Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Minh Yên nói làm mọi người lập tức tỉnh táo trở lại, đúng thật, chỉ là lời nói suông, phải có nhân chứng vật chứng mới được. Nước Đại Chiêu quản lý bà đỡ rất chặt chẽ, thông tin của mỗi bà đỡ đều được lưu ở quan phủ, bao gồm cả chuyện đã đỡ đẻ cho hài tử nhà nào, mỗi lần đỡ đẻ đều phải ghi chi tiết với quan phủ và ký tên xuống dưới.
Bởi vậy bà đỡ không dám nói dối, bởi vì nói dối thì sẽ lưu ô danh, sau này sẽ khó sống trong nghề.
Vậy nên Minh Yên mới đưa ra vấn đề này đầu tiên, bởi vì mọi người đều biết chuyện này.
Bạch Mẫu Đơn tự dưng dẫn theo một hài tử tới, tuy hài tử này có đôi mắt giống Chu Hạo Khiên nhưng người giống người không thiếu, cũng không thể vì vậy mà khẳng định hài tử này là của Chu Hạo Khiên được, thế nên lúc này Minh Yên đòi chứng cứ cũng không phải vô lý, mà là danh chính ngôn thuận.
Vậy mà Bạch Mẫu Đơn nhìn Minh Yên không hề lo lắng chút nào, thậm chí còn cười: “Úc Trắc phi hỏi vậy cũng có lý, lúc trước sau khi thiếp thân rời khỏi Kinh thành thì chuyển đến sống ở vùng nông thôn, bà đỡ cũng là người ở vùng quê đó, tuy là người nhà quê nhưng cũng có hồ sơ tại quan phủ, đến hỏi là biết. Lúc ấy hàng xóm xung quanh đều có thể làm chứng hài tử này do ta sinh ra, lúc ta vừa biết mình mang thai thì đã chuyển tới vùng quê, hàng xóm xung quanh đều nhìn thấy bụng ta dần to lên, có không ít nhân chứng.”
Minh Yên rùng mình, xem ra Bạch Mẫu Đơn này tới đây không có ý tốt gì hết, trả lời vấn đề này trôi chảy như vậy chứng tỏ nàng ta không nói dối.
Minh Yên khẽ cười, nói: “Vậy thì tốt, huyết mạch chính thống cần phải được điều tra rõ ràng.”
Minh Yên vừa dứt lời, Chu Hạo Khiên tiếp lời: “Chính xác, phải đưa người đến hỏi từng câu mới được, như vậy mới có thể để mọi người tin phục.”
“Tiểu Vương gia nói rất đúng, có điều không biết Bạch cô nương từng ở vùng quê nào, từ đây tới đó có xa không, đi luôn được không, cả đi cả về mất bao lâu.” Minh Yên hỏi Bạch Mẫu Đơn.
“Từ đây tới đấy cũng không xa, đó là thôn Vu gia cách Kinh thành không xa, Vân nhi nghĩ Úc Trắc phi sẽ hỏi về vấn đề huyết mạch nên lần này tới cũng dẫn theo hàng xóm tới, và cả bà đỡ của thôn Vu gia, bây giờ đang đứng chờ ngoài cổng vương phủ, bất kể lúc nào cũng có thể gọi vào.” Bạch Mẫu Đơn nhìn Minh Yên dịu dàng nói và ôm chặt lấy hài tử trong lòng của mình, dáng vẻ cứ như Minh Yên là người mang tội ác tày trời không bằng.
Quả nhiên có chuẩn bị mới đến!
Minh Yên càng cảm thấy thú vị, Bạch Mẫu Đơn này đúng là không phải người thường, nghĩ vậy thì càng háo hức chờ mong. Nhưng tất nhiên lời của Bạch Mẫu Đơn vẫn khiến mọi người khá kinh ngạc, không ngờ còn dẫn cả nhân chứng theo, thật sự là một người khó xơi.
“Không ngờ Bạch Mẫu Đơn này lại là người tâm cơ như vậy, lại còn dẫn cả nhân chứng tới, chứng tỏ lần này nhất quyết muốn bước chân vào vương phủ rồi.” Mục Trắc phi bưng chén trà lên uống một ngụm, vừa liếc xéo Tần Trắc phi vừa nói, thấy rõ châm chọc trong mắt…
Tần Trắc phi quay đầu nhìn, cười đáp lại Mục Trắc phi: “Mỗi người mỗi số, Bạch cô nương cũng là người khốn khổ, một thân một mình nuôi hài tử bao năm, thật sự quá đáng thương.”
Mục Trắc phi không nói gì, trong lòng lại nghĩ nếu Minh Yên cứ thế mà bị đánh bại thì bà ta không tin, chắc chắn con cáo nhỏ này còn có hậu chiêu, hơn nữa còn có Chu Hạo Khiên ở đây, màn diễn này sẽ càng tưng bừng hơn.
Thật ra Tần Trắc phi có hơi lo lắng, Úc Minh Yên của hôm nay thật sự không giống bình thường, nếu là trước kia e rằng đã làm ầm làm ĩ, nhưng bây giờ vẫn thận trọng vững vàng… Đảo mắt nhìn Bạch Mẫu Đơn, trong lòng bình tĩnh trở lại, bọn họ đã bố trí thế trận này nhiều năm, muốn nắm được sơ hở là chuyện không dễ dàng.
Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên hỏi: “Tiểu Vương gia, chàng thấy sao?”
“Dẫn người tới, dù sao cũng phải hỏi cẩn thận một chút mới được.” Chu Hạo Khiên vung tay lên, sảng khoái nói, lập tức có gia nhân đứng ngoài giữ cửa chạy nhanh ra ngoài.
Sảnh lớn im ắng lại, mọi người đều không nói gì, đúng lúc này có tiếng bước chân dồn dập vang lên, mọi người lập tức nhìn về hướng cửa, không ngờ người tới là lão Vương phi, bên cạnh còn có Vũ Ninh Vương đang đỡ lão Vương phi, theo sau có Chu Hạo Nam, Chu Hạo Thần, Đại phu nhân và Nhị phu nhân vừa rồi không tới cũng có mặt, thật sự là quá đông vui nhiều người.
Mọi người trong sảnh đều vội đứng lên đóng lão Vương phi, sau một trận nhao nhao chào hỏi, lão Vương phi ngồi nghiêm chỉnh trên ghế đầu, cười nói: “Để các vị chê cười, ngày hôm nay lại để xảy ra chuyện như vậy.”
Mọi người vội nói không dám, trùng hợp mà thôi.
Lão Vương phi thở dài một tiếng, xong rồi mới nói: “Vốn dĩ ta không định tới, già rồi nên cũng lười, nhưng dù sao đây cũng là chuyện liên quan tới huyết mạch của vương phủ, không thể để nhầm lẫn được nên mới quyết định đến đây một chuyến. Nếu các vị phu nhân đã tới, cũng có đôi phần tình cảm với nhi tức mất sớm của ta, vậy hôm nay không cần quan tâm đến thể diện gì nữa, mời mọi người làm chứng, chỉ là kéo dài thời gian của mọi người thật sự áy náy.”
Lão Vương phi khiêm nhường như vậy thật sự khiến mọi người như được sủng ái nhưng vẫn cứ lo sợ, vội đứng lên cung kính đáp: “Lão Vương phi quá lời, không chê mọi người quấy rầy là đã tốt lắm rồi, người nói như vậy lại khiến mọi người thấy ngại.”
Mỗi người một câu khiến bầu không khí dần sôi nổi lên, mà đồng thời cũng đánh tan bầu không khí Bạch Mẫu Đơn vừa mới vất vả tạo thành.
Minh Yên khẽ cười, lão Vương phi quả nhiên lợi hại, chọn đúng lúc này lại đây, e rằng đã sớm biết mà phái người qua nghe ngóng, đợi tới thời điểm thích hợp lập tức xuất hiện, xuất hiện rất đúng lúc, không cần nghe Bạch Mẫu Đơn khóc lóc kể lể nhưng lại kịp lúc dẫn nhân chứng tới, thật sự kính nể bậc lão nhân!
Vũ Ninh Vương nhìn Chu Hạo Khiên bằng ánh mắt phẫn nộ, có lẽ cảm thấy Chu Hạo Khiên làm mất mặt vương phủ, ngực phập phồng lên xuống. Minh Yên nhìn thấy thì nhíu mày, nảy ra ý hay, thì thầm với Bạch Hinh ở bên: “Bế Nghiên ca nhi và hai tỷ nhi lại đây, nhớ kỹ, chỉ cần ma ma bà vú bế mỗi đứa tới đây là được, không cần kéo cả đoàn đến chọc mù mắt người ta.”
Bạch Hinh không hiểu Minh Yên muốn làm gì nhưng cũng không hỏi, xoay người rời đi.
Chu Hạo Khiên thấy thì không nói, chỉ cười hì hì với Minh Yên, dưới ánh mặt trời, thân hình cao lớn ấy lại bất giác làm người ta yên tâm. Minh Yên nghĩ mình không nên nghi ngờ hắn, cứ nghe theo hắn thôi. Suy nghĩ này hiện lên trong đầu, Minh Yên bật cười, hóa ra mình lại không muốn rời xa hắn đến thế,
Bạch Hinh làm việc rất mau lẹ, nhanh chóng dẫn theo hài tử lại đây, bà vú bế từng hài tử, đi bên cạnh là ma ma do Tuyên Đế ban, thế nên Minh Yên chỉ ra lệnh dẫn theo một bà vú và một ma ma, ngoài ba hài tử còn thêm sáu người, đi tới cũng đã đủ đông, không muốn khiến người chú ý cũng khó.
Lúc này Chu Hạo Khiên mới hiểu Bạch Hinh đi làm gì, tiểu tử Chu Nghiên vừa thấy Chu Hạo Khiên thì lập tức thoát khỏi bà vú của mình tự đi tới, loạng choạng tới bên Chu Hạo Khiên, tiếng cười non nớt của trẻ con hòa cùng tiếng gọi rõ ràng: “Phụ thân bế… Phụ thân bế…”
Chu Hạo Khiên chỉ cảm thấy vui sướng ngập tràn, đi một bước dài tới bế Chu Nghiên lên bằng một tay, cười to nói: “Giỏi lắm, nhìn thấy phụ thân của con trước, lát về ta lấy đèn lưu ly mà con thích thưởng cho con chơi.”
Mặt Vũ Ninh Vương đen xì, không nghĩ cũng biết nhi tử của mình đang nhắm vào mình, đưa mắt nhìn Chu Nghiên, đang định gọi cậu bé qua thì lại nghe thấy tiếng Phi Ca vang lên: “… Muốn, con cũng muốn, phụ thân bất công…”
Hàm răng của mọi người sắp rơi hết ra, nữ hài này còn nhỏ như vậy mà… mà đã biết nói thế, hài tử còn nhỏ như thế biết bất công là gì rồi sao?
Trong khi mọi người còn chưa hoàn hồn, lúc này Phi Ly cũng đã xuống đất, lạnh lùng liếc Phi Ca và Chu Nghiên một cái, để bà vú đỡ đi tới chỗ Vũ Ninh Vương. Vũ Ninh Vương kích động vô cùng, trong ba hài tử này ít nhất vẫn còn đứa nhớ thương mình, ông ta hận không thể hái sao trên trời xuống cho Phi Ly luôn.
Vũ Ninh Vương đi nhanh tới bế Phi Ly lên bằng một tay, cười ha hả nói: “Phi Ly ngoan lắm, vẫn là cháu có lương tâm, không cần hai nhóc đáng ghét không có lương tâm kia nữa, thấy phụ thân là quên mất tổ phụ…”
Mọi người lại được thêm một phen kinh ngạc nữa, đây là Vũ Ninh Vương sao? Đây… Đây quá khác với hình tượng trước kia rồi, quá ngỡ ngàng, quá khó tin.
Phi Ly rất ít cười mà lúc này lại cười khúc khích, vươn tay chỉ hồng ngọc to cỡ trứng chim bồ câu đính trên mão vàng trên đầu Vũ Ninh Vương, nói: “Muốn cái này, đèn lưu ly… không bằng…”
Trải qua bất ngờ liên tiếp, bây giờ mọi người nghe Phi Ly nói vậy thì cũng không cảm thấy gì bất thường, cứ như mấy hài tử của vương phủ nói như vậy là điều hết sức bình thường.
Vũ Ninh Vương mừng rỡ, Phi Ly so sánh đèn lưu ly không bằng lập tức làm ông ta cảm thấy lưng thẳng hơn, một cái đèn lưu ly thì có gì hay! Nhưng mà không thể lấy đá quý trên mão vàng xuống được, thế là cười nói: “Ly Nhi à, cái trên mũ này quá nhỏ, trong kho của tổ phục có một viên còn to hơn, cho cháu chơi, được không?”
Phi Ly còn làm bộ suy nghĩ, xong rồi mới gật đầu đồng ý, quay lại nhìn Phi Ca và Chu Nghiên đã sững sờ, dửng dưng nói một câu: “Ngu ngốc…”
Qua một hồi lâu, trong đám đông bật ra tràng cười lớn, ba hài tử này thật sự quá thú vị, nhưng không thể không thừa nhận, người lợi hại nhất trong ba đứa là Phi Ly, nha đầu này thông minh tuyệt đỉnh!
Song, không đợi không khí vui vẻ này lắng xuống thì đã có người hô lên: “Nhân chứng tới!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");