Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mọi người đều biết chưởng quỹ cửa hàng Lưu Vân Hương là một nữ tử, nhưng chưa từng nhìn thấy mặt Bạch Lưu Vân, tuy nhiên họ đều biết chủ của cửa hàng Lưu Vân Hương tên là Bạch Lưu Vân.
Minh Yên nhíu mày, chẳng trách nàng ta cứ tự xưng là Vân nhi, hóa ra là vì vậy. Có lẽ nàng ta đã đoán được Chu Hạo Khiên sẽ biết chuyện Lưu Vân Hương, không thì đã không thể bình tĩnh như vậy.
“Hóa ra chàng cũng biết, ta đã đổi tên, không ngờ chàng cũng biết. Ta và hài tử phải sống, cần tiền trang trải cuộc sống hàng ngày, ta không còn cách nào mới phải mở cửa hàng Lưu Vân Hương, chẳng lẽ vậy cũng không được?” Bạch Mẫu Đơn tuyệt vọng trả lời, ánh mắt nhìn Chu Hạo Khiên tràn ngập bi thương, như thể muốn nói tại sao chàng có thể tàn nhẫn như vậy, không lẽ ta không được mở cửa hàng sao?
Giọng nói dịu dàng mong manh làm mọi người cảm nhận được nỗi bất lực thê lương, Minh Yên muốn trợn trắng mắt, thật sự không chịu nổi dáng vẻ hèn mọn này!
“Ta không quan tâm cô mở cửa hàng gì, nhưng nếu cô mở cửa hàng uy hiếp tới người ta muốn bảo vệ, vậy thì ta không thể không quan tâm.” Lời của Chu Hạo Khiên kinh người, khiến sảnh lớn xôn xao.
Mọi người quay sang nhìn nhau, không hiểu ý của lời này là thế nào?
Lão Vương phi tự dưng nhớ ra một chuyện, quay đầu nhìn Minh Yên, cười nói: “Minh Yên, ta nhớ hình như lúc con mang thai suýt nữa bị hương liệu hại sinh non, có chuyện như vậy thật không?”
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, đừng nói là bên khách nữ, mà ngay cả bên khách nam cũng có tiếng xì xào nói chuyện, rõ ràng là một câu kia đã đánh mạnh vào khách khứa ở đây.
Minh Yên gật đầu, nói: “Vâng, Hương Chức phường mang y phục tới có bỏ thêm hương liệu, nếu gặp quả hồng thì sẽ dẫn đến sinh non, khi đó con nghén thai, cũng chỉ có người trong vương phủ biết con thích ăn quả hồng, Bạch cô nương không ở trong phủ chắc sẽ không biết nhỉ?”
Minh Yên tròn mắt nhìn lão Vương phi, như thể muốn nói gì đó.
Đôi mắt lão Vương phi đột nhiên lóe sáng, ánh mắt nhìn Bạch Mẫu Đơn sắc bén vô cùng, ẩn chứa sức mạnh khiến người ta kinh hãi.
“Chỉ cần có lòng gian, muốn biết con thích gì cũng không khó.” Lão Vương phi nói.
Minh Yên đưa Phi Ca trong lòng cho bà vú, xong rồi mới nhìn lão Vương phi nói: “Tổ mẫu, chắc không phải đâu, tuy Bạch cô nương có xuất thân nơi đàn ca sáo nhị nhưng con thấy vẫn là người lương thiện.”
“Có phải không thì phải có chứng cứ mới biết được.” Lão Vương phi nói, nhìn sang Chu Hạo Khiên: “Hạo Khiên, con thấy đúng không?”
Chu Hạo Khiên gật đầu cười nói: “Tổ mẫu nói rất đúng, nói miệng không có bằng chứng, phải đưa ra chứng cứ thực sự mới được. Hương Chức phường là sản nghiệp do con đứng tên, sau khi thành thân với Minh Yên đã tặng cho nàng, ai ngờ lúc Minh Yên mang thai lại có người mượn núp bóng Hương Chức phường để Hồng Đằng La lẫn trong y phục, bình thường có Hồng Đằng La cũng không sao, nhưng tuyệt đối không thể gặp quả hồng, nếu không nhẹ thì hài tử trong bụng ngu dại, nặng thì đẻ non. Sau khi biết việc ấy, ta vô cùng tức giận, thế mà lại có người dám hãm hại thê tử của ta, đặt Chu Hạo Khiên ta vào đâu?”
Chu Hạo Khiên gắt gỏng quát nạt, ánh mắt như vô tình lướt qua Tần Trắc phi, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa, xong rồi mới nói tiếp: “Tất nhiên ta muốn tra rõ căn nguyên của việc này, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua. Sau khi ta điều tra, thế mới biết một tú nương trong Hương Chức phường có cách điều chế của Thiên La hương. Chưởng quỹ của Hương Chức phường thấy mọi người thích loại hương này nên đã bỏ ra giá cao để mua lại cách điều chế. Vậy nên vấn đề nằm ở chỗ tú nương này, chỉ cần tú nương này mở miệng thì không lo tìm được người giật dây!”
Minh Yên sửng sốt, vốn tưởng chuyện lúc trước đã dừng lại, nhưng không ngờ Chu Hạo Khiên lại điều tra tới cùng, lập tức tâm bình khí hòa lắng nghe, Minh Yên cũng muốn biết ngọn nguồn của chuyện lúc trước.
Lúc này Bạch Mẫu Đơn đã mất bình tĩnh nhưng ngoài mặt vẫn làm như không, trù tính nhiều năm không thể cứ thế mà thất bại được.
Tiếng nghị luận nho nhỏ thỉnh thoảng truyền tới, tất nhiên đây là lần đầu tiên các quý phụ nhân biết trong lúc Minh Yên mang thai đã nguy hiểm thế nào. Tranh đấu của các nhà bình thường cũng có không ít mấy chuyện hại người sinh non này, nhưng tâm tư thâm sâu giết người vô hình này thì mới lần đầu nghe nói, bởi vậy mọi người đều không khỏi sợ hãi, càng cảm thấy nước trong vương phủ sâu bất thường.
Mọi người lại không khỏi nghĩ tới lời đồn về chuyện tranh đấu tước vị từ lâu, liệu có liên quan gì không?
Dễ thấy suy nghĩ của mọi người đều giống nhau, thỉnh thoảng lại có người liếc nhìn hai vị Tần Mục, nhất thời khiến bầu không khí trở nên khó xử.
Trong sảnh lặng thinh, ngay cả mấy hài tử cũng vô cùng ngoan ngoãn, Minh Yên biết lúc này đây mình không thể giữ im lặng nữa, bèn lên tiếng nói: “Chuyện lúc trước không có kết quả cụ thể, ta nghĩ có lẽ là trùng hợp, rõ ràng hương kia không hại cho cơ thể, nhưng Hồng Đằng La lại vô cùng quý giá, chỉ có ở vùng ven Nam Hải, đồ quý giá như vậy sao có thể lấy ra hại ta, có lẽ là trùng hợp thôi.”
Đúng lúc này Chu Hạo Khiên lại thở dài một tiếng, đi đến bên cạnh Minh Yên nắm chặt lấy tay nàng, Minh Yên ngượng ngùng muốn thoát ra nhưng Chu Hạo Khiên không cho. Vũ Ninh Vương trừng mắt với Chu Hạo Khiên nhưng lại được lần hiếm có không thao thao bất tuyệt trách cứ hắn đồi phong bại tục. Còn lão Vương phi thì tất nhiên rất vui, dù sao Chu Hạo Khiên đã có tiếng sợ vợ, cũng không cần quan tâm nhiều làm gì. Còn khách nữ trong phòng thì lại có hơi ngượng ngùng, quay mặt đi, phi lễ chớ nhìn.
Nhân lúc mọi người không chú ý, hai mắt Chu Hạo Nam đột nhiên liếc qua Bạch Mẫu Đơn, lại không ngờ đúng lúc ấy Bạch Mẫu Đơn cũng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau rồi lập tức rời đi, chỉ là trong bầu không khí như có thêm điều khác thường. Đại phu nhân luôn cúi đầu, vô tình ngước lên lại trùng hợp bắt gặp được cái nhìn ấy, trong lòng dâng lên mùi vị mặn đắng, nhàn nhạt nhưng lại là mùi vị của sự tuyệt vọng.
“Tiểu Yên Nhi.” Chu Hạo Khiên khẽ nói.
Mọi người chao đảo, tên xưng hô thân mật mà cũng nói ra, quả nhiên Chu Hạo Khiên không kiêng kị điều gì, trước mặt mọi người mà còn gọi Minh Yên như vậy, mặc cho Minh Yên có gan to bằng trời nhưng lần này cũng phải đỏ chín mặt, trước kia Chu Hạo Khiên chỉ gọi như vậy khi ở trước mặt mấy huynh đệ của hắn, nhưng lần này ở trước mặt nhiều người như thế, mặt Minh Yên đã đỏ tới mức có thể trích ra máu, chỉ cảm thấy đầu to như cái đấu, không biết nên nói gì.
“Lần đó ta cũng nghĩ như vậy, ai lại dùng hương liệu quý giá như vậy để hại người, ta nghĩ đây có lẽ là một hiểu lầm. Nhưng nghĩ lại, một tú nương nho nhỏ có thể bỏ tiền ra mua được Hồng Đằng La quý giá nhường ấy thì sao vẫn vất vả làm một tú nương, chuyện này quá bất thường, vậy nên ta mới tiếp tục điều tra. Thế nhưng sau đó xảy ra loạn lạc, chuyện này chỉ có thể mắc cạn, nếu người kia yên phận, có lẽ ta cũng không muốn tiếp tục điều tra, nhưng cố tình có người không chịu sống yên, muốn hô mưa gọi sóng, có thể dẫn tới kết quả cuối cùng này cũng không phải công lao của một mình ta.” Giọng nói của Chu Hạo Khiên như có ma lực, khiến mọi người xuôi theo suy luận của hắn.
Mọi người đều trở nên kích động, có người ở bên cạnh hỏi: “Tiểu Vương gia, ngài nói có người hô mưa gọi sóng, gọi sóng gì? Nói ra nghe xem!”
Minh Yên thầm than, nữ nhân sẽ không bộc trực như vậy, nhưng nam nhân lại không có nhiều cố kỵ đến thế, nhất là dạo này có nhiều võ tướng có suy nghĩ phóng khoáng hơn, bởi vậy chỉ cần một người gào lên này là lập tức kéo mọi người phụ họa theo, ngay tức khắc bầu không khí được châm ngòi lửa, mọi người rất muốn biết chuyện rốt cuộc là thế nào.
Rất lâu về sau, Minh Yên mới biết được người vừa hỏi không phải là người thẳng tính bộc trực, dù võ tướng lỗ mãng nhưng trong hoàn cảnh này sẽ không xen vào chuyện nhà của người khác. Đây đều là sự chuẩn bị của Chu Hạo Khiên, Chu Hạo Khiên đã dự liệu trước mọi chuyện cần làm, thậm chí đã nghĩ tới tình huống hôm nay, cần mấy nam nhân lớn miệng hô to. Về sau nhớ lại ngày này, nhớ tới giọng nói ngông cuồng kia, Minh Yên vẫn cảm thấy hạnh phúc như đang ở ngay gần mình, chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới.
“Ngươi vội cái gì, từ từ lần lượt không được à?” Chu Hạo Khiên gào lên đáp lại khiến mọi người cười vang, ngay cả nữ quyến cũng không nhịn được mỉm cười.
Rõ ràng hôm nay nên có không khí âm u căng thẳng, ngoại thất dẫn hài tử tới cửa kêu thảm, nhưng lại bị Chu Hạo Khiên đùa cượt vui vẻ, Minh Yên đột nhiên cảm thấy người này thật sự khiến mọi người không thể không bội phục, chỉ có hắn mới có giọng điệu này, bất kể là lúc quan trọng nào, hắn cũng có thể làm nàng vui vẻ vô cùng.
Bởi vì có người hỏi, Chu Hạo Khiên cũng không nhiều lời, giả bộ không nhìn thấy khuôn mặt đã đen như mực của Vũ Ninh Vương, Vũ Ninh Vương ghét nhất lúc Chu Hạo Khiên cà lơ phất phơ này.
Thật ra Chu Hạo Khiên cũng hơi phiền lòng, chuyện như vậy thật sự rất phiền phức, muốn lập tức xử lý xong xuôi để cùng Minh Yên trải qua cuộc sống phu thê tươi đẹp, nhưng Chu Hạo Khiên biết hắn không thể cứ bỏ qua như vậy được, có một số người không dễ xử lý cho lắm.
“Bạch Lưu Vân, hôm nay cô chủ động nói thật, hay để ta lôi từng chuyện cũ của cô ra nói? Cô phải biết đời này Chu Hạo Khiên ta hận nhất là bị người ta gài bẫy. Trước kia Chu Hạo Khiên ta có tiếng đào hoa, thường tới xóm làng chơi, nhưng cô đi hỏi xem Chu Hạo Khiên ta đã từng ăn nằm thật chưa? Còn về cô… Đêm đó ta bị chuốc say không còn biết gì, một chút ký ức cũng không có, ta không phải là một nam nhân độ lượng, bị bỡn cợt sẽ không bỏ qua. Bạch Lưu Vân, cô tưởng cô có thể lừa được tất cả mọi người sao?” Giọng nói lạnh lùng của Chu Hạo Khiên như băng tuyết, lướt qua tất cả mọi người, từ từ chậm rãi tiến vào nội tâm.
Tần Trắc phi nghe Chu Hạo Khiên nói thì cả người run lên, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng mọi chuyện đã được chuẩn bị xong, nhưng hôm nay như ngựa hoang thoát cương, không thể khống chế được!
Chu Hạo Nam như cũng không chịu đựng được nữa, muốn đứng dậy nhưng lại bị Đại phu nhân kéo chặt lại, một đôi tay mảnh mai trắng nõn mà lúc này đây lại mạnh mẽ đến thế, khiến Chu Hạo Nam không thể động đậy.
“Đừng đi!” Đại phu nhân nhỏ giọng cầu khẩn, tuy dung mạo không mĩ lệ như Bạch Lưu Vân nhưng lại mang nét đẹp đặc trưng của nữ tử Giang Nam.
Chu Hạo Nam sững sờ, trở tay nắm chặt lấy tay của Đại phu nhân, kinh hãi trên mặt nhanh chóng bị che giấu, hạ giọng cay đắng nói: “Nàng biết rồi?”
Đại phu nhân khẽ gật đầu, lại thở dài: “Ta thà cả đời không biết…”
Chu Hạo Nam kinh ngạc, nhưng không biết nên nói gì, nửa bước chân đã đi lập tức rụt lại, cơ thể căng cứng mất tự nhiên, mãi lâu sau mới nói: “Nàng đừng nghĩ nhiều, nàng là người quan trọng nhất trong tim ta.”
Đại phu nhân quay đầu lại nhìn Chu Hạo Nam, khuôn mặt phớt hồng, nhưng một thoáng chớp mặt lại trở nên tái nhợt bất lực, gật đầu nói: “Ta biết.”
Chu Hạo Nam nhìn khuôn mặt gầy ốm của Đại phu nhân mà nắm chặt hai tay, muốn nói gì đó nhưng không tài nào mở miệng được, chỉ giữ lại một tiếng thở dài trong tim.
“Vân nhi không biết tiểu Vương gia đang nói gì, chẳng lẽ tiểu Vương gia có thể trở mặt không quen biết sao? Bây giờ có kiều thê ái tử, tất nhiên là thấy Vân nhi chướng mắt rồi, nhưng… Ít nhiều gì chàng cũng phải nghĩ cho giọt máu của chàng chứ, sao có thể vô tình vô nghĩa như thế…” Bạch Lưu Vân lấy khăn lau nước mắt, giọt lệ trân châu lăn dài.
Chu Hạo Khiên nhìn Bạch Lưu Vân, sắc mặt không đổi, chỉ nắm tay Minh Yên càng chặt hơn, hắn nói: “Rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phát, cô nghĩ ta không có cách trừng trị cô sao?”
Bạch Lưu Vân cắn môi không nói lời nào, nhưng trong lòng thì đã bắt đầu lo lắng, chuyện càng lúc càng chệch khỏi quỹ đạo, rõ ràng Tần Trắc phi đã khẳng định chắc nịch nhưng từ khi mình đến đây, Tần Trắc phi gần như không lộ mặt, mặc cho mình đứng đây bị chế nhạo, đùa cợt. Nghĩ tới đây Bạch Lưu Vân ngẩng đầu liếc nhìnTần Trắc phi, lại thấy Tần Trắc phi ra tín hiệu bảo nàng ta rút lui.
Bạch Lưu Vân ngẩn ngơ, lập tức không nhịn được cười phá lên trong lòng, hóa ra bà ta cũng nhìn ra bất thường, muốn mình cụp đuôi bỏ chạy, không dính líu gì đến bà ta ư? Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy, đã làm thì phải biết trước hậu quả!
Tần Trắc phi nhìn thái độ của Bạch Lưu Vân thì cảm thấy bất an, quay đầu nói với lão Vương phi: “Mẫu phi, người này trông rất đáng thương, hài tử cũng rất đáng yêu, hôm nay đông khách, hay là hôm nay tạm gác lại, để ngày khác hỏi cũng được.”
Nếu giữ người lại không biết sau đó sẽ phát sinh ra thêm chuyện gì nữa, chỉ cần người ở lại thì sau này sẽ khó nói rõ ràng. Minh Yên cười khẩy, Tần Trắc phi nói hay thật đấy, muốn đắp đống bùn nhão này lên người Chu Hạo Khiên sao?
“Lời này của Trắc mẫu phi không thỏa đáng rồi, khoan nói đến chuyện giữa Bạch Lưu Vân và tiểu Vương gia có phải thật hay không, dù có là thật nhưng hôm nay là ngày giỗ của tiên Vương phi mà nàng ta lại dám đến làm loạn, cũng đã làm trái lễ giáo. Trắc mẫu phi còn muốn giữ người ở lại, nếu muốn ở Vô Vi Cư thì tuyệt đối không thể, chuyện giữa nàng ta và tiểu Vương gia còn chưa giải quyết rõ ràng, cho ở lại e rằng sẽ ảnh hưởng tới danh dự của cả hai. Trắc mẫu phi hơn Minh Yên nhiều tuổi như vậy, Minh Yên còn nghĩ tới mà chẳng lẽ Trắc mẫu phi không nghĩ tới sao?” Minh Yên nổi giận nói ra lời khó nghe, ám chỉ Tần Trắc phi không có ý tốt!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");