Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong phòng lặng thinh, hóa ra trên đời này lại có một hài tử chưa được ra đời đã biến mất như thế.
Chu Hạo Nam nhìn mẫu thân của mình, như vẫn không dám tin, lê từng bước chầm chậm tới trước Tần Trắc phi, lấy hết dũng khí hỏi: “Nàng ấy nói thật không?”
Bị nhi tử thân sinh chất vấn là một chuyện không hề vui vẻ, mà Minh Yên nghĩ nam nhân này phải chấn vấn mẫu thân ruột thịt của mình cũng không dễ chịu gì.
Nhếch môi mỉa mai, Minh Yên chỉ cảm thấy chuyện trên đời này không thể khẳng định chắc chắn, không thể biết lúc nào bên cạnh mình sẽ xảy ra chuyện gì, mà tình cảm mẫu tử cũng sẽ trở nên xa lạ.
“Thanh Oánh không xứng với con, nhi tử của nàng ta cũng không thể ra đời sớm.” Giọng Tần Trắc phi trầm xuống, sắc mặt đã xám xịt, xen lẫn bi thương khó hiểu.
Đúng là một nữ nhân kỳ quái, lúc này rồi còn bi thương cái gì, chẳng lẽ hạng người làm ra những chuyện vậy còn hiểu được hai chữ bi thương?
“Tại sao người không nói cho con biết Thanh Oánh có thai?” Chu Hạo Nam đột nhiên hiểu tại sao sau này ánh mắt Thanh Oánh nhìn mình lại mang theo căm ghét và lạnh giá, mình thân là một nam nhân lại không thể bảo vệ nàng ấy, bảo vệ hài tử của bọn họ, chẳng trách nàng ấy không muốn nhìn thấy mình.
Nỗi oán hận Thanh Oánh lúc trước lập tức tan biến, hóa ra mình mới là người tổn thương nàng ấy…
“Con còn chưa cưới Chính thê mà đã quan tâm một nha hoàn như vậy tất nhiên không phải là chuyện hay ho gì.” Lời này vô cùng mặn đắng, chẳng phải Tần Uyển Nghi mình cũng xuất thân từ một nha hoàn sao? Cuối cùng vẫn phải ngụp lặn trong trạch viện rộng lớn này, bà ta hiểu rõ Thanh Oánh, Thanh Oánh là một nữ nhân tâm cơ, nếu để Thanh Oánh sinh hạ thứ trưởng tử, vậy chẳng phải sẽ xuất hiện thêm một “Tần Uyển Nghi” khác?
Bà ta sẽ không cho phép cuộc đời của nhi tử phải chịu lại bi kịch này, vậy nên bà ta nhất định phải ra tay độc ác!
Lý do như vậy không đủ để thuyết phục mọi người, cũng không thể nói ra, có chết cũng không thể nói.
Tần Trắc phi thầm cười lạnh trong lòng, ngụp lặn trong trạch viện rộng lớn này nhiều năm như vậy, không ngờ hôm nay lại để xảy ra sơ suất lớn đến thế, đều tại nha hoàn Liên Mật này, ngày thường trông cũng ngoan ngoãn nghe lời, không ngờ nó lại khiến mình lật thuyền trong mương.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, cái cớ của Tần Trắc phi vẫn có lý, Chính thê đâu phải người mà một tỳ nữ có thể với tới, mê luyến tỳ nữ là sự bất công với Chính thê, nhưng không ngờ lại dẫn đến kết quả như vậy, thủ đoạn của Tần Trắc phi cũng quá ác độc rồi.
Bí mật này tuyệt đối không thể để lộ trước mặt mọi người, lão Vương phi phất tay nói: “Tất cả về đi, Uyển Nghi ở lại, Vương gia cũng ở lại nữa.”
Minh Yên đành phải gật đầu, đi theo Chu Hạo Khiên ra ngoài, mọi người giải tán.
Trời đúng độ đẹp, ánh nắng cuối trưa đã không còn gắt, đi trong hoa viên, hương hoa thơm ngát, cảnh đẹp xung quanh làm cho con người ta cảm thấy thư thái dễ chịu.
Minh Yên khẽ cười, nhìn Chu Hạo Khiên hỏi: “Chàng nghĩ tổ mẫu sẽ xử trí thế nào?”
Chu Hạo Khiên nở nụ cười trào phúng, nói: “Trước giờ bà ta đã giỏi văn vở, làm đủ mọi trò, không còn những người vướng víu như chúng ta ở đó, tất nhiên bà ta nói cái gì cũng dễ hơn nhiều.”
Minh Yên trầm ngâm, tất nhiên Chu Hạo Khiên là người hiểu lão Vương phi rõ nhất, nói vậy tức là Chu Hạo Khiên cảm thấy lão Vương phi vẫn sẽ nể tình trước kia mà tha cho bà ta một lần, Minh Yên sầm mặt, vươn tay ngắt một cánh hoa, nói: “Có lẽ tất cả chỉ mới bắt đầu, Thanh Oánh… Chàng nghĩ chúng ta có nên bỏ công sức lên người này không?”
Chu Hạo Khiên nghiêm túc gật đầu, nói: “Nên!”
Minh Yên chắn ngang hắn, nói: “Ta nói nghiêm túc đấy.”
“Ta cũng nghiêm túc.”
Cãi nhau với một tên vô lại không phải chuyện vui vẻ gì, nhưng Minh Yên vẫn nói: “Đã nhiều năm rồi mà Thanh Oánh vẫn không bị Tần Trắc phi đuổi đi, còn Thanh Oánh, thế mà vẫn chịu đựng vất vả ở lại canh giữ nhà kho, thật sự quá bất thường, nếu là người khác e rằng đã không chịu được từ lâu rồi.”
“Vậy nên đây mới là điểm đáng để chơi.” Chu Hạo Khiên cúi đầu cười, thì thầm vào tai Minh Yên: “Từ nay tới ngày giỗ của Mẫu phi, nàng cứ làm việc của mình, còn lại giao cho ta. Kiểu gì cáo cũng sẽ lòi đuôi, bao uất hận nàng phải chịu, ta sẽ đòi lại thay nàng.”
Minh Yên lườm hắn một cái, nhưng cũng lo lắng, Bạch Mẫu Đơn kia… Nếu như hài tử của nàng ta là của Chu Hạo Khiên thật thì sao đây? Nếu thật là vậy thì mình nên làm gì đây? Lo lắng trong tim chạy lên não, Minh Yên quay người nhìn Chu Hạo Khiên, nói: “Dù hài tử của Bạch Mẫu Đơn có phải của chàng không, tóm lại đời này ta sẽ không chấp nhận cho bất cứ nữ nhân nào, và cả con riêng của chàng vào phủ, chỗ của ta không có chuyện sống chung hòa thuận, chỉ có chọn một trong hai, tốt nhất là chàng nhớ kỹ.”
Nhìn thái độ nghiêm túc của Minh Yên, Chu Hạo Khiên kéo tay áo Minh Yên lấy lòng nàng, trong hai mắt kiên định hiện lên vẻ tủi thân, chỉ nghe thấy hắn nói: “Phu nhân cứ yên tâm, tiểu nhân quyết không để nàng chịu một chút tổn thương nào, ta thề.”
Đi tới chỗ rẽ có một tiểu nha hoàn đang chờ, thấy hai người thì vội vàng nghênh đón, nói: “An Thân Vương tới, đang chờ tiểu Vương gia ở thư phòng ạ.”
Minh Yên đã mệt mỏi không muốn can thiệp vào chuyện của đám nam nhân, bèn cười nói: “Chàng mau đi đi, ta về nghỉ ngơi, bận cả ngày cũng hơi mệt rồi.”
Chu Hạo Khiên gật đầu, nói với Minh Yên: “Nàng đừng cố quá, có chuyện gì thì sai người hầu đi làm, nghỉ ngơi cho khỏe, ta sẽ về nhanh thôi.”
Về nhanh là để Minh Yên chờ thẳng đến khuya muộn.
Buổi tối Chu Hạo Khiên phái một tiểu tư tới chuyển lời, nói là có việc gấp theo An Thân Vương ra ngoài một chuyến. Minh Yên cũng không bận tâm, dù sao trước giờ Chu Hạo Khiên cũng thường làm một số việc riêng cho An Thân Vương, sau khi ru bọn trẻ ngủ, Minh Yên lại nhớ tới Lan Lăng, trằn trọc mãi tới nửa đêm mới đi ngủ.
Lúc tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Chu Hạo Khiên đang ngủ say bên cạnh nàng, không biết về từ lúc nào, chắc là đã rất cẩn thận, không thì Minh Yên đã bị đánh thức.
Vừa định nhẹ nhàng rời giường rửa mặt thì hông đã bị một cánh tay ôm ngược về, cả người lập tức bị Chu Hạo Khiên đè dưới thân.
Ngước mắt nhìn thì thấy hàm răng trắng bóc như tuyết của Chu Hạo Khiên, giữa hai mày mang theo nét cười ngập tràn.
“Chào buổi sáng, Tiểu Yên Nhi.”
Trong giọng nói ngái ngủ có hơi khàn khàn quyến rũ, hơi thở ấm áp phả lên mặt Minh Yên.
Thấy tâm trạng của hắn có vẻ rất vui, Minh Yên không nhịn được bật cười, đáp: “Tối qua chàng về lúc nào mà ta không biết.”
“Ta bước rất nhẹ, tất nhiên nàng không biết rồi. Nha hoàn nói nàng trằn trọc qua nửa đêm mới ngủ, ta nào dám quấy phá mộng đẹp của nàng.” Miệng nói là vậy mà tay lại hư hỏng mò vào áo Minh Yên, dịu dàng lướt trên da thịt của nàng.
Minh Yên đỏ mặt, lườm hắn một cái, giãy giụa muốn đứng lên, sẵng giọng: “Trời sáng rồi, mau dậy đi, hôm nay bận lắm đấy.”
Chu Hạo Khiên lại không buông ra, bất ngờ ập xuống, đôi môi ấm áp mút lấy môi Minh Yên, dịu dàng mà cưng chiều, trong miệng còn lầm bẩm: “Sáng dậy có nàng ở bên, ta rất vui… Hừ, đêm qua nàng ngủ rồi, bây giờ phải đền bù cho ta…”
Minh Yên đỏ mặt, quả thật không thể so da mặt với nam nhân này, Minh Yên cũng không dám giãy quá mạnh, sợ nha hoàn nghe thấy tiếng, mà bởi vậy nên càng ngượng hơn.
Chu Hạo Khiên nắm được tâm tư của Minh Yên, đắc ý cười gian: “Ta không ngại nếu nàng giãy mạnh hơn, nói lớn hơn…”
Lời còn chưa dứt thì đã cảm thấy đau ở môi, hóa ra Minh Yên khó thở cắn hắn một cái, Chu Hạo Khiên khẽ cười: “Hóa ra Tiểu Yên Nhi của ta thích ta mang theo dấu ấn độc nhất vô nhị của nàng ra ngoài…”
Minh Yên im lặng rưng rưng nước mắt, sao lại có nam nhân vô sỉ như vậy chứ? Sao mình có thể so da mặt với nam nhân này được chứ? Dù sao nàng cũng không làm lại hắn, thế là bị Chu Hạo Khiên quấn quýt đến khi mặt trời lên cao, nhìn thấy ánh mắt mập mờ của đám nha hoàn đã quen nên không trách, Minh Yên hận không thể đá nam nhân đang nhàn nhã sung sướng ăn cơm trước mặt nàng ra ngoài, hình tượng đoan trang của nàng đều bị hắn hủy hoại rồi!
Minh Yên dùng bữa xong thì lập tức đi ra ngoài, mai là ngày giỗ của tiên Vương phi, còn có rất nhiều việc phải làm, Chu Hạo Khiên thì lại rất nhàn nhã chơi đùa với ba hài tử trong sân, bây giờ ba hài tử có người đỡ đã đi rất tốt, chắc chắn qua một thời gian nữa không cần người đỡ cũng đi rất vững.
Mấy bà vú đỡ hài tử tập đi trong sân, tiểu nha đầu Phi Ca vô cùng nghịch ngợm, không dám chọc ghẹo Phi Ly lạnh lùng nhưng thỉnh thoảng lại cố ý đụng vào Chu Nghiên, Chu Nghiên được chăm bẵm trắng trẻo mũm mĩm, chân loạng choạng, mông nhỏ đầy thịt đập xuống nền đất, lần nào cậu nhóc cũng cố gắng túm chặt lấy Phi Ca, nhìn với ánh mắt bực bội vô cùng.
Phi Ca vô cùng tinh nghịch, biết mình đùa với lửa, thế là vịn tay bà vú nhanh tránh đi, sau đó đứng xa cười vang lộ ra mấy cái răng mới mọc.
Không biết tại sao hôm nay Vũ Ninh Vương tình cờ đi qua đây, lại nhìn thấy cảnh này, nếu Minh Yên đang trông hài tử, ông đã lao tới từ lâu rồi, ngậm kẹo đùa cháu đúng là một chuyện sung sướng. Nhưng nào ngờ người đang ở đây lại là Chu Hạo Khiên, Vũ Ninh Vương nhẫn nhịn đi lòng vòng ngoài cửa nhưng vẫn không chịu bước tới.
Chu Hạo Khiên ra sức chơi đùa với hài tử, giọng nói non nớt bé bỏng của hài tử vang vọng trong sân, vang xa ra ngoài, hòa với tiếng cười vui vẻ của đám nô bộc Vô Vi Cư.
Vũ Ninh Vương bực bội, chắc chắn là tiểu tử này cố ý, chắc chắn là nó thấy mình ở ngoài cửa rồi, khẽ cắn môi, phất tay cái rồi mới rời đi, hạ quyết tâm nhất định phải nhân lúc tiểu tử này không có ở nhà mà tới chơi với hài tử!
Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa, Chu Hạo Khiên cười càng vui vẻ, lão già, sốt ruột đi, khó chịu đi, dựa vào đâu mà nhi tử nhi nữ của ta phải làm trò cười cho lão…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");