Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lan Lăng mất hết bình tĩnh, đột nhiên xốc chăn lên, dưới ánh đèn mờ đã sớm rơi đầy nước mắt.
Đúng vậy, nàng không có cốt khí, nàng lo lắng cho nam nhân cứng đầu ngu ngốc kia, chắc chắn nam nhân kia rất cố chấp, cũng giống như hắn gạt nàng chỉ vì muốn bảo vệ nữ nhân kia, nàng biết hắn cứng đầu, đã yêu mà lại hận, chỉ có thể trốn ở trong chăn khóc òa.
Tiếng nghẹn ngào hòa với tiếng mưa rơi ào ào quẩn quanh trong phòng…
Hắn đã không ăn gì mấy ngày nay, mà mưa lớn như vậy… Chắc chắn không chịu nổi… Nàng hận hắn, nhưng không muốn trơ mắt nhìn hắn mất mạng, nàng yêu nam nhân này hơn yêu bản thân mình…Lan Lăng, ngươi không thể phủ nhận, ngươi thật sự yêu hắn…
Lan Lang bất chợt lao xuống giường, đi giày vào, không cả lấy ô, cứ thế xông ra ngoài.
Mưa to lập tức xối ướt Lan Lăng, nhưng không đợi Lan Lăng chạy ra cửa thì đã thấy một ni cô che ô đi tới, bước chân vội vàng hoảng loạn, ngước mắt thấy Lan Lăng thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội đi tới bắt lấy nàng, tiếng mưa rơi quá lớn, nàng ấy chỉ có thể hô to: “Thí chủ, người mau đi xem đi, bên ngoài còn có ba hài tử nữa, đều đang đứng ở dưới mưa, đáng thương lắm…”
Vừa nghe thấy có ba hài tử, chân Lan Lăng đã nhanh hơn lí trí của nàng, chạy vội ra ngoài!
Một đám ngu ngốc, sao ba đứa nó lại tới đây? Không bao giờ có thể giữ được sự cao ngạo, đóng cửa trái tim mình, Lan Lăng chạy vội trong màn mưa, mưa to che khuất tầm nhìn khiến nàng không nhìn thấy bậc thang bên dưới, cả người bị vướng chân ngã mạnh trên bậc thang. Đầu gối Lan Lăng đau nhói nhưng lúc này không rảnh nghĩ cho bản thân, giày bị tuột mất Lan Lăng cũng không tìm, để mặc nước mưa xối lên mặt, đi vớ đạp lên bùn đất, vớ trắng lập tức đen bẩn vì dính đầy bùn, nhưng Lan Lăng không quan tâm, trong đầu chỉ nghĩ tới má lùm đồng tiền như hoa của mấy hài tử.
Mẫn Nhu còn nhỏ như vậy, nếu bị ốm thì biết phải làm sao?
Vừa lăn vừa bò lảo đảo chạy ra ngoài cửa, Lan Lăng mở to mắt nhìn, trong màn mưa mịt mùng không thấy ai hết, chẳng lẽ bọn họ đi rồi?
Lo lắng lập tức tan biến, nhưng sau đó là cảm xúc đau đớn tột độ ập tới, cuối cùng thì hắn vẫn đi? Nhìn thấy ba hài tử, hắn vẫn sợ mấy hài tử mắc mưa?
Lan Lăng cười khổ một tiếng, vô thức sờ đầu gối đau nhức, cơn đau kia lập tức lan ra khắp người khiến nàng không nhịn được gập người lại, nước mắt trào dâng…
Nàng cũng thương ba hài tử kia nhưng… Trong lòng Tống Tần, vong thê hài tử vẫn quan trọng hơn nàng… Rõ ràng biết bản thân không nên so đo điều này nhưng trong lòng vẫn cứ khó chịu, vẫn cứ nghĩ ngợi, càng nghĩ càng khó chịu, khó chịu khóc không thành tiếng, lúc đầu còn nhỏ tiếng, chỉ là tiếng nức nở nghẹn ngào, nhưng có lẽ vì tiếng mưa quá lớn, át đi tiếng khóc nên Lan Lăng lại càng khóc to thành tiếng.
Mưa tầm tã xối lên người nàng không thương tiếc, Lan Lăng như không quan tâm, nàng cứ như một đứa ngốc vậy, bọn họ đã đi rồi, mình còn ở đây làm gì… Nàng nên trở về, uống một chén canh gừng, đắp chăn ngủ ngon, ngày mai quy y bước chân vào cửa Phật, thật sự… Không lưu luyến…
Đột nhiên như đụng phải cái gì đó, bên cạnh có tiếng khóc vang lên, Lan Lăng ngơ ngác ngẩng đầu lên, cách màn mưa, đứng bên cạnh mình là một khuôn mặt rất đỗi quen thuộc…
Mẫn Nhu!
“Nương… Nương…” Mẫn Nhu không ngừng gào khóc, bé cứ như một con chuột ướt sũng nhào vào trong ngực nàng, y phục của bé ướt đẫm, Lan Lăng lại một lần nữa hành động nhanh hơn lý trí ôm lấy Mẫn Nhu vào lòng, che mưa che gió cho bé, không biết bản thân lấy đâu ra sức lực, một tay ôm Mẫn Nhu, một tay chống đất đứng bật dậy, quay người chạy lại dưới cửa miếu.
Tuy cửa miếu không rộng lớn đồ sộ bằng Tống phủ nhưng cũng có thể che mưa. Lan Lăng thả Mẫn Nhu xuống, lo lắng hỏi: “Sao một mình con ở đây?”
Mẫn Nhu vòng tay ôm cổ Lan Lăng, nghẹn ngào khóc: “Ca ca cũng ở đây, phụ… phụ thân ngủ rồi không quan tâm tới con… Nương… Nương, con nhớ người, người chạy tới đây làm gì, con không tìm được người….”
Mẫn Nhu nói năng lộn xộn, nhưng Lan Lăng vẫn nghe ra, ba hài tử đều tới… Tống Tần hắn ngủ rồi! Ngủ? Lan Lăng đột nhiên nhảy dựng lên, sắc mặt vốn tái nhợt nay không còn chút máu, cúi đầu nhìn Mẫn Nhu hỏi: “Mọi người đâu rồi?”
Mẫn Nhu chỉ về phía tảng đá lớn chỗ mình vừa từ đó chạy tới.
“Mẫn Nhu ngoan, con ở yên đây, nương đi gọi các ca ca của con.” Lan Lăng cố gắng bình tĩnh nói với Mẫn Nhu.
Mẫn Nhu dụi mắt, bổ sung thêm: “Còn cả phụ thân… Lạ lắm, mưa lớn như vậy mà vẫn ngủ…”
Lăn Lăng đã không kìm nén được nước mắt, quay người vọt vào trong màn mưa.
Chạy tới chỗ tảng đá lớn, quả nhiên nhìn thấy ba bóng người. Hai bóng người nho nhỏ đang muốn che mưa chắn gió cho người như đang dựa vào tảng đá ngủ, bàn tay bé nhỏ che trên đầu Tống Tần, mà nam nhân kia lại không nhúc nhích, cứ như không hề biết có mấy hài tử bên cạnh vậy…
“Nương!” Minh Trình đứng đối diện nhìn thấy Lan Lăng chạy tới, vui mừng gọi.
Lúc này Lan Lăng đã tới trước mặt bọn họ, quát: “Mau tới cửa miếu tránh mưa, mau lên.”
“Vậy phụ thân phải làm sao ạ? Đại ca nói phụ thân ngủ rồi, con gọi không tỉnh…” Minh Trình lau mặt, giọng nói nghẹn ngào, hài tử mới năm sáu tuổi chưa hiểu mọi chuyện.
Mưa ào ào trút xuống xối lên mặt mỗi người. Nước mắt của Lan Lăng hòa chung với nước mưa, nói: “Ở đây giao cho ta, con và ca ca mau đi tránh mưa đi.”
Sắc mặt Minh Tấn đã tái nhợt, nhìn chằm chằm Lan Lăng, nói với Minh Trình: “Đệ đi tránh mưa đi, ta giúp nương đỡ phụ thân qua, đệ ở đây vướng chân lắm, mau đi trông Mẫu Nhu đi, con bé ở một mình sẽ sợ.”
Minh Trình mơ hồ nhận ra sự bất thường nhưng lại không hiểu rõ, ngoan ngoãn gật đầu chạy tới cửa miếu.
Lan Lăng cong lưng đưa tay muốn đỡ Tống Tần lên thì Minh Tấn ngăn lại.
Bóng người nhỏ bé kiên định nhìn Lan Lăng, nước mưa chảy dọc mặt cậu, Lan Lăng lo lắng nói: “Minh Tấn, con làm gì vậy?”
“Sinh mẫu của con có lỗi, làm ra chuyện không thể tha thứ, sau khi phụ thân biết thì rất tức giận, ngày ấy ở trong từ đường giận đến phun máu, cầm bài vị của sinh mẫu con một mình rơi nước mắt, con nhìn thấy nhưng phụ thân không cho con nói với người. Phụ thân bảo, phụ thân có lỗi với người, muốn bỏ bài vị của sinh mẫu con ra khỏi từ đường, nhưng con đã cầu xin phụ thân đừng làm vậy. Sinh mẫu của con sợ ba huynh muội chúng con rơi vào tay kế mẫu độc ác nên mới làm như vậy, nguyên nhân đều vì chúng con. Tiền thê qua đời, tái giá kế thất, không ít đích tử trưởng nữ bị hành hạ dạy hư hại chết trong các đại gia tộc. Sinh mẫu biết bản thân không còn ở trên nhân thế lâu nữa, lại lo lắng cho chúng con nên mới ra tay tàn nhẫn như vậy. Ma ma của sinh mẫu con nói, sinh mẫu của con biết bà ấy sẽ phải xuống Địa ngục, nhưng vì chúng con, bà ấy không sợ. Con nghĩ nếu sinh mẫu của con biết tấm lòng của người, biết người đối xử tốt với con thì bà ấy sẽ không làm như vậy.”
“Ma ma nói, sinh mẫu của con là người vô cùng dịu dàng, cùng phụ thân cử án tề mi, phụ thân rất tốt với sinh mẫu của con, nhưng ma ma cũng nói, ánh mắt phụ thân nhìn người không giống ánh mắt nhìn sinh mẫu của con. Con biết phụ thân tốt với người hơn, con sợ phụ thân sẽ vì chuyện này, vì thấy có lỗi với người mà bỏ bài vị của sinh mẫu ra khỏi từ đường, vậy nên con mới cầu xin phụ thân đừng làm vậy, ma ma cũng quỳ xuống khóc lóc, nói rất nhiều chuyện sinh mẫu đã làm, phụ thân mềm lòng nên mới khó xử đến vậy.”
“Phụ thân là người tốt, ngoài lạnh trong nóng. Sinh mẫu của con cũng là người tốt, cả một đời không làm điều gì sai, sinh mẫu hại người, nhưng nguyên nhân gây tội là vì ba đứa chúng con. Nương, xin cho con được gọi người như vậy, con xin người đừng lạnh nhạt với phụ thân nữa, buổi tối đó hai người cãi nhau, con biết hết, nhưng vì con đã cầu xin phụ thân nên phụ thân không thể cho người một sự công bằng. Sinh mẫu của con gây ra chuyện như vậy đều vì chúng con, con không thể trơ mắt nhìn bà ấy bị đuổi khỏi từ đường Tống gia, trở thành cô hồn dã quỷ, ma ma nó, bị đuổi khỏi từ đường, chuyển khỏi phần mộ tổ tiên, sinh mẫu của con sẽ thành cô hồn dã quỷ… Coi như con cầu xin người, đừng lạnh nhạt với phụ thân nữa, sau này con nhất định sẽ hiếu thảo với người, nhất định sẽ làm một hài từ ngoan, bù đắp sai lầm của sinh mẫu… Đệ đệ và muội muội không biết chuyện này, bọn họ còn nhỏ, xin người đừng nói với bọn họ…”
Minh Tấn vừa nghẹn ngào nói vừa quỳ xuống, trong đêm mưa tầm tã, Lan Lăng vỗ ngực đã đau nhói, nước mắt rơi như mưa, nước mắt chảy qua kẽ môi, đọng nơi đầu trái tim.
Nhìn bóng hình bé nhỏ kia, dù oán hận thế nào cũng không thể nói ra lời, Lan Lăng tay nhanh hơn não, lý trí còn chưa suy nghĩ gì thì đã cúi người đỡ Minh Tấn lên, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Đỡ phụ thân của con vào đã, có gì từ từ nói.”
Minh Tấn nhìn Lan Lăng, cậu có hơi sợ hãi, cậu sợ vừa quay người đi Lan Lăng lại sẽ chạy mất, sợ phụ thân lại im lặng ngẩn ngơ một mình như trước kia, bàn tay nhỏ túm chặt lấy góc áo của Lan Lăng, quật cường nói: “Nương, người đừng đi, đừng bỏ lại chúng con. Phụ thân ngồi một mình trong thư phòng cả đêm, không nói lấy một câu, con biết phụ thân khó chịu…”
Cuối cùng Lan Lăng cũng không nhịn được nữa, òa khóc trong mưa, tiếng khóc nghẹn ngào hòa trong tiếng mưa lại càng thê lương. Nàng nên làm gì đây? Một hài tử đã nói đến như vậy, nàng không thể nhẫn tâm được nữa, nàng không làm được, nhưng nàng cũng không vượt qua được, tâm trí rối rắm mà bật khóc thành tiếng.
Dù Minh Tấn thông minh tuyệt đỉnh nhưng lúc này cũng bị dọa sợ, không biết nên làm thế nào cho phải. Cậu chỉ biết không thể để kế mẫu đi, kế mẫu đi rồi, nhà không còn là nhà, phụ thân không còn là phụ thân. Tay vô tình quẹt qua trán Tống Tần, Minh Tấn thất kinh hô lên: “Nương, nương, trán phụ thân nóng quá…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");