Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không biết bước vào phòng kiểu gì, bước chân nàng lảo đảo như muốn ngã, trong phòng yên tĩnh, mùi thuốc nồng đậm ập vào mặt.
Màn giường buông xuống, là màn lưới mà Lan Lăng thích nhất, dưới ánh sáng dịu dàng vẫn có thể nhìn loáng thoáng thế bóng người bên trong. Nàng nhẹ nhàng đặt khay lên bàn xong lại không biết nên làm gì tiếp theo.
Nàng cứ đứng ngẩn ngơ ở đó, vừa rồi lang trung nói, có thể hắn sẽ không trụ được… Sao lại như thế, Tống Tần trong trí nhớ của nàng là người rất khỏe mạnh, sao có thể chết được. Nàng nghĩ chỉ là dính mưa thôi, chỉ cần có lang trung là có thể chữa khỏi cho hắn, nhưng lại không thể ngờ hắn cách ngưỡng cửa của cái chết lại gần đến vậy…
Phía sau có tiếng bước chân, Lan Lăng nhất thời hoảng hốt, vội quay người lại nhìn thì thấy đó là bà bà của mình.
“Lan Lăng?” Giọng của lão phu nhân có hơi kích động, trên mặt mừng rỡ.
“Nương.” Lan Lăng vội đi tới đỡ lão phu nhân vào phòng, giọng nói đầy đau khổ, lão phu nhân không nói gì với nàng, nhưng mới mấy ngày không gặp đã già đi rất nhiều, nhìn mà đau lòng.
Lão phu nhân nhìn Lan Lăng, khẽ thở dài, nói: “Cuối cùng con cũng chịu qua gặp nó, nương biết Tống gia nhà ta có lỗi với con, để con phải chịu thiệt thòi.”
Nước mắt cố kìm nén vẫn không nhịn được mà rơi xuống, Lan Lăng đỡ lão phu nhân ngồi xuống, xong mới nói: “Con biết người vẫn luôn thương con, chuyện này không liên quan tới người, người không cần tự trách.”
Lão phu nhân liếc nhìn bóng người sau màn, cười khổ một tiếng: “Con cái đều là của nợ, quả thật không sai mà.”
Nhìn thuốc trên bàn, sắc mặt lão phu nhân lại tối sầm, gượng cười một tiếng, đột nhiên vỗ tay Lan Lăng nói: “Không phải mấy ngày trước con muốn hòa ly sao? Ta vốn không đồng ý, con tốt như vậy gả vào nhà ta là phúc của Tần nhi, phúc của ba hài tử. Nhưng bây giờ lại hại con ra nông nỗi này, ta thật sự không muốn, nghĩ tới nghĩ lui, thay vì khiến con đau khổ, không muốn nhìn thấy Tần nhi, chẳng thà trả lại tự do cho con. Ta đã đồng ý với nó rồi, thư hòa ly đã được viết xong, tối hôm qua lúc Tần nhi tỉnh lại cũng đã ký tên, của hồi môn của con đang ở ngoài, Tống gia ta thêm hai vạn lượng bạc bồi thường cho con, dù con muốn tái giá hay không, nửa đời sau cũng không cần nhìn sắc mặt của người khác nữa.”
Lan Lăng sợ ngây người!
Nàng kinh ngạc nhìn lão phu nhân, chỉ thấy bà ấy lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy mỏng, nhẹ nhàng đặt lên bàn, sắc mặt vẫn dịu dàng như cũ, giống như mặt hồ tĩnh lặng không có lấy một gợn sóng.
Lan Lăng cúi đầu nhìn, hai chữ Tống Tần ở cuối cùng là nét chữ của Tống Tần thật, chỉ là lực viết yếu hơn ngày xưa…
Thái độ của lão phu nhân đột nhiên thay đổi làm Lan Lăng không khỏi nhớ tới lời vừa rồi của lang trung, và cả nụ cười châm chọc kia…
Nỗi sợ đột nhiên ùa tới.
Nếu không phải tình trạng của Tống Tần rất tệ thì chắc chắn lão phu nhân sẽ không chủ động nói tới chuyện hòa ly, lúc trước Lan Lăng cam chịu để Tống gia viết hưu thư đuổi nàng ra khỏi nhà mà lão phu nhân vẫn kiên quyết không động ý, thế nhưng bây giờ lại bất ngờ lấy ra thư hòa ly, tất cả đều vô cùng bất thường. Bất thường như vậy chỉ có thể chứng minh lời của lang trung là thật, Tống Tần sắp chết rồi sao?
“Con không đi.” Lan Lăng khẽ nói, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định, sao nàng có thể đi được.
Có lẽ lão phu nhân không ngờ Lan Lăng lại nói như thế, nhất thời không kịp phản ứng, nói: “Không phải con rất muốn rời đi sao? Bây giờ ta đồng ý với con rồi, con không cần áy náy gì hết, Tống gia ta có lỗi với con, đã khiến con phải tổn thương nhường ấy.”
Lan Lăng ngẩng đầu nhìn chằm chằm lão phu nhân, dù lão phu nhân che giấu rất giỏi nhưng nỗi niềm xót xa trong mắt sao có thể biến mất nhanh như vậy, là một mẫu nhân mà phải nhìn nhi tử của mình vùng vẫy giữa ranh giới sự sống cái chết, vậy mà vẫn lo nghĩ không muốn nàng làm quả phụ, sớm đuổi nàng ra khỏi cửa. Nếu Lan Lăng không nghe được lời kia của lang trung có lẽ lúc này chỉ cảm thấy đau khổ, thật sự cầm thư hòa ly rồi rời đi, nhưng… Vận mệnh thao túng tất cả, cố tình để nàng biết chân tướng, sao nàng có thể đi được.
Nàng hận nam nhân này, nhưng nàng không thể nhìn hắn chết, không thể cứ rời đi khi đã biết hắn đang đứng trước bờ vực sinh tử, dấu vết rõ ràng nhưng lại không thể cất bước rời đi…
“Sao trong phòng không có ai hầu hạ, mọi người đi đâu hết rồi?” Lan Lăng chuyển đề tài, mở miệng hỏi.
“Tần nhi đuổi đi rồi, nó không thích nhiều người, ngại phiền.” Lão phu nhân nhìn bóng của nhi tử, khóe miệng lộ ra một vẻ xót xa, bà chỉ có thể thuận theo quyết định của nhi tử. Thật ra lão phu nhân không muốn để Lan Lăng rời đi, nhưng nhi tử đã nói, nhi tử có lỗi với Lan Lăng, sao có thể để nàng làm quả phụ cả đời, điều nhi tử có thể làm cho Lan Lăng chỉ được nhiêu đây.
“Người về nghỉ ngơi đi, có con ở đây trong rồi.” Lan Lăng mỉm cười nhìn lão phu nhân nói, vươn tay cầm lấy thư hòa ly xé nó thành hai nửa, nhướng mày nói: “Con không muốn đi nữa, con sẽ sống với chàng cả đời, chàng nợ con thì phải dùng cả đời để trả.”
Trong lời cuối còn mang theo chút nghẹn ngào, lão phu nhân như hiểu ra, sắc mặt lập tức tái nhợt, người run lên: “Đứa ngốc này, con biết hết rồi sao?”
“Vâng.” Lan Lăng khẽ đáp.
“Vậy mà con còn ở lại?” Lão phu nhân khiếp sợ hỏi, đúng là một đứa ngốc, nhưng nhi tử của bà gặp được nàng lại là may mắn của nó.
Lan Lăng cúi đầu, nắm chặt khăn, hỏi ngược lại: “Bệnh cũ của chàng ấy là thế nào? Lang trung nói rất đáng ngại, thật sự không cầm cự được sao?”
Trái tim vốn đang run rẩy nhưng sau khi nói ra lời này lại bình tĩnh đến lạ thường, giữa hắn và nàng, chung quy vẫn bị cuốn chặt lấy nhau, yêu hận dây dưa khó nói rõ.
Sắc mặt lão phu nhân sững lại, hai hàng mày nhíu chặt như khó mở lời.
Lan Lăng thấy thế cũng không cố hỏi, chỉ nói: “Con mang thuốc đi hâm nóng rồi sẽ trở lại.”
“Để nha hoàn làm đi, sao con phải tự đi làm gì. Bệnh cũ của nó thì chờ nó tỉnh lại sẽ nói với con, ta không tiện xen vào chuyện này, các con còn trẻ tự mà làm lấy.” Lão phu nhân nói xong câu đó thì chậm rãi đứng dậy, bưng chén thuốc kia đi ra ngoài.
Bước đi hơi tập tễnh, ánh nắng vàng chiếu lên người bà ấy lại có một cảm giác đau xót.
Lan Lăng hít sâu một hơi, lúc này mới bước từng bước đến trước giường, đứng trước giường nhưng lại thấy trái tim như nổi trống, tay vươn lên chạm vào màn run run.
Treo màn giường lên móc bạc khắc hoa, Lan Lăng lại mở cửa sổ ra, hương hoa lập tức ùa vào mặt, mùi thuốc trong phòng tan đi nhiều.
Quay người trở lại trước giường, nhìn người nằm trên giường vẫn đang hôn mê, hai ngày không gặp hình như lại gầy thêm, râu cằm mọc dài, đôi môi trắng bệch, ngay cả hơi thở dường như cũng rất yếu, mãi lúc lâu mới thấy ngực phập phồng.
Lan Lăng cứ đứng im nhìn hắn ngủ mà bất giác nước mắt đã rơi đầy mặt. Hóa ra đau lòng cũng khiến người ta khó thở, mím chặt môi không để mình phát ra âm thanh sợ quấy nhiễu mộng đẹp của hắn.
Nha hoàn bưng thuốc tới, Lan Lăng đón lấy rồi vẫy tay cho lui ra, đặt thuốc lên bàn trà, xong rồi mới khẽ gọi Tống Tần: “Tỉnh lại đi, phải uống thuốc rồi.”
Giọng của Lan Lăng êm dịu và ấm áp như ánh mặt trời mùa xuân tháng Ba, nhưng giọng nói nhỏ nhẹ như vậy lại không đánh thức được Tống Tần đang ngủ say. Lan Lăng luống cuống, vươn tay lay nhẹ Tống Tần nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, lúc này trong lòng như bị đốt cháy, nàng đứng bật dậy, chạy ra cửa gọi lớn: “Gọi lang trung, mau đi gọi lang trung…”
Tiếng gọi thê lương của Lan Lăng vang vọng cả viện, mọi người loạn cả lên, rõ ràng lúc sáng vẫn tỉnh một lần, thế mà lần này gọi thế nào cũng không chịu mở mắt.
Lan Lăng phái người tới phủ Vũ Ninh Vương báo tin cho phu thê Minh Yên, nhờ bọn họ vào cung mời Thái y. Lúc nhận được tin, Minh Yên bị dọa sợ, vội thay y phục đi tìm Chu Hạo Khiên, bảo người cầm danh thiếp tới Thái Y Viện, còn hai người thì ngồi xe ngựa tới thẳng Tống phủ.
Tống phủ đang rất hoảng loạn, người đến người đi vội vàng không ngớt.
Lúc Minh Yên nhìn thấy Lan Lăng, hai mắt của Lan Lăng đã sưng đỏ như hạch đào, trong mà nhói lòng.
Lan Lăng vừa thấy Minh Yên thì không khống chế được bổ nhào vào lòng nàng òa khóc.
“Minh Yên, ta nên làm gì đây? Nếu chàng ấy mà chết thì ta sẽ hận bản thân tới chết mất…”
Lan Lăng cho rằng do nàng khiến hắn mắc mưa nên mới dẫn tới bệnh cũ tái phát, Minh Yên nghe Lan Lăng nghẹn ngào kể lại đầu đuôi câu chuyện, không ngờ một con người luôn lạnh lùng mạnh mẽ như Tống Tần lại có lúc yếu ớt như vậy, không khỏi bị dọa sợ.
Dù Minh Yên thông minh sáng dạ nhưng cũng không biết nên làm gì lúc này.
Tống lão phu nhân và lão thái gia đều ngồi trong phòng, thấy Minh Yên tới nhưng chẳng còn sức lực chào hỏi, chỉ gật đầu coi như chào, lão phu nhân thì nhìn không chớp mắt về hướng của Tống Tần, cứ như chỉ cần nháy mắt một cái là Tống Tần sẽ biến mất.
Đợt bệnh nặng này, thế tới hung hãn, đánh tan sức tượng tượng của mọi người, ai có thể ngờ con người mạnh mẽ như Tống Tần lại có một ngày yếu ớt nằm một chỗ, chỉ một trận mưa đã đẩy hắn tới bờ vực cái chết. Ranh giới giữa sự sống và cái chết mong manh vậy đấy, nam tử mặt mày kiên nghị ấy còn ở ngay trước mắt, mà chỉ một cái nháy mắt thôi đã thấy hắn đang giãy giụa giữa lằn ranh sinh tử.
Các Thái y đã đến, vì Chu Hạo Khiên gửi thiếp, Viện chính đại nhân lại đang trực nên đã đích thân đến một chuyện, lúc này Viện chính đã toát mồ hôi đầy đầu. Lan lăng chạy vội tới, sốt ruột hỏi: “Thái y, phu quân của ta sao rồi?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");