Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lần này gặp lại Chung Dực, Minh Yên sợ khiếp, hắn gầy đi rất nhiều, nhìn khác hẳn so với lúc trước. Đôi mắt ấy trong veo mà bình lặng, nhìn Minh Yên đi tới không chớp mắt, tất cả tập trung đều dồn lên người nàng, trong ánh mắt che giấu kia lại xen lẫn sự nóng bỏng.
Minh Yên chỉ cảm thấy cả người run lên, cố gắng nặn ra một nụ cười, bình tĩnh chào hỏi Chung Dực: “Hôm nay ngọn gió nào thổi huynh tới đây vậy?”
Minh Yên không ngờ mình sẽ dùng giọng điệu bình tĩnh như vậy để nói chuyện với Chung Dực, có lẽ Chung Dực cũng không ngờ Minh Yên có thể đối mặt với hắn như vậy. Hai người đều kinh ngạc, một thoáng qua xong rồi là thoải mái.
“Ta chỉ muốn tới xem nàng sống tốt không.” Giọng của Chung Dực vang vọng trong không trung, cứ như chuông sớm trống chiều khiến lòng người khoan khoái.
Minh Yên ngồi đối diện Chung Dực, mỉm cười: “Ta rất khỏe, huynh không cần lo.”
Nhìn nữ cử cười duyên trước mắt, trong lòng Chung Dực xót xa, đúng vậy, hắn đang chờ đợi điều gì chứ? Chẳng lẽ muốn nhìn thấy Minh Yên khóc ướt hai má ư? Chẳng lẽ như vậy thì hắn sẽ vui vẻ? Câu trả lời chắc chắn là không, thế nhưng hắn vẫn không cam lòng.
“Ta đã nghe nói về chuyện Bạch Mẫu Đơn.” Chung Dực bình thản nói, chỉ là lông mày vô thức nhíu chặt lại.
“Ừ, thế thì sao?” Minh Yên dịu dàng hỏi ngược lại, trong giọng nói không hề có sự tức giận, nhưng sự bình tĩnh này lại khiến người ta không cam lòng.
“Nếu chuyện này là thật thì nàng định làm gì?”
Minh Yên ngước mắt nhìn Chung Dực, không biết tại sao hắn lại hỏi như vậy, trong giọng nói không chỉ có mỗi lo lắng mà phần nhiều là hỏi han, kiểu hỏi han này làm Minh Yên hơi bực.
“Vẫn chưa biết thật hay giả, bây giờ chưa thể khẳng định.” Minh Yên trả lời lấy lệ.
“Nếu như là thật, nàng có tuyệt tình với hắn như từng làm với ta không?”
Trái tim Minh Yên như bị cái gì đó đánh mạnh vào, hơi hiểu được sự cố chấp của Chung Dực.
Chung Dực từng phản bội lại tình yêu của bọn họ, Minh Yên không cho Chung Dực cơ hội. Nếu Chu Hạo Khiên cũng phạm vào sai lầm này, Chung Dực muốn biết Minh Yên sẽ làm thế nào, liệu có tha thứ cho Chu Hạo Khiên không? Có cho Chu Hạo Khiên một cơ hội không? Nếu phải, vậy chứng tỏ người quan trọng nhất trong lòng Minh Yên mãi mãi là Chu Hạo Khiên, dù hai người cùng phạm phải sai lầm giống nhau thì kết cục cũng không giống nhau.
Chung Dực lo lắng nhìn Minh Yên, lòng bàn tay rịn mồ hôi, hắn rất lo, hắn cần một câu trả lời, vì câu trả lời này mà mấy đêm nay hắn không thể ngủ, cuối cùng thì hôm nay cũng đi tới đây tìm kiếm một câu trả lời.
Minh Yên nhíu mày, ngay cả chính nàng cũng mông lung, nàng không biết, cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Chưa từng nghĩ Chu Hạo Khiên sẽ giống Chung Dực.
“Số mệnh của ta sẽ không khổ thế chứ, hai lần liên tiếp gặp phải chuyện khiến người ta tuyệt vọng.” Minh Yên tự giễu, ngẫm lại cũng thấy đúng, bất cứ lúc nào mình cũng có thể đi tới bi kịch này, lần lượt gặp hai nam nhân đều có thể bị phản bội.
“Nhế như thật thì sao? Ta nói nếu như!” Chung Dực nhấn mạnh, cả người căng cứng nhìn chằm chằm Minh Yên, không có điều gì khiến hắn bồn chồn hơn thời khắc này, câu trả lời này vô cùng quan trọng, vô cùng quan trọng.
Ngực Minh Yên như có con dao nhọn cứa qua, nàng đau không thở nổi, cười khổ một tiếng, ngửa mặt lên nhìn chằm chằm vào Chung Dực, nói: “Tại sao phải cố chấp với vấn đề này thế?”
Nghe Minh Yên hỏi ngược lại, thái độ của Chung Dực vẫn không thay đổi, kiên định nói: “Nếu nàng có thể tha thứ cho Chu Hạo Khiên thì tại sao không thể cho ta một cơ hội? Nếu như chuyện này là thật, nàng có thể cho ta một cơ hội, để ta thực hiện lời thề mấy năm về trước, đưa nàng vào Nam ra Bắc, dùng tuổi già của ta đền bù sai lầm nửa đời trước không?”
Minh Yên ngạc nhiên, chẳng trách Chung Dực cứ bám riết lấy vấn đề này, nhưng… nhưng… không giống nhau. Chuyện này sao có thể so sánh được.
Đối với Chung Dực, tình yêu của Lan Nhụy đã cạn, tất cả thanh xuân cháy bỏng đều đã dành cho hắn, muốn cứu vãn rất khó, vô cùng khó.
Mà Chu Hạo Khiên lại khác, với nàng, Chu Hạo Khiên không chỉ là trượng phu mà còn là người cùng nàng vào sinh ra tử!
Minh Yên không biết phải trả lời thế nào nên nhất thời do dự, suy nghĩ rất lâu, chỉ cắn môi mà không nói lấy câu nào, bởi vì không thể so sánh, không có cách nào để so sánh.
“Chung Dực! Tên khốn khiếp nhà người thế mà lại dám nhân lúc ta không có ở đây đến quyến rũ Tiểu Yên Nhi của ta!”
Cùng với một trận gào rống là một bóng người cao lớn cuốn theo gió táp vù tới, khi Minh Yên vẫn chưa nhìn rõ thì đã nghe thấy một tiếng vang, Minh Yên kinh hãi kêu lên, ngẩng đầu nhìn thì thấy Chung Dực bất ngờ không kịp đề phòng bị Chu Hạo Khiên đấm một phát!
Rõ ràng là Chu Hạo Khiên đang rất giận dữ, nắm đấm này rất mạnh, một bên mắt của Chung Dực sưng đỏ lên.
Nhưng Chung Dực không đánh lại, chỉ nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Nếu người không chột dạ thì sao phải tức giận động chân động tay như thế? Chỉ sợ chính ngươi cũng không chắc chắn nhỉ?”
Khóe miệng Chu Hạo Khiên giật giật, hung dữ trừng mắt nhìn Chung Dực, nói: “Ăn no không có việc làm thì cút xuống phương Nam dưỡng lão đi, đừng có đến phá rối hạnh phúc của ta.”
“Nếu hạnh phúc của ngươi vững như núi thì ngươi sợ gì?” Chung Dực cười khinh, tiếng cười sắc bén kia cứa rách tim người ta, máu me đầm đìa, sâu đến tận xương.
Cả người Chu Hạo Khiên run lên, nhìn chằm chằm Chung Dực, mãi lâu sau mới nghiến răng nói: “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà có thể ở đây lải nhải, ngươi đã mất đi tư cách từ lâu rồi.”
“Vậy ngươi có tư cách sao?” Dường như hôm nay Chung Dực vô cùng hung hãn, dù cho nửa bên mặt đã sưng nhưng vẫn không chịu lui nửa bước. Kiên trì như vậy không hề giống hắn, thế nhưng sự chấp nhất này lại khiến Minh Yên bứt rứt khó chịu, muốn bật khóc lên.
Chu Hạo Khiên lạnh lùng nheo mắt, nắm chặt hai tay, nam nhân này đúng là âm hồn không tan, hôm nay cố ý đến đây để đả kích hắn đúng không? Nhất định là vẫn còn lòng bất chính với Tiểu Yên Nhi của hắn, vừa thấy bên hắn có gió thổi cỏ lay gì thì lập tức rục rịch ra tay, còn muốn thuận nước thu về, nằm mơ!
“Tất nhiên là ông đây có tư cách, ta đâu có cưới nữ nhân về nhà!” Chu Hạo Khiên giận dữ, lời nói vô cùng bén nhọn.
Một thoáng trợn mắt nhìn, người Chung Dực hơi chao đảo.
“Ngươi không cưới về nhưng có gì khác nhau? Có ngoại thất, mở cửa hàng, nuôi hài tử, ngươi xứng với Minh Yên sao?”
Mặt Chu Hạo Khiên càng đen hơn, gân xanh đập thình thịch, thình thịch, cả người tỏa ra hơi thở nguy hiểm, tiến lại gần thêm một bước, nhìn Chung Dực nói: “Con mẹ nhà ngươi, ngươi không tận mắt nhìn thấy thì đừng có nói bậy, mấy cái thứ bẩn thỉu này là thật hay giả đều đổ lên đầu ông đây, con mẹ nó ta có việc gấp rời Kinh vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã nhảy ra chuyện này, ta biết tìm ai tố khổ đây?”
Minh Yên sửng sốt, trong lòng lập tức sung sướng, hắn… nói, chuyện này không liên quan tới hắn ư?
Chung Dực nhìn Chu Hạo Khiên, cười khẽ: “Ngươi chắc chắn không liên quan tới ngươi? Nghe nói hài tử kia giống ngươi năm phần, nếu không có quan hệ máu mủ, đánh chết cũng không có người tin!”
“Mẹ kiếp, nó giống ta thì liên quan gì tới ta! Ông đây đã cắt đứt với Bạch Mẫu Đơn từ lâu rồi, đừng có đổ bổ phân lên đầu ta.” Chu Hạo Khiên nổi giận, vung tay muốn đấm Chung Dực để xả giận.
“Từng là đã từng có quan hệ?” Chung Dực mỉa mai nói.
Minh Yên vẫn hơi ngẩn ngơ, một ngày ba lần gặp đã vang danh, lúc trước Chu Hạo Khiên đã vì vị danh kỹ nghiêng nước nghiêng thành này mà làm ra những chuyện vang danh Kinh thành. Mặc dù quen biết nàng ta là chuyện của trước kia nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, rất khó chịu, sắc mặt lập tức trầm xuống, trong đôi mắt đã mất đi chút ánh sáng, nàng hoàn toàn không có cách nào không để ý tới được, bởi vì yêu cho nên không thể.
Chu Hạo Khiên nắm chặt vạt áo Chung Dực, ngón tay từ từ nắm chặt, cắn răng nói: “Dạo này ta thiếu một người luyện võ, Chung Đại thiếu gia rảnh rỗi thì tới giúp ta đi.”
“Không nói được thì muốn đánh?” Minh Yên nhướng mày, trong giọng nói xen lẫn lửa giận, ánh mắt nhìn Chu Hạo Khiên chuyển từ vui sướng thành lạnh lùng.
“Tiểu Yên Nhi, nàng nghe ta giải thích đã, chuyện không như nàng nghĩ đâu, ta sẽ giải thích rõ ràng với nàng, nàng đừng nói chuyện với ta như vậy, ta đau lòng lắm.” Chu Hạo Khiên nuốt nước miếng, bất an nhìn Minh Yên, quả thật trong chuyện này hắn làm không đúng, nhưng lão già đáng chết kia lại canh đúng lúc này lùa hắn ra khỏi Kinh thành, hại hắn bị người ta mưu hại mà không hề hay biết gì, bây giờ biết thì trong nhà loạn hết cả lên rồi, thế mà tên đáng ghét Chung Dực này còn cứ bám đuôi, sao số của hắn khổ như vậy chứ…
Nhìn dáng vẻ của Chu Hạo Khiên, Minh Yên lập tức cho rằng hắn đang chột dạ, không thì sẽ không nói lời ngon ngọt như vậy, trong lòng dần sa sầm, nếu quả thật hài tử kia có liên quan tới Chu Hạo Khiên… Nàng nên đi về đâu? Ở lại thì nàng không muốn, mà rời đi… cũng không muốn, thật sự rất khó xử, làm người ta chỉ muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho rồi.
“Dù là thật hay giả, chuyện đã vỡ lở, khắp Kinh thành đều đang bàn tán sôi nổi, tiểu Vương gia nên cho ta một câu trả lời thỏa đáng chứ.” Minh Yên phất tay áo, lạnh lùng nhìn Chu Hạo Khiên, lại nói: “Lúc nào nghĩ kỹ rồi đến gặp ta, bắt đầu từ hôm nay chàng ngủ ở thư phòng!”
Minh Yên phẫn nộ rời đi, Chu Hạo Khiên giận mà không có chỗ trút, nắm chặt lấy cổ áo của Chung Dực, quát: “Con mẹ nhà ngươi, ông đây không lột da róc xương ngươi thì không mang họ Chu!”
Chung Dực đột nhiên cười phá lên, nhìn Chu Hạo Khiên, trong đôi mắt kia như có loại khí thế đặc biệt đang tản ra, trở tay nắm lấy vạt áo của Chu Hạo Khiên, nói: “Ta ngứa mắt người từ lâu rồi…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");