Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
  3. Chương 284: Xin lỗi, thứ cho ta không làm được
Trước /324 Sau

Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 284: Xin lỗi, thứ cho ta không làm được

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thiên hạ này là vậy đó, nếu ta mềm yếu thì sẽ bị người khác chèn ép, sinh tồn trong hậu viện này nguy hiểm tứ phía. Một khi chủ tử không vui thì có thể lập tức cướp đi mạng sống của ta và sẽ không có ai đứng ra xin cho, cùng lắm thở than một tiếng đã là nhân từ rồi.

Vì tìm một được đường ra, không biết bao nhiêu nha hoàn có chút sắc đẹp muốn bò lên giường của chủ tử, tuy làm di dương bị phu nhân Chính thất đè đầu nhưng cũng là một chủ tử, nếu lại sinh được một nam hài nữ hài thì cũng có hy vọng, Liên Mật biết rõ điều này. Nàng ta cũng muốn cả đời có một hy vọng, không bị người khác coi thường không phải sống trong uất ức hèn nhát, nhưng nàng ta không phải người dũng cảm, nàng ta sợ mình không làm được.

Đêm đen như mực, nó như dã thú ngấu nghiến đồ ăn, nhiễu loạn một đêm vốn không yên bình càng khiến lòng người rối ren.

***

BÌnh minh vừa ló rạng, đoàn người Minh Yên đã thức dậy, lẳng lặng đứng chờ miếu ni cô mở cửa.

Tống Tần vậy mà lại đứng ở trước cửa miếu cả đêm, hai mắt đã đỏ ngầu đầy tơ máu, vẻ mặt tiều tụy nhưng vẫn vững vàng như cũ. Dù là khi nào người nam nhân này đều không có lúc hoảng loạn, dù có xảy ra chuyện gì cũng giấu nơi đáy lòng, cũng chính vì vậy nên mới là nguyên nhân dẫn đến chuyện Lan Lăng khiên quyết muốn xuất gia.

Chu Hạo Khiên nắm tay Minh Yên, hai người đều không nói lời nào, im lặng chờ đợi.

Cuối cùng thì cửa miếu cũng mở.

Một ni cô áo xám đi ra, một tay cầm phất trần, một tay thi lễ, nói: “Mới các vị thí chủ về cho, Úc tiểu thư không muốn gặp bất cứ ai.”

Úc tiểu thư? Xưng hô này, đừng nói là Minh Yên và Chu Hạo Khiên bàng hoàng mà ngay đến Tống Tần vững vàng cũng phải biến sắc, hai tay nắm chặt.

“Sư thái, người bên trong là Tống phu nhân chứ không phải Úc tiểu thư, xin người báo một tiếng, một ngày Tống mỗ không nhìn thấy thê tử thì sẽ thêm một ngày chờ ngoài cửa, một tháng không thấy thì chờ một tháng, một năm không thấy thì chờ một năm.” Tống Tần nói với ni cô kia, đôi mắt đen như mực, bất động như gió, âm thanh khàn khàn cuốn lấy linh hồn mỗi người.

Hóa ra tảng băng lạnh như Tống Tần cũng có lúc cố chấp như vậy.

Trong lòng Minh Yên sửng sốt, không khỏi nhìn Chu Hạo Khiên, lại thấy Chu Hạo Khiên nhíu chặt mày rậm, hai mắt híp lại, không biết đang suy nghĩ điều gì. Minh Yên huých nhẹ hắn một cái, Chu Hạo Khiên lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn thê tử của mình, khẽ mỉm cười.

Không biết đã thấy Chu Hạo Khiên cười bao nhiêu lần, nam nhân này rất thích cười, nhưng khi hắn cười đều mang theo một cái mặt nạ, song, nụ cười trong khoảnh khắc này lại đột nhiên khiến Minh Yên rung động. Mặt trời mọc tỏa nắng, cả người Chu Hạo Khiên như được phủ lên một lớp sáng vàng, mà nụ cười dịu dàng kia lại càng lóa mắt, dường như muốn hút luôn hồn Minh Yên đi.

Bốn mắt nhìn nhau, một cảm giác không tên thoáng qua trong lòng. Minh Yên mỉm cười,trái tim vốn hơi bối rối lại trở nên bình tĩnh. Nơi nào có hắn, đó chính là thiên đường.

Ni cô kia bất lực lắc đầu, nhưng vẫn đi vào. Lần này không đóng cửa, nhìn thấy bóng người biến mất ở chỗ rẽ, nhìn qua cửa miếu đã loang lổ sơn còn có thể thấy một ni cô dậy sớm quét dọn, tiếng quét rác xào xạc vang vọng khắp núi tĩnh lặng, tất cả điều này đều thật bình yên.

Chẳng mấy chốc ni cô kia đã quay lại.

“Vị nào là Úc Trắc phi?”

Minh Yên bất ngờ, vội bước tới, nói: “Là ta.”

“Xin đi theo bần ni.” Ni cô kia quay người đi.

Minh Yên sửng sốt, liếc nhìn mọi người, cất bước đuổi theo.

Tống Tần cau mày, một tiếng thở dài tràn ra khóe môi. Chu Hạo Khiên bới tới vỗ vai hắn, nói: “Chắc chắn Tiểu Yên Nhi sẽ khuyên tỷ ấy, đừng lo lắng.”

Tống Tần cười khổ: “Lần này ta làm tổn thương nàng ấy thật rồi, không ngờ một người dịu hiền như nàng ấy cũng có lúc cứng rắn đến vậy.”

Chu Hạo Khiên cười khổ, xong mới nói: “Đã bảo với huynh trước rồi, nữ nhân tàn nhẫn hơn nam nhân nhiều, chỉ cần bọn họ hạ quyết tâm thì thường sẽ quay đầu. Ta nói huynh này, nói cho tỷ ấy biết điều trong lòng khó khăn đến vậy sao?”

Tống Tần nhẹ nhàng lắc đầu nhưng không nói gì. Không phải khó khăn mà là trời sinh con người hắn như khúc gỗ, bảo hắn nói lời ngon ngọt chẳng thà bắt hắn giương cung bắn tên, nói lời buồn nôn như vậy, sao hắn có thể nói ra khỏi miệng được?

Chu Hạo Khiên vừa nhìn sắc mặt của hắn là biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, thủ thỉ: “Lão Tống à, không nói thì không thể biết, cũng như gỗ không đục thì không thể thủng, huynh giấu giếm trong lòng để người ta đoán, sao người ta biết huynh nghĩ gì? Tiểu Yên Nhi nói với ta, cái Lan Lăng để ý có lẽ không phải chuyện cả đời không thể mang thai, mà là tình cảm của huynh dành cho tỷ ấy. Một nữ nhân bị cướp đi quyền sinh con đã là chuyện tàn khốc rồi, huynh càng im lặng không nói gì thì càng chứng tỏ huynh rất bảo vệ cho tiền thê, nếu ta là nữ nhân thì đã đá vào cái chân thứ ba của huynh rồi xoay người bỏ đi.”

Tống Tiềm nhếch môi, lạnh lùng nói: “Mông của mình còn chưa lau khô mà đã tới chế nhạo ta. Đệ đã giải thích rõ chuyện Bạch Mẫu Đơn chưa?”

Chu Hạo Khiên đột nhiên cảm giác như bị người ta bóp chặt yếu hầu, hung dữ trừng mắt nhìn Tống Tần, cắn răng nói: “Ta sẽ tự điều tra rõ chuyện này, sẽ lấy lại công bằng cho Tiểu Yên Nhi, nhưng trước đó ta đã cúi đầu nhận sai, nói rõ ràng chuyện này, hai phu thê đồng lòng mới có thể vượt khó, tuy chưa lau khô mông như ít nhất ta cũng không để Tiểu Yên Nhi phải lo lắng bất an không biết ta đang suy nghĩ gì.”

Tống Tần im lặng, qua một hồi lâu cũng không mở miệng nói chuyện.

Chu Hạo Khiên hận không thể luyện sắt thành thép, nói: “Có người cả đời cũng không gặp được người có thể khiến mình rung động để rồi muốn yêu thương chiều chuộng người ta cả đời, mà có gặp thì lại không biết chân trọng, có người muốn mà cũng không được. Huynh và ta rất may mắn, đều gặp được nữ tử khiến mình rung động. Nếu đã gặp, đã rung độngthì phải trân trọng, tình yêu có rất nhiều loại, nhưng ta biết, nếu huynh không nói, người khác sẽ không biết huynh có yêu hay không, nếu vì vậy mà mất đi người mình yêu, huynh cam tâm sao? Nói một câu yêu cũng không lấy được mạng của huynh, nhưng huynh không nói người đó sẽ tuyệt vọng rời đi, rồi có lẽ sẽ huynh sẽ mất mạng thật đó.”

Đã nói đến nước này thì có nhiều lời cũng vô dụng, Chu Hạo Khiên không khuyên nữa, hắn tin Tống Tần biết nên làm thế nào.

Minh Yên vào trong miếu, theo ni cô kia tới đại điện, nhìn thấy Lan Lăng quỳ thẳng lưng trên bồ đoàn, chắp tay trước ngực, không biết đang cầu nguyện điều gì.

Liếc mắt nhìn, Lan Lăng đã xõa tóc đen ra sau, trên người cũng mặc đạo bào trong miếu, nhìn thôi đã thấy trong lòng nhói đau.

“Tứ tỷ tỷ.” Minh Yên khẽ gọi, ni cô kia đã không thấy từ lâu.

Lan Lăng không quay đầu lại mà nói: “Thất muội muội, muội về đi, lòng ta đã quyết, không thể lưu luyến hồng trần, bước vào cửa Phật chỉ muốn nửa đời sau bình yên.”

Giọng nói lãnh đạm nhưng lại làm bỏng trái tim Minh Yên.

Nàng bước tới, đứng bên Lan Lăng, thấy hai mắt Lan Lăng cũng hơi sưng, đầy tơ máu, không lẽ hôm qua Lan Lăng cũng thức trắng đêm?

“Tứ tỷ thật sự buông xuôi? Vậy tại sao hai mắt của tỷ lại sưng đỏ vậy? Nếu đã buông bỏ thật, tối qua tỷ nên có một giấc mộng đẹp, đã bước chân vào cửa Phật thì không còn liên quan tới mọi việc chốn hồng trần, nhưng tại sao tỷ vẫn tra tấn bản thân như thế?” Minh Yên nói nhẹ nhàng nhưng cũng mang theo sự sắc bén.

Lan Lăng mím môi không nói, song, sắc mặt đã tái nhợt.

Minh Yên thấy thế thì lại dịu giọng khuyên nhủ: “Tứ tỷ tỷ, ta không ép tỷ, ta chỉ hy vọng tỷ có thể nhìn thấu trái tim của mình, biết mình muốn điều gì. Tối hôm qua Tứ tỷ phu thức trắng đêm canh ngoài cửa miếu, tỷ phu đã bôn ba khắp nơi tìm tỷ suốt ngày qua, tối hôm qua lại cả đêm không ngủ, dù có làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Nếu tỷ thật sự không đau lòng thì bảo tỷ phu rời đi đi. Con người Tống Tần, tuy là như khúc gỗ không nói gì nhưng đã nói là làm. Tỷ phu nói một ngày không gặp tỷ là thêm một ngày chờ tỷ ngoài cửa,  một tháng không gặp là chờ tỷ một tháng, một năm không gặp là chờ tỷ một năm, hai người cứ làm tổn thương nhau như vậy, xem ai đau hơn sao?”

“Mọi người đều nói lòng dạ nữ nhân là tàn nhẫn nhất, một khi đã hạ quyết tâm thì mười con trâu kéo cũng không lại, nhưng chính bản thân chúng ta biết, nữ nhân cũng mềm yếu nhất. Tứ tỷ tỷ, đừng cho Tống Tần một cơ hội, ta chỉ hy vọng tỷ cho chính tỷ một cơ hội, nghe tỷ phu nói như thế nào rồi đến lúc đó muốn ở lại hay rời đi là quyền của tỷ.”

Lúc này Lan Lăng đã nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu, nói: “Đời này của ta còn hy vọng gì nữa? Bản thân không thể sinh nhi dục nữ, còn phải nhìn người mình yêu bảo vệ kẻ thù của mình, còn phải đối mặt với ba hài tử kia mỗi ngày, nếu ta có thể căm hận ba hài tử kia thì tốt biết bao. Hận cũng là một năng lực để sinh tồn, nhưng đến hận mà ta cũng không thể, cũng không có cách nào hận được thì còn hy vọng gì? Nếu không thể tra tấn người ta, vậy ta chỉ có thể tra tấn chính bản thân mình.”

Minh Yên từ từ đi ra, Chu Hạo Khiên bước nhanh tới đón, Tống Tần cũng ngẩng nhìn Minh Yên, hỏi: “Nàng ấy nói thế nào?” Trong giọng nói tràn ngập đắng chát.

“Tứ tỷ tỷ nói, hận cũng là một năng lực, nhưng đến hận mà tỷ ấy cũng không làm được, cũng không thể hận huynh và ba hài tử kia, đã không tra tấn được người khác thì tỷ ấy chỉ còn cách tra tấn bản thân mình.”

Minh Yên như dùng toàn bộ sức lực để nói lời này. Lan Lăng có cảm xúc gì, bi thương tới đâu mới nói ra được những lời này. Yêu người nam nhân này, yêu ba hài tử kia nhường ấy, không thể hận họ nên chỉ có thể tra tấn bản thân mình.

Lan Lăng ngốc quá, nhưng lại khiến Minh Yên muốn khóc.

Nước mắt rơi, Minh Yên nhìn Tống Tần nói: “Ta không biết huynh nghĩ thế nào, làm thế nào, nhưng Tứ tỷ của ta đã tận tình tận nghĩa với Tống gia các người rồi, ta xin huynh buông tha cho tỷ ấy, có lẽ đây là nơi tỷ ấy có thể vui vẻ. Nếu huynh không thể cho tỷ ấy kết quả tỷ ấy muốn, vậy xin huynh đừng quấy rầy cuộc sống của tỷ ấy, tuy ở miếu ni cô này khổ nhưng ít nhất tâm trí được thanh tịnh, thứ mà cả đời nữ nhân có thể dựa vào không nhiều lắm, huynh đã dập tắt hy vọng của tỷ ấy, xin huynh hãy nhân từ, đừng ép tỷ ấy vào con đường chết.”

Tống Tần ngẩng đầu nhìn Minh Yên, trong đôi mắt trầm tĩnh xuất hiện gió lốc mịt mùng, đôi môi mím chặt hơi mở ra: “Xin lỗi, thứ cho ta không làm được.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /324 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Đam Mỹ] Dư Hương

Copyright © 2022 - MTruyện.net