Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu Hạo Nam và Đại phu nhân hết lời van xin nhưng vẫn không thay đổi được Vũ Ninh Vương, Tần Trắc phi đã từng cao sang quyền quý lập tức ngã từ tầng mây xuống bùn đất.
Tần Trắc phi quay đầu nhìn Chu Hạo Nam, lại nhìn sang Đại phu nhân, bờ môi mấp máy nhưng vẫn không nói gì, im lặng muốn rời khỏi phòng khách.
“Khoan đã!”
Bạch Lưu Vân gọi Tần Trắc phi lại, đi đến trước mặt bà ta hỏi: “Vậy ta thì sao? Ta nên làm gì?”
Tần Uyển Nghi cười khổ một tiếng, nói: “Cô thông minh như vậy sao lại không biết nên làm gì? Chẳng qua cô muốn ép ta nói ra mà thôi, bây giờ ta chỉ là một tỳ nữ, còn là một tỳ nữ muốn chết cũng không chết được, ta không thể giúp được gì cho cô rồi.”
Bạch Lưu Vân sững sờ, khi ngẩng đầu lần nữa thì Tần Uyển Nghi đã đi ra ngoài…
Chuyện của Tần Uyển Nghi nhanh chóng lan khắp vương phủ, chẳng mấy chốc đã thấy rõ khoảng cách giữa mây với bùn,Tần Uyển Nghi cao quý giờ đi đến đâu cũng nghe thấy những lời châm chọc móc mỉa, thậm chí có người mang ơn Chu Hạo Khiên và tiên Vương phi còn nhổ một bãi nước bọt trước mặt bà ta, nếu không phải kiêng dè Đại thiếu gia vẫn là Đại thiếu gia, có lẽ những người này còn xông ra đá hắn mấy cái.
Cuối cùng thì Bạch Lưu Vân cũng không ở lại, dẫn theo hài tử rời đi, Đại phu nhân muốn giữ mẫu tử nàng ta nhưng Chu Hạo Nam lại không đồng ý, Bạch Lưu Vân quá tâm cơ, hắn không muốn lại xảy ra bi kịch giống tiên Vương phi.
Trước khi Bạch Lưu Vân rời đi đã có một cuộc nói chuyện ngắn với Chu Hạo Nam.
“Nếu cô muốn hài tử ở lại vương phủ, ta sẽ cố gắng hết sức giữ nó lại, nhưng người thì… Không thể ở lại, với tài mạo của cô, muốn tìm nhà khác cũng không phải chuyện khó, vương phủ này không hợp với cô.” Chu Hạo Nam nói.
Bạch Lưu Vân bật cười nhìn Chu Hạo Nam, đây từng là nam nhân mình yêu, nàng ta khinh miệt nói: “Không phải không hợp với ta, mà là chàng không dám giữ ta lại, chàng sợ nữ nhân chàng yêu bị tổn thương, đúng không? Nếu chàng bảo vệ được nàng ấy thì ta khiến nàng ấy tổn thương kiểu gì?”
Chu Hạo Nam nhìn chằm chằm Bạch Lưu Vân, gượng cười: “Cô quá hung hãn, quá mạnh mẽ, mà Hoa Lan lại có tính cam chịu, hai người ở cạnh nhau không hợp. Lưu Vân, ta sẽ sắp xếp cho cô, có thể đảm bảo nửa đời sau của cô không phải lo cơm áo gạo tiền, ta chỉ muốn sống bình yên, cũng không muốn bị cuốn vào tranh đấu, vốn là ta có lỗi với cô…”
Bạch Lưu Vân nhìn Chu Hạo Nam, hai mắt rưng rưng nhưng lại gắng gượng không chịu rơi lệ, hơi ngẩng đầu lên, cao ngạo nói: “Bạch Lưu Vân ta có thể tự nuôi sống hài tử, từ nay về sau ta và chàng không còn liên quan, hài tử chỉ là hài tử của ta, không liên quan gì tới chàng, lần sau gặp lại Tiêu lang là người qua đường, xin tự bảo trọng.”
Nhìn bóng người Bạch Lưu Vân bế hài tử đi xa dần, dưới ánh mặt trời chói chang như có thứ gì đó lấp lánh, nhìn kỹ lại vẫn không thấy được gì, Chu Hạo Nam vội quay người đi, cũng hơi ngửa đầu lên, có lẽ chỉ là một ảo giác…
Chu Hạo Nam nghĩ, mình đúng là một nam nhân thất bại, một kẻ luôn thất bại, một kẻ đáng thương!
***
Minh Yên nhìn từng tờ từng tờ của sổ sách trước mắt, sau khi Tần Uyển Nghi trở thành thị nữ, Mục Trắc phi không chịu tiếp quản công việc do bà ta quản lý trước kia, thế là Minh Yên đành nhận lấy, bây giờ đang ngồi đối chiếu sổ sách, không dám qua loa, xem thôi đã mất một ngày một đêm, mắt đã hơi mỏi.
Liên Song thở dài một tiếng, khuyên: “Chủ tử, người đã xem cái này rất lâu rồi, nên nghỉ ngơi một lát đi, tiểu Vương gia biết lại đau lòng.”
“Ta cũng muốn nghỉ nhưng mùng bốn tháng Bảy này Linh Ngọc xuất giá rồi, mặc dù đồ cưới của muội ấy đã được vương phủ bù thêm nhưng vẫn không nhiều bằng lần trước đó, đồ cưới của Linh Ngọc bị mất vô cùng kỳ quái, ta cứ cảm thấy có liên quan tới Tần Uyển Nghi, bây giờ phải điều tra cẩn thận, có thể tìm lại được cũng là một chuyện tốt.” Minh Yên thờ dài, Tần Uyển Nghi này thật sự tài giỏi, mình kiểm tra suốt một ngày một đêm mà vẫn không tìm được sai sót.
“Chủ tử, đó là đồ cưới của Đại tiểu thư, Tần Trắc… Uyển Nghi sao có thể ghi vào sổ sách, như vậy không phải quá buồn cười sao?” Tuyết Hủy bưng tổ yến lên, vừa cười vừa nói.
Minh Yên ngẩng đầu nhìn nàng ấy, áo vàng nhạt phối với váy xòe xanh tươi, càng tôn lên dáng người yêu kiều, xinh đẹp động lòng người, nghe vậy bèn mỉm cười nói: “Có phải tỷ nghe ai nói không?”
Vành tai Tuyết Hủy đỏ lên, ngẩng đầu nhìn Minh Yên một lát rồi mới nói: “Đúng là nghe người ta nói thật, nhưng sao thế ạ?”
Liên Song và Minh Yên bật cười, Liên Song trêu đùa: “Có phải người ở phòng thu chi nói không? Thế có nói khi nào rước tỷ tỷ về không?”
Tuyết Hủy đỏ bừng mặt, lắp bắp: “Hắn… nói Tần Uyển Nghi phái người vận chuyển đồ ra ngoài, nhưng cụ thể là chuyển đến đâu thì không biết, hắn chỉ là một người làm nho nhỏ trong phòng thu chi, biết không nhiều, nhưng có thể bắt đầu điều tra từ hướng đấy.”
Tuyết Hủy chạy trối chết, Liên Song cười khoái chí không ngừng, Minh Yên nhìn bóng lưng của nàng ấy cũng cười theo, nói với Liên Song: “Đừng có cười tỷ ấy, trong lòng em đã ưng ai chưa? Nói đi để ta mai mối cho.”
Liên Song vốn định gồng mình chống chọi nhưng sau cùng mặt vẫn đỏ bừng, dậm chân nói: “Không, không có, nô tỳ không gả đâu, nô tỳ muốn theo tiểu thư cả đời.”
Không thể tin lời của nữ nhân, nói không tức là có, Minh Yên nghĩ có lẽ phải đi hỏi người khác mới được. Thấy Liên Song đã cuống lên, Minh Yên không hỏi tới nữa, quay lại vấn đề chính, nói với Liên Song: “Em đi một chuyến, giam tất cả người từng làm việc cho Tần Uyển Nghi lại, thẩm vấn từng người một, cũng để tiểu Vương gia phái một người đi điều tra rõ ràng việc này, một mình ta không thể ôm hết mọi việc được, còn rất nhiều sổ sách nữa!”
Liên Song không dám chủ quan, vội gật đầu thưa: “Vâng, tiểu Vương gia có để lại người, nô tỳ sẽ đi tìm người này.”
Liên Song xoay người đi, Minh Yên lại vùi đầu vào sổ sách, sổ sách không một lỗ hổng, ngay cả nàng kiểm tra cũng không phát hiện được gì, muốn diệt trừ triệt để vây cánh của Tần Uyển Nghi, Minh Yên nghĩ chỉ có thể ra tay từ sổ sách, phải mời hai cao thủ làm sổ sách đến mới được…
Đang lúc miên man suy nghĩ, Chu Hạo Khiên vén rèm đi vào, ngẩng đầu thì thấy Minh Yên đang nhíu chặt mày, nhìn sổ sách ngẩng người, bèn cười hỏi: “Ngẩn ngơ gì thế?”
Nghe thấy giọng của Chu Hạo Khiên, Minh Yên ngẩng đầu lên, thở dài nói: “Chàng tìm giúp ta hai tiên sinh phòng thu chi giỏi lại xem sổ sách với, Tần Uyển Nghi làm sổ sách quá hoàn hảo, nhưng ta nghĩ loại người như bà ta thì kiểu gì cũng có mờ ám, hơn nữa cũng cần có lý do chính đáng để diệt trừ người của Tần Uyển Nghi, vậy nên chỉ có thể xuống tay từ sổ sách.”
Chu Hạo Khiên gật đầu, cười nói: “Đây là chuyện phải làm, cứ giao hết cho ta đi, ta sẽ mang đến phòng thu chi.”
Minh Yên biết Chu Hạo Khiên sẽ không tha cho Tần Uyển Nghi, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, và đây cũng là chuyện cuối cùng Chu Hạo Khiên làm vì mẫu thân, nàng gật đầu nói: “Vậy thì giao cho chàng đấy, vừa hay ta muốn qua thăm Tứ tỷ tỷ, không biết bọn họ sao rồi, trong lòng cứ vướng bận mãi.”
Chu Hạo Khiên cười nói: “Ta đi chung với nàng.”
Minh Yên sửng sốt, nói: “Chàng cũng đi à? Thế những việc này thì phải làm sao?” Nói rồi chỉ sổ sách trong tay.
“Nếu chuyện gì cũng phải đích thân làm, vậy thì ta thất bại quá rồi, những chuyện này sẽ có người đi làm, thủ hạ của ta không phải là kẻ bất tài.” Chu Hạo Khiên cười hì hì nói.
Minh Yên nhớ tới chuyện Chu Hạo Khiên có thể điều tra cặn kẽ Bạch Lưu Vân chỉ trong một thời gian ngắn thì bình tĩnh lại, cười nói: “Vậy cũng được, chúng ta đi luôn thôi, hai ngày này không gặp cứ lo lắng mãi.”
Chu Hạo Khiên lắc đầu, nói: “Chú ý tới chuyện của người khác thì nàng cũng phải chú ý đến bản thân mình nữa.”
Minh Yên xuống sập đi giày, nghe vậy thì nhướng mày cười với Chu Hạo Khiên: “Vâng, ngày thường ta vẫn rất để ý, tuyệt đối có thể sống với chàng đến khi đầu bạc trắng, để chàng không có cơ hội cưới kế thất.”
Chu Hạo Khiên cười phá lên ôm Minh Yên vào lòng, hạnh phúc mỉm cười, đúng vậy, bên nhau tới khi đầu bạc trắng là một ước muốn tuyệt vời.
Hai phu thê lên xe ngựa tới Tống phủ, trùng hợp đi lướt qua người Tống Tiềm phái tới đưa tin.
Vũ Ninh Vương nhìn thư trong tay nhíu chặt mày, mẫu tử Mục Trắc phi yên lặng đứng chờ ở bên cạnh, mãi lâu sau Vũ Ninh Vương mới nói: “Về báo lại với Vương gia, bảo ngài ấy yên tâm, đảm bảo bốn cổng của Kinh thành sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Vâng.” Tiểu tư đưa thư khom người nói: “Tiểu nhân lập tức về báo lại Vương gia.”
Vũ Ninh Vương nhìn bóng người đưa thư rời đi, lúc này mới nói: “Đại nạn của Hoàng thượng sắp tới rồi, thiên hạ sắp thay đổi rồi!”
Mục Trắc phi và Chu Hạo Thần nghe vậy đều sững sờ, Chu Hạo Thần nói: “An Thân Vương muốn tìm Tam đệ, nhưng lúc này Tam đệ đang ở Tống phủ, hay là con đi đưa thư cho đệ ấy?”
Vũ Ninh Vương gật đầu, nói: “Con tự đi là tốt nhất.” Nói đến đây thì ngừng lại, quay người gọi: “Lỗ Nguyên!”
“Có thuộc hạ.” Lập tức có một bóng người chạy lại, quỳ gối hành lễ.
“Ngươi đi theo Nhị thiếu gia, sau khi đưa tin xong thì lập tức liên lạc với thủ tướng của bốn cổng làm theo kế hoạch ban đầu.” Vũ Ninh Vương nghiêm mặt, dặn dò thêm: “Chuyện chỉ kéo dài trong hai ngày tới, trấn an được lòng dân, đề phòng có kẻ gây rối, nếu có người gây rối thì hành quyết ngay tại chỗ, tóm lại một câu, đây là giai đoạn hoàng quyền chuyển tiếp, phải giữ cho Kinh thành yên bình!”
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Lỗ Nguyên trầm giọng đáp.
Hai người cùng rời đi, Vũ Ninh Vương đứng dậy nhìn Mục Trắc phi nói: “Nàng ở yên trong nhà không được đi đâu, buổi tối đóng cửa sớm, dặn gia nhân thay phiên tuần tra ban đêm, người trong phủ cũng phải cẩn thận hơn, chỉ cần qua mấy ngày này là xong rồi, miễn là tân Đế đăng cơ thuận lợi thì có thể yên bình thêm mấy chục năm nữa.”
Lỗ Nguyên theo sau Chu Hạo Thần bước nhanh ra ngoài, lại bất ngờ suýt va vào một thị nữ, hai người đều dừng chân, ngẩng đầu nhìn nhau, Bạch Hinh sửng sốt, đôi mắt này… Quen quá.
Thấy Bạch Hinh không sao, Lỗ Nguyên không dám nán lại, gật đầu rồi đuổi theo Chu Hạo Thần.
Bạch Hinh đến tìm Mục Trắc phi vì trước khi Minh Yên rời đi có dặn nàng ấy tới hỏi chuyện, không ngờ lại gặp được người phóng hỏa đêm đó ở đây, Bạch Hinh tiện tay kéo một nha hoàn lại hỏi: “Người kia là ai? Trông lạ mặt thế?” Vừa nói vừa chỉ bóng lưng Lỗ Nguyên.
“Là thủ lĩnh hộ vệ của Vương gia, bình thường ít khi lộ diện, khó trách Bạch Hinh tỷ tỷ không biết.” Tiểu nha hoàn vừa cười vừa nói.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");