Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
  3. Chương 33
Trước /324 Sau

Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 33

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Minh Yên nhẹ nhàng dựa vào trong xe ngựa, đi theo bên cạnh là Liên Song, Tuyết Hủy, hôm nay Đại phu nhân đột nhiên muốn đi thắp hương, nàng đành phải cùng Lan Lăng, Lan Phương ra ngoài với Đại phu nhân, chỉ là xe ngựa này có chút khó chịu, Tuyết Hủy rót chén nước đưa cho Minh Yên, đau lòng nói: “Tiểu thư, uống miếng nước đi ạ, lát nữa sẽ tốt lên thôi, đoạn đường này có hơi xóc, đi đến đường lớn sẽ ổn ngay.”

Minh Yên gật đầu, cười nói: “Tỷ đừng lo lắng, ta rất khỏe.” Minh Yên vừa dứt lời, đột nhiên xe ngựa dừng lại, thân thể Minh Yên lập tức nghiêng về phía trước, cả chén nước đều đổ lên người, Liên Song và Tuyết Hủy cũng bị nghiêng ngã trái ngã phải, đợi bò dậy nhìn thấy dáng dấp Minh Yên hai người đều ngây người, sao lại thành ra thế này?

“Đi xem xem đã xảy ra chuyện gì, tiện thể nói với mẫu thân về tình huống của ta một chút, bộ dạng thế này không thể đi thắp hương…” Minh Yên khẽ thở dài, mọi chuyện hôm nay có phần không suôn sẻ.

Tuyết Hủy là người bên cạnh Đại phu nhân đi ra đương nhiên nàng sẽ qua bên kia thuật lại tình huống bên này, Liên Song vội vàng lấy khăn ra lau nước đọng trên người Minh Yên, trong miệng còn không ngừng oán giận nói: “Phu xe này cũng thật là, sao lại đột ngột dừng xe như vậy, chẳng có chút phép tắc nào.”

Minh Yên khẽ nhíu mày, nhìn Liên Song nói: “Có thể là xảy ra chuyện khẩn cấp gì đó, em đừng giận, đúng lúc ta cũng không muốn đi thắp hương, chẳng phải lúc này có cớ để quay về hay sao?”

Liên Song tức giận nhìn Minh Yên một cái, nói: “Người ta đều ngóng trông được đi ra ngoài hít thở, giải sầu, người thì ngược lại cả ngày ở mãi trong phòng tính toán chuyện gì đâu không?”

Minh Yên nhìn Liên Song nói: “Em không cảm thấy kỳ quái sao? Sao Đại phu nhân lại đột nhiên để ta đi theo thắp hương? Chuyện lần trước ở miếu Dược Vương em quên rồi sao?”

Liên Song nhất thời không hiểu, Minh Yên cũng không nói toạc ra để tự nàng suy nghĩ.

Hôm nay Minh Yên vừa ra khỏi cửa đã cảm thấy là lạ. Mấy ngày nay ngày nào Lan Phương cũng đi theo Đại phu nhân ra ngoài, có lúc còn mang theo Lan Lăng. Bình thường chủ mẫu đương gia dẫn con cái đi ra ngoài chỉ có một việc, chính là muốn bàn chuyện hôn sự, dẫn con qua để người ta nhìn mặt, nếu đối phương có tình ý, đương nhiên sẽ hẹn gặp mặt.

Lần này địa điểm gặp mặt vẫn là miếu Dược Vương, Minh Yên nhớ tới trong lòng có chút khó chịu, theo lý hôn sự của nàng đã xem như định xuống rồi, mặc dù bên vương phủ vẫn không có tin tức nhưng hẳn cũng tám chín phần, vậy mà lần này Đại phu nhân lại để mình đi theo thắp hương, Minh Yên sợ Đại phu nhân có đào hố mình không, nhất định Lan Phương đã nói gì đó với Đại phu nhân rồi, nếu không thái độ sáng nay của Đại phu nhân sẽ không do dự như vậy…

Minh Yên nghĩ tới đây thì thở dài, tâm tư Đại phu nhân thiện biến[1], gần đây Lan Cúc vì chuyện của mình mà bận đến mức khí thế ngất trời không quản được bên này, nếu Đại phu nhân thật sự nhẹ dạ tin theo lời Lan Phương, Minh Yên cảm thấy hôn sự của mình e rằng lại xảy ra biến cố. Minh Yên sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, không dễ dàng đi đến ngày hôm nay, ai cũng không thể ngăn cản con đường của nàng, ít nhất Thập Nhất di nương có nói đúng một câu, nàng còn có Dương ca nhi, nàng phải vì Dương ca nhi mà tính toán.

[1] Biến thiện: thay đổi ở trên lương thiện, hiền lành

Nghĩ tới đây Minh Yên nhìn màn rèm cửa sổ có chút bần thần, trên rèm thêu hoa văn bươm bướm nô đùa cùng hoa Mẫu Đơn, gió nhẹ lướt qua rèm sẽ thỉnh thoảng lộ ra một góc cảnh sắc bên đường, Minh Yên biết mình không thể tùy tiện vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, nhưng lúc này ngoại trừ Liên Song thì không có ai nên lá gan của nàng cũng to hơn, huống chi tính tình Lan Nhụy vẫn còn, chỉ là bị đè nén, bị ẩn giấu, thỉnh thoảng sẽ lộ ra chút vẫn bị Minh Yên chèn ép lại, hôm nay Minh Yên đột nhiên không muốn chèn ép nữa, tính tình Lan Nhụy như nấm mọc sau mưa chảy ào ào ra ngoài.

Vươn tay nhẹ nhàng nhấc một góc rèm lên, Minh Yên giương mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy trên đường phố khắp nơi đều là dân chúng, chen chúc từng vòng tới phía trước không biết là đang nhìn cái gì, người tụ tập càng lúc càng nhiều, Minh Yên cảm nhận được xe ngựa của mình không ngừng đung đưa, tựa như bị cái gì đó đẩy lên phía trước, Minh Yên lập tức có chút khẩn trương, nàng chưa từng thấy qua trường hợp như vậy, âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, tiếng gọi ầm ỉ của dân chúng giống như từng cơn sóng nhiệt mùa hè ùn ùn cuốn tới.

Minh Yên nhìn Liên Song nói: “Tuyết Hủy vẫn chưa trở lại, đoán chừng bị ngăn ở bên trong rồi, Liên Song, em hỏi phu xe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhiều người như vậy chặn kín cả đường nhất định đã xảy ra chuyện lớn, hôm nay Úc phủ đang ở trên đầu gió, chúng ta phải cẩn thận một chút.”

Liên Song vội vàng gật đầu, nhìn Minh Yên nói: “Tiểu thư đợi lát nữa, em sẽ đi hỏi ngay.”

Minh Yên gật đầu đáp, Liên Song đứng dậy khom lưng vén rèm xe lên đi ra ngoài, tiếng nói chuyện rất nhỏ ở ngoài màn xe truyền tới, Minh Yên nghe không rõ lắm, chỉ có thể vén rèm xe lên tiếp tục nhìn ra ngoài, lần này vén rèm lên một góc lớn, vừa ngẩng đầu, Minh Yên nhìn thấy một nam tử chắp tay sau lưng đứng ở phố đối diện xa xa đang tập trung tinh thần nhìn qua bên này, áo ngoài thẳng xuyết màu ngọc bạch ở dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng bóng nhuận, không nhìn thấy rõ ngũ quan của hắn, nhưng khắp người nam tử này đều tản ra phong thái cao quý ung dung, đứng thẳng ở đó khiến cho người ta có một cảm giác không thể xem nhẹ, giống như tất cả mọi thứ đều không quan trọng, sự chú ý của Minh Yên đều bị hấp dẫn, trên người hắn có bóng dáng của Chung Dực, nhưng so với Chung Dực thì khí tức trầm tĩnh hơn nhiều, Minh Yên có chút thất thần, hắn thật sự là một nam tử rất xuất sắc!

Từng ở trong giấc mộng của mình, trượng phu lý tưởng của Lan Nhụy nên là người như vậy, những mỹ nam tử miêu tả trong thi từ thoại bản cũng không phong độ lịch lãm, xuất sắc, dịu dàng như ngọc như thế này! Thế nhưng từng trải qua chuyện Chung Dực, Minh Yên đã không còn là tiểu hài tử, sẽ không tiếp tục giống như trước đây, chỉ nhìn lâu một chút rồi thu hồi ánh mắt lại, lúc Minh Yên thu hồi ánh mắt, đột nhiên cảm thấy tầm mắt của nam tử kia nhìn về phía bên mình, không biết tại sao Minh Yên lại theo bản năng ngẩng đầu lên, xa xa, cách một con phố, cách đám người bắt đầu gào thét, bốn mắt nhìn nhau, Minh Yên chợt thả rèm xuống, ánh mắt nam tử kia như lưỡi dao, một người dịu dàng như thế sao lại có ánh mắt sắc bén như vậy, khiến ngực nàng không ngừng run lên, còn qua một lúc mới bình phục lại.

Một nam nhân kỳ quái, trong lòng Minh Yên âm thầm nghĩ.

Liên Song vén rèm lên đi vào, Minh Yên nhìn thấy Liên Song thì thu hồi tâm tư của mình, vấn đạo: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Liên Song nhíu mày nói: “Phu xe cũng không biết rõ lắm, hình như xe ngựa của Đại phu nhân đạp trúng người ta, bởi vậy xảy ra tranh chấp, cụ thể có phải như vậy hay không thì vẫn chưa biết. Phu xe nhìn cũng không rõ lắm, nhưng bên ngoài có nhiều người vây quanh lắm, nhìn mà thấy sợ trong lòng, tiểu thư, những người này sẽ không xốc xe ngựa của chúng ta lên chứ?”

Minh Yên nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, loáng thoáng cảm thấy chuyện ngày hôm nay cực kì bất thường, cho dù xe ngựa đạp trúng người sao lại có nhiều dân chúng tụ tập trong thời gian ngắn như vậy?

“Bên xe ngựa của Đại phu nhân có động tĩnh gì không?” Minh Yên lo lắng hỏi, chuyện hôm nay thật sự quỷ dị, quỷ dị đến mức khiến người ta sợ hãi, nhớ tới khoảng thời gian hoang mang này của Úc Duy Chương, Đại phu nhân nhiều lần ra ngoài, tần suất Lan Lăng Lan Phương ra cửa cũng tăng lên, Minh Yên đang nghi ngờ một chuyện, chính là lần này nhất định Úc Duy Chương liên quan đến chuyện gì đó, chuyện này chắc chắn là chính sự trên triều đình, Minh Yên không thể hỏi, cũng không dám đi hỏi, luôn cảm thấy bất an Úc phủ sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

Liên Song lắc đầu, đúng lúc này rèm được vén lên, Tuyết Hủy mặt đầy mồ hôi đã trở lại, Minh Yên nhìn thấy búi tóc nàng ấy có chút lỏng lẻo, vẻ mặt kinh hoảng thì trong lòng càng bất an hơn, mở miệng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tuyết Hủy nhận lấy khăn Liên Song đưa tới lau mặt, hít sâu một hơi nói: “Bên Đại phu nhân đang cực kỳ khẩn cấp, bị người ta ngăn cản xe ngựa đang làm ầm lên, người mà xe ngựa chúng ta đụng phải khóc lóc om sòm nằm vạ ra đó không chịu đi, trên người còn có chảy rất nhiều máu, nhìn vào rất đáng sợ…”

Tuyết Hủy nói không đầu không đuôi, Minh Yên nghe có chút sốt ruột, nhìn Tuyết Hủy nói: “Tỷ từ từ nói, đừng có gấp, rốt cuộc là chuyện gì?”

Tuyết Hủy vỗ ngực một cái, nỗ lực để bản thân bình tĩnh lại, nói: “Xe ngựa của phủ chúng ta vừa mới đi đến đầu đường, nhất thời không thấy ở đầu đường có người xuất hiện, phu xe không kịp phanh lại nên đụng vào người đó, người nọ bị ngựa đạp lên, nằm trên mặt đất chẳng nhúc nhích, sau đó bằng hữu của người đó náo loạn lên, nói gì mà Úc phủ chúng ta xem mạng người như cỏ rác, vô pháp vô thiên, nói rất khó nghe, rất nhiều dân chúng vây xem chỉ trỏ, đường đi bị chặn lại, không thể đi được.”

Trong lòng Minh Yên cảm thấy chuyện hôm nay e rằng không đơn giản, Minh Yên nhìn Tuyết Hủy nói: “Mẫu thân nói sao?”

“Phu nhân nói đền bạc, người nọ hô một phát năm trăm lượng, đây không phải là lừa người sao? Đại phu nhân vô cùng tức giận, hai bên đang giằng co, không biết phải làm thế nào đây.” Tuyết Hủy cắn răng thở hổn hển nói, chưa thấy người nào vô lại như vậy, ngay cả xe ngựa của Úc phủ cũng dám gây sự, tốt xấu gì lão gia cũng là Tòng tứ phẩm đấy.

Minh Yên khẽ thở dài, nhìn Tuyết Hủy cẩn thận hỏi: “Người nọ chỉ muốn bạc thôi? Có nói gì khác không?”

Tuyết Hủy suy nghĩ một chút lại nói: “Lúc đầu là muốn bạc, hiện tại lại nói gì mà phải đi gặp quan, nói ngựa của Úc phủ chúng ta đạp chết người, phải đền mạng cho bọn chúng, chưa từng thấy ai vô lại như vậy.”

Minh Yên nhìn Tuyết Hủy nói: “Lấy mũ ra cho ta, chúng ta đi qua xem sao.”

Nghe thấy lời Minh Yên, Tuyết Hủy và Liên Song có chút lo lắng nói: “Tiểu thư, người không thể đi qua, bên ngoài nhiều người chen lấn, sao có thể đi được? Người vẫn là tiểu thư chưa xuất giá, không thể mạo hiểm được.”

Minh Yên biết mình xuống xe như vậy là không thích hợp, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không thỏa đáng, người vây xem càng nhiều, chuyện này sẽ càng ồn ào lớn hơn, Minh Yên có thù với Đại phu nhân, nhưng suy cho cùng nàng cũng là người của Úc phủ, sau này Úc phủ còn truyền lại cho Úc Dương, nàng phải suy nghĩ cho Úc Dương, có một số việc mình có thể tận lực thì nên tận lực bảo vệ, chỉ cần chuyện liên quan đến Úc Dương thì không thể trơ mắt đứng nhìn.

“Mẫu thân gặp nạn, ta không thể khoanh tay ngồi nhìn, Tuyết Hủy mau cầm mũ qua đây. Để phu xe đi xuống mở đường, hai người cũng đội mũ lên đi theo bên cạnh ta, người khác không nhìn thấy mặt của ta thì sợ cái gì.” Minh Yên kiên định nói.

Liên Song biết tính tình Minh Yên nên không dám ngăn cản, đành phải cầm mũ trắng đội lên đầu cho Minh Yên, lại vén rèm lên bảo phu xe xuống dưới mở đường, lúc này mới đỡ lấy Minh Yên, Tuyết Hủy đã sớm nhanh chóng xuống xe, để chân đạp dưới xe, vịn Minh Yên dẫm lên bước xuống xe.

Bởi vì có phu xe mở đường, trong đám người từ từ mở ra một con đường nhỏ, đủ để ba chủ tớ sóng đôi mà đi. Liên Song và Tuyết Hủy mỗi người một bên vịn chặt Minh Yên đi đến xe ngựa của Đại phu nhân.

Tống Tiềm đứng ở phố đối diện đang xem náo nhiệt, khóe môi mang theo nụ cười thản nhiên, hắn đã hỏi thăm rõ đây là xe ngựa của Úc phủ, màn trình diễn hôm nay thật khiến người ta bất ngờ. Tống Tiềm không có ý định nhúng tay vào, đột nhiên hắn cảm giác được có người ở trong xe ngựa nhìn hắn không khỏi có chút giật mình. Híp mắt quan sát, nhìn thấy ở xa có một nữ tử mặc áo vàng váy trắng đầu đội mũ che dung mạo xuống xe ngựa, dáng người lả lướt, thướt tha duyên dáng, trong mỗi bước đi như nước chảy sống yên, vạt váy tung bay, trong lúc nhất thời Tống Tiềm nhìn có chút ngây người, người vừa rồi ở trong xe ngựa nhìn hắn không ngờ lại là tiểu mỹ nhân như vậy.

Tống Tiềm nhớ tới Úc Thất tiểu thư Chu Hạo Khiên say mê, nếu Úc Thất tiểu thư có phong vận giống nữ tử trước mặt, vậy cũng khó trách Hạo Khiên sẽ để ý đến, vẫn chưa nhìn thấy dung mạo của nữ tử này, chỉ nhìn tư thái cử chỉ của nàng khiến người ta cảm thấy không hề dung tục, ngược lại có mấy phần nhã vận[2], theo bản năng Tống Tiềm đi tới.

[2] Nhã vận: Ý vị thanh cao

Khoảng cách giữa xe ngựa của Minh Yên và xe ngựa của Đại phu nhân không xa mấy, ở giữa còn có xe ngựa của Lan Lăng và Lan Phương, lần này không biết vì cái gì mà Đại phu nhân không ngồi cùng xe ngựa với hai người họ giống như lần trước, mà là mỗi người một chiếc xe. Minh Yên kiên định bước đến, đi từng bước một đến trước xe ngựa của Đại phu nhân, còn chưa lên xe thì nhìn thấy phía trước đang huyên náo, quả nhiên có một nam tử khắp người đầy máu đang nằm trên mặt đất, bên cạnh còn có mấy nam tử dường như là bằng hữu của nam tử bị thương kia, chỉ thấy gia đinh Úc phủ đang dây dưa với bọn họ, thỉnh thoảng trong miệng còn hô to giết người bừa bãi, cậy thế hiếp người, thái độ rất là ác liệt, rất có tư thế đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc!

Minh Yên không thể nghe nổi nhíu mày, nâng chân giẫm lên chân đạp bước lên xe ngựa, trong xe ngựa Đại phu nhân đang tức giận, nhìn thấy Minh Yên đi vào có chút giật mình hỏi: “Sao con tới đây?”

Minh Yên nhìn thấy Lan Phương không tới, trong lòng cười lạnh một tiếng, Lan Lăng không tới thì cũng coi như thôi, Lan Phương là nữ nhi ruột thịt của Đại phu nhân vậy mà cũng không đi sang đây, đủ thấy tỷ ta ích kỷ cỡ nào. Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói: “Nữ nhi tới đây ở cùng với mẫu thân, con ngồi ở phía sau cũng không ngồi yên được, rất sợ mẫu thân bị ủy khuất.” Minh Yên vừa nói xong thì lấy mũ xuống, sau đó nói: “Mẫu thân không cần ưu phiền, những lưu dân nơi phố phường lưu mạnh như vậy đấy, tức giận với bọn họ làm gì để tổn hại đến thân thể, không đáng chút nào.”

Đại phu nhân nghe thấy Minh Yên nói vậy thì trong lòng thoải mái một chút, thở dài nói: “Hôm nay ra cửa thật sự gặp điềm xấu, đụng phải chuyện dơ bẩn, đám dân đen này đáng lẽ phải ném vào trong đại lao, nào có đạo lý lừa gạt tống tiền trên đường phố thế này chứ.”

Minh Yên cũng có chút tức giận, nhưng không phải loại tức giận giống Đại phu nhân, vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, chỉ thấy người nọ vẫn nằm trên mặt đất, mấy đám bạn của hắn vẫn còn đang quấy rầy không chịu buông tha với gia đinh quản sự của Úc phủ, Minh Yên lại cẩn thận đánh giá vẻ mặt của vài người, trong lòng dấy lên vẻ nghi ngờ, dần dần có một số việc nổi lên mặt nước.

Trong lòng có chuẩn bị, quay đầu nhìn Đại phu nhân nói: “Mẫu thân, cứ tiếp tục như vậy nữa thật sự không tốt cho thanh danh của chúng ta, hay là để nữ nhi đi xuống xem một chút ạ.”

“Vậy sao được? Con là tiểu thư chưa xuất giá sao có thể xuất đầu lộ diện?” Đại phu nhân coi như vẫn còn chút lương tâm, lúc này vẫn bận tâm đến danh tiết của Minh Yên.

Minh Yên khẽ thở dài, nói: “Hiện tại còn có cách nào đâu, đâu thể mặc cho đám lưu manh kia tiếp tục quấy rối, huống chi chuyện này chưa hẳn là lỗi của chúng ta, tại sao chúng ta phải ở đây để chịu đựng chỉ trích của dân chúng? Phụ thân làm quan nặng nhất là thanh danh, nếu xử lý không thích đáng bị Ngự sử buộc tội thì không phải là chuyện đùa. Mặc dù hiện tại nữ nhi vẫn chưa đính hôn, nhưng cũng coi như là người có nhà chồng, vẫn tốt hơn Tứ tỷ tỷ, Ngũ tỷ tỷ ra mặt.”

Chỉ là lúc này Minh Yên không biết, Chu Hạo Khiên đang đứng cách đó không xa xem náo nhiệt, càng không biết hôm nay nàng sẽ dùng một cách khác để giao thủ với Chu Hạo Khiên, hôm nay Chu Hạo Khiên bố trí ván cờ này với Úc phủ, cũng không biết Minh Yên có thể đạp đổ được không.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /324 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia

Copyright © 2022 - MTruyện.net