Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
  3. Chương 280: Rủ áo đi xuất gia
Trước /324 Sau

Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 280: Rủ áo đi xuất gia

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bên phía Minh Yên mọi thứ đều đang tiến hành theo quỹ đạo, sự trở về của Chu Hạo Khiên tiếp thêm động lực cho Minh Yên cả về mặt tinh thần và hành động, hai phu thê vốn rất ăn ý, rất nhiều chuyện không bàn mà vẫn hợp, ngược lại bớt tranh cãi rất nhiều.

Sau khi dùng hết điểm tâm, Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên nói: “Tống Tần cũng xin nghỉ ở nhà mấy hôm nay, không biết giải quyết chuyện kia thế nào rồi. Hôm qua Tứ tỷ tỷ của nàng đến có nói gì không?”

Minh Yên cầm khăn lau miệng, ngước mắt nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Nam nhân luôn cho rằng che giấu chính là che chở cho nữ nhân, nhưng lại không biết lời nói dối có thiện ý cũng sẽ làm tổn thương người ta. Nếu chàng nói với ta chuyện Bạch Mẫu Đơn từ trước thì ta cũng sẽ không tức giận như thế. Huống chi chàng ra ngoài còn nhờ Tống Tiềm truyền tin giúp, ta càng giận hơn.”

“Nàng ấy, không phải ta đã giải thích với nàng rồi sao? Bây giờ mỗi lời nói hành động của ta đều bị người ta theo dõi, có rất nhiều chuyện không thể làm, tin tức ta đưa đi vẫn luôn bị trả về lại dù đã kẹp tiền vào trong thiệp của dịch trạm. Còn nếu muốn dùng tới danh tiếng của Phi Ưng vệ, không phải trường hợp bất đắc dĩ thì không thể tùy tiện dùng, nếu nhỡ dấy lên nghi ngờ trong lòng người kia thì mất nhiều hơn được.”

Minh Yên bĩu môi, thở dài một tiếng, biết Chu Hạo Khiên có chỗ khó xử của hắn, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tứ tỷ tỷ đã hạ quyết tâm muốn hòa ly, tỷ ấy tới chỗ ta là muốn nhờ ta nói với Dương ca nhi chuẩn bị từ đường cho tỷ ấy. Nếu Úc phủ không che chở cho tỷ ấy thì tỷ ấy sẽ nương nhờ am ni cô ở trong núi sâu. Lần này Tứ tỷ tỷ giận thật, Tứ tỷ phu làm việc này quá sai trái, chuyện như vậy mà vẫn có thể giải quyết lập lờ, còn lén giấu, vấn đề không nằm ở chỗ sau này Lan Lăng có thể mang thai được không, mà là trong lòng Tống Tần chỉ nghĩ tới Lâm Nguyệt Dung, dù Lâm Nguyệt Dung làm ra chuyện độc ác như thế mà vẫn cố gắng hết sức giấu giếm cho nàng ta, Tứ tỷ tỷ chịu được sao?”

“Tống Tần cũng khó xử trong việc này, hắn vốn kiệm lời, nàng bảo hắn giải thích chẳng thà bảo hắn che giấu chuyện này. Có lẽ Tống Tần cho rằng thay vì nói toạc chuyện này ra để rồi mọi người đều đau khổ thì chi bằng để hắn gánh vác một mình.” Chu Hạo Khiên thở dài thườn thượt, quả thật chuyện này rất nan giải bế tắc.

“Gánh vác? Có bản lãnh thì đừng để Lan Lăng biết, có bản lãnh thì hắn giấu cả đời đi. Chính vì hắn không làm được nên mới càng làm Tứ tỷ tỷ tổn thương thành ra như vậy đó.” Minh Yên nhắc tới chuyện này thì càng giận. Đặc biệt là với cách làm của Tống Tần, thật sự không chấp nhận được.

Chu Hạo Khiên liếc nhìn Minh Yên, nhíu mày nói: “Trước khi ta rời đi Tống Tần gầy đi không ít, vì chuyện này mà cũng rất u sầu. Ngoại trừ lúc Lâm Nguyệt Dung mới tạ thế ra thì chưa từng thấy có chuyện nào khiến hắn thành ra như vậy. Ta nghĩ Tống Tần thật lòng yêu Lan Lăng, chỉ là con người hắn như khúc gỗ, có rất nhiều chuyện cứ giấu nhẹm trong lòng, có lẽ nghẹn chết cũng không nói ra khỏi miệng. Nàng bảo hắn nhục mạ Lâm Nguyệt Dung, hắn thật sự không làm được. Tống Tần là người có tình có nghĩa, Lâm Nguyệt Dung không rời bỏ ngay cả khi Tống Tấn khó khăn nhất, nàng không thể tượng tượng ra được Lâm Nguyệt Dung đã phải chịu khổ bao nhiêu vì Tống Tần đâu, nàng ta bệnh cũng vì đó, nếu không có Lâm Nguyệt Dung dốc lòng chăm sóc có lẽ hai cụ của Tống gia đã về Tiên giới rồi. Nàng ta là một nữ nhân đáng khâm phục, chỉ tiếc ta không ngờ nàng ta lại làm ra chuyện tuyệt tình như vậy.”

“Có tình có nghĩa, cùng chung hoạn nạn thì sao? Nàng ta nhẫn tâm khiến Lan Lăng không thể mang thai được nữa đã đành, lại còn chặt đứt nòi giống của Tống Tần, nếu một nữ nhân thật lòng yêu một người nam nhân thì sẽ làm ra chuyện như vậy sao? Nếu đổi lại là ta, ta sẽ cầu xin trời xanh để nửa đời sau của chàng có thể gặp được một người bạn đời tâm giao, để chàng ngày ngày vui vẻ, ta chắc chắn sẽ không ra loại chuyện tàn nhẫn như vậy. Lâm Nguyệt Dung làm thế không phải là yêu, yêu là vô tư, là thuần khiết, còn đó là ích kỷ, hành động của Lâm Nguyệt Dung là thứ khiến người ta khinh bỉ nhất.” Minh Yên như chưa hết giận, nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Nàng ta có quyền gì cướp đi hạnh phúc của người khác? Nàng ta có quyền gì cướp đi quyền được sinh con của người khác?”

Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên, bất đắc dĩ nói: “Không phải ai cũng có tấm lòng như nàng, nàng ta cũng vì lo cho hài tử sẽ bị thiệt thòi thôi. Dù sao chuyện xảy ra xung quanh chúng ta quá nhiều, không phải không có chuyện đích tử thành thứ tử, nàng ta chỉ sợ thôi.”

“Đây mà cũng là lý do? Là nàng ta không tin tưởng Tống Tần sẽ chăm sóc tốt cho mấy hài tử, tình yêu không có tin tưởng vẫn là tình yêu sao? Có lẽ từ đầu đến cuối Lâm Nguyệt Dung chưa từng yêu Tống Tần, nếu yêu thật lòng thì sẽ không tàn nhẫn như vậy.” Minh Yên nhớ tới Lan Lăng là lại đau lòng, nhớ tới mấy hài tử hoạt bát đáng yêu của Tống gia thì sắc mặt lại tối sầm đi.

“Lan Lăng rất yêu thích mấy hài tử đó, vậy nên tỷ ấy mới không thể hận mấy hài tử đó, tỷ ấy cũng quá yêu Tống Tần, không đành lòng nặng lời với hắn, vậy nên tỷ ấy chỉ có thể tự làm khổ bản thân, sẵn lòng ở nơi cửa miếu để chạy thoát khỏi trần thế này. Đây mới là yêu, bởi vì yên nên không nỡ trách cứ, nhưng lại không thể vượt qua nỗi đau này nên chỉ có thể làm khổ bản thân, ta thương thay Tứ tỷ tỷ, sao cuộc đời của tỷ ấy lại bấp bênh như vậy.” Minh Yên nói mà mắt ngấn lệ, chỉ có nữ nhân mới có thể hiểu được nỗi khổ của nữ nhân.

Chu Hạo Khiên im lặng, hắn có hơi thiên vị Tống Tần, nhưng không có nghĩa hắn đồng tình với cách làm của Tống Tần, nghĩ đến đây bèn nói: “Ta đi gặp Tống Tần nói chuyện với hắn một lát.”

Minh Yên gật đầu, nói: “Lan Lăng yêu Tống Tần cho nên mới đau khổ, quả thật chuyện không thể sinh con đã đả kích rất lớn với tỷ ấy, nhưng chính hành động bảo vệ Lâm Nguyệt Dung của Tống Tần mới là đả kích trí mạng đối với Lan Lăng. Không thể sinh con, mà nam nhân mình yêu nhất còn muốn bảo vệ hung thủ hại mình, dù có là thánh nhân cũng sẽ tức giận, huống chi chỉ là nữ tử nhỏ bé.”

Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên, nắm lấy tay nàng nói: “Nàng yên tâm đi, ta sẽ khuyên Tống Tần, nàng cũng phải tin tưởng lời của ta, Tống Tần thật lòng yêu Lan Lăng, thứ tình cảm này không giống với Lâm Nguyện Dung, hãy tin ta.”

Minh Yên nhìn vào hai mắt của Chu Hạo Khiên, nàng biết người nam nhân trước mắt này sẽ không lừa gạt nàng, chỉ là trong lòng cứ cảm thấy khó chịu, vẫn hỏi ngược lại: “Nếu thật sự là yêu thì sẽ nói rõ với Lan Lăng, hắn hũ nút như vậy thì ai chịu được? Đổi lại là ta thì cũng không chịu nổi, trong tình yêu, thứ kiêng kị nhất chính là không nói rõ ràng.”

“Nếu tới bây giờ Tống Tần vẫn không bôi nhọ Lâm Nguyệt Dung vậy càng chứng minh Tống Tần là quân tử chân chính, Lan Lăng ở bên hắn sẽ hạnh phúc. Còn hài tử… Không phải còn có bọn Minh Tấn sao? Hơn nữa thuốc kia đến từ nước Tây Nhung, ta đã phái Phượng Thủy đi tìm hiểu xem có thuốc giải không, phải luôn có hi vọng chứ.” Chu Hạo Khiên biết hi vọng này không lớn, gần như xa vời, Phượng Thủy đã nói khả năng rất thấp, nhưng Chu Hạo Khiên vẫn không muốn từ bỏ, bởi vì hắn không muốn nhìn thấy Minh Yên buồn, chỉ mong nàng luôn tươi cười, dù cho vượt lửa băng sông cũng cam lòng.

Minh Yên mừng rỡ, bắt lấy tay Chu Hạo Khiên hỏi: “Thật ư? Nếu vậy thì tốt quá rồi, có hi vọng vẫn hơn là tuyệt vọng hoàn toàn.”

Nhìn má lúm đồng tiền của Minh Yên, Chu Hạo Khiên dịu dàng ôm nàng vào lòng, chỉ vì một nụ cười tươi vào thời khắc này, vậy là đủ rồi.

Trong lúc mặn nồng thường sẽ có người xông vào không đúng lúc, cho dù Minh Yên có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ người phá đám lần này lại là Tống Tấn có tiếng bình tĩnh giỏi kiềm chế, cũng chính là người mà Chu Hạo Khiên và Minh Yên vừa nhắc tới. Lúc này hai người vẫn đang ôm nhau, cùng trợn trừng hai mắt nhìn Tống Tần, nhất thời quên tách ra.

Y phục của Tống Tần bám đầy bụi đất, cứ như vừa đi qua rất nhiều nơi, đầu tóc cũng hơi rối, không giữ được vẻ chỉnh chu của lúc trước.

Chu Hạo Khiên lấy lại tinh thần đầu tiên, buông Minh Yên ra rồi mới hỏi: “Sao vậy?”

“Lan Lăng có ở đây không?”

Lời vừa ra khỏi miệng đã thấy sau lưng có một đống nha hoàn bà tử đứng chen chúc ở cửa, Minh Yên thấy vậy thì khóe mắt giật giật, xua tay nói với mọi người: “Các ngươi lui xuống hết đi, Tống đại nhân có việc gấp tìm tiểu Vương gia, không có việc của các ngươi.”

Mọi người nghe thấy vậy mới hành lễ lui xuống, nhưng trước khi rời đi vẫn nhìn Tống Tần với ánh mắt nghi ngờ.

Lúc này Minh Yên mới nhìn Tống Tần hỏi: “Tứ tỷ phu nói vậy là có ý gì? Sao Tứ tỷ tỷ lại tới đây được, không phải đang ở Tống phủ sao?”

Mặt Tống Tần đen như mực, mím chặt môi, mãi lâu sau mới nói: “Sáng nay nàng ấy giận dỗi bỏ nhà đi rồi.”

Minh Yên thất kinh, không thể tin liếc nhìn Chu Hạo Khiên, xong rồi mới nói tiếp: “Bỏ đi? Sao vô duyên vô cớ lại bỏ đi? Có phải Tứ tỷ phu đã nói gì không?”

Tâm trạng của Minh Yên có hơi kích động, đột nhiên bật dậy xuống sập đi giày rồi đi tới trước mặt Tống Tần chất vấn. Hôm qua Lan Lăng còn tới nói muốn hòa ly, chắc chắn sẽ không tự dưng bỏ nhà đi như vậy.

Mặt Tống Tần xanh mét nhưng vẫn im lặng, mãi lâu sau mới nói: “Ta có lỗi với nàng ấy, dù muốn đánh muốn chửi các người cũng phải giúp ta tìm được nàng ấy về đã.” Thoáng ngừng lại, nhìn sang Chu Hạo Khiên nói: “Cho ta mượn Phi Ưng vệ.”

Tống Tần là người cao ngạo thế mà lúc này lại mượn Chu Hạo Khiên Phi Ưng Vệ, lửa giận trong lòng Minh Yên dịu đi một chút, nhưng trong lòng vẫn lo lắng hoảng loạn, Lan Lăng sẽ đi đâu được chứ?

“Đã về Úc phủ hỏi chưa? Tứ tỷ tỷ có về nhà thân mẫu không?” Minh Yên nhíu mày hỏi.

“Không, ta đã hỏi qua rồi. Nàng ấy quyết tâm rời bỏ ta thì sao trở về nhà thân mẫu được.” Sắc mặt Tống Tần đen kịt: “Một mình nàng ấy ra ngoài rất nguy hiểm, ta phải tìm được nàng ấy trước khi trời tốt. Hạo Khiên, cho ta mượn đi!”

Chu Hạo Khiên vươn tay đưa lệnh bài ra, nói: “Người ở ngoài thành, đây là lệnh bài, cầm đi đi.”

Tống Tần cầm lấy lệnh bài, chắp tay nói: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết, đợi ta tìm được người sẽ đích thân tới cửa.”

Chu Hạo Khiên đá hắn một cái: “Mau cút đi, ta đi tìm Trịnh Trí, chúng ta chia nhau ra tìm.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /324 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thiên Không Thành Chủ

Copyright © 2022 - MTruyện.net