Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tống Tiềm mỉm cười, trong đôi mắt đen láy phát ra tia sáng chói lóa, sắc mặt dịu đi, Minh Yên còn có thể kích động như vậy chứng tỏ vị trí của Hạo Khiên ở trong lòng nàng vẫn không thay đổi, hắn có hơi nhẹ nhõm, hồi lâu sau mới nói: “Mắt nhìn tai nghe chưa chắc đã là thật, không nên để kẻ địch che mờ con mắt, che kín lỗ tai, rồi loạn thần trí. Muội phải dùng trái tim để nhìn, muội và Hạo Khiên đi tới được đến bây giờ nào chỉ là cùng vượt qua sinh tử, Minh Yên, trong lòng của muội, Hạo Khiên là nam nhân như vậy sao?”
Minh Yên nghe vậy thì trong lòng dậy sóng, nhưng vẫn cúi đầu không chịu nói một lời, muốn tin là một chuyện nhưng tự bản thân cảm nhận là một chuyện khác. Sống trong ánh mắt nghi ngờ và trào phúng đủ để cho con người ta nổi điên.
“Tại sao chàng ấy không tự giải thích với ta? Hai ngày qua chàng ấy đi đâu?” Minh Yên chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nàng chờ hắn mòn mỏi mà mãi vẫn không có tin tức.
Tống Tiềm như đã đoán trước Minh Yên sẽ hỏi như vậy, nhất thời bất đắc dĩ nói: “Chu Hạo Khiên bị phụ hoàng phái đi làm một việc bí mật, lúc đi hành tung bí ẩn, ngay cả ta cũng không biết. Hôm nay ta mới nhận được thư mà Hạo Khiên phái người gửi tới, bảo ta phải nhắn lại với muội, dù có xảy ra chuyện gì, đệ ấy cũng vẹn nguyên hai chữ, không thẹn.”
Minh Yên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Tống Tiềm như đang suy nghĩ tới độ tin cậy của chuyện này, lại thấy Tống Tiềm vẫn bình tĩnh như đó giờ, làm cho người ra rất khó tin một nam tử như vậy lại đi nói dối.
Minh Yên than nhẹ một tiếng, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười mỉa mai, lúc này mới nói: “Chàng ấy đi đúng lúc quá.”
Trong giọng nói vẫn mang theo sự nghi ngờ, nhưng nàng vẫn nói: “Bạch Hinh đâu? Chu Hạo Khiên phải đi làm nhiệm vụ bí mật, không lẽ Bạch Hinh cũng đi?”
Tống Tiềm bật cười, giọng nói trong trẻo sảng khoái như nước chảy, nói: “Bạch Hinh là thị nữ thân cận của muội, muội cũng không biết thì ta biết sao được? Nhưng Bạch Hinh là phụ tá đắc lực của Hạo Khiên, nói không chừng đã phát hiện ra gì đó, bây giờ không tiện trở về mà thôi.”
“Vương gia viện cớ hay thật đấy.” Minh Yên nghiến răng nghiến lợi gằn ra nói, thái độ với Tống Tiềm lạnh lùng thêm mấy phần.
Tống Tiềm vô thức sờ mũi, luôn cảm thấy ánh mắt của Minh Yên quá sắc bén, khiến hắn cũng cảm thấy run run, thế nhưng ngoài mặt vẫn bình thường, vẫn cười nói như cũ: “Bạch Hinh theo muội lâu như vậy, có trung thành với muội hay không thì muội hiểu rõ hơn bất cứ ai, muội thà tin những lời đồn đại vớ vẩn còn hơn tin Bạch Hinh? Nếu là ta, ta sẽ tin tưởng họ.”
“Đó là Vương gia chưa từng trải qua hoàn cảnh như vậy, nếu một ngày Vương gia cũng đứng trước tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không biết sẽ lựa chọn thế nào? Tin tưởng và tình yêu vốn đồng điệu một nhịp, nếu không có tin tưởng, vậy hiện tại Minh Yên đã không còn ở yên trong Vô Vi Cư rồi.” Minh Yên nắm chặt lấy tay ghế, ngón tay trắng nõn lập tức trở nên tái nhợt không còn chút sắc máu, móng tay dài như sắp bị bẻ gãy: “Thế nhưng sự tin tưởng của ta cũng chỉ có nhiêu đây, có thể chịu đựng được cũng có chừng ấy, nếu Chu Hạo Khiên hoặc Bạch Hinh vẫn không xuất hiện, ta sẽ làm ra chuyện gì đến chính ta cũng không biết được. Một khi nữ nhân đã điên cuồng thì không thể dùng suy nghĩ bình thường để suy đoán, nếu ta nổi điên…”
Minh Yên nói đến đây thì ngẩng đầu nhìn Tống Tiềm nhoẻn miệng cười, nụ cười ấy mang theo sự dứt khoát và trào phúng thấy rõ, trái tim Tống Tiềm thắt lại, lại nghe được Minh Yên chậm rãi nói: “Ta sẽ kéo tất cả, tất cả những người làm ta mất đi hạnh phúc phải xuống Địa ngục!”
Tống Tiềm đột nhiên cảm thấy như chìm sâu vào hố băng, rõ ràng bây giờ đang là mùa hè nóng bức khó chịu nhưng Minh Yên lại khiến toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh. Nữ nhân cứng rắn quyết đoán đến mức độ này khiến hắn cảm thấy hơi khó tin, đột nhiên vô thức bật thốt: “Nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là bình thường…”
“Đúng thế!” Minh Yên ngắt lời Tống Tiềm, hai mắt nhìn hắn không hề trốn tránh, nói: “Nếu Chu Hạo Khiên chưa từng nói yêu ta, chưa từng thề non hẹn biển với ta, chưa từng khiến ta trao ra trái tim thì dù chàng ấy nạp bao nhiêu nữ nhân cũng không liên quan tới ta. Thế nhưng chàng ấy đã nói yêu ta, nếu phụ ta… Lên trời xuống đất ta cũng sẽ không tha cho chàng ấy. Nữ nhân có thể nhịn một nam nhân đào hoa nhưng đó là chỉ khi người ấy chưa từng yêu, chưa từng thật lòng với nam nhân ấy, chàng ấy đã nói yêu ta thì phải thực hiện lời hứa của chàng ấy, nếu chàng ấy hủy đi hứa hẹn thì ta sẽ hủy hoại chàng ấy. Ngài chưa nghe nói độc nhất là lòng dạ nữ nhân sao? Nữ nhân hung ác điên cuồng sẽ làm ra bất cứ chuyện… Bất cứ chuyện gì mà nam nhân các người không nghĩ tới.”
Minh Yên nói lời này ra thì đột nhiên cảm thấy dễ chịu, ngọn núi lớn trong lòng đột nhiên biến mất, nhìn khuôn mặt kinh ngạc không hiểu của Tống Tiềm cảm thấy tâm trạng tốt lên hẳn, nữ nhân cũng có cốt khí của mình, không phải là đồ chơi của nam nhân các người.
“Báo tin cho Chu Hạo Khiên đi, bảo chàng ấy mau trở về, không kẻo ngoại thất và nhi tử trong truyền thuyết của chàng ấy sẽ biến mất trong chớp mắt đấy.” Minh Yên đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi, tâm trạng bây giờ của nàng rất tốt, thế nhưng khi nhìn đến Tống Tiềm đến biện giải cho Chu Hạo Khiên lại thấy bực mình, thế là nhanh chân rời đi luôn, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng cao ngạo thẳng tắp.
Qua rất lâu sau, mãi đến khi bóng lưng của Minh Yên đã biến mất không còn thấy nữa, Tống Tiềm mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, đưa tay sờ trán, trên trán đã rịn một lớp mồ hôi.
Úc Minh Yên này… Nữ nhân này bị Chu Hạo Khiên chiều hư rồi, lời như vậy mà vẫn có thể ngạo nghễ nói ra khỏi miệng, trên đời này nào có nữ nhân nói ra những lời như vậy, chuyện này trái ngược với thế tục, trái ngược với gia pháp tổ tiên, đáng lẽ nên bị hưu… Nhưng đáy lòng Tống Tiềm lại râm ran vui mừng, Minh Yên có thể nói như vậy trước mặt hắn, có phải trong lòng Minh Yên cũng xem hắn là người có thể tin tưởng, không cần kiêng dè khi nói chuyện không?
Không biết có thật thế không nhưng Tống Tiềm vẫn rất vui.
Vì hạnh phúc cả đời của Chu Hạo Khiên, hắn nên nghĩ ra biện pháp gì đó đưa tên kia trở về, bên này đã quá hỗn loạn rồi. Nhưng lần này Chu Hạo Khiên đi làm việc bí mật lại trùng hợp quá, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao? Nhưng nếu là trùng hợp thật thì cũng có quá nhiều chuyện trùng hợp rồi, liệu trong này còn có gì khuất tất gì không…
Tống Tiềm chậm rãi đứng dậy, liếc nhìn về hướng thư phòng của Vũ Ninh Vương một cái rồi nhanh chân rời đi, đôi lúc cần lão tướng xuất mã làm một số việc mới xong được.
***
Tại thư phòng của Vũ Ninh Vương.
Vũ Ninh Vương nghe Tống Tiềm nói xong thì mặt đen như mực, lắc đầu như đánh trống, nói: “Vi thần ngàn vạn lần không dám khi quân.”
“Vương gia không cần câu nệ, tình thế hiện tại hơi rắc rối, đây cũng không phải là việc nhà của vương phủ, tiểu Vương nghĩ rất có thể trong này còn dính líu tới triều chính.” Tống Tiềm tiếp tục thuyết phục, không hề nhụt chí, thậm chí thái độ bình tĩnh vững vàng còn khiến Vũ Ninh Vương vô cùng đau đầu.
Vũ Ninh Vương biết quan hệ giữa Tống Tiềm và Hạo Khiên, nhíu mày hồi lâu rồi mới nói: “Vương gia biết quan hệ giữa ta và nghiệt tử không tốt, dù ta dùng mạng của ta cứu nó về thì tiểu tử đó cũng sẽ nhất quyết không về, không biết Vương gia đã nghĩ tới điều này chưa?”
Tống Tiềm sửng sốt, hắn sơ sót quá, quả thật đã quên mất điều này, không khỏi nhíu mày.
Vũ Ninh Vương thấy vậy suy nghĩ hồi lâu, cân nhắc một chút mới nói: “Biết Vương gia đang quan tâm phủ Vũ Ninh Vương, quan tâm lão Vương phi nên mới ra tay giúp đỡ, vi thần vô cùng cảm kích. Vương gia có thể rộng lượng tương trợ như vậy, vi thần quyết không khoanh tay đứng nhìn, ngày giỗ của sinh mẫu Hạo Khiên vào mười bốn tháng Sáu, sắp tới ngày rồi, đây là một lý do rất tốt.”
Ai cũng nói quan hệ giữa Vũ Ninh Vương và tiên Vương phi rất gay gắt nhưng lại có thể nhớ rõ ngày giỗ của bà ấy, đã qua nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hắn ngẩng đầu nhìn thẳng người di phụ của hắn ở trước mắt này.
“Vậy mà Vương gia còn nhớ giỗ ngày giỗ của di mẫu, đúng là đáng quý.” Vô thức thốt ra lời cay nghiệt, căm hận che giấu trong lòng bao năm qua bùng nổ. Không phải không muốn đòi lại công đạo cho di mẫu, thế nhưng hắn không thể, vì Hạo Khiên, cũng vì chính mình, bọn họ không dám có bất cứ hành động khác thường nào. Nhưng đến thời khắc này, chính tai nghe Vũ Ninh Vương nói ra câu kia, Tống Tiềm vẫn không nhịn được mà mỉa mai.
Vũ Ninh Vương hơi cúi đầu, trong mắt thoáng hiện lên sự hâm mộ thầm lặng, qua một hồi lâu mới nói: “Ta biết ở trong mắt các người ta là người như thế nào, ta không muốn giải thích gì, những gì ta nợ nàng ấy hẹn kiếp sau làm trâu làm ngựa trả lại cho nàng.”
Trong thư phòng lập tức rơi vào im lặng, Tống Tiềm nghe Vũ Ninh Vương nói vậy lại không biết nên mở miệng thế nào. Hắn hận người nam nhân này khiến di mẫu của hắn mất sớm, khiến mẫu phi đau buồn nhiều năm qua, khiến Hạo Khiên chịu khinh miệt lăng nhục từ nhỏ, thậm chí liên lụy mình không dám bộc lộ bản thân trước mặt phụ hoàng. Thế nhưng không biết vì sao khi nghe ông ta nói vậy, trong lòng lại càng thêm khó chịu.
“Ai có thể nói trước được chuyện ở kiếp sau, chẳng lẽ Vương gia biết di mẫu còn muốn gả cho người, muốn có dính líu gì với người?” Giống như một hài tử giận dỗi, Tống Tiềm lại không khống chế được tâm trí của mình, mỗi lần gặp chuyện liên quan tới Chu Hạo Khiên là hắn lại theo thói quen muốn bảo vệ che chở.
Vũ Ninh Vương không trả lời, chỉ bình tĩnh nói: “Vương gia nên về rồi, để tránh nghi kỵ người nên hạn chế đến, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang theo dõi chúng ta đâu.”
Tống Tiềm biến sắc, quay người phất tay áo rời đi, khi hai chân bước tới cổng thì sau lưng lại vọng tới giọng nói: “Trên đầu chữ nhẫn có một con dao, Vương gia còn trẻ đã trưởng thành, tâm tư thâm sâu, nhưng bây giờ vẫn còn biến số, xin tự bảo trọng.”
Bước chân của Tống Tiềm khựng lại, muốn quay đầu nhìn nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu, cũng không có lấy một tiếng đáp lời, bước nhanh rời đi.
Vũ Ninh Vương nhìn bóng lưng của Tống Tiềm im lặng không nói, ánh mắt cứ hướng về nơi xa, xuyên qua thời không, giống như nhìn thấy nữ tử luôn mỉm cười vẫy tay với mình. Đột nhiên rưng rưng nước mắt, ngửa đầu nhìn nóc nhà, ép nước mắt trở về, khóe miệng nở một nụ cười trào phúng, trong lòng thầm mắt: “Chu Đình Diên ơi, ngươi đúng là thứ đê hèn, đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, đời này của ngươi cứthế đi, trong mắt người khác chỉ là con sâu gạo, hết hi vọng đi!”
Đúng vậy, ông ta đúng là một con sâu gạo không muốn cố gắng, chuyện sai đã làm rồi, hối hận cũng đã chậm, xin lỗi cũng đã muộn, ông đáng bị người trong thiên hạ coi thường, chỉ là tiếc thương nữ tử với nụ cười mong manh kia, nàng ấy xứng đáng được cuộc sống tốt hơn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");