Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Suối chảy róc rách, rừng tre rợp bóng, sâu trong núi có thể nhìn thấy một căn nhà trúc.
Chủ nhân của căn nhà trúc này mới tới đây hơn một năm trước, tự tay dựng căn nhà trúc này trong khe núi hoang vu. Sâu trong khe núi có một rừng cây, rừng cây này có điều kiện rất phù hợp cho cây gỗ trinh nam tơ vàng sinh trưởng, trước cửa nhà của nam tử này chất một đống gỗ cưa vuông vắn, bên cạnh còn có vụn gỗ bị cắt vung vãi, nhìn có vẻ bừa bộn nhưng thật ra được sắp xếp ngay ngắn.
Nhà tre tĩnh mịch như không có người, từng cơn gió mát thổi qua, cuốn theo lá rụng trên đất tung bay khắp trời, không biết cuối cùng sẽ bay về phương nào.
“Chung tiên sinh, có ở nhà không?” Một giọng trẻ con lanh lảnh đột nhiên vang lên, trong giọng nói ngập tràn vui sướng, nó là hài tử của nhà thợ săn ở gần đây, tính cách hoạt bát tinh nghịch, sau khi Chung Dực chuyển đến thì theo Chung Dực học chữ và lễ nghĩa, trở nên ngoan hơn rất nhiều.
“Vào đi, Thiết Ngưu.” Giọng của một người ở trong nhà trúc vọng ra, tuy nhiên giọng nói thều thào như là mang bệnh.
Thiết Ngưu tung tăng bước lên bậc thang, đẩy cửa trúc ra đi thẳng vào.
“Tiên sinh, phụ thân của con bảo con đưa cơm trưa cho người, người phải ăn cơm thì mới khỏe được. Buổi chiều phụ thân của con sẽ mời lang trung đến, người cố gắng thêm chút ạ.” Thiết Ngưu nói rồi nhanh tay đặt cái làn trúc lên bàn, lấy từ trong ra một bát canh gà hầm nấm, một bát cơm trắng, mùi cơm chín thoảng khắp phòng.
Chung Dực nửa nằm nửa ngồi trên giường trúc, hai má gầy sọp, đôi mắt đen láy cũng mất đi ánh sáng, nhìn Thiết Ngưu bằng ánh mắt mang theo ý cười, nói: “Thay ta cảm ơn phụ thân của con.”
“Phụ thân của con không thích nghe lời này đâu, phụ thân bảo tiên sinh dạy con đọc sách nhận mặt chữ mỗi ngày, còn dạy con quyền cước công phu đã là đại ân nhân của nhà con rồi.” Lúc này thái độ của Thiết Ngưu rất trịnh trọng, ánh mắt nhìn Chung Dực rất sùng kính.
Chung Dực khẽ cười, không nói gì nữa, chỉ cố gắng ăn nhiều cơm hơn, cố gắng kéo dài ngày sống của mình. Thật ra hắn biết con đường của hắn sắp đi đến điểm cuối, nhưng còn sống được bao lâu thì hắn không biết thôi.
Trong núi này có chướng khi, mới đầu Chung Dực không biết nên nhiễm phải chướng khí, may mà được phụ thân của Thiết Ngưu cứu, nếu không đã chết cách đây một năm rồi. Nơi hẻo lánh này không có lang trung giỏi nên vẫn chưa thể loại bỏ được toàn bộ độc từ chướng khí, cứ ăn mòn dần dần như thế, may mà được nhà Thiết Ngưu giúp đỡ, để báo đáp người ta, hắn dạy Thiết Ngưu đọc sách nhận mặt chữ, luyện võ rèn luyện cơ thể.
Dùng xong cơm, Thiết Ngưu thu dọn bát đũa, đỡ Chung Dực ngồi xuống ghế trong sân, bản thân thì bắt đầu luyện võ không dám lười biết một chút nào.
Sau đó phụ thân của Thiết Ngưu dẫn lang trung đến, lúc này Chung Dực mới cho Thiết Ngưu nghỉ một lát đi chơi, mình thì được phụ thân của Thiết Ngưu đỡ vào phòng.
“Mục đại ca, lại phiền huynh đi một chuyến, thật ngại quá.” Chung Dực ngượng ngùng nói.
Mục Khải Sơn cười khà khà, thật thà nói: “Đây có là gì, đừng nói vậy nữa, giữa hai ta không cần khách sáo như thế.” Nói rồi nhìn lang trung hỏi: “Lang trung, bệnh tình của Chung huynh đệ thế nào?”
Lang trung nhìn Chung Dực, do dự một hồi.
Chung Dực thấy vậy bèn nói: “Không có gì phải giấu, cứ nói thẳng đi.”
Lang trung thở dài, nói: “Rừng sâu núi thẳm không có dược liệu tốt, độc của chướng khí cũng không được tiêu trừ hết khỏi cơ thể, bây giờ đã qua hơn một năm tổn thương vào lục phủ ngũ tạng, muốn chữa khỏi là điều không thể, nhưng ta có thể kéo dài thời gian sống cho ngươi, ta chỉ có thể làm được cần ấy thôi.”
Mục Khải Sơn nhìn Chung Dực, lại nhìn lang trung nói: “Thật sự không có cách khác sao?”
Lang trung khẽ nhíu mày, mãi lâu sau mới nói: “Nếu có thể tới Kinh thành, nơi đó dưới chân thiên tử, người tài tụ họp, có lẽ vẫn có cách, còn ở nơi núi sâu cốc thẳm này thì e rằng không có người có khả năng, tại hạ bất tài không làm gì được.”
Lang trung không ngừng thở dài, bất lực lắc đầu.
“Sống chết có số, Mục đại ca đừng làm khó người ta nữa, với ta như vậy đã đủ rồi.” Chung Dực mỉm cười, đã nghĩ tới cái chết từ lâu, có điều không buông bỏ được chấp niệm thôi.
Lang trung kê đơn thuốc, cẩn thận dặn dò những điều cần chú ý trong sinh hoạt ăn uống hàng ngày của Chung Dực, sau đó mới đeo hòm thuốc lên rời đi.
Từ ngày đó về sau, Chung Dực trở nên bận rộn hơn, mua rất nhiều giấy bút, ngày nào cũng viết chữ không ngừng nghỉ, ngay cả ban đêm cũng thắp đèn viết. Dưới sự yêu cầu của Chung Dực, Thiết Ngưu chuyển đến nhà trúc, bầu bạn với Chung Dực mỗi ngày.
Chung Dực nói với Mục Khải Sơn: “Không biết còn trụ được bao lâu, nhân lúc còn khỏe dạy thêm nhiều thứ cho Thiết Ngưu…”
Kinh thành.. Tất nhiên Chung Dực sẽ không trở về, hắn không quan tâm có chữa khỏi hay không mà chỉ muốn đốc thúc việc học của Thiết Ngưu.
Chung Dực viết toàn bộ tri thức tài học của mình ra, viết chú giải lên sách mà Mục Khải Sơn mua cho hài tử, nếu có một ngày mình không còn, Thiết Ngưu đọc những quyển sách này cũng có thể hiểu, hi vọng sau này Thiết Ngưu có tương lai sáng lạn, làm rạng rỡ tổ tông.
Chung Dực cũng bắt đầu viết thư, mỗi năm một phong thư, trên mỗi phong thư không có nhiều chữ, chỉ ngắn ngủi một tờ, viết xong thì dán lại, viết năm và địa chỉ lên, sau đó đặt vào một cái rương nhỏ, trong mỗi phong thư đều có một tờ ngân phiếu, giá trị không giống nhau, ít thì mấy trăm lượng, nhiều thì hơn ngàn lượng. Chung Dực lấy hết số tiền lúc trước của mình ra, bỏ hơn phân nửa vào thư, còn lại để cho nhà Mục Khải Sơn.
Sau khi làm xong tất cả thì đã qua một năm nữa, không cần người khác nói Chung Dực cũng tự thấy sức khỏe của mình yếu rõ đi.
Một ngày trước đêm giao thừa, hắn bảo Thiếu Ngưu gọi Mục Khải Sơn tới, nghiêm túc nói: “Mục đại ca, có một số việc ta muốn nhờ huynh giúp. Sau khi ta đi, phiền huynh mỗi năm gửi một phong thư trong cái rương này tới Chung gia ở trấn Yên Liễu, chính là nơi năm ngoái ta nhờ huynh gửi, nhất định mỗi năm phải gửi một phong thư đi, nhờ huynh.
Mục Khải Sơn đỏ mắt, gật đầu nói: “Yên tâm, nhất định ta sẽ làm thay đệ.”
Chung Dực cảm ơn rồi chỉ vào một cái rương bên cạnh, nói: “Trong này là sách vở ta để lại cho Thiết Ngưu, bên trên có ghi rất nhiều chú thích, Thiết Ngưu học sẽ hiểu. Ta biết huynh và Mục đại tẩu đều hi vọng tương lai Thiết Ngưu có thể thành danh, trong này ta có một phong thư, huynh mang thư này đến Kinh thành tình một vị cố nhân ta quen, y có thể sắp xếp cho cả nhà huynh đứng vững ở Kinh thành, chỉ cần Thiết Ngưu chăm chỉ đọc sách, ngày ngày luyện võ, tương lai sẽ có hi vọng thành danh.”
Mục Khải Sơn nhất thời không biết nên làm sao, bứt rứt nói: “Này sao được, này sao được…”
Người sống trên núi đôn hậu vậy đó, Chung Dực mỉm cười chấn an Mục Khải Sơn, đè tay hắn lại nói: “Ta còn có một yêu cầu quá đáng, ta có một nữ nhi, nhỏ hơn Thiết Ngưu một chút, nếu Mục đại ca không chê thì hãy đính ước, ta không mong gì khác, chỉ hi vọng sau này dù Thiết Ngưu có thành danh hay không cũng phải đối xử tốt với U tỷ nhi, ta không thể nhìn thấy nữ nhi xuất giá nên chỉ hi vọng con bé có thể tìm được người phù hợp.”
Mục Khải Sơn cảm thấy đây như đĩa bánh rơi từ trên trời xuống nên càng thêm lo lắng, luôn miệng nói: “Sao có thể vậy được, sao có thể vậy được, bọn ta sống trong núi thô kệch, sao có thể xứng với tiểu thư…”
Điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời này của Chung Dực là gạt bỏ phân biệt dòng dõi, tới bây giờ nhớ lại tim vẫn nhói đau, nhìn Mục Khải Sơn nói: “Mục đại ca, nói những lời này làm gì, chỉ cần sau này Thiết Ngưu tốt với U tỷ nhi, ta ở dưới Cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt. Ta đã viết xong hôn thư, huynh cứ tới tìm, chắc chắn người nhà của ta sẽ không phản đối. Nếu bọn họ hỏi hành tung của ta thì huynh cứ nói ta đang ngao du tứ hải, tuyệt đối đừng nói ta lâm trọng bệnh, hãy để cho người còn sống có hi vọng mới có thể cố gắng, đừng để cuộc sống của bọn rơi vào vực sâu băng giá vì ta, chỉ cần bọn họ nghĩ ta còn sống là được…”
Nghe đến đó, một nam tử hán như Mục Khải Sơn cũng không kìm được nước mắt, nắm lấy tay áo của Chung Dực, nói: “Chung huynh đệ, ta sẽ mời đại phu đến cho đệ, dù thế nào cũng phải cứu được đệ, lang trung nói còn có thể cứu, không phải vô vọng, sao đệ lại nản lòng như vậy?”
Chung Dực ho nhẹ một tiếng, hắn biết mình vẫn có thể cứu được, nhưng sống mà không có lý tưởng thì có ý nghĩa gì?
“Ngày mai ta sẽ rời đi, Mục đại ca, huynh đừng lo, có lẽ ta sống ấy chứ.” Chung Dực vừa cười vừa nói, hắn không muốn nhắm mắt ở đây, không muốn mang đau xót tới nho người của Mục gia, làm phiền bọn họ đã đủ rồi. Hơn nữa hắn đã từng hứa với Lan Nhụy, dẫn nàng đi khắp nước Đại Chiêu, bây giờ bên cạnh nàng có Chu Hạo Khiên, nhưng Chung Dực vẫn muốn dùng chút sinh mệnh còn lại của mình để hoàn thành, dù đi trên con đường này chỉ có một mình hắn nhưng cũng yên lòng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");