Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần xe ngựa này dùng toàn gỗ thượng hạng, cực kỳ nặng. Nếu so với những vật liệu thông thường thì gỗ nặng không ít, nếu bị đập xuống không chết thì cũng tàn. Minh Yên không muốn chết, nàng còn phải trả thù, còn có cả Úc Dương nữa, còn rất nhiều chuyện phải làm. Nàng không thể chết như vậy, đến lúc này nếu Minh Yên không biết mình bị trúng kế thì đúng là một kẻ ngốc.
Chính vì cơn giận dữ trào ra trong lòng, khiến Minh Yên tay chân bủn rủn thoáng cái có sức lực, dùng sức bò ra ngoài. Nhưng dù là vậy trần xe vẫn sẽ mau chóng sụp xuống. Minh Yên sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cảm thấy đời nàng thật sự xong rồi.
Đúng lúc này lại cảm thấy trên lưng xiết chặt, cả người như bị vật gì đó bắt được, sau đó thì bị kéo ra ngoài. Trần xe sắp sập xuống cách Minh Yên chỉ khoảng nửa cánh tay thì ngừng lại.
Minh Yên cảm thấy cả người đều mềm ra, đến đứng cũng chẳng đứng nổi, cả người ngã xuống mặt đất thì lại được một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo ngăn lại. Minh Yên mượn sức lực này dùng sức chống đỡ thân thể. Nàng còn chưa hoàn hồn lại thì chợt nghe thấy một tiếng vang lớn, nàng sợ tới mức cả người run lên, quay đầu nhìn lại thì thấy trần xe lúc này mới sụp xuống, nhất thời có chút sững sờ. Khi nàng nhìn thấy nam tử đứng bên cạnh xe thì lặng người. Đây không phải là người cách một con phố nàng nhìn thấy ngày hôm qua sao?
Lại thấy hắn vỗ bụi đất trên tay, trên quần áo cũng có chỗ bị rác, hiển nhiên là bị vật nhọn cắt qua. Đột nhiên nhớ lại lúc mình bị kéo ra thì trần xe ngừng lại, chẳng lẽ là hắn mạnh mẽ kéo trần xe lại sao?
“Này, ta cứu nàng ra đến tiếng cảm ơn cũng chẳng có, nàng nhìn hắn làm gì?” Chu Hạo Khiên bị xem nhẹ cực kỳ không vui. Là hắn cứu Minh Yên từ trong thùng xe ra, nàng nhìn chằm chằm Tống Tiềm làm gì? Trong lòng cực kỳ khó chịu, ánh mắt nhìn Minh Yên cực kì bất mãn.
Trên đỉnh đầu đột nhiên có âm thanh truyền đến khiến Minh Yên nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt giận dữ của Chu Hạo Khiên đập vào mắt. Cảm nhận được sức lực siết chặt trên eo của mình thì chợt hiểu ra, thì ra vừa rồi kéo nàng ra ngoài không ngờ là Chu Hạo Khiên. Nhưng tư thế hai người dán sát như vậy thật sự rất bất nhã. Minh Yên lập tức cảm thấy mặt mình như lửa đốt, đẩy mạnh Chu Hạo Khiên ra, lùi về sau một bước. Ban ngày ban mặt, ở trước mặt mọi người, sao hắn có thể cách mình gần như vậy? Cứu người thôi cần gì phải đứng gần như vậy chứ?
Minh Yên còn chưa nói chuyện thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ở phía trước phía sau chen tới. Phía trước là Đại phu nhân dẫn Lan Phương bước nhanh tới, phía sau là Tuyết Hủy Liên Song một đám nha hoàn vây quanh lại. Liên Song vừa nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Minh Yên thì lập tức bị dọa sợ, không để ý tới điều gì chạy nhanh tới vịn Minh Yên đang lảo đảo sắp ngã, sốt ruột hỏi han: “Tiểu thư, người thế nào rồi?”
Nghe thấy giọng của Liên Song, thần kinh căng cứng của Minh Yên lập tức thả lỏng, lúc này Tuyết Hủy cũng chạy tới, hai người một trái một phải đỡ lấy Minh Yên, chèo chống cho Minh Yên để nàng đứng thẳng người.
Lúc Đại phu nhân nhìn thấy Minh Yên thì vẻ mặt sững sốt, lại nhìn thấy Chu Hạo Khiên đứng bên cạnh thì sắc mặt lập tức trắng bệch, nam tử bên kia bà chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng nhìn khí thế toàn thân thì cũng không phải là con nhà bình thường. Trong lòng nhất thời có chút bất an, nhưng vẫn biết tiến lên hành lễ, “Thần phụ ra mắt tiểu Vương gia.”
“Không cần đa lễ, Úc phu nhân nhìn xem Thất tiểu thư trước đi, suýt chút nữa là bị đè chết rồi.” Vẻ mặt Chu Hạo Khiên nhìn Đại phu nhân có chút không tốt, hai mắt hẹp dài híp lại léo lên ánh sáng nguy hiểm, sau đó lại bồi thêm một câu: “Nàng ấy chính là Trắc phi chưa qua cửa của ta, nếu xảy ra chút gì ngoài ý muốn ta sẽ không bỏ qua.”
Đại phu nhân chỉ thấy trái tim nảy lên, trên mặt nở một nụ cười cứng ngắc, vội vàng gật đầu đáp, lúc này mới nhìn Minh Yên sốt ruột hỏi han: “Thất nha đầu, con không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?”
Minh Yên nhìn khuôn mặt dối trá của Đại phu nhân chỉ càm thấy ghê tởm. Mặt nàng trắng bệch mang theo chút nghẹn ngào nói: “Nữ nhi không sao, mẫu thân không cần lo lắng.”
Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên hơi nhíu mày, Minh Yên ‘mảnh mai’ như vậy hắn nhìn có chút không quen. Hôm nay Chu Hạo Khiên mặc y phục bình thường, không phải quần xanh áo đỏ, mà là áo thẳng xuyết gấm hoa thanh mãng, thêu năm bức hoa văn lớn, thắt lưng là đai ngọc màu xanh hoa văn đầu sư tử, trên tóc đen buộc tử ngọc quan, rõ ràng là y phục rất chính khí nghiêm túc, nhưng hắn mặc vào lại có hương vị quần là áo lụa… Tống Tiềm ở bên cạnh mặc áo thẳng xuyết màu vẩy cá, màu sắc mộc mạc nhưng lại không che lấp được khí chất hoa lệ trời sinh của hắn, tùy tiện đứng một chỗ sẽ chẳng có ai có thể xem nhẹ người này. Ánh mắt của Tống Tiềm dừng ở trên người Minh Yên một lát rồi dời đi nhìn về phía chiếc xe ngựa, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Mọi người hành lễ với Chu Hạo Khiên, Chu Hạo Khiên chỉ hờ hững đáp một tiếng, lại nhìn sang khuôn mặt tái nhợt không có chút máu của Minh Yên. Nhớ tới ngày trước thấy nàng mặc dù cay nghiệt lạnh lẽo với hắn nhưng sắc mặt lại hồng hào mịn màng, trong lòng hiện lên vẻ tức giận. Không đợi mọi người nói chuyện thì mở miệng trước: “Xe ngựa đang êm đẹp sao lại đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Ở đây cũng không có đường rãnh ngập gềnh, sao đi trên đường bằng cũng có thể xảy ra chuyện?”
Đại phu nhân nghe nói như thế trong lòng căng thẳng, đang muốn nói lại nghe thấy âm thanh lạnh băng của Tống Tiềm: “Đúng là có chút cổ quái, tiểu Vương gia vẫn nên điều tra kỹ sẽ tốt hơn.”
Lan Phương im lặng đứng ở sau lưng Đại phu nhân. Nàng là một nữ tử chưa xuất giá, bất kể ở đâu khi nào cũng không thể tùy tiện nói chuyện, nhất là nói chuyện với nam tử xa lạ. Mặc dù nàng muốn nói gì cũng chỉ có thể nuốt xuống, siết chặt lòng bàn tay, dùng sức rất nhiều, khớp xương cũng hơi hiện ra sắc trắng.
Vẻ mặt Chu Hạo Khiên nghiêm chỉnh, nhìn Tống Tiềm nói: “Ngay cả An Thân vương cũng cảm thấy có gì đó không đúng, xem ra quả thật có điểm bất thường rồi, có phải không Úc phu nhân?”
Đại phu nhân chấn động, thế mới biết nam tử xa lạ trước mặt lại là An Thân vương. Chuyện phát triển đến bước này đã đủ ngoài ý muốn của bà, chuyện như vậy sao có thể để cho bọn họ ra tay? Bởi vậy vội vàng nói: “Tiểu Vương gia, An Thân vương yên tâm, nhất định thần phụ sẽ tra ra manh mối chuyện này. Chiếc xe ngựa này là thần phụ mới làm, vừa mới ra đường đã xảy ra vấn đề, nhất định sẽ tra rõ ràng.”
Chu Hạo Khiên lạnh lùng nhìn Đại phu nhân một cái, trong mắt lóe lên hàn quang lạnh băng như lưỡi đao, thản nhiên nói: “Suýt chút nữa tổn thương đến tính mệnh Trắc phi chưa qua cửa của ta, nếu để ta biết người đó là ai, tiểu Vương ta nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình, mặc kệ người đó là ai.”
Đại phu nhân và Lan Phương nghe thấy thế trong lòng run lên, Minh Yên thì có chút kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Chu Hạo Khiên, giọng điệu của hắn bá đạo như vậy, kiên quyết như vậy, quyết đoán như vậy, từng chút một đánh thẳng vào trái tim Minh Yên. Chung Dực cực kỳ dịu dàng, chưa bao giờ có mặt khí phách như thế, ở cùng với hắn ngươi sẽ cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ, sung sướng, nhưng đối mặt với Chu Hạo Khiên, một câu vừa rồi của nam tử này đột nhiên khiến nàng cảm thấy an tâm, trái tim treo lơ lửng ở trên cao, lúc nghe thấy câu nói này lập tức hạ xuống, khơi dậy tầng tầng bụi bậm, dần dần giống như cây tử đằng vừa mới mọc chồi non, từ từ, nhẹ nhàng, dịu dàng bọc lấy trái tim Minh Yên.
Lúc này Minh Yên mới nhìn thằng vào Chu Hạo Khiên, mới phát hiện y phục hôm nay của Chu Hạo Khiên đã đổi, không còn quần xanh áo đỏ tục tằng, hoa trâm bên tóc mai, khuôn mặt luôn nở nụ cười lưu manh khắc sâu trong trí nhớ của nàng, Chu Hạo Khiên lúc này, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, hai hàng mày rậm nhíu chặt lại hờ hững bao phủ lấy ánh sáng khiến người ta không dám nhìn gần, đôi mắt đen kia lóe sáng như ngôi sao trên trời, u quang thâm thúy khiến lòng người phát run…
Trong lúc giật mình, Minh Yên kinh ngạc phát hiện Chu Hạo Khiên còn có một mặt như vậy, một mặt rất xa lạ, trong lúc nhất thời lại nhìn đến ngây người…
Dường như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Minh Yên, Chu Hạo Khiên xoay đầu lại nhìn vào hai mắt Minh Yên, thấy vẻ kinh ngạc trên mặt nàng, bỗng lộ ra một nụ cười rất tươi, Minh Yên vừa nhìn thấy nụ cười này, khóe môi hơi giật giật, nhất định vừa rồi là mình hoa mắt, một nam không đoan chính sao lại có mặt uy vũ như thế, nghĩ tới đây quay đầu đi, né tránh ánh mắt của Chu Hạo Khiên.
Chu Hạo Khiên thấy Minh Yên quay đầu đi, nụ cười trên mặt ngưng lại, mím môi không nói gì, mình chuốc phiền cho nàng ấy sao? Tâm trạng lập tức trở nên nát bét, trên mặt là điềm báo sắp nổi lên trận mưa gió, Tống Tiềm ở bên cạnh nhìn một màn này, nhìn thấy ánh mắt lặng lẽ qua lại giữa hai người, trái tim không biết sao lại léo lên chút gì đó, bực bội khiến hắn phiền não không muốn đứng ở chỗ này nữa, quay đầu nhìn chiếc xe ngựa kia sải bước đi qua.
Sự chú ý của mọi người lập tức bị Tống Tiềm hấp dẫn, Đại phu nhân thấp thỏm bất an ở trong lòng, có ý muốn ngăn cản nhưng lại không dám, dù sao cũng là An Thân vương, bà nào có gan như vậy. Lan Phương vịn Đại phu nhân cơ thể khẽ run lên, đôi môi mím chặt nhìn Tống Tiềm đang cẩn thận kiểm tra chiếc xe ngựa kia, nàng khẩn trương đến nổi trong lòng bàn tay rịn ra mồ hôi, nào quan tâm đến chuyện khác, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tống Tiềm, xem hắn định làm gì.
Chu Hạo Khiên nhìn cả người Minh Yên chật vật, lại nhìn sang Đại phu nhân nói: “Không phải Úc phu nhân muốn đến vương phủ sao? Tổ mẫu đang đợi đấy, đừng nên lãng phí thời gian ở đây nữa, chuyện ở đây tiểu vương và An Thân vương sẽ giải quyết tốt hậu quả.”
“Nào dám làm phiền tiểu Vương gia và An Thân vương…”
“Không tính là làm phiền, không bao lâu nữa sẽ là người một nhà rồi, chút chuyện này có tính là gì đâu.” Chu Hạo Khiên ngắt lời Đại phu nhân cười hì hì nói, lúc này hắn đã trở lại dáng vẻ lưu manh, đưa tay vẫy hộ vệ của mình: “Đưa Úc phu nhân và Úc tiểu thư đến vương phủ, đi đường cẩn thận, nếu xảy ra ngoài ý muốn lần nữa, ta sẽ chặt chân chó của các ngươi.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Nam tử mặt không cảm xúc đáp, xoay người nhìn Đại phu nhân và Lan Phương nói: “Úc phu nhân, Úc tiểu thư, mời lên xe.”
Đại phu nhân và Lan Phương nào dám nói ra một chữ không, lo sợ bất an xoay người muốn đi, mới vừa đi được một bước, Đại phu nhân đột nhiên xoay người lại nhìn Minh Yên nói: “Thất nha đầu, con tới đây đi cùng chúng ta đi.”
Minh Yên đang định đáp được, Chu Hạo Khiên lại nói: “Cái này thì không cần, ta đã phái người đi kéo xe ngựa, lát nữa sẽ đến, nàng ấy sẽ đi xe ấy.” Nói xong nhìn Tô ma ma bên cạnh Đại phu nhân nói: “Để bà ta lại, ta có việc dặn dò.”
Đại phu nhân có chút do dự nói: “Vẫn nên để Thất nha đầu đi cùng chúng tôi đi, để nó ở lại một mình…”
“Thế nào, tiểu vương còn có thể ăn thịt nàng ấy hay sao? Úc phu nhân không tin tiểu vương?” Chu Hạo Khiên mất hứng, thật sự là dài dòng, mất cả hứng, lập tức thu lại nụ cười, toàn thân lạnh như băng nhìn đối phương, khiến người ta hoảng sợ. “Sớm muộn gì Minh Yên cũng sẽ vào cửa chính của vương phủ ta, hôm nay nàng ấy gặp khó khăn, sao tiểu vương có thể khoanh tay ngồi nhìn? Huống chi, không phải ta giữ ma ma quản sự bên cạnh lại sao? Có bà ta ở đây Úc phu nhân còn lo lắng cái gì?”
Khó trách Chu Hạo Khiên muốn lưu Tô ma ma lại, chính là vì chứng minh Minh Yên trong sạch, Minh Yên thật không ngờ Chu Hạo Khiên lại cẩn thận như thế, thật ra nàng thật sự không muốn ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Đại phu nhân và Lan Phương, nhưng nàng lại không thể mở miệng nói, chỉ có thể cúi thấp đầu lẳng lặng chờ đợi, lời nói bá bạo của Chu Hạo Khiên khiến Đại phu nhân nghẹn họng nói không ra lời, không hiểu sao tâm trạng lại tốt hơn rất nhiều, trên mặt cũng dần dần nở nụ cười.
Đại phu nhân chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Chu Hạo Khiên mở miệng muốn đón Minh Yên vào cửa, rõ ràng là muốn chịu trách nhiệm, bà còn có thể ngăn cản sao? Đại phu nhân cũng không muốn chọc cho Chu Hạo Khiên chán ghét, chỉ có thể gật đầu đồng ý, Lan Phương quay đầu nhìn Minh Yên một cái, chỉ thấy toàn thân Minh Yên chật vật được Tuyết Hủy và Liên Song dìu, rũ mắt xuống không biết đang suy nghĩ gì, khẽ cắn răng, Lan Phương vẫn đi lên xe.
Tô ma ma nơm nớp lo sợ đi tới bên cạnh Minh Yên, Chu Hạo Khiên nhìn bà ta một cái, nói: “Các ngươi đứng xa ra, đi tìm ghế cho tiểu thư các ngươi ngồi.”
Tô ma ma nhìn Minh Yên một cái, bất đắc dĩ thở dài, lên tiếng: “Vâng, lão nô sẽ đi tìm ghế ngay.” Tô ma ma nhanh nhẹn rời đi, chung quanh nơi này đều có cửa hàng, Tô ma ma tìm người mượn một cái ghế mang trở lại, hiệu suất rất cao, tốc độ rất nhanh…
Đặt cái ghế sau lưng Minh Yên rồi đỡ nàng ngồi xuống, Chu Hạo Khiên trừng mắt, lập tức dọa Tô ma ma sợ tới mức hai chân mềm nhũn, lập tức dẫn Liên Song và Tuyết Hủy đi ra xa đứng, có thể chừa không gian cho Chu Hạo Khiên và Minh Yên nói chuyện, cũng không nghe được đối thoại của hai người họ, Tô ma ma thật sự là người thông minh, Chu Hạo Khiên rất hài lòng.
Minh Yên ngồi xuống ghế mới nhận ra cả người thoải mái một chút, gần như muốn co quắp ở trên ghế, dáng vẻ quần áo không chỉnh tề cực kì nhếch nhác, búi tóc cũng rối loạn, y sam cũng nhăn nhúm, trên mặt còn dính ít bụi bặm, rất giống tiểu tinh linh rơi xuống phàm trần, dính đầy bụi bặm.
Chu Hạo Khiên chậm rãi đi đến chỗ Minh Yên, Minh Yên cảm thấy cơ thịt mình vừa mới thả lỏng lập tức căng lên, ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên, tựa như đang phòng bị gì đó, bất an nhìn Tống Tiềm cách đó không xa, không biết Tống Tiềm kêu thêm một người đến bên cạnh xe ngựa từ lúc nào, đang lật xe ngựa lại kiểm tra, hai người thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện.
Chu Hạo Khiên thấy Minh Yên lại nhìn về phía Tống Tiềm, lập tức không nhịn được, sải bước đi tới ngăn tầm mắt của Minh Yên, mở miệng nói: “Nhìn đâu vậy?”
Minh Yên ngẩn ngơ, sau đó sững sốt, trong khoảnh khắc mặt đỏ như gấc, cả giận nói: “Ngươi nói gì vậy?” Cái người này… Ngoài người trong chó nhả không ra ngà voi, không phải nàng chỉ kinh ngạc hóa ra người đó là An Thân vương, kinh ngạc một vương gia lại đích thân đi xem xét một chiếc xe ngựa hư, nàng tò mò liếc nhìn không được hả.
Mỗi lần gặp hắn Minh Yên biết mình nhất định sẽ bị hắn chọc cho tức đến máu nóng sục sôi, nàng biết nếu mình gả cho hắn, cuộc sống sau này nhất định sẽ mỗi ngày gà bay chó sủa, náo loạn không yên, ngẫm lại thời gian này cũng chống chọi, bởi vậy nhìn thấy người này nàng càng chống chọi, càng thấy chướng mắt.
Chu Hạo Khiên nhìn vẻ mặt hơi giận của Minh Yên, hai má ửng hồng như ánh nắng chiều rực rỡ nơi chân trời, hai mắt dập dềnh như dòng suối trong vắt đang hung dữ trừng mắt nhìn mình, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy lên đạp cho mình một đạp, đây mới là Úc Minh Yên hắn quen thuộc, khóe môi Chu Hạo Khiên cong lên thật cao, cười nhẹ nói: “Ta nói gì chẳng lẽ nàng không nghe thấy sao? Nói cho nàng biết, hôn sự này rất nhanh sẽ được định ra, nàng muốn chạy thì có thể chạy được sao?”
Nhắc tới chuyện này Minh Yên đột nhiên không còn hứng thú cãi vả nữa, cả người rụt về trên ghế, mất hết hứng nhìn Chu Hạo Khiên một cái. Đúng vậy, không phải mình mưu tính mối hôn sự này lâu rồi sao, sớm muộn gì cũng phải gả cho hắn, ngẫm lại đức hạnh của Chu Hạo Khiên thì không nhịn được đau đầu, dứt khoát im lặng thừ người ra không nói chữ nào.
Chu Hạo Khiên nhìn thấy dáng vẻ này của Minh Yên thì nóng nảy, vòng vo trước mặt Minh Yên mấy vòng, ngay cả nói cũng không muốn nói với hắn hả, khiến lãng tử tình trường như hắn sao chịu nổi đây, nếu nói ra sau này còn có chỗ đứng ở kinh thành nữa không? Hắn chợt dừng bước nhìn Minh Yên, thành thật nghiêm túc hỏi: “Nàng không muốn gả cho ta?”
Minh Yên không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, ngước mắt lên nhìn Chu Hạo Khiên, nghi ngờ nhíu mày: “Gả hay không gả ta quyết định được sao?”
Chu Hạo Khiên nhất thời nghẹn lời, suýt chút nữa thì bị nước miếng của mình làm cho sặc, mở to hai mắt nhìn Minh Yên, nha đầu này muốn làm mình tức chết mà, cho dù không muốn gả cũng đừng có biểu hiện ra rõ ràng như vậy chứ, quá đả kích người ta rồi, bảo sao hắn chịu cho được hả.
“Hừ, quả thực không phải do nàng, đời này đã định gả cho tiểu gia rồi.” Chu Hạo Khiên hung tợn nói, hình tượng vốn rất không tốt rồi, lần này oách hơn giương nanh múa vuốt càng khó coi, Minh Yên nhìn hắn nhíu mày, nguýt hắn một cái, dứt khoát quay đầu đi chỗ khác, kẻ điên không thể nói lý.
Minh Yên lại chưa từng nghĩ đến, vừa quay đầu lại lơ đãng đối mặt với tầm mắt xem xét của Tống Tiềm, bốn mắt nhìn nhau đều có chút kinh ngạc, Minh Yên không ngờ Tống Tiềm vừa rồi còn tập trung tinh thần nhìn xe ngựa lại nhìn về phía bọn họ, trong lúc nhất thời có chút trở tay không kịp, càng không nghĩ đến trong ánh mắt Tống Tiềm mang theo sự quan sát sắc bén khiến nàng đột nhiên có chút bất an.
Tống Tiềm cũng có chút hỗn loạn, hắn thật sự chưa từng thấy nữ tử nào giống Minh Yên, nàng lại có thể giương nanh múa vuốt với Hạo Khiên, đối với Hạo Khiên hoàn toàn không che dấu bản tính của mình, cũng không che giấu vui mừng chán ghét, bày ra một mặt hồn nhiên nhất, chân thật nhất, mộc mạc nhất.
Hắn chưa từng gặp danh môn khuê tú nào như vậy, không có ai giống như Minh Yên che giấu bản tính của mình, bọn họ đều bọc kỹ chính mình, bày ra mặt hoàn mỹ nhất của mình, cũng không cho người ta thấy mặt kia của mình, Minh Yên như vậy khiến cho Tống Tiềm có chút sững sờ. Minh Yên nhìn thấy ngày hôm nay và Minh Yên của ngày hôm qua quả thật cứ như hai người khác nhau, Minh Yên của ngày hôm qua gặp nguy không loạn, dũng cảm cẩn thận, liếc một cái là nhìn thấu sơ hở của kẻ địch sau đó đánh bại, nàng như tiểu hồ ly giảo hoạt; Minh Yên hôm nay tính tình rất nóng nảy, không hề che giấu tâm tình của mình, cứ thế để lộ con người nguyên thủy nhất của mình ở trước mặt Hạo Khiên… Đột nhiên Tống Tiềm hiểu tại sao Hạo Khiên hao hết tâm lực muốn tìm ra nàng, tại sao hao hết sức lực cũng không chịu buông tay, tại sao vì nàng mà hao tổn tâm sức sắp xếp nhiều như vậy, nàng là nữ tử đáng để quý trọng, hiện tại không thích cũng không sao, chỉ cần Hạo Khiên có thể đi vào lòng của nàng… Nghĩ tới đây Tống Tiềm quả thật có chút ghen tỵ, ngày hôm qua còn có thể nói là hâm mộ, nhưng bây giờ thật sự ghen tỵ Hạo Khiên có thể tìm được một nữ tử khác biệt như vậy.
Chu Hạo Khiên không phát hiện ra hai người mắt đối mắt trong thoáng chốc rồi biến mất, bĩu môi với Minh Yên rồi sải bước đi tới trước mặt Tống Tiềm, hỏi: “Thế nào? Có tìm ra điểm khả nghi nào không?”
Vẻ mặt Tống Tiềm bình tĩnh trở lại, nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Vấn đề lớn đấy, chiếc xe ngựa này đâu chỉ có vấn đề, ta thấy sớm đã được xếp đặt tốt rồi ấy chứ.”
Minh Yên vừa nghe thấy vậy thì lực chú ý lập tức bị hấp dẫn, quay đầu vừa nhìn về phía Tống Tiềm, cả người có chút khẩn trương, quả nhiên như nàng đoán, xe ngựa này thật sự có vấn đề.
Chu Hạo Khiên nhìn bộ dạng khẩn trương của Minh Yên, sắc mặt biến hóa, lại nhìn Tống Tiềm hỏi: “Như thế nào?”
Tống Tiềm xoay người cầm một khúc gỗ đen, nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Đệ xem trục xe ngựa này đi.”
Chu Hạo Khiên nghi ngờ nhìn Tống Tiềm vươn tay cầm lấy trục xe, vừa cầm vào tay sắc mặt liền thay đổi, sao có thể nhẹ như vậy? Trục xe là bộ phận mấu chốt của cả chiếc xe, đều dùng vật liệu gỗ thượng hạng nhất để làm, Chu Hạo Khiên lại cúi đầu cẩn thận quan sát, trục xe này chỉ quét một lớp sơn đen, thật ra bên trong đã có mắt nhỏ do côn trùng đục, trục xe như vậy làm sao có thể chịu đựng đi lại thời gian dài, khó trách lại sập xe.
Tống Tiềm nhìn thấy Chu Hạo Khiên đã hiểu ra, lại chỉ vào thùng xe đã sập nói: “Thùng xe vách xe dùng vật liệu gỗ bình thường, còn rất mỏng, cũng giống như trục xe chỉ quét một lớp sơn mới ở ngoài, bọc vải tơ tươi sáng, mà trần xe lại dùng gỗ hoa lê loại tốt, gỗ hoa lê cứng nặng, nếu đập vào người không chết cũng tàn phế.”
Trục xe của xe ngựa là dùng gỗ hỏng đã bị côn trùng đục, vách xe mỏng giòn không thể chịu lực, mà trần xe thì lại dùng gỗ hoa lê cứng nặng… Đây rõ ràng là muốn mạng của Minh Yên mà. May mà hắn nhận được mật báo chạy nhanh tới đây, nếu tới chậm một bước, mình chỉ có thể nhìn thấy hài cốt của tiểu nha đầu Minh Yên này, nghĩ tới đây không khỏi cuộn chặt nắm tay, quay đầu nhìn Tống Tiềm nói: “Ta nhận được mật báo biết xe ngựa có vấn đề, nhưng không biết sẽ nghiêm trọng như vậy, càng không nghĩ đến bọn họ mất nhân tính như thế.”
“Việc này oán trách được ai? Cánh cửa vương phủ ai mà không muốn vào?” Giọng điệu Tống Tiềm mặc dù lạnh nhạt, nhưng hắn cũng có chút nổi giận, nhìn Minh Yên sững sờ ở bên cạnh, nhìn hoảng sợ trên mặt của nàng lập tức trong lòng cũng có chút khó chịu, quay đầu nhìn Chu Hạo Khiên hỏi: “Chuyện này đệ tính kết thúc thế nào?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");