện gì không?” Minh Yên cảm thấy Bạch Hinh rất lạ, trước kia Bạch Hinh chưa từng như vậy.
Bạch Hinh vẫn lắc đầu, nói: “Không có việc gì thật, không có việc gì thật, nô tỳ nhớ tới một số chuyện trước kia nên nhất thời không tập trung thôi, không có việc gì thật, không có việc gì…”
Minh Yên cẩn thận quan sát Bạch Hinh, sau đó nói: “Tỷ đi nghỉ trước đi, bận cả ngày chắc cũng mệt rồi.” Chắc chắn Bạch Hinh có chuyện giấu mình, Minh Yên hiểu rõ trong lòng, rốt cuộc là chuyện gì?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");