Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau ngày trở về từ miếu ni cô, vốn định vạch trần chuyện Liên Mật mang thai ở viện Thúy Ninh nhưng vì Liên Mật nhút nhát nên đã bị hủy.
Bạch Hinh biết Liên Mật không có can đảm phản bội Tần Trắc phi, phản bội Chu Hạo Nam, chỉ là không thể ngờ tới, dù đã mang thai, Liên Mật vẫn không có dũng khí tìm đường sống cho hài tử của mình.
Sau khi Minh Yên trở về, Bạch Hinh kể chuyện này với hai người họ.
Minh Yên im lặng nhíu chặt mày, thở dài một tiếng: “Không ngờ Liên Mật vẫn không có dũng khí ấy, chỉ thương cho hài tử kia, e rằng không sống ở trên đời này được bao lâu nữa.”
Chu Hạo Khiên gõ nhẹ lên mặt bàn, ngước mắt nhìn Bạch Hinh, khóe miệng lộ ra một nụ cười châm chọc, nói: “Ngươi mới nói mỗi lần Liên Mật hầu hạ đều phải uống thuốc tránh thai?”
“Đúng vậy.” Bạch Hinh đáp.
“Uống ở đâu? Thư phòng của Chu Hạo Nam?” Thái độ mỉa mai càng rõ.
Bạch Hinh gật đầu, nói: “Đúng là như vậy.”
Minh Yên quay đầu nhìn Chu Hạo Khiên, hai mắt sáng ngời, nói: “Chàng muốn làm gì?”
“Tạo ra tiết mục mẫu tử tương tàn, chắc sẽ thú vị lắm đây?”
Lời này được nói cách đây hai ngày, hôm nay mới từ Tần phủ trở về, đang xuống xe ngựa thì bị quản gia ngăn lại ngoài cửa, ông ta nơm nớp lo sợ nói: “Tiểu Vương gia, Vương gia đang chờ ngài, xin ngài tới đại sảnh một chuyến.”
Một câu ngắn ngủi mà trán của quản gia đã lấm tấm mồ hôi.
Minh Yên cực kỳ mệt mỏi, trong đầu vẫn quẩn quanh dáng vẻ đau khổ của Lan Lăng, thật sự không muốn tham gia vào ân oán giữa phụ tử Chu Hạo Khiên, bèn nói: “Hạo Khiên, ta về trước đây, chàng qua đi đi, cẩn thận chút.”
Chu Hạo Khiên gật đầu, dịu dàng nói: “Nàng đi nghỉ đi, hôm nay cũng mệt rồi.”
Quản gia ở một bên nghe thấy vậy thì có hơi sốt ruột, bật thốt: “Vương gia còn mời cả Úc Trắc phi qua.”
Minh Yên sửng sốt, liếc nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Chuyện quan trọng gì mà nhất định ta phải đi qua thế?”
Quản gia cảm thấy mình xui xẻo tám đời, không thể đắc tội với cả hai bên được, cẩn thận ngẫm nghĩ rồi mới nói: “Nô tài cũng không biết, nhưng nghe gia nhân của nội viện nói hình như Vương gia nhắc tới chuyện từ quan gì đó.”
Làm quản gia cũng không dễ dàng gì, không thể nói thẳng là Vương gia nổi giận vì tiểu Vương gia từ quan để rồi đắc tội với Vương gia, mà cũng không thể nói mình không biết để rồi đắc tội với tiểu Vương gia và Úc Trắc phi, vậy là nhanh trí dùng cách nói lập lờ.
Minh Yên liếc nhìn quản gia, điềm nhiên nói: “Đã vậy thì đành phải đi một chuyến, quản gia có lòng rồi.”
Nghe Minh Yên nói vậy, lúc này quản gia mới thở phào nhẹ nhõm, có ai không biết vị cô nãi nãi này khó hầu hạ nhất, nàng nói vậy tức là hài lòng với cách làm của mình, cuối cùng cái mạng nhỏ này cũng tạm thời không nguy rồi.
Sắc mặt của Chu Hạo Khiên có hơi khó coi nhưng vẫn dẫn theo Minh Yên đi tới đại sảnh, dọc đường đi hai người đều không nói chuyện, thật ra trong lòng cũng hiểu, có một số việc không nằm trong khống chế của bọn họ.
Vương phủ rất ít khi dùng tới đại sảnh, chỉ khi có yến tiệc lớn mới có thể sử dụng, nhưng đêm nay lại đèn đuốc sáng trưng như ban ngày vậy.
Ngoại trừ lão Vương phi, Linh Ngọc và Linh Tú không tới thì tất cả những người khác đều có mặt đông đủ.
Minh Yên thầm cười khinh trong lòng, chẳng qua những người này chỉ muốn xem phu thê bọn họ bị chê cười mà thôi. Ánh mắt từ từ đảo qua mọi người, dù hôm nay đã quá mệt mỏi nhưng vẫn thẳng lưng, đứng vững bên cạnh Chu Hạo Khiên.
Ngày đó nói buông bỏ mọi thứ, tiêu dao tự tại với sơn thủy trên thế gian, nhưng lúc này ở trước mặt mọi người lại thấy buồn cười, bọn họ muốn buông bỏ nhưng có một số người chưa chắc đã chịu để bọn họ rời đi dễ dàng như vậy. Lòng tham không đáy, đó mới là điều đáng sợ nhất.
Chu Hạo Khiên không nhúc nhích, liếc nhìn người nọ, lúc này mới bực bội nói: “Gọi bọn con tới vì chuyện gì?”
Giọng nói lạnh lẽo, thái độ dửng dưng, mỗi lần nhìn thấy Vương gia là Chu Hạo Khiên lại mất khống chế, Minh Yên thầm than trong lòng nhưng ngoài mặt lại không biến sắc, đứng vững ở bên cạnh hắn.
“Ngươi còn mặt mũi hỏi ta, ngươi muốn làm gì thế hả?” Vương gia giận dữ lấy một quyển tấu chương từ trong tay áo ra vứt xuống đất, âm thanh kia làm trong lòng Minh Yên run lên, ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên.
Chu Hạo Khiên sửng sốt, hai mắt lập tức nheo lại, châm chọc: “Bây giờ Vương gia không biết thu tay nữa rồi, ngay cả tấu chương của triều thần mà cũng dám chặn lại, không sợ vương phủ gặp tai họa à?”
Minh Yên đoán không sai, trên mặt đất là tấu chương Chu Hạo Khiên xin Tuyên Đế cho từ quan, chỉ là không rõ tại sao không tới tay Tuyên Đế mà lại ở trong tay của Vương gia, làm người ta bất ngờ mà cũng nghĩ không ra. Nhưng Minh Yên biết, Vũ Ninh Vương có thể ngăn tấu chương, điều đó có ý nghĩa gì!
Mặt Vũ Ninh Vương xanh mét, cả giận quát: “Cái thứ nghịch tử nhà ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì hả? Đang yên đang lành có được tước vị mà lại muốn bỏ, thế mấy năm trước ngươi tranh giành vì cái gì?”
Minh Yên từng gặp qua người vô lý, nhưng chưa từng thấy ai vô lý như vậy, tay nắm chặt lại, lửa giận bùng lên.
Chu Hạo Khiên đã bước lên trước Minh Yên, đi tới nhặt tấu chương trên mặt đất, cười khinh nói: “Tranh giành cái gi? Chẳng lẽ người không biết ta tranh giành cái gì? Người bất công thì thôi chẳng nói, nhưng bất công tới mức đó thì ai mà chịu được.”
“Tam đệ, có gì từ từ nói.” Chu Hạo Thần nhìn Chu Hạo Khiên dịu giọng nói, sau đó quay đầu nhìn Vũ Ninh Vương, cười nói: “Phụ thân, tính Tam đệ là vậy, người đừng giận, có chuyện gì từ từ nói, có lẽ Tam đệ có chỗ khó xử.”
Vũ Ninh Vương liếc Chu Hạo Thần, bất lực than thở, nói: “Tiểu tử này không gây họa cho ta thì không chịu ngưng, con bảo nó nói đi, tại sao lại muốn từ quan?”
Chu Hạo Khiên nhìn phụ thân của mình, đang định nói thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc nói trước: “Tam đệ quen tự do tự tại, chắc là không thích bị quan tước trói buộc.”
Minh Yên nhìn sang thì thấy người nói lại là Chu Hạo Nam, hắn đi tới một bước, nhìn Vũ Ninh Vương nói tiếp: “Phụ thân, từ nhỏ tính của Tam đệ đã vậy, người đừng giận, thật ra có thể hưởng thụ tự do cũng là một may mắn.”
Minh Yên chỉ cảm thấy buồn nôn, lời nói của một kẻ đạo đức giả cũng giả tạo như vậy. Cái gì gọi là hưởng thụ tự do? Đúng là khiến người ta buồn cười, sao lời này từ trong miệng hắn nói ra lại làm người ta ghê tởm vậy chứ?
“Tự do? Thân là người thừa kế của vương phủ còn muốn nói tới tự do? Ngươi gánh vác toàn bộ vinh nhục của gia tộc, sao có thể tùy hứng làm bậy như thế hả?” Chắc có lẽ Vũ Ninh Vương tức lắm nên mới nói lời khó nghe như vậy.
Mục Trắc phi im lặng cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ điều gì. Tần Trắc phi thì lại nhìn Vũ Ninh Vương, mỉm cười dịu giọng: “Vương gia đừng tức giận, có lẽ tiểu Vương gia có chỗ khó xử, người nghe tiểu Vương gia nói rồi có gì tính tiếp? Hơn nữa, dù sao chuyện này cũng là đại sự, cần phải bàn bạc kỹ lưỡng, tương lai của vương phủ không phải trò đùa.”
Nghe lời này thì mát tai nhưng cẩn thận ngẫm lại sẽ cảm thấy bất thường, Tần Trắc phi đang ám chỉ Chu Hạo Khiên không chịu gánh vác trọng trách của phủ vương phủ, Vũ Ninh Vương vốn đã không ưa Chu Hạo Khiên, bây giờ nghe thêm lời này thì càng bực bội, hận không thể đá Chu Hạo Khiên ra ngoài giữa canh ba luôn.
Minh Yên nhíu mày càng chặt hơn, bặm chặt môi thể hiện nàng không vui.
Chu Hạo Khiên cười ha ha, nói với Tần Trắc phi: “Đúng là tương lai của vương phủ không phải trò đùa, nhưng ta chinh chiến sa trường lập bao công lao mà vẫn không khiến các người vừa lòng, vậy thì còn cái gì có thể khiến các người vừa lòng?”
Lời này của Chu Hạo Khiên cuồng vọng tột độ, châm chọc Chu Hạo Nam và Chu Hạo Thần không có bản lãnh, trắng trợn chỉ trích Tần Trắc phi, nếu bà ta đã không vừa mắt với Chu Hạo Khiên, vậy chẳng lẽ nhi tử chỉ có thể gảy bàn tính xem sổ sách của bà ta có thể gánh vác được việc lớn? Đúng là nực cười mà!
Lời này không nói toạc ra nhưng thâm ý là vậy, ở đây không có kẻ ngốc, có ai nghe mà không hiểu.
Một câu đã thắng áp đảo, Minh Yên thoải mái hơn, tâm trạng sảng khoái đến cực điểm, đã làm nam nhân thì phải có khí phách như vậy!
Mặt Tần Trắc phi trắng bệch quay đầu nhìn Chu Hạo Khiên, dường như rất tức giận nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Tiểu Vương gia có quân công là chuyện tốt, giúp rạng danh vương phủ, nhưng việc gì cũng có mặt hại và mặt lợi, hà cớ gì Vương gia phải giấu tài mấy năm nay, chẳng lẽ tiểu Vương gia không biết?”
Không hổ là cáo già lâu năm, phản bác cũng nói rất hay. Quan trọng là Tần Trắc phi gãi đúng chỗ ngứa của Vương gia rồi từ đó ra tay, một câu khảm vào tim Vương gia, đúng là một nữ nhân thông minh hơn người.
Chu Hạo Khiên phẫn nộ trừng mắt, muốn nói gì đó lại bị Minh Yên kéo lại, Chu Hạo Khiên đành phải nuốt lời trở về, nhìn Minh Yên mà im lặng không nói.
Minh Yên mỉm cười với Chu Hạo Khiên, nụ cười kia dịu dàng yêu thương, cứ như ánh mặt trời ấm áp làm lửa giận của Chu Hạo Khiên dần tan đi.
Lúc này Minh Yên mới quay đầu lại nhìn Tần Trắc phi, bước tới nói: “Minh Yên có chuyện vẫn không rõ, kinh xin Trắc mẫu phi chỉ bảo.”
Tần Trắc phi nghi ngờ nhìn Minh Yên, ở trước mặt Vũ Ninh Vương cười nói: “Người một nhà không nói hai lời, có gì không hiểu cứ hỏi là được.”
Minh Yên lướt nhìn mọi người, thấy Vũ Ninh Vương nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ, nàng cúi đầu cười, một luồng gió lạnh thổi qua đầu tim, hé mở môi đỏ, từ từ hỏi: “Loạn thế kiến công, thái bình gác đêm, lời này quả không sai, nhưng hiện giờ thế cục trên triều chưa ổn định, rung chuyển liên tục, theo như Trắc mẫu phi nói, vậy nếu lại xảy ra biến cố, chẳng lẽ vương phủ vẫn giấu tài tiếp? Vương gia giấu tài… Vậy chẳng phải trong lúc hỗn loạn vương phủ đã bị cướp đồ sao? Điều này nên giải thích thế nào, xin Trắc mẫu phi chỉ giáo cho.”
Minh Yên bạo gan lên tiếng, lời lẽ sắc bén như dao, lập tức đẩy Tần Trắc phi vào góc chết, một lời trúng đích!
Có lẽ Tần Trắc phi không ngờ Minh Yên còn có thể kiêu ngạo như vậy khi ở trước mặt Vũ Ninh Vương, bà ta đã quên mất, Úc Minh Yên rất hay bệnh vực cho người của mình, hơn nữa Minh Yên lại ngứa mắt Tần Trắc phi chuyên gia lợi dụng cơ hội chậm ngòi ly gián, đã ở thế đối địch, tất nhiên phải giải quyết dứt khoát. Hơn nữa nhi tử của Minh Yên đã được phong Vương Thế tử, nàng đã không cần lo cho tương lai, chỉ cần đứng vững thì có gì phải sợ?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");