Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hồi ức tươi đẹp năm xưa như tuyết trắng ngày xuân, luôn tỏa ra mùa nắng khiến lòng người đắm say, nhưng cũng có hồi ức ngập tràn âm mưu tàn nhẫn mang theo mùi máu.
Chuyện xưa của Thanh Oánh vô cùng đau thương, mùi máu tanh nồng ập vào mặt làm người ta không thở nổi, không còn sự tùy ý và phóng khoáng của ngày xưa.
Chuyện xưa rất đơn giản, quả thật là chuyện của một nam nhân và ba nữ nhân.
Không thể nghi ngờ gì nữa, người nam nhân này tất nhiên là Vũ Ninh Vương, mà ba nữ nhân còn lại chính là Mục Nhu Gia người thương của Vũ Ninh Vương, Tần Uyển Nghi thị tỳ hầu hạ từ nhỏ, Lâu Thải Nguyệt được hạ chỉ ban hôn.
Lúc chưa quen biết Mục Nhu Gia, Vũ Ninh Vương đối xử với Tần Uyển Nghi không tệ, sau này hai người có hài tử, dù Mục Nhu Gia vào phủ nhưng Tần Uyển Nghi vẫn được nâng lên làm Trắc phi, bởi vậy có thể thấy Vũ Ninh Vương cũng là người niệm tình cũ. Tần Uyển Nghi đã từng gặp qua Mục Nhu Gia, nữ nhân này ruột để ngoài da, lại còn suốt ngày cười ngây ngô, trong lòng nghĩ để nữ nhân này vào phủ cũng không sao, chẳng qua chỉ là một nữ nhân đơn thuần mà thôi, nên cũng không vì thế mà đau lòng, bà ta biết không thể dựa vào trái tim của nam nhân cả đời, chỉ khi có hài tử thì địa vị mới vững chắc.
Vậy nên mỗi lần gặp Mục Nhu Gia, Tần Uyển Nghi đều hết mực cung kính, ân cần, chủ động quen thân với bà ấy, Mục Nhu Gia biết nam nhân mình thích là người như thế nào nên cũng không đòi hỏi quá đáng cả đời hắn chỉ có một mình mình, nếu đã cần có nữ nhân khác, vậy thì Tần Uyển Nghi này cũng vừa mắt, lại rất cung kính, con người không tệ, cũng nhiệt tình với mình.
Mới đầu hai người rất hòa thuận, quan hệ tốt đẹp này được giữ vững một thời gian dài, đương nhiên tiền đề là Tần Uyển Nghi phải cúi đầu, nhường nhịn Mục Nhu Gia. Tần Uyển Nghi cũng không cảm thấy quá đáng, dù sao thì xuất thân của bà ta không cao, vì sinh được nhi tử mới một bước lên trời, bà ta nên biết điểm dừng.
Khi mà tình cảm giữa Vũ Ninh Vương và Mục Nhu Gia nồng cháy nhất thì Lâu Thải Nguyệt được gả vào vương phủ, bà ấy là Vương phi do thánh chỉ khâm phong, là nữ chủ nhân từ trên trời giáng xuống với phong thái rực rỡ, quyền thế vô cùng, nhưng lại xuất hiện không đúng lúc, gặp ngay thời điểm tình cảm của Vũ Ninh Vương và Mục Nhu Gia đang mặn nồng.
Chắc chắn rồi, bà ấy như trở thành vũ khí sắc bén phá hỏng tình cảm của người khác, không những Mục Nhu Gia hận Lâu Thải Nguyệt mà ngay cả Tần Uyển Nghi cũng lo lắng về vị Vương phi này. Bởi vì thất hứa với Mục Nhu Gia, không thể cưới bà ấy làm Chính phi nên dẫn tới Vũ Ninh Vương cũng không thích vị thê tử này đôi phần.
Nhưng không thể phủ nhận Lâu Thải Nguyệt là một mỹ nhân, Lâu gia có hai tỷ muội, một người được gả cho Vũ Ninh Vương, một người vào cung, lúc ấy danh tiếng vang xa.
Vừa mới vào phủ, Lâu Thải Nguyệt đã nhanh chóng được lão Vương phi yêu thích, khiến Tần Uyển Nghi lo sợ không thôi, nếu tân Vương phi không được mọi người quý thì chẳng nói, nhưng nếu được nhiều người quý vậy thì lại không ổn. Mục Nhu Gia và Vũ Ninh Vương tình đầu ý hợp, bà ta không cần phải sợ điều gì, Lâu Thải Nguyệt được hạ chỉ ban hôn càng không cần lo lắng, còn Tần Uyển Nghi lại chẳng có người chống lưng, tuy có lão Vương phi thích… Nhưng đã có Lâu Thải Nguyệt thì chắc chắn sau này mình sẽ bị lạnh nhạt.
Một nỗi sợ quét qua Tần Uyển Nghi, thế là bà ta hạ quyết tâm, nhất định không thể để Lâu Thái Nguyệt và Mục Nhu Gia sống chung hòa thuận.
Mục Nhu Gia vốn nóng tính, đầu óc đơn giản, Lâu Thải Nguyệt thì sắc sảo kiệm lời, Tần Uyển Nghi bèn âm thầm bày kế không ngừng gây mâu thuẫn giữa hai người, tất nhiên Vũ Ninh Vương luôn thiên vị Mục Nhu Gia, mà dưới bàn tay của Tần Uyển Nghi, Mục Nhu Gia đã phải chịu cay đắng, tủi nhục, quan hệ với Lâu Thải Nguyệt như nước và lửa không thể ở chung.
Nhưng dù là vậy, Lâu Thải Nguyệt vẫn rất cố gắng giữ gìn tình cảm phu thê, sau này có thai, tất nhiên Vũ Ninh Vương cũng mừng, rất ngóng trông hài tử này, nhưng nếu hài tử của Vương phi được quan tâm thì hài tử của Tần Uyển Nghi sẽ thế nào đây?
Vì hài tử của mình, Tần Uyển Nghi đã hạ quyết tâm không để hài tử kia được sinh ra, bởi vậy trong khoảng thời gian Lâu Thải Nguyệt mang thai, xung đột giữa Mục Nhu Gia và Lâu Thải Nguyệt không ngừng dâng cao, tất nhiên là do Tần Uyển Nghi tận lực sắp xếp. Mục Nhu Gia và Lâu Thải Nguyệt xảy ra xung đột, Vũ Ninh Vương thường đứng về phía Mục Nhu Gia, dần dần khiến Lâu Thải Nguyệt chết tâm, tuyệt vọng, tình cảm phu thê phai nhạt đi, mười ngày nửa tháng Lâu Thải Nguyệt cũng không muốn gặp Vũ Ninh Vương một lần nào, sau đó Mục Nhu Gia cũng có thai, đây là cái thai thứ hai của Mục Nhu Gia.
Tần Uyển Nghi đứng ngồi không yên, lại sắp xếp một trận xung đột, người ngoài nhìn vào chỉ thấy Lâu Thải Nguyệt khắc nghiệt với Mục Nhu Gia, phạt Mục Nhu Gia quỳ ở từ đường, dẫn tới sảy thai. Thật ra quỳ nửa canh giờ sẽ không bị sảy thai, nhưng Tần Uyển Nghi đã sớm treo túi xạ hương trên nóc giường của Mục Nhu Gia, xạ hương tính hàn, ngửi nhiều hại cho thai nhi.
Ngửi xạ hương rồi lại bị phạt quỳ, cuối cùng hài tử của Mục Nhu Gia không giữ được!
Tất nhiên Mục Nhu Gia thề không đội trời chung với Lâu Thải Nguyệt, Vũ Ninh Vương cho rằng Lâu Thải Nguyệt ganh ghét Mục Nhu Gia có thai, độc ác hại chết hài tử, nên lúc ấy đã nói dù Lâu Thải Nguyệt sinh hài tử ra, Vũ Ninh Vương cũng sẽ không quan tâm, sau khi Chu Hạo Khiên ra đời, quả thật Vũ Ninh Vương không hề quan tâm đến.
Lâu Thải Nguyệt là người cao ngạo, cho dù bị vu oan thì không chịu giải thích cũng không chịu làm lành với Vũ Ninh Vương. Thế nên hài tử còn chưa ra đời đã bị ghẻ lành, mặc dù vậy nhưng Tần Uyển Nghi vẫn chưa yên tâm, bà ta biết chỉ cần một ngày nào đó Vương phi suy nghĩ thấu đáo muốn làm lành với Vũ Ninh Vương thì chỉ cần tốn đôi ba câu nói, đến lúc đó tất cả nỗ lực của bà ta đều sẽ trôi theo dòng nước, đã không làm thì thôi, còn làm thì phải làm đến cùng, sau khi Vương phi sinh hạ hài tử, bà ta bèn nổi lên ác tâm.
Hoa hồng có thể hoạt huyết tiêu ứ, xua độc lành thương, nhưng dùng nhiều có thể khiến người ta sảy thai, dùng liều lượng hợp lý cũng có thể khiến sản phụ sau sinh rong huyết, suy kiệt mà chết. Thế là Tần Trắc phi cố tình sắp xếp để Mục Nhu Gia và tiên Vương phi cãi nhau, sau đó tiên Vương phi không ngừng chảy máu, tất cả mọi người cứ tưởng Tiên Vương phi bị Mục Nhu Gia chọc tức, nhưng lại không biết thứ gây nên chính là hoa hồng kia.
Tần Uyển Nghi lên kế hoạch rất chu toàn, trước dùng hài tử trong bụng Mục Nhu Gia làm rạn nứt quan hệ của Vũ Ninh Vương và tiên Vương phi, dẫn tới ghét lây hài tử của tiên Vương phi, sau đó lại khiến tiên Vương phi suy kiệt đến chết, con thơ mất đi chỗ dựa, dù là đích tử thì có ích gì? Tất cả đều đi theo nước tính của bà ta, mọi chuyện đều phát triển theo kết quả mà bà ta muốn, cho đến hôm nay.
Giọng của Thanh Oánh dịu dàng nhỏ nhẹ, cực kỳ êm tai, chỉ là chuyện xưa này lại quá thảm khốc.
Thanh Oánh nhìn Tần Trắc phi, cuối cùng nói ra: “Người có thể không thừa nhận, có thể phản bác, nhưng nô tỳ đã biết con người của chủ tử thì sao lại không để đường lui cho mình? Những năm qua, chủ tử đã làm chuyện gì, liên đới tới ai, những người này đang ở đâu, nô tỳ vẫn nhớ rất rõ, nếu không tin có thể gọi người tới hỏi.” Nói đến đây Thanh Oánh đột nhiên bật cười, nói: “Tiệm thuốc mà nô tỳ đi mua hoa hồng cho chủ tử đã đổi chủ, nhưng trước khi chưởng quỹ trước rời đi, nô tỳ đã tới sao chép sổ sách làm chứng cứ, thời gian ghi trong đó trùng với ngày Vương phi mất.”
Như có gì đó quét qua không khí, Chu Hạo Khiên tái mặt nhìn Tần Uyên Nghi, ánh mặt hận không thể cắt bà ta ra thành tám phần.
Ai có thể ngờ, một người được cả vương phủ khen ngợi lại ngoan độc như vậy!
Vũ Ninh Vương đã không nhịn được nữa bật dậy chạy tới trước mặt Tần Uyển Nghi, cắn răng hỏi: “Tất cả là sự thật?”
Mục Trắc phi nghe được lời này mới tỉnh táo lại, bao năm qua luôn thấy có lỗi với Lâu Thải Nguyệt, bà ta rất hận bà ấy, hận bà ấy hại chết hài tử của mình, nhưng không ngờ đằng sau lại có một đôi tay khác thao túng, hại chết hài tử của bà ta, lấy mạng tiên Vương phi, tất cả đều do một người khác.
“Bốp!” Một cái tát vang dội trong không khí.
Mục Nhu Gia giận dữ nhìn chằm chằm Tần Uyển Nghi, nói: “Đồ độc phụ nhà ngươi, hóa ra là người… Là ngươi làm?”
Tần Uyển Nghi từ từ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Mục Nhu Gia, ánh mắt tối sầm, chỉ nhìn thẳng vào Mục Nhu Gia mà không nói câu nào.
Chu Hạo Nam và Đại phu nhân đã hoàn toàn ngây dại, ngay cả Bạch Lưu Vân cũng sững người, thủ đoạn của bọn họ có là gì với Tần Uyển Nghi? Thật sự là núi cao gặp núi cao hơn, và quan trọng hơn hết, Tần Uyển Nghi có thể nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, sự kiên định ấy không phải điều mà người bình thường có thể làm.
Cái chết của tiên Vương phi, bi kịch của Chu Hạo Nam, bị kịch của Chu Hạo Khiên, màn kịch ngày hôm nay, mấy lần Minh Yên gặp nạn khi mang thai, tất cả đều liên quan tới nữ nhân này. Thanh Oánh phơi bày tất cả, cuối cùng nhìn Tần Trắc phi nói: “Chủ tử cũng đi lên từ thị tỳ, nhưng Vương gia vẫn cho chủ tử ngồi lên vị trí Trắc phi vì hài tử trong bụng người, thế tại sao nô tỳ cũng là thị tỳ, cũng có hài tử của Đại thiếu gia mà người lại muốn lấy mạng con của nô tỳ, còn muốn giam cầm nô tỳ? Người đúng là là một nữ nhân độc ác tới cùng cực, nô tỳ đợi mãi đến hôm nay mới nói vì để người nếm trải cảm giác đang đứng trên đỉnh thì bị đá xuống, cảm giác này không tệ chứ? Nhưng nó có là gì so với nỗi đau mất con của nô tỳ?”
Tần Trắc phi nhìn Thanh Oánh, lửa giận đột nhiên giật tắt, bình tĩnh nói một câu: “Ngươi đi theo ta quả nhiên có tiến bộ, làm việc không hề nương tay.”
“Chủ nào tớ đấy, nô tỳ cũng học được từ chủ tử, dù học không hết hoàn toàn nhưng cũng được năm phần.” Thanh Oánh bi thương nói, nàng ta học được cách báo thù nhưng hài tử của nàng ta không thể sống lại được, tình cảm của nàng ta và Chu Hạo Nam cũng không bao giờ trở lại được như trước kia.
“Tự ngươi nhiều lần cự tuyệt Hạo Nam, tự ngươi đẩy nó cho người khác thì trách được ai?” Tần Trắc phi lạnh lùng nói.
“Nếu người đã không chấp nhận hài tử của nô tỳ thì dù nô tỳ ở bên chàng ấy, dù lại có thai, nô tỳ vẫn không thể bảo vệ được hài tử của nô tỳ, nếu đã biết rõ đây là một con đường đẫm máu thì nô tỳ không dám đi theo, chẳng thà lập tức cắt đứt, bây giờ chàng ấy đã tìm được hạnh phúc của mình, nô tỳ nên chúc phúc cho chàng ấy, điều nô tỳ mong mỏi nhất chính là đời này có thể có người thay nô tỳ yêu chàng ấy. Mà Đại phu nhân còn mạnh mẽ hơn cả nô tỳ, chuyện nàng ấy làm vì Đại thiếu gia, nô tỳ không làm được, nô tỳ ghen ghét, nô tỳ uất hận, nhưng nô tỳ cũng vui mừng.”
Chu Hạo Nam nhìn Thanh Oánh, hơi há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ cất lên được một tiếng nàng, ngàn câu vạn chữ cũng không thể diễn tả được cảm xúc lúc này của hắn, chẳng trách khi đó hắn đi tìm Thanh Oánh mà nàng ta cứ đuổi hắn, hắn buồn bã, tức giận, bực bội, và rồi dần phai nhạt theo thời gian, ai ngờ đằng sau còn có câu chuyện như vậy, hắn có lỗi với Thanh Oánh, mà gốc rễ của tội lỗi lại chính là mẫu thân của hắn, hắn nên làm gì bây giờ?
Lão Vương phi chậm rãi đứng dậy nhìn Tần Uyển Nghi, trong đôi mắt sâu không thấy đáy kia tỏa ra hơi lạnh thấu xương, qua một hồi lâu thì quay lại nhìn Vũ Ninh Vương, nói: “Ta mệt rồi, nên xử lý thế nào thì con tự quyết đi.”
Lão Vương phi rời đi với bước chân hơi loạng choạng, lớn tuổi rồi nên không chịu nổi đả kích nữa, hoặc có lẽ lão Vương phi khinh thường xử lý bà ta, sợ bẩn tay mình.
Lão Vương phi đi được nửa đường thì đột nhiên quay đầu lại nhìn Chu Hạo Khiên và Minh Yên, cười nói: “Hai con còn đứng đấy làm gì, còn không mau đỡ bà già này về?”
Hai người sửng sốt, ngay sau đó Minh Yên hiểu ra thì túm lấy Chu Hạo Khiên rời đi, mới đầu Chu Hạo Khiên còn không chịu, Minh Yên bèn nói: “Đây là tâm ý của tổ mẫu, chẳng lẽ chàng muốn gánh trên lưng tội giết mẹ? Tất cả đã có Vương gia, ông ấy sẽ đòi lại công bằng cho chúng ta, cho mẫu phi và cho chính ông ấy, chúng ta phải học theo tổ mẫu, đường tương lai còn dài, phải học thêm nhiều thứ lắm.”
Chu Hạo Khiên rất khó chịu nhưng nhìn khuôn mặt gầy gò của lão Vương phi, Chu Hạo Khiên lập tức mềm lòng, nắm tay Minh Yên đi tới, mỗi người một bên đỡ lão Vương phi dần khuất tầm mắt của mọi người.
Vũ Ninh Vương nhìn Tần Uyển Nghi, có thể nói nữ nhân này là một phần quan trọng trong cuộc đời ông ta, nhưng không ngờ từ quá trình đến kết quả của cuộc tranh đấu ấy đều do một bàn tay của nữ nhân này gây ra.
“Ngươi nghĩ mình sẽ có kết cục gì?” Giọng điệu lạnh tanh, Vũ Ninh Vương không ngờ sẽ có một ngày mình lại lạnh lùng như vậy.
“Cùng lắm là chết thôi, có cái gì để nói?” Tần Trắc phi lại rất bình thản, khóe miệng nhếch lên như đang châm chọc.
“Chết là thứ dễ dàng nhất, nhưng ta sẽ không để ngươi chết. Ta sẽ viết một tờ hưu thư, từ nay ngươi không còn là Trắc phi của ta mà chỉ là một thị nữ thấp hèn trong vương phủ, ngươi đi lên từ thị nữ, vậy thì quay lại vị trí đó đi.” Vũ Ninh Vương không ngờ có một ngày mình lại tàn nhẫn đến thế.
Tần Uyển Nghi lập tức tái mặt, từ thấp lên cao thì dễ, từ cao trở về thấp lại muôn vàn khó khăn, cắn răng nói: “Không, ta chỉ xin được chết, muốn chết rất dễ dàng, dù Vương gia phái người giám sát ta cả ngày lẫn đêm thì hổ cũng có lúc ngủ gật, ta luôn có thể tìm được cơ hội.”
Vũ Ninh Vương hừ khinh, nói: “Vậy ngươi cứ đi chết đi, ngày ngươi tự sát, ta sẽ trục xuất Chu Hạo Nam ra khỏi vương phủ, từ đường Chu gia không còn là nơi dung thân cho nó nữa! Ngươi hại người cả đời, lúc sắp chết cũng có thể kéo theo nhi tử yêu quý của ngươi luôn!”
Cả một đời Tần Trắc phi không từ thủ đoạn cũng chỉ vì nhi tử của mình, Vũ Ninh Vương thế mà lại bóp chặt điểm yếu của bà ta!
Muốn chết mà không chết được, sau này chỉ có thể làm thị nữ thấp hèn nhất của vương phủ Vũ Ninh, sau này bà ta sẽ không dám ngẩng đầu, còn nhi tử của bà ta cũng không phải do Trắc phi sinh, mà chỉ do một thị nữ ti tiện sinh ra thôi, mộng ước bị phá hủy chỉ trong một khoảnh khắc, quả thực đau khổ hơn cả cái chết!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");