Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tần Trắc phi nghe tiểu nha hoàn bẩm xong thì sắc mặt dần nghiêm lại, trong đôi mắt sáng dần tỏa ra hơi lạnh thấu xương.
“Ngươi nghe rõ? Nàng ta nói như vậy thật à?”
“Vâng, nô tỳ không dám nói dối một chữ, có điều lúc ấy nô tỳ đứng khá xa, có mấy lời không nghe rõ, nhưng câu cuối cùng thì nô tỳ nghe rất rõ.” Lúc này tiểu nha hoàn đã không còn thở hổn hển, nói chuyện cũng rành mạch hơn.
Tần Trắc phi phất tay để tiểu nha hoàn kia lui ra, lúc này Luyện Hoa ở một bên mới lên tiếng: “Chủ tử, chuyện này hơi lạ, liệu có phải Úc Trắc phi đã biết gì rồi không?”
Tần Trắc phi sầm mặt, nói: “Dù nàng ta có biết gì thì chuyện kia cũng phải được làm đến cùng. Người kia đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, không phải cũng vì hi vọng có thể một đời vinh hoa phú quý sao? Mọi người chỉ lợi dụng nhau mà thôi, điểm này ta vẫn biết rõ.”
“Thế nhưng hài tử… là của tiểu Vương gia thật sao?” Vô Song đi đến nhíu mày nói: “Không thể coi thường nữ nhân Bạch Lưu Vân này được, thủ đoạn rất cao, không bị ép thì cũng sẽ không chủ động hợp tác với người.”
“Dù nàng ta có dã tâm gì thì kết quả cũng chỉ là công dã tràng, bây giờ nàng ta có yêu cầu gì thì cứ đồng ý, chỉ cần nàng ta gặp trực diện Úc Minh Yên thì chúng ta có thể chớp lấy cơ hội.” Tần Trắc phi chậm rãi nói, khóe miệng cong lên thành một nụ cười rực rỡ như giữa ngày hè.
Vô Song gật đầu, nói: “Nghe bảo Vương gia đã chọn chủ tế cho ngày giỗ của tiên Vương phi.”
Tần Trắc phi như không quan tâm, những năm qua đều do bà ta làm, có lẽ năm nay cũng không khác mấy. Trong lòng nghĩ như vậy nhưng bên tai lại nghe nói: “Vương gia đã ra lệnh, chủ tế của năm nay là Úc Trắc phi.”
Tần Trắc phi sửng sốt, quay đầu nhìn Vô Song, hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ai cơ?”
“Úc Trắc phi ạ.” Vô Song cúi đầu nói, sắc mặt hơi khó coi.
Tần Trắc phi thất thần: “Sao lại như vậy? Ngươi nghe ai nói?
“Tận mắt nô tỳ nhìn thấy hầu cận của Vương gia dặn dò xuống, chắc chắn không sai được.” Vô Song đáp, cả người đã bình tĩnh lại.
Luyện Hoa nheo mắt, hừ khinh nói: “Vương gia có ý gì đây? Những năm trước đều do chủ tử của chúng ta làm chủ tế, sao năm nay có thể như vậy? Úc Trắc phi kia đúng là âm hồn bất tán, chuyện gì cũng thấy mặt của nàng ta!”
Vô Song liếc nhìn Luyện Hoa, bình tĩnh lại rồi mới nói: “Úc Trắc phi là nhi tức của tiên Vương phi, để nàng ta làm chủ tế cũng được coi là danh chính ngôn thuận.”
“Này, ngươi đứng về phe nào thế?”Luyện Hoa bất mãn quát.
Sắc mặt Vô Song không đổi, chậm rãi nói: “Ta nhìn dưới góc độ khách quan thôi, ta nói như vậy là vì người khác nghĩ như vậy đấy. Luyện Hoa, ngươi nên biết rõ, Úc Trắc phi là người thông minh xảo trá, qua mấy lần giao đấu chúng ta đều không chiếm được phần thắng, ngươi còn coi thường nàng ta như trước kia, không cần ta nói thì ngươi cũng sẽ thua thảm hơn. Bây giờ chúng ta không thể thua, thời gian của chúng ta có hạn nên ngươi phải tỉnh táo đi, đối thủ bây giờ của chúng ta không còn là Mục Trắc phi nữa, đến khi nào thì người mới nhớ kỹ điều này đây?”
Luyện Hoa đỏ mặt, trong lòng bực bội nhưng ngoài miệng lại không thể đáp trả được, quay đầu đi chỗ khác không nhìn Vô Song.
Vô Song thở dài một hơi, quay đầu nhìn Tần Trắc phi.
Tần Trắc phi nhìn sắc mặt của nàng ta, lúc này mới nói: “Ngươi nói rất đúng, sau này phải cẩn thận từng bước. Dù ai làm chủ tế thì ta cũng sẽ không để Úc Minh Yên thuận lợi vượt qua. Nói với Bạch Mẫu Đơn, nàng ta cũng nên ra tay rồi, nhân lúc tiểu Vương gia không ở đây, còn đợi hắn quay về thì khó mà nói được.”
“Vâng, nô tỳ lập tức đi báo cho Bạch cô nương để nàng ta biết nên làm thế nào.” Luyện Hoa tiếp lời.
Tần Trắc phi gật đầu, lúc này mới cảm thấy thư thái, mỉm cười nói: “Mặc dù Úc Minh Yên là thứ nữ nhưng vẫn rất chú ý thể diện. Một con người cao ngạo như vậy mà lại bị ngoại thất của nam nhân luôn miệng nói yêu mình tìm tới cửa, còn dẫn theo một hài tử, ngươi nói xem nàng ta sẽ làm thế nào?”
“Có mà nàng ta lại chả giận điên lên, đến lúc đó có trò hay để xem rồi.” Luyện Hoa hé miệng cười, vô cùng đắc ý.
Vô Song trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Nô tỳ thấy chưa chắc, Úc Trắc phi ghen tuông là thật, nhưng không phải là người dễ kích động, hơn nữa tiểu nha hoàn kia cũng nói hình như Úc Trắc phi sắp có động thái gì đó, chúng ta phải đề phòng mới được.”
“Nói tới nói lui tức là ngươi sợ Úc Trắc phi kia chứ gì, không biết ngươi đang sợ gì nữa, chúng ta đã chuẩn bị xong, còn có gì bất ngờ được chứ? Ngươi cẩn thận quá rồi.”
Vô Song không nói thêm nữa, chỉ là vẫn nhíu mày, trong đầu hiện ra khuôn mặt tươi cười của Minh Yên, thầm thở dài một hơi, nhưng lại không biết nên thuyết phục Luyện Hoa thế nào, hình như Luyện Hoa có gì đó bất mãn với mình, Vô Song chỉ có thể nói năng cẩn thận rồi im lặng ra mặt.
Tần Trắc phi nhìn hai người nói: “Dù Úc Minh Yên muốn làm gì thì các ngươi cũng theo dõi sát cho ta, ta không tin nàng ta có thể tạo ra được bao nhiêu sóng gió. Chu Hạo Khiên không ở đây, một mình nàng ta khó mà chống đỡ, lần giao đấu này chưa chắc nàng ta sẽ thắng được.”
***
Tin Minh Yên làm chủ tế lan truyền nhanh trong vương phủ, đây là lần đầu tiên làm giỗ cho bà bà đã qua đời nên nàng rất dụng tâm, mọi chuyện đều kỹ lưỡng, thành ra mấy ngày này gầy hẳn đi.
Sau khi Bạch Hinh về, Minh Yên cảm thấy áp lực trong lòng giảm đi nhiều, làm việc cũng thư thái hơn trước, việc cho ngày giỗ cũng đã hỏi ý lão Vương phi, trong đầu đã có kế hoạch nên không bị rối.
“Nến trắng, tiền giấy, đồ tế đều đã được chuẩn bị xong, chủ tử muốn xem sổ sách không?”Liên Song cầm một quyển sổ đi đến, theo sau còn có mấy nha hoàn, dạo này mọi người đều bận bù đầu, vốn trước đó đã có việc cần làm nay lại tăng thêm rất nhiều việc, dù là người làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
“Không cần, em cứ cất đi, sau này đối chiếu với nhà kho là được.” Minh Yên day trán, thở dài một hơi.
Liên Song gật đầu, đúng lúc này Tuyết Hủy nói: “Hương Chức phường đã làm xong áo tơ trắng, màu lam nhạt làm bộ áo váy, màu sắc đúng như yêu cầu của người. Bộ trang sức bằng bạc cũng đã chuẩn bị xong, tất cả trang sức bằng vàng và đá quý đều được cất đi, buổi chiều sẽ đưa đồ trang sức tới, nếu người không vừa ý thì vẫn có thời gian sửa.”
Minh Yên gật đầu, vào ngày đó phải tôn trọng người đã khuất, xiêm y phải là đồ trắng, trang sức không được rực rỡ, đó là thể hiện sự tôn trọng, và hơn hết là phép tắc, nếu làm sai sẽ hỏng việc. “Y phục của mọi người đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi, y phục của chúng nô tỳ đã được chuẩn bị cẩn thận, sáng nay vừa đưa tới.” Tuyết Hủy vừa cười vừa nói, nha hoàn mặc cả cây trắng nên chuẩn bị rất dễ.
“Đằng kia có động thái gì không?” Minh Yên quay đầu nhìn Bạch Hinh, tuy là hỏi nàng ấy nhưng ánh mắt lại như liếc ra xa.
“Tạm thời không có, mẫu tử bọn họ rất an phận ở tại nơi Tần Trắc phi chuẩn bị cho họ.” Bạch Hinh thấp giọng trả lời: “Nhưng mà sáng hôm này có người thấy người trong viện của Tần Trắc phi đi gặp hai mẫu tử kia, nói gì thì không biết, khoảng cách quá xa nên không nghe lén được.”
Minh Yên gõ nhẹ lên bàn, nở một nụ cười trào phúng, nói: “Còn có thể có chuyện gì, chắc chắn là tính làm loạn vào ngày giỗ của của tiên Vương phi. Cơ hội cho Tần Trắc phi không nhiều, chắc chắn bà ta sẽ không bỏ qua cơ hội này. Năm nay không còn chiến loạn, tôn tử ruột thịt của tiên Vương phi là Nghiên ca nhi lại được phong làm Vương Thế tử, nhất định hôm ngày giỗ này sẽ có rất nhiều người tới. Đây là một cơ hội rất tốt, sao Tần Trắc phi và Bạch Mẫu Đơn dễ dàng bỏ qua được?”
Nhóm nha hoàn đều giận dữ, một hồi lâu mới nói: “Một lũ không biết xấu hổ!”
Minh Yên ngẩng đầu nhìn Tuyết Hủy, khẽ cười một tiếng, nói: “Biết kẻ địch của mình là ai thì dễ rồi, còn nếu không biết thì mới đáng sợ. Đã biết, vậy chắc chắn sẽ có đề phòng, cứ yên tâm đi, muốn đánh bại ta thì bọn họ cũng phải có bản lãnh ấy đã!”
“Vậy chúng ta làm gì bây giờ? Cứ chờ như vậy à?” Ký Dung kiệm lời nhưng lúc này cũng không nhịn được mà hỏi.
“Đương nhiên là không rồi!” Minh Yên khẽ cười, nheo hai mắt lại cứ như con mèo nhỏ đáng yêu, nhưng trong đôi mắt ấy lại tỏa ra khí lạnh. Chịu đánh mà không phản kháng thì không phải chuyện mà Úc Minh Yên nàng sẽ làm.
Minh Yên hạ giọng dặn dò mấy nha hoàn, trên mặt mấy người lập tức lộ ra nụ cười, đang định hỏi kỹ lại thì một tiểu nha hoàn tam đẳng ở ngoài cửa sợ hãi bẩm: “Thưa chủ tử, Tống phu nhân đến ạ.”
Lan Lăng? Sao lúc này lại tới đây? Minh Yên kinh ngạc, lập tức nói: “Mau mời vào!” Sau đó nhìn mấy nha hoàn: “Mọi người đi chuẩn bị đi.”
Mấy nha hoàn khom người lui ra, lúc này Minh Yên mới đứng dậy ra đón Lan Lăng, lại không ngờ có một tiểu nha hoàn vội vàng chạy tới, thấy Minh Yên thì lập tức hành lễ, bẩm: “Thưa chủ tử, Chung tiên sinh gửi thiếp ạ.” Nói xong hai tay dâng cao thiếp vàng.
Minh Yên chỉ cảm thấy buồn cười, thế mà Lan Lăng và Chung Dực lại chọn cùng một ngày cùng một lúc tới.
Chung Dực… Đúng là rất lâu rồi không gặp hắn, từ sau trận chiến loạn kia hình như đã thay đổi rất nhiều, lần này tới chắc vì nghe được chuyện Bạch Mẫu Đơn… Minh Yên cười khổ, nói với nha hoàn kia: “Mời đến phòng khách đi, ta sẽ đến ngay.”
Tiểu nha hoàn lập tức đáp, quay người đi.
Minh Yên sửa soạn lại y phục đầu tóc, soi gương cảm thấy có thể đi gặp người thì cũng lười thay đồ mới, bước chân ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã gặp được Lan Lăng.
Lại thấy sắc mặt của Lan Lăng rất tệ, Minh Yên thầm kinh hãi, nhưng ở trước mặt Lan Lăng nên vẫn kéo tay nàng ấy lại, nói: “Tứ tỷ tỷ?”
Lan Lăng nhìn Minh Yên, mím chặt đôi môi, nói: “Ta nhìn thấy Chung Dực, trông có vẻ rất sốt ruột, chắc có việc gấp tìm muội, muội đi gặp hắn trước đi rồi quay lại tìm ta, ta hơi mệt vào nghỉ trước đã.”
Minh Yên thở dài một tiếng, gật đầu nói: “Đợi ta về, ta có lời muốn nói với tỷ.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");