Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta là Úc Lan Phương, ta là một nữ hài mạnh mẽ, háo thắng và có cái tôi rất lớn, ta không thích kẻ khác giẫm lên đầu ta.
Nhưng cuộc sống không như ý muốn, từ bé ta đã biết người mẫu thân yêu thương nhất là Lan Cúc, còn phụ thân yêu thương nhất là Lan Nhụy, dù ta là đích nữ nhưng lại thua thiệt hơn đích tỷ ruột thịt, thua cả Lan Nhụy do di nương thấp hèn sinh.
Khi ta và Lan Cúc tranh chấp, mẫu thân luôn thiên vị Lan Cúc, dù Lan Nhụy gây ra bao nhiêu tai họa, phụ thân cũng không phạt muội ta. Tại sao Lan Cúc và Lan Nhụy lại cứ phải giẫm lên đầu ta? Từ nhỏ ta đã giả vờ ngoan ngoãn, thông minh dịu dàng, nghe lời tất cả mọi chuyện, làm một tiểu thư khuê các chân chính, không khiến Úc phủ mất mặt theo ý của mẫu thân. Nhưng ta được cái gì? Ta vẫn là một hài tử không được phụ mẫu yêu thương dù đã phí hết công sức làm chiều lòng họ, mẫn thân vẫn thường nhắc ta phải ngoan ngoãn nghe lời, không gây rắc rối, nhưng tại sao bà ấy không nhắc Lan Cúc phải ngoan ngoãn không được gây chuyện thị phi?
Phụ thân luôn nghiêm mặt khi thấy ta, ta luôn sợ ông ấy, nhưng mỗi lần phụ thân nhìn thấy Lan Nhụy thì đều cười lớn, nụ cười xán lạn ấy làm lóa mắt ta, ta nghĩ phụ thân cũng có thể cười với ta như vậy, nên ta đã cố gắng nghe lời làm một đứa con ngoan, nhưng phụ thân vẫn cứ nghiêm mặt với ta. Lan Nhụy gây ra họa lớn, phụ thân luôn giúp muội ta giải quyết hậu quả nhanh chóng, dù mẫu thân muốn trách phạt Lan Nhụy thì cũng bị phụ thân ngăn cản, mỗi lần hai người cãi nhau, tám chín phần mười đều vì Lan Nhụy.
Ta ghét Lan Cúc, ghét Lan Nhụy, không có bọn họ ta sẽ được mọi người quan tâm, được mọi người bảo vệ, bọn họ che mất ánh nắng của ta, ta hận bọn họ. Người khác không thể hiểu được suy nghĩ này của ta, cùng là nữ nhi nhưng tại sao lại không công bằng thế? Tại sao đích thứ ở Úc phủ này lại không có sự khác biệt? Bọn họ dựa vào cái gì mà coi thường ta, không quan tâm tới cảm xúc của ta? Ta cũng là nữ nhi của bọn họ, tại sao bọn họ không chịu chia cho ta một chút tình thương?
Không biết ta bắt đầu thay đổi từ khi nào, ta trở nên nham hiểm, ta bắt đầu ngáng chân kẻ khác trong thầm lặng, ta lén trộn mật ong vào dầu thoa tóc của Lan Cúc, khiến tỷ ta bị côn trùng bu đầy đầu, sau đó ta lén bỏ bình mật ong vào phòng của Lan Nhụy, bày ra từng tầng manh mối dẫn đường cho mẫu thân tìm được bình sứ.
Tất nhiên Lan Nhụy không thừa nhận, Lan Cúc vô cùng ấm ức, vì chuyện này mà phụ thân và mẫu thân lại cãi nhau, phụ thân tin Lan Nhụy không làm, bằng chứng rành rành đó, tại sao phụ thân vẫn tin Lan Nhụy? Ta rất đau lòng. Vì chuyện này mà Lan Cúc ghi thù Lan Nhụy, khúc mắc không thể giải.
Ta muốn bọn họ trở mặt thành thù, bọn họ che mất ánh nắng của ta, vậy bọn họ cũng không có được ánh sáng.
Sau đó Chung Dực xuất hiện, đó là một nam tử tuấn tú phong độ, những nữ tử chưa từng ra khỏi khuê phòng như bọn ta sao có thể không cảm mến?
Lan Cúc và Lan Nhụy đều rất thích Chung Dực, nhưng người Chung Dực thích là Lan Nhụy, ta nghĩ mãi không hiểu, một con nhóc điên như Lan Nhụy có chỗ nào mà Chung Dực mê mẩn như vậy?
Ta bí mật tiết lộ chuyện giữa Lan Nhụy và Chung Dực cho mẫn thân và Lan Cúc. Chung gia hiển hách, có Chung Phi nương nương là cô mẫu của Chung Dực, còn có phụ thân làm quan lớn Nhất phẩm Tả Đô đốc tay nắm trọng binh. Chắc chắn rồi, gia thế như vậy là một mục tiêu lớn của Úc phủ.
Mẫu thân ghét cay ghét đắng Lan Nhụy thì sao có thể để Lan Nhụy gả đi?
Thế là kế hoạch đoạt phu được dựng lên, tuy Lan Nhụy cao ngạo nhưng ngu ngơ, chỉ với một hiệp đã mạng xuôi Hoàng tuyền, đương nhiên trong này có công lao của ta. Lan Cúc cũng là một đứa ngu, chỉ muốn biến Lan Nhụy thành đứa đần độn, đợi sau khi tỷ ta thành thân xong sẽ chữa cho muội ta, ta tuyệt đối không đồng ý, nên ta đã mua chuộc Lục La, hạ kịch độc vào thuốc của Lan Nhụy.
Lan Nhụy chết, Lan Cúc được gả cho Chung Dực như ý nguyện, nhưng nào ai biết cơn ác mộng chỉ mới bắt đầu. Một nam nhân luôn giữ hình bóng của nữ nhân khác trong lòng, lại còn là một nữ nhân đã chết, thế thì có là ai cũng không thể thắng được. Vậy nên dù ta cũng thích Chung Dực nhưng cuối cùng ta vẫn không tranh giành cơ hội gả vào Chung phủ với Lan Cúc, bởi vì ta biết bất kỳ ai trên đời này gả cho Chung Dực cũng không được hạnh phúc, đây là trả thù ta dành cho Lan Cúc.
Ta bắt đầu qua lại với Tương Thân Vương từ lúc nào ư? Có lẽ là khi ta hạ độc Lan Nhụy, một nữ tử khuê các như ta thì lấy đâu ra được thuốc độc? Trong đầu ta đột nhiên hiện ra khuôn mặt tươi cười của Tương Thân Vương phi, nữ nhân này vô cùng lợi hại, nàng ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra ta hận Lan Cúc, hận Lan Nhụy, nàng ta tiếp cận ta, lợi dụng ta, đẩy lên thuyền của bọn họ, ta cũng không còn cách nào để quay đầu.
Tương Thân Vương thật sự là một nam nhân mà ta không thể coi thường, hắn lớn hơn An Thân Vương rất nhiều, Hoàng gia chính là như vậy, chênh lệch tuổi tác giữa ca ca và đệ đệ luôn khiến người ta kinh ngạc, cứ cách ba năm lại có người mới vào cung và năm nào cũng có hài tử ra đời.
Mục đích thật sự của Tương Thân Vương là sổ sách trong tay phụ thân, hắn muốn có nó để đá ngã Chung phủ, diệt trừ vây cánh của Túc Tân Vương.
Mà ta chẳng qua chỉ là một hạt cát trong cuộc chiến chính trị này.
Sau này ta lấy được sổ sách, nhưng Tương Thân Vương lại không lập tức lấy đi ngay, lúc đó ta đang lo lắng cho hôn sự của mình, vì thế ta dùng sổ sách đổi lấy hôn sự với phủ Nam Dương Hầu. Bên phía Tương Thân Vương không có hồi âm, ta hết hy vọng, Chu Hạo Khiên một lòng bám riết lấy Úc Minh Yên, ta chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Sau này ta mới biết được, ép ta cùng đường chỉ có thể đổi sổ sách, lấy cơ hội gả vào phủ Nam Dương Hầu đều là nước cờ của Tương Thân Vương, hắn thành công đánh ta vào trận doanh của Túc Thân Vương.
Rất nhiều chuyện thú vị, từ đầu tới cuối ta vẫn không nhìn rõ con người của Tương Thân Vương, ta chỉ biết Túc Thân Vương đã ngã, còn hắn vẫn đứng vững, phủ Nam Dương Hầu suy tàn, ta bị bỏ, hắn vẫn đứng vững, nam nhân như vật thật sự khiến lòng người giá lạnh, không ai nhìn thấu con người hắn mà chỉ có thể làm quân cờ của hắn.
Khi Tống Thanh Bình bỏ ta, trong cơn giận dữ ta đã giao sổ sách của Tống Thanh Bình cho Tương Thân Vương, trong đó ghi chứng cứ phạm tội của Túc Thân Vương, lúc ấy đột nhiên ta có cảm giác, từ khi ta quen Tương Thân Vương phi cho tới kết cục ngày hôm nay, có lẽ tất cả chỉ là vở kịch mà người khác dựng lên cho ta.
Từ khi ta bước chân lên thuyền của Tương Thân Vương thì đã không thể quay đầu được nữa.
Ta nhớ có một lần Tống Thanh Bình uống say ngủ lại phòng của ta, rõ ràng bọn ta có thể động phòng thật sự, nhưng cuối cùng hắn vẫn đẩy ta ra, trong mơ màng ta nghe thấy hắn lẩm bẩm: “Tại sao lại là nàng…”
Lúc ấy ta không rõ, cho rằng Tống Thành Bình coi ta thành nữ nhân khác, trong lòng căm tức, nhưng bây giờ nghĩ lại, đột nhiệt nhiên cảm thấy có lẽ hắn đã biết quan hệ giữa ta và Tương Thân Vương từ lâu, vậy nên hắn không chịu chạm vào ta, nhưng vẫn đối xử với ta rất ân cần. Hắn đang chờ đợi điều gì? Chờ đợi ta chủ động nói ra?
Nhưng ta không tin tưởng bất cứ kẻ nào, mà ta cũng không biết tình cảm Tống Thanh Bình dành cho ta rốt cuộc là thứ tình cảm gì?
Ánh nắng vẫn chói mắt như thế, ta nâng tay lên lau mồ hôi trên mặt, tay kia thì chống cuốc đỡ người, đúng vậy, ta đang cuốc đất, ai có thể ngờ Ngũ tiểu thư của Úc phủ được nuông chiều từ bé lại đang cuốc đất như nông dân?
Nơi ta dừng chân là một miếu nhỏ hẻo lánh, nơi này chỉ có có bốn sư thái ni cô, thêm ta nữa là năm. Bọn ta phải tự đi tìm nguồn nước, tự trồng rau để duy trì cuộc sống hàng ngày, đôi tay từng trắng nõn như ngọc dương chi của ta đầy vết chai dày, lúc mới đầu ta còn thấy đau, nhưng bây giờ đã quen, không còn cảm thấy gì.
Lau mồ hôi, vung cuốc lên, cuộc sống vẫn tiếp diễn.
Trong đầu đột nhiên nghĩ tới ánh mắt của Tống Thanh Bình trên pháp trường, ánh mắt ấy vô cùng phức tạp, lúc đó ta chỉ cảm thấy căm ghét, ta hận người nam nhân này, hận hắn vô tình vô nghĩa. Cảnh đời đổi thay, giờ nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy ánh mắt ấy như đang nói gì đó.
Lan Phương lắc đầu, không nghĩ nữa.
Chuyện cũ đã qua, bây giờ ta chỉ là một ni cô dùng lao động đổi lấy sự sống, có lẽ ta nên chết đi, nhưng tại sao phải chết chứ?
Có thể người khác không tha thứ cho những việc ta đã làm, nhưng đó là phản kháng của ta đối với mọi người, dựa vào cái gì mà bọn họ lại chà đạp ta, khinh thường ta, không quan tâm đến ta?
Có người nói ta nên xuống Địa Ngục, ta không quan tâm, ai có thể phân rõ thị phi đúng sai? Nếu người khác đặt vào hoàn cảnh của ta, có lẽ họ sẽ không điên cuồng như ta, nhưng ta không phải ai hết, ta muốn công bằng, bọn họ không cho ta công bằng thì ta tự đòi lại công bằng.
Có lẽ cách làm của ta đã sai, nhưng tâm nguyện của ta không sai, ta không chấp nhận mình sai.
Chuyện cũ dần phai, tay không ngừng vung cuốc khiến ta không còn sức lực suy nghĩ đến chuyện khác, không ngừng lao động vất vả để bản thân không còn thời gian nghĩ lại chuyện cũ. Có lẽ ta có thể quên ánh mắt ấy, Tống Thanh Bình là một nam nhân quan trọng trong cuộc đời của ta, dù sao ta cũng là người đưa hắn lên đoạn đầu đài mà.
Yêu hay không yêu, ai có thể nói rõ, trong mê man nghĩ lại lúc y phục của mình bị rách ở phủ Nam Dương Hầu, hắn đã giúp mình, cưới mình, có lẽ lúc ấy mình đã rung động, nhưng ai mà biết được?
Ánh nắng dần tắt, Lan Phương kéo cây cuốc trở về phía ngôi miếu, để lại một cái bóng dài thật dài, tiếng thở dài không ngớt và một trái tim khuyết thiếu.
Thị phi ân oán, cuối cùng đều vô ích, nếu như có thể bắt đầu lại từ đầu thì sẽ lựa chọn thế nào đây? Chính Lan Phương cũng không biết… Chuyện chưa ập đến, ai cũng không biết nên chọn con đường nào, mà đi nhầm thì không thể quay đầu…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");