Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
  3. Chương 48
Trước /324 Sau

Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 48

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô ma ma thấy lời của Đại phu nhân rất hợp lý, gật đầu nói: “Vẫn là phu nhân suy tính chu toàn, chuyện gì cũng để ý đến, chúng nô tỳ cưới gả cũng phải cẩn thận suy tính chuyện đồ cưới, chứ đừng nói đến phu nhân còn phải bận tâm đến cả một nhà, thật sự khổ cực cho người.”

Đại phu nhân khép vở lại, nhìn Tô ma ma nói: “Bà đi xem lão gia đã ở nha môn về chưa, nếu đã trở về thì mời đến đây.”

Tô ma ma gật đầu một cái xoay người rời đi, không lâu sau liền trở lại, trả lời: “Phu nhân, lão gia vẫn chưa trở về, có thể trong nha môn có chuyện gấp.”

Đại phu nhân gật đầu một cái, nói: “Để phòng bếp nhỏ chuẩn bị mấy món lão gia thích ăn, đợi đến lúc trở về đã muộn rồi, nói không chừng sẽ ăn cơm ở đây.”

Tô ma ma nghe thế có chút không vui, không nhịn được nói: “Phu nhân, mỗi ngày lão gia đều đến chỗ Thập Nhất di nương, người không thể không quản lý chứ? Chuyện này cũng quá lắm rồi, trước kia chí ít trong một tháng sẽ có hơn phân nữa ăn tối ở chỗ người, nhưng bây giờ ngay cả mười ngày cũng chưa tới, lão gia làm vậy thật đúng là quá đáng.”

Đại phu nhân có chút phiền lòng, nghe thấy Tô ma ma nói vậy trong lòng càng nặng nề hơn, ngẩng đầu nhìn Tô ma ma nói: “Bây giờ ta bận tối mày tối mặt, nào còn thời gian quan tâm đến lão gia? Thập di nương không được sủng ái, Cửu di nương có thai, cũng chỉ có Thập Nhất di nương mới có thể hầu hạ.”

“Một người độc đại suy cho cùng cũng không phải là chuyện tốt, phu nhân cũng phải đề phòng một chút.” Tô ma ma vô cùng lo lắng, bất kể lúc nào thì trong hậu viện này cũng là Đại phu nhân lớn nhất, từ bao giờ đến phiên một di nương nho nhỏ chứ? Thập Nhất di nương nhìn thì hiền lành, không ngờ lại là một người có thủ đoạn, Thu Sương không phải là đối thủ của nàng ta, ngay cả tư cách xách giày cho nàng ta cũng không có, ngẫm lại thật khiến người ta tức giận.

Vẻ mặt Đại phu nhân nặng nề, phất tay nói: “Nàng ta còn có thể lật lên được sóng gió gì? Chẳng qua chỉ là một di nương mà thôi. Trước tiên đừng quản nàng ta làm gì, chuyện trước mắt vừa phiền lại vừa quan trọng, giải quyết xong rồi hãy nói.”

Tô ma ma gật đầu một cái, sau đó nói: “Nô tỳ đi xem lão gia đã trở về chưa, phu nhân cũng đừng quá phiền lòng, dù sao lão gia cũng phải có một điều lệ mới đúng. Nhà ai cưới vợ gả nữ nhi đều là chuyện lớn, vạn lần không thể để một mình đương gia phu nhân gánh vác.”

Đại phu nhân mới chợt tỉnh ngộ, gật đầu nói: “Đi đi, ta nghỉ một lát, lão gia trở lại thì gọi ta.”

Tô ma ma vịn Đại phu nhân dựa nghiêng vào gối, lúc này mới lặng lẽ lui ra ngoài.

Trời tối Úc Duy Chương mới trở về, vén rèm lên đi tới liền nhìn thấy Đại phu nhân đang dựa vào ngối nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động của hắn, vừa mở mắt ra là nhìn thấy Úc Duy Chương, vội vàng đứng lên, cười nói: “Lão gia đã trở lại.”

Úc Duy Chương gật đầu một cái, ngồi xuống đối diện Đại phu nhân, nhìn bà ta hỏi: “Nàng tìm ta có việc gì?”

Nghe nói như thế trong lòng Đại phu nhân ấm ức một hồi, cưỡng chế cơn giận dữ trong lòng xuống, bình thản nói: “Đương nhiên là chuyện quan trọng, hiện nay ba nữ nhi đều vội vã xuất giá, ta phải thương lượng với lão gia chuyện đồ cưới, dù sao đây cũng là chuyện lớn.”

Úc Duy Chương nghe Đại phu nhân nói vậy thì gật đầu, thận trọng nói: “Chuyện lớn như vậy không thể qua loa được. Nàng nói cho ta nghe quyết định của nàng đi.”

Nghe thấy Úc Duy Chương muốn nghe quyết định của mình thì tâm trạng của Đại phu nhân tốt lên một chút, nói: “Trong nhà có ba nữ nhi chưa xuất giá, còn có hai nhi tử phải cưới vợ, về mặt tiền bạc phải tính toán cho kỹ, mấy năm gần đây trong nhà có bao nhiêu bạc lão gia đều biết cả rồi đấy.”

Đại phu nhân nói đến đây thì ngừng lại, nhìn Úc Duy Chương, thấy Úc Duy Chương cũng đang nhìn Đại phu nhân, nghe thấy lời của bà ta không thể không gật đầu, đáp: “Mấy năm nay nàng lo liệu cái nhà này cực khổ rồi, ngày thường cũng phải chú ý đến thân thể nhiều một chút, khoảng thời gian này hơi gầy đi rồi.”

Đại phu nhân mỉm cười, thở dài một tiếng nói: “Nói chuyện này làm gì, đây đều là chuyện thiếp thân nên làm, gả vào cái nhà này, sinh con dưỡng cái, lo liệu gia vụ không phải đều nên làm sao? Chỉ là hôm nay quả thực có chút khó, bất đắc dĩ mới mời lão gia cùng thương lượng.”

Úc Duy Chương khẽ cau mày, nhìn Đại phu nhân nói: “Bà nói xem.”

“Lúc đầu khi Lan Hinh Lan Tuệ xuất giá đồ cưới đều là năm ngàn lượng, thiếp nghĩ đồ cưới của Lan Lăng cũng dựa theo số này mà làm, nhưng vừa nghĩ đến Tống gia dù gì cũng là quan gia Tứ phẩm, cho dù cưới kế thất cũng không thể chỉ lấy chuẩn bị đồ cưới năm ngàn lượng, cho nên dù sao cũng phải chuẩn bị một vạn lượng.” Đại phu nhân nói tới đây thì nhìn Úc Duy Chương, thấy ông ta hài lòng gật đầu thì trong lòng Đại phu nhân nhẹ nhàng thở ra, biểu hiện trên mặt càng khó xử, nói tiếp: “Lúc trước Lan Cúc xuất giá là năm vạn lượng, lúc ấy xuất từ trong công bốn vạn lượng, bản thân thiếp lấy từ trong đồ cưới của mình bù vào một vạn lượng, tổng cộng là năm vạn lượng, hôm nay Lan Phương xuất giá cũng không thể ít hơn tỷ tỷ của nó, vẫn lấy từ trong công ra bốn vạn lượng, thiếp lấy từ đồ cưới của mình bù vào một vạn lượng. Mấy năm nay đồ cưới của thiếp dùng cũng không còn nhiều, sau này Đạt ca nhi, Dương ca nhi còn phải cưới vợ, thiếp cũng không thể mất mặt trước mặt con dâu được, đồ cưới của thiếp không thể phân ra nữa. Nha đầu Minh Yên này mặc dù vào phủ muộn, nhưng vẫn sống chung với bọn thiếp rất tốt, mà nó lại gả vào vương phủ, thiếp nghĩ đồ cưới của nó không thể quá ít, cũng phải ba vạn lượng mới được, thế nhưng trong trong ngoài ngoài cộng lại phải chín vạn lượng, hôm nay trong nhà quả thật có thể lấy ra số tiền này, nhưng cũng là vét sạch mới có, vậy thời gian tới chúng ta phải sống thế nào?”

Từng câu từng chữ của Đại phu nhân tình chân ý thiết, thật sự diễn mình thành một hiền thê lương mẫu, Úc Duy Chương có chút buồn bực, đây thật là một vấn đề lớn, ở chỗ của Đại phu nhân ăn cơm tối xong liền đi thẳng đến viện Trúc Ẩn, Thập Nhất di nương vẫn chưa ngủ, đang chống đèn hoa thêu thùa may vá, nhìn thấy Úc Duy Chương đến thì có chút kinh ngạc nói: “Sao lão gia lại tới giờ này?”

Úc Duy Chương nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Thập Nhất di nương, thân thiết dựa vào lòng mình, phiền muộn trong lòng vơi đi một chút, nói lại lời của Đại phu nhân cho Thập Nhất di nương nghe. Thập Nhất di nương rót trà cho Úc Duy Chương, ngồi xuống đối diện ông ta, lên tiếng: “Phu nhân quản gia quả thật vất vả, có thể vì thứ nữ mà tính toán đến mức này e rằng ở kinh thành cũng không tìm được mấy người, thiếp thân vào phủ, phu nhân chưa từng gây khó dễ, mỗi ngày đến thỉnh an cũng không bày ra sắc mặt, rất là có phép tắc, thật sự là một người tốt.”

Nghe thấy lời của Thập Nhất di nương, Úc Duy Chương cực kì hài lòng, thê thiếp hòa thuận mới hưng thịnh, thuận miệng nói: “Nàng đúng là biết nói chuyện, nhưng phu nhân của các nàng thật đúng là người phúc hậu, mấy năm nay trong nhà đều dựa vào bà ấy.”

Thập Nhất di nương hé miệng cười một tiếng, nói: “Còn không phải sao, nhưng lời lão gia nói vừa rồi thiếp có chút không rõ, nữ nhi xuất giá phải chuẩn bị đồ cưới, nhưng đàng trai cũng mang sính lễ sang, thật ra chúng ta cũng không thiệt thòi, phu nhân lại khó xử điều gì?”

Úc Duy Chương hơi sững sờ, đúng vậy, con người đều có điểm mù, trong lúc nhất thời Úc Duy Chương cũng không nghĩ tới việc này, lúc này nghe Thập Nhất di nương nói vậy thì lập tức hiểu ra.

Thập Nhất di nương nhìn dáng vẻ của Úc Duy Chương thì nhẹ nhàng cười nói: “Nam sính nữ gả, đàng trai có sính lễ, đàng gái mới có đồ cưới. Sính lễ ít hay nhiều thì quyết định đồ cưới nhiều hay ít, cũng không chịu thiệt gì không phải sao?” Nói đến đây thì ngừng một chập, Thập Nhất di nương lại nhìn Úc Duy Chương nói: “Trong sính lễ có một phần cho tân nương tử, nhưng tân nương đâu thể mang sính lễ của đàng trai về, thật ra cũng coi như không hề chịu thiệt chút nào.”

Úc Duy Chương lập tức hiểu ra, nhìn Thập Nhất di nương nói: “Đầu óc nàng lanh lợi thật đấy, lời này không sai chút nào, nhưng từ xưa đến nay sính lễ không tiện quang minh chính đại lấy ra tặng cho người khác, làm vậy sẽ không tốt cho thanh danh, cho nên sính lễ ở trong nhà cũng chỉ là vật bài trí mà thôi, chúng ta cũng phải xuất bạc ra ngoài, ba nữ nhi cộng lại quả thật rất căng.”

Thập Nhất di nương rũ mắt xuống, dịu dàng nói: “Tỳ thiếp không hiểu đạo lý lớn, những chuyện này cũng chỉ biết một chút ít, đồ cưới cũng không phải là cho bạc hết, còn phải có tơ lụa lăng la, xiêm y bốn mùa, vàng ngọc bài trí, trâm cài vòng tay, ruộng đồng thôn trang, không phải những thứ này cộng lại mới là số tổng của đồ cưới sao? Nói về những chuyện này lão gia phải biết nhiều hơn thiếp, một nữ nhân như thiếp thì biết cái gì, lúc trước cũng chỉ nghe một ít chuyện, vị trí cửa hàng tốt hay xấu quyết định lợi nhuận nhiều hay ít, độ phì nhiêu của ruộng đồng quyết định thu hoạch nhiều hay ít, cô nương xuất giá chỉ dựa vào những cái này mà sống hết đời. Biết phu nhân khó xử, có lẽ là vì phu nhân công chính công bằng, muốn xử lý cho các tiểu thư cũng là một chuyên khó khăn.”

Khi Thập Nhất di nương nói lời này hai mắt sáng lên, Đại phu nhân tính toán hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, cho rằng khóc than với lão gia là nàng hết cách? Chuyện đồ cưới có thể lớn có thể nhỏ, Đại phu nhân muốn mang mấy thứ đó cho nữ nhi của bà ta, cắt xén của thứ nữ, Thập Nhất di nương sẽ không để bà ta được như ý nguyện.

Nghĩ tới đây Thập Nhất di nương nhìn Đại lão gia, chỉ thấy thần sắc ông ta hơi trầm xuống, tựa như đang suy nghĩ điều gì, trong lòng Thập Nhất di nương biết hẳn là Đại lão gia có suy nghĩ về lời nói của mình rồi, suy nghĩ một lát, cố ý thở dài một tiếng nói: “Từ xưa đến nay đích thứ khác biệt, đồ cưới khác nhau cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng lão gia sinh nữ nhi tốt, thứ nữ gả cho dòng dõi cũng rất tốt, Tứ tiểu thư vào cửa sẽ là phu nhân Tứ phẩm, Thất tiểu thư lại càng vui như lên trời được tiểu Vương gia coi trọng, dòng dõi cao e rằng đồ cưới cũng không tiện suy tính, thật sự là làm khó phu nhân.”

Úc Duy Chương nhìn Thập Nhất di nương, mở miệng hỏi: “Nàng biết cũng không ít đấy, nàng nghe được từ đâu đấy?”

“Thiếp thân là nữ tử, cổng lớn không ra cổng nhỏ không đi, có thể biết cái gì đây, chẳng qua nghe đám nô bộc trong sân tán gẫu mấy câu trong lòng để ý thôi.” Thập Nhất di nương hé miệng cười một tiếng, thản nhiên nói, dáng vẻ hồn nhiên không giống như biết chuyện gì.

Úc Duy Chương nghe vậy thì trầm tư, không ngờ trong phủ lại có lời đồn đãi như vậy, Minh Yên gả cho dòng dõi cao, nếu lan truyền ra ngoài đồ cưới còn thua dòng dõi thấp, chỉ sợ bên vương phủ sẽ không vui vẻ, dù là ai cũng không muốn bị coi thường nhỉ.

Vấn đề đồ cưới nhất thời không thể giải quyết, phải đợi sính lễ của đàng trai sang mới có thể tính tiếp được, bởi vậy mặc dù trong Úc phủ bàn tán xôn xao, nhưng tất cả đều thản nhiên tựa như mây khói, như không xảy ra chuyện gì.

Hôn sự của Lan Lăng rất nhanh thông báo cho mọi người, mau chóng được định ra, chuyện này sở dĩ nhanh như vậy là vì Đại phu nhân không muốn để cho Chung phủ lại nhúng tay vào chuyện này, cho nên khi Lan Cúc nhận được tin tức thì Lan Lăng và Tống Tần đã hợp bát tự, đổi canh thiếp, hôn sự đã như đinh đóng cột rồi.

Lan Cúc vào cửa thì thầm oán Đại phu nhân một trận, nói: “Nương, lúc đầu con nói với nương thế nào? Sao nương vẫn chọn mối hôn sự bên Tống gia, bà bà con biết thì nói chuyện rất khó nghe, lúc trước đã dặn đi dặn lại rồi, nương cũng đã đồng ý rồi, sao lại nói thay đổi là thay đổi ngay vậy? Tốt xấu gì nương cũng phải báo với con một tiếng trước chứ, cũng tránh cho con vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng, hôm nay thì tốt rồi, mỗi ngày bà bà con đều mặt nặng mày nhẹ, cuộc sống của con khó khăn thế nào nương có biết không hả?”

Đại phu nhân nhìn Lan Cúc nói không đau lòng là giả nhưng có một số việc quả thật không thể nhượng bộ, thở dài một tiếng nói: “Chuyện này nương cũng hết cách rồi, đây là hôn sự do cha con định, không phải con không biết tính tình cha con chứ? Nương có thể phản đối sao? Mặc dù Tống gia và Chung phủ có chút xung đột, nhưng hôm nay thành thân gia với chúng ta, không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ. Sau này biết đâu nể mặt quan hệ thân gia mà thay đổi thì sao.”

Lan Cúc bất đắc dĩ nói: “Nếu được vậy thì tốt, nương không biết thôi, Tống Tần kia nổi tiếng bướng bỉnh từ trong xương cốt, chuyện hắn đã quyết định thì có mười con bò cũng không kéo lại được, sau này chỉ sợ có náo nhiệt thôi.” Lan Cúc đau đầu nói, quay đầu nhìn Đại phu nhân hỏi: “Nương, có thể nghĩ cách lùi mối hôn sự này không?”

Sớm biết Lan Cúc sẽ hỏi như vậy, Đại phu nhân lắc đầu một cái nói: “Hợp bát tự, đổi canh thiếp, sao có thể hủy hôn được?”

Vẻ mặt Lan Cúc mệt mỏi nhìn Đại phu nhân, có chút bất mãn, buột miệng nói: “Đừng cho là con không biết nương và phụ thân có chủ ý gì, còn không phải là vì hiện nay triều đình đang truy xét Chung phủ, hai người sợ bị liên lụy muốn chuyển sang nhà khác, hai người cho rằng Tống gia có thể tin? Tống Tần kia là mặt hàng gì ai mà không biết, chính là người cho dù cha ruột có chết cũng sẽ không vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, đến lúc đó nếu Úc phủ thật sự xảy ra vấn đề cha nương cho là hắn sẽ vươn tay giúp đỡ sao? Nằm mơ đi.”

Đại phu nhân thấy Lan Cúc nói vậy thì lửa giận bốc lên, nhìn Lan Cúc nói: “Vậy con muốn tính sao? Chẳng lẽ để cha nương con nhìn sắc mặt công bà con cả đời?”

Vẻ mặt Lan Cúc cứng lại, nhìn thần sắc có hơi tức giận của Đại phu nhân thì không thốt nên lời, nàng biết mấy năm nay lúc nào Úc phủ cũng phải nhìn sắc mặt Chung phủ, không phải mấy năm nay nàng ở Chung gia luôn dè dặt cẩn thận sao? Bà bà khó hầu hạ, trượng phu rất lãnh đạm, còn lại sinh nữ nhi, mỗi một việc đều ép bức nàng, nàng cũng rất bực tức, hôm nay Chung phủ và Tống gia lại có quan hệ thân thích gián tiếp, ngay cả sức lực để khóc Lan Cúc cũng không có, cảm thấy tình thế khó xử, vành mắt chua xót rủ xuống rơi lệ.

Đại phu nhân thấy mà đau lòng vô cùng, nhìn Lan Cúc nói: “Hài tử ngốc, con không suy nghĩ xem, nhà mẹ đẻ có chỗ đứng con ở nhà chồng cũng được thẳng lưng đúng không?”

Lan Cúc nghe Đại phu nhân nói vậy vẻ mặt đờ đẫn quay đầu đi, nhìn mẫu thân của mình, nhẹ giọng hỏi: “Nương, nếu nhà chồng xảy ra chuyện, nương cảm thấy nữ nhi có thể chỉ lo thân mình sao?”

Đại phu nhân im lặng, vẻ mặt hơi cứng lại, chuyện thế gian vốn chính là như vậy, có lợi tất có hại, không hề thập toàn thập mỹ. Đại phu nhân muốn củng cố Úc phủ ắt phải làm Lan Cúc tổn thương, nếu có thể hai bên đều tốt, trên đời này làm sao có nhiều chuyện buồn như vậy, mặc dù bà làm Lan Cúc đau lòng, giữa trượng phu và nữ nhi, bà vẫn lựa chọn trượng phu, tương lai có một ngày, nếu nhất định để Lan Cúc lựa chọn giữa trượng phu và nhà mẹ đẻ, Đại phu nhân tin tưởng nữ nhi nhất định sẽ lựa chọn trượng phu, nghĩ tới đây không khỏi cười khổ một tiếng, ngước mắt nhìn Lan Cúc, muốn nói gì đó lại cảm thấy đầu lưỡi vô cùng nặng nề, vô số lời nói chỉ hóa thành một tiếng than nhẹ.

Từ sau ngày đó số lần Lan Cúc về nhà mẹ đẻ rõ ràng giảm đi hẳn, Đại phu nhân thỉnh thoảng dẫn Lan Phương đi ra ngoài, bà mối Tống gia cũng thường xuyên đến nhà bàn bạc chi tiết hôn sự. Bởi vì thời gian rất gấp, đồ cưới của Lan Lăng không thể tự mình thêu được cho nên giao cho tú phường một phần, Lan Lăng cả ngày nhốt mình ở trong phòng yên lặng chuẩn bị thêu đồ cưới.

Gió đầu Hạ đã không còn ấm áp của mùa xuân, đập vào mặt là kí nóng hầm hập, càng đến trưa cả người càng ẩm ướt khó chịu, không động đậy còn đỡ, vừa động đậy là cả người đầy mồ hôi. Minh Yên miễn cưỡng dựa trên giường cầm một khung thêu trong tay, phía trên thêu được một nữa bức vẽ hoa khai phú quý, hoa Mẫu Đơn nở rộ mê người chập chờn trong gió, tay nghề của Minh Yên rất tốt, hoa Mẫu Đơn kia thêu sống động như thật vậy.

Mấy người Ký Dung đang lau sàn bằng nước giếng mát lạnh, trời nóng như thế, vất vả lắm mới làm xong, mấy người vừa ngồi xuống thở hắt ra thì nhìn thấy Minh Yên nhìn cây quế ở ngoài cửa sổ nhíu mày suy nghĩ, Tuyết Hủy quay đầu nhìn Ký Dung, lặng lẽ hỏi: “Mấy hôm nay tiểu thư đều mất hồn mất vía, thật sự khó hiểu.”

Ký Dung tán thành gật đầu, đáp: “Đúng vậy, không biết có phải tiểu thư có tâm sự gì không?”

Liên Song nhìn hai người, quyết định phúc hậu không đi vạch trần nội tình của Minh Yên, Minh Yên phiền muộn là vì đại tá sắp đến rồi.

Ba người ngồi xuống nghỉ ngơi thì thấy Nguyên Lăng chạy vào, trên trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn phơi nắng đến đỏ bừng, trong miệng không ngừng thở phì phò, nhìn ba người dùng tay vịn eo, rồi mới lên tiếng: “Hôn kỳ của Tứ tiểu thư định rồi, là mùng tám tháng sáu.”

Minh Yên ngồi gần cửa sổ nghe vậy sững sốt, mùng tám tháng sáu? Sao gấp vậy, mùng tám tháng sáu cũng là ngày đại tá sa trường.

Một khi hôn kỳ được định ra, bên Tống phủ chọn một ngày đẹp trời đưa sính lễ tới, Tống Tần không đích thân đi, mà là ủy thác bà mối tới. Minh Yên là khuê nữ đương nhiên không thể đi qua xem náo nhiệt, nhưng mấy nha hoàn đều lén chuồn đi. Minh Yên cũng không ngăn cản bọn họ để mặc bọn họ chạy đi, còn mình ở Kim Hoa Hiên tay cầm một quyển sách lặng lẽ đọc, gió nhẹ chầm chậm thổi qua tăng thêm chút mát mẻ khiến người ta thư thái khắp người.

Không lâu sau Liên Song chạy về, thở hồng hộc đi vào phòng, khóe môi mang theo nụ cười lớn, trên mặt không che dấu được vẻ đắc ý, nhìn thấy vẻ mặt của nàng ấy Minh Yên để sách trong tay xuống hỏi: “Nhìn thấy gì mà vui thế?”

“Tiểu thư, người đoán xem Tống gia đưa bao nhiêu sính lễ sang?” Liên Song đi đến bên cạnh Minh Yên, cầm lấy quạt tròn có hình sơn thủy để ở một bên dùng sức quạt.

Minh Yên nhìn vẻ mặt Liên Song, trong lòng lặng lẽ tính toán, sau đó cười nói: “Một vạn lượng?” Đại phu nhân dự tính hẳn năm ngàn lượng, nhưng Minh Yên cảm thấy tốt xấu gì Tống gia cũng là quan Tứ phẩm, cho dù cưới kế thất sính lễ sẽ không chỉ năm ngàn lượng, nhìn thấy vẻ mặt Liên Song là biết sính lễ không hề ít.

Liên Song nghe vậy cười lắc đầu, nói: “Sai rồi sai rồi, tiểu thư, là tròn hai vạn lượng, phu nhân cũng sợ ngây người.”

Minh Yên nghe vậy cũng bị dọa, hai vạn lượng? Thật đúng là không ít, cưới Chính thê thì ra là hai vạn lượng. Nghĩ tới đây nhìn Liên Song hỏi: “Thật sự là hai vạn lượng?”

Liên Song gật đầu một cái, nói: “Tiểu thư người không thấy thôi, nô tỳ nhìn từng rương sính lễ kia mà choáng cả mắt, vừa có tơ lụa lăng la, vừa có ngọc khí vàng bạc, mỗi một thứ cực kỳ tinh mỹ, Tống gia thật sự chịu chi, nhưng sau này sính lễ của tiểu Vương gia còn tốt hơn cái này.”

Minh Yên nghe nửa câu sau của Liên Song không nhịn được nở nụ cười, nha đầu này từ khi nào không quên hăng hái trợ oai cho mình thế. Tống gia coi trọng mối hôn sự này chỉ sợ là nằm ngoài dự đoán của Đại phu nhân, sính lễ hai vạn lượng chỉ sợ Đại phu nhân sốt ruột đến nóng cả người nhỉ, một Lan Lăng đã hai vạn lượng, còn Lan Phương và mình vẫn chưa biết bao nhiêu, Đại phu nhân muốn tồn chút vốn riêng e không dễ rồi.

Minh Yên đứng dậy vươn tay phủi y sam một cái, cười nói: “Em theo ta đến chỗ Tứ tỷ tỷ ngồi một lát.”

Liên Song đi theo Minh Yên đến viện của Lan Lăng, trong sân yên tĩnh không hề có tiếng động, theo lý lúc này trong sân hẳn đang náo nhiệt mới đúng, sao lại vắng lặng thế này? Minh Yên đang tò mò thì chợt thấy màn trúc ở cửa được vén lên, Cửu di nương từ bên trong đi ra.

Hai người vừa nhìn thấy Cửu di nương thì ngẩn ra, Minh Yên giật mình hoàn hồn, quan sát Cửu di nương thì thấy bà ta mặn mà hơn rất nhiều, cười nói: “Di nương cũng tới, phải đi rồi sao?”

Trên mặt Cửu di nương đau khổ, bất đắc dĩ cười nói: “Phải về rồi.”

Minh Yên gật đầu không nói gì thêm, tính đợi Cửu di nương đi rồi thì sẽ vào phòng, ai biết Cửu di nương chần chừ không đi, ánh mắt nhìn Minh Yên có chút kỳ quái, Minh Yên nhìn lại Cửu di nương hỏi: “Di nương có việc gì sao?”

Cửu di nương cúi đầu, trên mặt càng đau khổ hơn, một hồi lâu mới lên tiếng: “Thất tiểu thư, ta biết người tốt bụng, cũng biết người giúp Lan Lăng rất nhiều, tỳ thiếp xin người sau này chăm sóc Tứ tiểu thư nhiều một chút.”

Minh Yên cảm thấy Cửu di nương nói lời này rất kỳ quái, nhưng vẫn nói: “Đều là tỷ muội với nhau, vốn nên chăm sóc cho nhau, di nương đừng nói mấy lời khách sáo như thế.”

Vẻ mặt Cửu di nương hơi hoãn ra, tay theo bản năng xoa xoa bụng, hồi lâu mới thở dài nói: “Một đời người sao khó sống như vậy?”

Minh Yên có chút ngỡ ngàng, thiên hạ này ai mà không có cuộc sống khó khăn chứ, nàng không thể trả lời câu hỏi này của Cửu di nương, yên lặng đứng đó.

Cửu di nương tự biết mình lỡ lời, vội cười nói: “Tỳ thiếp cáo lui trước, Thất tiểu thư, Tứ tiểu thư nhiều tâm sự, xin người giúp đỡ khuyên bảo, đứa nhỏ số khổ này, mấy năm nay vì ta mà khổ cho nó rồi.”

“Vì Tứ tỷ tỷ, cũng khổ cho di nương rồi.” Minh Yên nhìn Cửu di nương bộc lộ chân tình, nhất thời buồn bã trong lòng. Lan Lăng vẫn còn có một di nương thật lòng thật dạ vì tỷ ta, còn mình thì có cái gì…

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /324 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Copyright © 2022 - MTruyện.net