Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
  3. Chương 278: Vén màn từng tầng sương mù
Trước /324 Sau

Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 278: Vén màn từng tầng sương mù

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu Hạo Khiên cười ha ha, nói: “Nàng nói đấy nhé, cùng xuống Hoàng tuyền cũng không được rời bỏ ta, chỉ cần nàng không rời đi thì tốt rồi. Có nàng ở trong cái nhà này, ta mới muốn đi vào, có nàng nơi này mới có ấm áp, trước kia cả tháng ta không ở đây được mấy ngày, mọi người đều nói ta đi trêu hoa ghẹo nguyệt, thật ra phân nửa thời gian ở chỗ Tống Tiềm, nếu không thì sẽ tới chỗ Tống Tầm, tất cả chỉ là mặt ngoài thôi.”

Nói đến dây Chu Hạo Khiên khẽ ho một tiếng, giọng có hơi khàn nhưng bất thường ấy lập tức biến mất.

Minh Yên không khỏi lo lắng, cách cánh cửa hỏi: “Chàng sao thế?”

“Không có chuyện gì, nàng có nghe thấy ta nói không?” Chu Hạo Khiên nói.

Minh Yên cau mày, nói: “Thế thì sao? Tóm lại là chàng và nàng ta có liên quan, nếu không thì tại sao nàng ta không đi tìm người khác? Ai cũng biết chuyện một ngày ba lần gặp, chàng tưởng ta ngốc à?”

Chu Hạo Khiên nghe vậy, trên mặt hiện lên nụ cười gượng gạo, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Chuyện này nói ra cũng đã lâu lắm rồi, khi đó ta lê la quán rượu hẻm hoa cả ngày, mặc dù chưa từng trêu hoa ghẹo nguyệt thật nhưng lúc ấy vẫn phải giả vờ cho thật, để che mắt người khác thì quả thật phải làm ra một số chuyện khác người. Lúc ấy một ngày gặp ba lần cũng chỉ vì một lần cá cược với mấy tên ăn chơi chác táng trong Kinh thành, xem ai có thể làm khách quý của Bạch Mẫu Đơn.”

Minh Yên thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là cá cược chứ không phải vì thích Bạch Mẫu Đơn kia, tảng đá lớn trong tim nhẹ bớt, hỏi tiếp: “Cuối cùng chàng thắng, còn có cả hài tử!”

Khuôn mặt tuấn tú của Chu Hạo Khiên đỏ bừng, suýt chút nữa sặc nước miếng mà chết, ho khan không ngừng, hắn vội giải thích: “Nàng đừng nghĩ lung tung, tuy ta có tiếng đào hoa nhưng rất yêu quý sức khỏe của mình, hơn nữa ta có bệnh thích sạch sẽ, nàng biết rõ điều này nhất mà, sao ta có thể dây dưa với những nữ nhân kia.”

“Chàng còn nói bậy, chàng vẫn muốn lừa ta! Nếu chàng không lên giường với người ta, sao Bạch Mẫu Đơn dám ngu ngốc dắt hài tử đến nhận phụ thân? Chu Hạo Khiên, tên đáng ghét nhà chàng, đến lúc này mà chàng vẫn muốn lừa ta hả?” Minh Yên bùng lửa giận, mở toang cửa ra, lại thấy một bóng đen đổ ập xuống.

Chu Hạo Khiên đang dựa sát vào cửa nói chuyện với Minh Yên, trong lúc không hề có chút phòng bị nào thì Minh Yên lại mở cửa ra, ngay lập tức đứng không vững ngã ngửa ra sau. Mà mục tiêu ngã xuống không phải là Minh Yên đang đứng ở bên trong sao? Chu Hạo Khiên nghe thấy tiếng kinh hô của Minh Yên thì vươn tay nắm lấy vòng đồng trên cánh cửa, cố gắng đảo người đi hướng khác, nhưng lại không muốn bỏ qua một cơ hội tốt như thế này. Vậy nên dù đã đảo người nhưng vẫn ngã về phía Minh Yên, chỉ là Chu Hạo Khiên đã khếng chế tư thế và lực, tuyệt đối không làm Minh Yên bị thương, nhưng chắc chắn sẽ xơ múi được.

Minh Yên kêu lên, đám nô tài ở trong phòng không biết chuyện gì xảy ra nên vô cùng hoảng hốt, lập tức cả đám mở cửa phòng chạy ra cửa viện, thế nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ở ngoài cửa thì lần lượt chạy đi hết, khuôn mặt ai cũng đỏ bừng như quả hồng chín.

Minh Yên cố gắng đẩy Chu Hạo Khiên đang đè trên người mình ra, chỉ cảm thấy đầy óc quay cuồng, khuôn mặt đỏ như máu, nàng không muốn sống nữa, nhiều người thấy như vậy… Sau này còn mặt mũi đâu gặp người? Tên Chu Hạo Khiên đáng chết này…

“Chàng đứng dậy!” Minh Yên nghiến răng nói.

“Không.” Chu Hạo Khiên đáp ngắn gọn, cảm giác đã lâu không ôm Minh Yên khiến hắn không muốn buông tay tí nào.

“Thế này còn ra thể thống gì nữa? Mau đứng lên!” Mặt Minh Yên đen như đáy nồi, da mặt của nam nhân này quá dày, dao đâm cũng không thủng nổi.

“Tại nàng mở cửa muốn ôm ấp yêu thương, lại còn trách ta à.” Chu Hạo Khiên cảm thấy rất tủi thân.

“…” Minh Yên sững sờ, lập tức hóa đá, trên đời này còn có người nào vô liêm sỉ hơn Chu Hạo Khiên không?

“Có gì chúng ta từ từ nói được không? Thế này về sau ta gặp người khác kiểu gì?” Minh Yên thở dài, dịu giọng dỗ dành.

“Vậy nàng đừng nhốt ta ở ngoài cửa.”

“…” Minh Yên bất lực trợn tròn mắt, mãi lâu sau mới nói: “Được.”

Chu Hạo Khiên mừng rơn, lập tức lồm cồm bò dậy khỏi người Minh Yên, cũng đỡ Minh Yên đứng lên, hẳn nở nụ cười sáng lạn, trong đôi mắt dập dờn sóng nước.

Minh Yên nhìn hắn, mấy ngày không gặp trông hắn gầy đi nhiều.

Trong lòng rối ren khó tả, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà cứ như đi một lượt từ trên trời xuống Hoàng Tuyền.

Chu Hạo Khiên không nhìn thấy sắc mặt của Minh Yên vì nàng đang phủi bụi đất trên y phục: “Chuyện lần này là ta không đúng, đáng lẽ dù thế nào ta cũng phải báo tin cho nàng, nhưng lúc ấy nhận hoàng mệnh quá vội, mặc dù long thể của Hoàng thượng không tốt nhưng tình hình triều chính hiện tại đang ổn định, ta cũng không dám bất cần kháng chỉ, bây giờ không thể so được với trước kia, vì An Thân Vương nên ta phải nhẫn nhịn. Thế nhưng ta không ngờ ta mới đi có mấy ngày thì lại xảy ra chuyện như vậy, nghĩ tới nghĩ lui chắc chắn trong này có liên quan, không thì sao trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy.”

Thật ra Minh Yên cũng nghi ngờ như vậy, nghe thấy Chu Hạo Khiên cũng nhắc tới điều này thì bèn gật đầu đáp: “Ta cũng nghĩ như vậy, chỉ là vẫn không điều tra được gì.”

“Cứ giao việc này cho ta, nàng không cần quan tâm đâu, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng.” Chu Hạo Khiên đứng trước mặt Minh Yên, nắm chặt lấy tay của nàng, cười hì hì nhìn nàng, lại nói: “Phạm nhân tử hình còn có cơ hội khiếu nại, sau này nàng không thể chưa nghe ta giải thích đã nhốt ta ở bên ngoài cửa.”

Minh Yên bị Chu Hạo Khiên nắm tay kéo vào trong phòng, nghe hắn nói mà trong lòng dâng trào buồn đau, nói: “Nếu không có chuyện như vậy thì việc gì ta phải buồn rầu? Đều tại chàng gây mầm tai vạ, dù thế nào cũng là do chàng sai.”

“Đúng, đúng, đúng, tất cả là lỗi của ta, xin nương tử tha thứ cho. Ta thẳng thắn thế này sẽ được khoan hồng, chỉ là có một số việc ngay đến cả ta cũng không hiểu rõ.” Chu Hạo Khiên thở dài một tiếng, ôm Minh Yên vào phòng, bất đắc dĩ nói.

Minh Yên ngạc nhiên, chỉ vào Chu Hạo Khiên nói: “Chàng lại muốn lừa ta hả? Chàng không rõ? Chàng là người trong cuộc mà còn không rõ thì ta làm sao rõ được? Ăn nói linh tinh, nam nữ với nhau không phải chỉ có chuyện kia thôi à, không hiểu cái gì? Chàng đừng hòng nói linh tinh lừa dối ta, ta sẽ không tin đâu.”

Sắc mặt của Chu Hạo Khiên vô cùng khó coi, nói: “Nàng đừng cáu mà, nghe ta nói trước đã.”

Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên, chỉ thấy thái độ của hắn nghiêm túc, trong đôi mắt mang theo sự trịnh trọng, muốn nói lời trách móc nhưng rồi lại nuốt về, nói: “Vậy chàng nói đi.”

“Quả thật năm đó ta được Bạch Mẫu Đơn đối xử đặc biệt, trở thành khách quý của nàng ta, nhưng ta thề với trời ta chỉ cùng nàng ta ngâm thơ luận khúc chứ không đắm mình.” Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên, nghiêm túc nói.

“Nếu không có thì hài tử kia từ đâu ra? Chẳng lẽ từ trong đá ra?” Minh Yên lo nhất vẫn là hài tử kia, nếu hài tử kia là của Chu Hạo Khiên thật, vậy chẳng phải là thứ trưởng tử sao? Nó sẽ không ảnh hưởng gì đến hài tử của Minh Yên, nhưng có một sinh mẫu như thế, sau này sẽ phát sinh ra không ít chuyện, Minh Yên ghét nhất chuyện như vậy, hơn nữa nàng tuyệt đối không đồng ý cho mẫu tử bọn họ vào phủ. Đến cũng được, nàng sẽ tiếp.

“Tiểu Yên Nhi, nàng không cảm thấy kỳ lạ sao? Tại sao Bạch Mẫu Đơn lại dắt hài tử tới vào đúng lúc này? Nếu hài tử kia là của ta thật thì ngay lúc vừa mới sinh hài tử, lúc nàng còn chưa vào cửa chưa có hài tử thì đáng lẽ nàng ta phải đến xin một danh phận cho bản thân chứ.” Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên nói.

“Ta cũng đã nghĩ qua điều này, nhưng lòng dạ của nữ nhân rất khó đoán, có lẽ ban đầu nàng ta không muốn vào phủ, nhưng sau này vì một nguyên nhân nào đó mà thay đổi dự tính ban đầu.”

Minh Yên điềm nhiên nói, trong lòng lại chắc chắn việc này rất có thể dính líu tới Tần Trắc phi.

“Quả thật ta và Bạch Mẫu Đơn từng có một lần như vậy, nhưng ta chẳng có ấn tượng gì về lần đó, khi đó cãi nhau với ông già kia, tâm trạng không tốt nên đi tìm Bạch Mẫu Đơn. Chỉ nhớ tối ấy uống rất nhiều rượu, say mèm chẳng nhớ nổi mình đã làm gì. Đến sáng hôm sau ta mới biết là ở cùng nàng ta, thế nhưng sau lần đó ta không tới chỗ của nàng ta nữa, ta thề.” Chu Hạo Khiên cực kỳ hồi hộp nhìn chằm chằm Minh Yên, nam tử phong lưu vốn không phải là tội gì lớn, nhưng tại sao Tiểu Yên Nhi lại cảm thấy mình như phạm phải tội ác tày trời vậy chứ? Thê thiếp thành đàn thì không nói, Chu Hạo Khiên bất đắc dĩ thở dài, cả đời này xem như thua rồi, nhưng mà hắn cam tâm tình nguyện.

Minh Yên ngước mắt nhìn Chu Hạo Khiên, hỏi: “Thật sự chỉ có một lần đó?”

“Thật, thật, thật, chỉ có duy nhất một lần đó, mà lần đó còn không nhớ rõ nữa cơ, ta uống say mà. Hơn nữa đó là chuyện trước khi gặp nàng, sau khi gặp nàng thì ta không còn làm chuyện gì khác người nữa, trong mắt trong tim ta chỉ có mình nàng thôi, nàng biết mà.”

Cũng vì Minh Yên biết nên trong lòng mới khó chịu, nhưng nghĩ lại không phải mình cũng từng yêu Chung Dực sao? Chu Hạo Khiên có thể thoải mái bỏ qua thì sao mình phải so đo tính toán điều này.

Vành mắt cay cay, nàng vòng tay ôm lấy eo Chu Hạo Khiên, không khỏi nghẹn nghèo, thấp giọng: “Ta cũng không muốn uất ức như thế, ta cũng tự nói với mình đây là chuyện của trước kia, nhưng ta vẫn rất khó chịu, trong lòng khó chịu chết đi được. Bây giờ ta mới biết, khi đã coi một người như mạng sống của mình thì bất kể chuyện gì, dù là chuyện trước kia cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ đố kỵ, cũng sẽ không kiểm soát được mà cáu giận. Bây giờ ta có thể hiệu được tại sao chàng cứ thấy Chung Dực là sẽ nổi giận, ta vốn chỉ nghĩ ta và Chung Dực đã không còn liên quan, chuyện trước kia đã qua đi thì còn cái gì phải quan tâm đến nữa, nhưng bây giờ ta đã biết, Hạo Khiên, sau này… Sau này không được để chuyện như vậy xảy ra nữa, được không? Chỉ có đôi ta, mãi đến khi thiên trường địa cửu, tóc bạc da mồi, ta hi vọng chúng ta vẫn có thể tay trong tay, tâm liền tâm, nhìn ngắm phong cảnh khắp thế gian.”

“Được, nàng nói thế nào thì sẽ thế đó. Nhưng lần này nàng chịu khổ, ta sẽ đòi lại, đã có người dám âm mưu hãm hại vậy thì phải trả cái giá thật đắt!” Chu Hạo Khiên ôm chặt lấy Minh Yên, hắn không bực, cũng không giận, nếu không vì yêu, Minh Yên đã không quan tâm đến, nàng là một nữ nhân thông minh nhưng càng là như vậy, Chu Hạo Khiên càng cảm thấy trân quý, chỉ có yêu mới không thể chịu đựng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /324 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Vương Gia, Ta Gả!!!

Copyright © 2022 - MTruyện.net