Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mấy ngày này Minh Yên đều ngủ không yên, luôn nhớ lại ngày đó đi gặp Lan Lăng, Lan Lăng nói một câu: “Thất muội muội, trong lòng hắn có thê tử hắn yêu nhất, muốn đi vào lòng của hắn nào dễ dàng như vậy, một nam nhân khi thê tử mang thai cũng không rời đi, một nam tử kiên quyết thủ thân ba năm vì thê tử, muội nói tỷ còn trông chờ điều gì đây? Cả đời này tỷ chỉ có thể là kế thất của hắn, mà không phải là thê tử của hắn.”
Những lời này giống như giống như một cái búa lớn đập mạnh vào lòng Minh Yên, không thể phủ nhận lời Lan Lăng nói rất đúng, tựa như trong lòng mình có Chung Dực muốn quên hắn khó khăn cỡ nào, biết rất rõ mình và hắn đã không còn bất kỳ liên quan gì, nhưng một góc nào đó ở trong lòng luôn đóng kín để bảo tồn những hồi ức ngọt ngào kia.
Thích, cần phải có dũng khí; hận, càng cần phải có dũng khí; quên, chỉ có dũng khí cũng không thể giải quyết.
Hôn kỳ của Lan Lăng định ngày mùng tám tháng sáu, thật sự rất gấp rút, bởi vì sính lễ Tống gia khá nhiều, mấy ngày này sắc mặt Đại phu nhân không thể nào tốt nổi, cũng vì vấn đề đồ cưới mà tranh chấp với Đại lão gia, đồ cưới hai vạn lượng khoảng chừng một trăm hai mươi rương, Đại phu nhân nhìn mà đau xót, bởi vậy tâm trạng cực kì tồi tệ, mấy ngày nay Minh Yên đi thỉnh an, mỗi lần đều đụng phải lúc Đại phu nhân đang nổi giận, có hai lần suýt chút nữa thành vật hi sinh.
Ngày đó thỉnh an xong đi ra, Minh Yên không khỏi thở dài với hoa hồng đầy sân, Đại phu nhân lại vì chuyện thôn trang bồi giá[1] mà xung đột với Đại lão gia, liên lụy đến các nàng cũng thành vật hi sinh, bị giáo huấn một lúc mới thoát thân được.
[1] Bồi giá: đồ cưới mang theo.
Minh Yên càng ngày càng không thích ở lại chỗ này, chẳng mấy chốc Lan Lăng được giải thoát rồi, đột nhiên Minh Yên cũng muốn nhanh chóng xuất giá, ít nhất mình xuất giá với thân phận của mình vốn không cần nhìn sắc mặt của Đại phu nhân nữa, mặc dù bên vương phủ chưa hẳn là đất lành, nhưng Minh Yên sẽ không thấy có cảm giác vô lực như thế này.
Minh Yên có nghe nói về chuyện của Lan Cúc và Đại phu nhân, quả nhiên chuyện không ngoài dự đoán của nàng, Đại phu nhân có yêu thương Lan Cúc mấy thì cũng phải quan tâm đến Úc phủ, Lan Cúc tức giận chạy đi, thời gian này cũng không thường xuyên trở về, lửa giận của Đại phu nhân càng lớn hơn.
Gần đây Lan Phương làm một nữ nhi nhị thập tứ hiếu, cực nhọc cả ngày cả đêm hầu hạ ở bên cạnh Đại phu nhân, Minh Yên hiểu rõ ở trong lòng. Hôn sự bên phủ Nam Dương Hầu là do Chung phủ bắt cầu nối qua, hôm nay Úc phủ bất nghĩa trước kết thân với Tống gia chọc giận tới Chung phủ, e rằng mối hôn sự này phải thất bại rồi.
Đại phu nhân là một người khá cường thế, làm bất cứ chuyện gì đều sẽ không bị người khác chi phối, cho nên năm đó bà ta mới ác độc lấy mạng Lan Nhụy bằng một chén thuốc. Hôm nay Lan Cúc gả vào Chung phủ nhưng mâu thuẫn giữa Chung phủ và Úc phủ càng lúc càng sâu, hai mẹ con cũng trở nên lạnh nhạt.
Thường có câu nói, nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, tuyệt đối không có chuyện nữ nhi đã xuất giá ruồng bỏ nhà chồng, cho nên Lan Cúc lựa chọn Chung phủ cũng là chuyện đương nhiên, đạo lý là vậy, nhưng tình nghĩa chưa hẳn đã như thế, dù sao cũng là mẹ con ruột, trong lòng há có thể không đau lòng?
Minh Yên có chút vui vẻ, năm đó hôn sự của mình bị bọn họ mạnh mẽ cướp đoạt có từng nghĩ tới ngày hôm nay không? Đại phu nhân có hối hận lúc trước nếu người gả đi là Lan Nhụy, bà ta nào xa lạ với Lan Cúc như bây giờ không? Tính đi tính lại còn không phải tính kế luôn chính mình vào, ông Trời công bằng, thiện ác luôn có báo ứng.
Nhớ tới cái tên Chung Dực này, Minh Yên lại thở dài, lúc này hắn làm sao đối mặt với Lan Cúc đây? Là cảm kích Lan Cúc vì hắn mà xa lạ với nhà mẹ đẻ, hay là vẫn trước sau như một? Nhớ tới phẩm hạnh của Chung Dực, Minh Yên nghĩ nhất định hắn rất cảm kích Lan Cúc nhỉ.
“Thất muội muội.”
Một giọng nói thanh thúy cắt đứt suy nghĩ của Minh Yên, Minh Yên khẽ cau may, đây là giọng của Lan Phương, Lan Phương tìm nàng làm gì? Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười quay đầu nhìn về phía Lan Phương đang đi tới. Hôm nay Lan Phương mặc y sam màu lam thuần, trong thần thái có vài phần tiều tụy, Minh Yên nhìn tỷ ta đi vào, khóe môi hơi nhếch lên, nói: “Ngũ tỷ tỷ có chuyện gì không?”
Lan Phương dừng lại trước mặt Minh Yên, nhìn hai nha hoàn nói: “Các người lùi ra xa một chút.”
Tuyết Hủy và Thư Điệp vội vàng lùi về sau mấy bước, Lan Phương mới nhìn lại sang Minh Yên nói: “Tứ tỷ tỷ sắp xuất giá rồi, Thất muội muội định khi nào tặng lễ cho Tứ tỷ tỷ?”
Minh Yên không ngờ Lan Phương lại hỏi chuyện này, tùy ý nói: “Chắc hai ngày nữa.”
Lan Phương và Minh Yên sóng vai đi về phía trước, ánh mắt Lan Phương âm u, hơi mở miệng chầm chậm nói: “Ngày Tứ tỷ tỷ xuất giá cũng là ngày tiểu Vương gia đại tá sa trường.”
Lan Phương muốn nói cái gì? Minh Yên nhíu mày, hờ hững đáp: “Đúng vậy, thật sự rất khéo, nhưng hôn kỳ là do mẫu thân và người của Tống gia cùng định ra, hơn nữa chuyện này không liên quan gì đến tiểu Vương gia đại tá sa trường, đúng không?”
Lan Phương nghe Minh Yên nói vậy thì nghiêng đầu nhìn nàng một cái, chỉ thấy vẻ mặt Minh Yên vẫn hờ hững như cũ, khi nhắc tới Chu Hạo Khiên cũng không biểu hiện ra vui hay không vui, bất kể lúc nào nàng ta luôn chỉ nhìn thấy khuôn mặt như vậy của Minh Yên, tựa như nàng không biết tức giận hay vui vẻ, nét mặt vĩnh viễn bình thản như thế, không biết tại sao trong lòng Lan Phương có chút bực bội.
“Thất muội muội không lo lắng cho tiểu Vương gia sao? Dù sao đại tá sa trường là dựa vào bản lĩnh thật sự, mấy năm nay tiểu Vương gia không có chiến tích gì.” Lan Phương cố ý nói, nàng muốn nhắc tới chuyện Chu Hạo Khiên vô công rỗi nghề, muốn nhìn xem Minh Yên sẽ có phản ứng gì.
“Quá xuất sắc thì sẽ lên chiến trường, mặc dù hiện giờ biên cương vô sự nhưng khó đảm bảo sẽ luôn yên ổn như bây giờ. Trên chiến trường đao thương không có mắt, thay vì như vậy ngược lại muội cảm thấy tiểu Vương gia có tước vị thừa kế, hơn nữa là thừa kế võng thế sẽ không bị cắt giảm từng đời, như vậy cũng rất tốt, tội gì phải đi liều cái mạng của mình, có đúng không Ngũ tỷ tỷ?” Minh Yên nhẹ nhàng đẩy ngược vấn đề trở lại, Chu Hạo Khiên không phải là sĩ tử bần hàn cần dùng công danh để vượt trội, Lan Phương muốn chế giễu nàng, cũng phải nhìn xem nàng có vui hay không đã.
Lan Phương quả nhiên nhất thời im lặng, bốn chữ thừa kế võng thế này chọt mạnh vào nàng, cho dù nàng gả cho Thế tử Nam Dương Hầu, nhưng tước vị Nam Dương hầu giáng cấp từng đời, nào phú quý hiển hách như phủ Vũ Ninh Vương.
“Cho dù có tốt hơn thì có ích lợi gì? Thất muội muội gả qua, tương lai có con thì tước vị cũng không rơi trên người con của muội. Tiểu Vương gia cũng sẽ cưới Chính phi, thân phận Chính phi không hề tầm thường, một tiểu thứ nữ như muội e rằng không có cơ hội gì.” Lan Phương trở nên bén nhọn, nói chuyện cũng không thèm câu nệ, thâm trầm tựa như ngày trước.
Minh Yên hơi ngẩn ra, có phải Lan Phương gặp phải chuyện gì không, nếu không sao hôm nay lại bắt choẹt mình vậy?
“Có Chính phi thì sao? Đứa bé không thể kế thừa tước vị thì thế nào? Muội chỉ hy vọng hài tử của muội trưởng thành vui vẻ là được, còn lại không cường cầu.” Minh Yên cười nhạt một tiếng, người đã chết một lần sao còn để ý đến những danh lợi này, sao có thể để hài tử của mình sa vào dòng nước xoáy mà mình đã từng sa vào, Minh Yên có chút giễu cợt mánh khóe của Lan Phương cho rằng như vậy là có thể đả kích mình?
“Muội đúng là phóng khoáng, muội không hề để ý chút nào sao? Còn lâu ta mới tin, muội cứ giả vờ đi, người trước cười người sau khóc rất đỗi bình thường.” Lan Phương mỉa mai một tiếng, “Mặc dù Tứ tỷ tỷ là kế thất, nhưng sinh con ra lại là đích tử, còn con của Thất muội muội vĩnh viễn chỉ có thể mang danh thứ tử. Mẫu thân là thứ nữ, con cũng là thứ tử, thật thú vị.”
Minh Yên nhẫn nhịn nghe thấy lời này cũng giận tím người, nhìn Lan Phương nói: “Ngược lại Ngũ tỷ tỷ là đích nữ chỉ tiếc gả cho dòng dõi còn không bằng thứ nữ là ta, đích nữ có ích lợi gì?”
Sắc mặt Lan Phương trắng nhợt bị Minh Yên nói trúng tâm sự lập tức cáu kỉnh: “Ngươi đắc ý gì chứ? Tiểu Vương gia tham hoa háo sắc nói không chừng chẳng bao lâu sẽ chán ghét ngươi thôi.”
“Ngũ tỷ tỷ mong ngóng ta vô cùng đau khổ, thế nhưng thế sự vô thường, tiểu Vương gia có thể vì ta mà liều mạng tham gia đại tá sa trường, cho dù thất sủng cũng không biết là chuyện sau bao nhiêu năm. Cửu di nương đã từng tuổi này còn có thể cây khô gặp mùa xuân, ta mới mười sáu tuổi, Ngũ tỷ tỷ không cần lo lắng cho ta đâu.” Nói đến đây Minh Yên ngừng một lát, hé miệng cười nói: “Ngũ tỷ tỷ vẫn nên lo nghĩ về hôn sự của mình đi, mẫu thân và Đại tỷ tỷ xa lạ, e rằng hôn sự của Ngũ tỷ tỷ cũng bị ảnh hưởng, người nên gấp gáp hẳn là Ngũ tỷ tỷ đấy, Ngũ tỷ tỷ đừng phân tâm xem ta có được sủng ái hay không. Ít nhất, hiện tại, có một nam nhân vì ta lấy mạng đổi công danh, ít nhất giờ khắc này ta là tiểu thứ nữ cả kinh thành người người hâm mộ, Ngũ tỷ tỷ thì có cái gì đây?”
Kể từ sau khi Minh Yên sống lại vẫn chưa từng nói mấy lời sắc bén như thế này, nàng vẫn luôn an phận, nhưng bây giờ hôn sự của nàng đã muốn định rồi, còn sợ gì nữa? Lúc này Lan Phương trêu chọc nàng đúng là không khôn ngoan chút nào, Minh Yên sao có thể tiếp tục nhẫn nại được nữa?
Mặt Lan Phương thoáng cái trắng bệch không còn chút máu, cứ thế nhìn Minh Yên, trước mắt đột nhiên hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Lan Nhụy đang giận dữ nhìn mình, tim Lan Phương nảy lên, chợt lùi về sau một bước, trong miệng theo bản năng hô: “Lục muội muội.”
Nghe thấy tiếng hô của Lan Phương, trong lòng Minh Yên cũng cả kinh, vội vàng thu hồi thần sắc trên mặt, trong chớp mắt lại biến thành Minh Yên lạnh nhạt, tựa như chuyện vừa rồi hoàn toàn không tồn tại.
Lan Phương cảm thấy mình bị hoa mắt sao? Sao lại thấy được bóng dáng của Lan Nhụy trên mặt Minh Yên, nhưng dáng vẻ tức giận vừa rồi thật sự rất giống.
“Nếu Ngũ tỷ tỷ không có chuyện gì khác thì ta đi về trước, Ngũ tỷ tỷ tự mình bảo trọng.” Minh Yên lui về phía sau một bước, sau đó mới nhấc chân đi về phía viện của mình, Tuyết Hủy lập tức đi theo sau, trong chớp mắt chủ tớ biến mất ở hòn non bộ núi non trùng điệp.
Thư Điệp có chút lo lắng nhìn Lan Phương, hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”
“Thư Điệp, vừa rồi em có nhìn thấy trên mặt Thất muội muội lại xuất hiện vẻ mặt của Lục muội muội không.” Lan Phương vội bắt lấy Thư Điệp hỏi.
Thư Điệp bị dọa sợ, vừa rồi nàng ta đứng ở xa hoàn toàn không nhìn thấy được gì, nhưng trên mặt Thất tiểu thư có thần sắc của Lục tiểu thư thật sự rất khó tin đấy, “Tiểu thư, nhất định là người hoa mắt rồi, Thất tiểu thư và Lục tiểu thư sao lại giống nhau được? Lục tiểu thư phô trương khoe khoang, Thất tiểu thư hướng nội kín đáo, hoàn toàn không giống nhau.”
Nghe thấy lời của Thư Điệp, Lan Phương từ từ bình tĩnh trở lại, nhưng nét mặt vừa rồi đã khắc sâu trong trí nhớ nàng, trong đôi mắt kia bắn ra tia sáng rõ ràng chính là dáng vẻ của Lan Nhụy khi còn sống, Lan Phương đột nhiên nhớ tới, đây không phải là lần đầu tiên mình nhìn thấy bóng dáng của Lan Nhụy ở trên người Minh Yên, là trùng hợp hay vì có nguyên nhân khác?
Minh Yên trở về Kim Hoa Hiên, vừa vào cửa có làm thế nào cũng không nghĩ tới Úc Dương lại đang đợi nàng, Minh Yên kinh ngạc nhìn đệ đệ đang chạy tới, chỉ nghe thấy cậu hô: “Tỷ, rốt cuộc tỷ đã về, đi thỉnh an sao lâu thế, thời gian của đệ có hạn đấy, không thể nói chuyện lâu với tỷ được, bị lãng phí biết bao nhiêu thời gian.”
Nghe Úc Dương phàn nàn Minh Yên không nhịn được lộ ra một nụ cười tươi, Úc Dương càng lúc càng giống một tiểu nam tử hán rồi, thân thể nho nhỏ đứng nghiêm, mặc trường bào màu xanh ngọc càng tôn lên khí chất phi phàm của cậu, ít nhất Đại phu nhân không đối xử hà khắc với Úc Dương.
“Trên đường về gặp Ngũ tỷ tỷ nên nói với tỷ ấy mấy câu, nếu biết đệ đang đợi thì tỷ đã bay trở về rồi.” Minh Yên cười nói, kéo Úc Dương vào phòng trong nói chuyện, đám người Tuyết Hủy dâng trà lên liền lặng lẽ lui xuống.
“Dương ca nhi, đệ đến tìm tỷ có phải có chuyện gì quan trọng không?” Minh Yên nhìn Úc Dương hỏi, rất sợ cậu gặp việc khó khăn gì.
“Không có, đệ nghe nói hôn sự của tỷ tỷ đã định rồi nên tới xem một chút.” Úc Dương nói đến đây vẻ mặt không bằng lòng, “Tỷ, đệ ở thư viện không thể tuỳ tiện về nhà, cũng không thể thường xuyên trông thấy tỷ, vừa trở về liền nghe thấy hôn sự của tỷ đã định rồi. Tỷ, tiểu Vương gia kia không phải là người tốt, tỷ đừng gả cho hắn được không?”
Minh Yên sững sốt, sau đó cười một tiếng, nhìn Úc Dương không nhịn được mà bật cười, lại cảm thấy có chút thoải mái, thở dài nói: “Dương ca nhi thật sự trưởng thành rồi, biết quan tâm đến tỷ tỷ, tỷ tỷ rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ.”
“Tỷ, đệ vẫn luốn rất quan tâm đến tỷ, chỉ là đệ người đơn lực mỏng, lời nói không có trọng lượng, cho nên ấy à, một ngày nào đó đệ sẽ chống đỡ một bầu trời cho tỷ.” Úc Dương kiên định nói, trên khuôn mặt kia mang theo vẻ kiên nghị Minh Yên chưa từng thấy, trong chốc lát trong lòng Minh Yên chua xót, hốc mắt nóng lên, nói: “Được, tỷ đồng ý với đệ, Dương ca nhi của chúng ta có tiền đồ nhất, tỷ tỷ vẫn luôn chờ hưởng phúc của đệ đấy.”
Lúc này Úc Dương mới nở nụ cười, nhìn Minh Yên nói: “Tỷ, chuyện về tiểu Vương gia kia đệ cũng nghe được một ít, Nhị tỷ phu nói tiểu Vương gia tham hoa háo sắc, lưu luyến hoa hạng[2], lại là người văn không được võ chả xong, sao có thể gả cho người như vậy?”
[2] Hoa hạng: ý chơi nơi có thanh lâu.
Minh Yên nghe thấy Úc Dương nói tin tức hỏi thăm được từ chỗ Chung Dực lập tức có chút thẫn thờ, tim khẽ nẩy một cái, thở dài: “Hôn nhân đại sự sao tỷ có thể tự mình làm chủ đây?”
“Nhưng, đệ nghe nói tiểu Vương gia kia vô cùng thích một kỹ nữ, diễm danh tứ bá[3], tỷ, nếu tỷ gả qua không tranh hơn được với nàng ta thì sao?” Úc Dương rối rắm, cau mày bất đắc dĩ nói.
[3] Diễm danh tứ bá: thanh danh xinh đẹp truyền bá khắp nơi.
Minh Yên hơi ngẩn ra, nhìn Úc Dương hỏi: “Đệ nói gì? Đệ biết những chuyện này từ đâu?”
Úc Dương không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tỷ, tiểu Vương gia sắc danh[4] lan xa, nhất định phải gả cho hắn sao? Đổi người khác không được sao?”
[4] Sắc danh: thanh danh háo sắc.
Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Úc Dương, Minh Yên vươn tay kéo Úc Dương chậm rãi nói: “Dương ca nhi, đệ phải biết hôn nhân đại sự từ xưa đến nay là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, tỷ tỷ nào có quyền từ chối hay tiếp nhận? Huống chi vương phủ dòng dõi cao, ta và đệ nào có thể nói như thế nào là như thế đó, có một số việc đã định cho số mệnh thì trốn cũng không trốn được.”
Úc Dương gục đầu xuống, hồi lâu mới lên tiếng: “Tỷ, đệ nghe nói đầu bài Cầm Âm các tiểu Vương gia yêu thích tên là Bạch Mẫu Đơn gì đó, nghe nói dung mạo quốc sắc thiên hương, cầm kỳ thi họa tinh thông mọi thứ, dáng múa uyển chuyển, tiếng hát du dương, nghe nói lúc trước tiểu Vương gia vì muốn thu nàng ta vào tay đã tốn không ít tinh lực đấy, truyền lưu nổi tiếng nhất phố hoa chính là một ngày ba cố.”
Một ngày ba cố? Minh Yên khẽ cau mày, hỏi: “Một ngày ba cố là điển tích gì, nói tỷ nghe xem.”
Dương ca nhi nhìn Minh Yên có chút ngại ngùng, hồi lâu mới lên tiếng: “Nghe nói năm đó vị Bạch Mẫu Đơn này mới lên đài liền diễm kinh[5] bốn phương, kỹ nghệ lay động tám hướng. Người yêu thích nàng ta như nước chảy không dứt, ngày ấy Bạch Mẫu Đơn bố trí lôi đài, nói là nếu có người cảm động được lòng của nàng ta, nàng ta sẽ chỉ bán nghệ không bán thân cả đời chỉ hầu hạ một người.”
[5] Diễm kinh: xinh đẹp đến kinh động.
Minh Yên nghe đến đó trong lòng chợt cảm thấy buồn cười, thì ra là một câu chuyện mỹ lệ về một kẻ ăn chơi và giai nhân xinh đẹp, chỉ là không biết làm sao khi nghe xong trái tim Minh Yên cảm thấy hơi khó chịu, mặc dù khó chịu có chút xíu nhưng vẫn thấy là lạ.
“Sau khi lời này truyền ra lập tức thu hút rất nhiều nam nhân đến, Bạch Mẫu Đơn sắc đẹp tuyệt trần nam nhân nào không thèm thuồng? Quả nhiên mọi người tích cực tiến lên, hăng hái tham dự, chỉ tiếc giai nhân lại không động lòng. Sau đó tiểu Vương gia đến, đầu tiên là không nói câu này chỉ đi lên viết mấy chữ, lúc ấy khoảng cách xa nên không có ai thấy hắn viết cái gì, sau khi viết xong thì rời đi. Đến trưa lại quay trở lại, lần này cũng viết mấy chữ sau đó cũng rời đi, lúc này mọi người mới phát hiện vẻ mặt Bạch Mẫu Đơn có chút bất thường, mọi người liền bàn tán xôn xao suy đoán tiểu Vương gia viết cái gì, chỉ tiếc lại không có ai biết. Trong thời gian này vẫn có nam nhân khác đi lên chỉ tiếc Bạch Mẫu Đơn lại không để vào mắt, đến buổi tối tiểu Vương gia lại tới lần nữa, lần này không viết chữ, nhưng nhấc một bầu rượu lên, tự mình đi vào hương khuê của Bạch Mẫu Đơn, mà Bạch Mẫu Đơn lại không đuổi hắn ra ngoài, từ sau lần đó Bạch Mẫu Đơn trở thành người của tiểu Vương gia, từ đó một ngày ba cố[6] liền oai danh lan xa, cho đến bây giờ vẫn không có ai biết tiểu Vương gia ghi cái gì mà bắt được trái tim của giai nhân.”
[6] Cố: thăm viếng, đến thăm.
Minh Yên có chút thất thần, thủ đoạn của Chu Hạo Khiên nàng biết một chút, vì có thể khiến mình gả cho hắn, có thể nói là giở mọi mánh khoé, bất kể là đe dọa bức bách Đại phu nhân, hay là dùng Vân phi nương nương đích thân bảo hôn, hôm nay lại là đại tá sa trường, mỗi một chiêu mỗi một kiểu đều có thể động lòng người. Nếu không phải Minh Yên đã chết một lần lãnh đạm đi rất nhiều, nàng há có thể giữ được trái tim của mình cho đến bây giờ?
Mặc kệ ngày đó Chu Hạo Khiên viết cái gì, Minh Yên đều cảm thấy với bản lĩnh của hắn muốn thu phục một nữ nhân thật sự là một chuyện rất đơn giản, danh tiếng một ngày ba cố, nội dung thần bí, kết quả khiếp sợ, Chu Hạo Khiên làm việc từ trước đến nay đều phải chấn động mới chịu bỏ qua.
“Tỷ, tỷ làm sao vậy?” Úc Dương cẩn thận hỏi, thấy Minh Yên không nói câu nào ngược lại cậu thấy có chút bất an.
Minh Yên giật mình hoàn hồn nhìn Úc Dương, khóe môi nặn ra một nụ cười, nói: “Dương ca nhi, những chuyện này đệ không cần phải lo lắng, tỷ tỷ biết rồi, đệ yên tâm đi. Chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là đọc sách, cho dù không thể thiềm cung chiết quế[7], cũng phải có tên trong bảng vàng, chờ đệ có triển vọng ai còn dám bắt nạt tỷ?”
[7] Thiềm cung chiết quế: ý chỉ hái hoa quế trên nguyệt cung. Trúng tuyển dự thi trong kỳ thi cử. Hán ngữ ‘thiềm cung chiết quế’ này trong QT ghi là đề tên bảng vàng, mà câu sau ‘kim bảng đề tên’ cũng là tên đề bảng vàng; nhưng theo t nghĩ câu trước chắc là nhận được điểm số tuyệt đối, hẳn là giống ‘vòng nguyệt quế’ trong Đường lên đỉnh Olympia.
Úc Dương ngẩng đầu nhìn chằm chằm Minh Yên, sau đó đột nhiên hiểu ra, cười nói: “Tỷ, tỷ yên tâm, đệ biết phải nên làm thế nào.”
Minh Yên cười gật đầu một cái, vươn tay sửa sang lại y sam cho Úc Dương, giống như tùy ý hỏi: “Những tin tức này đệ nghe được từ chỗ Nhị tỷ phu?”
Úc Dương lắc đầu, cười nói: “Có tin có, có tin không, tỷ, trong học đường của đệ có rất nhiều đệ tử huân quý, có thể biết được không ít thứ từ trong miệng của bọn họ, có một số việc nghe ngóng từ bọn họ.” Nói đến đây Úc Dương ngừng một lát, vừa nhìn Minh Yên nói: “Tỷ, dường như Nhị tỷ phu và Nhị tỷ tỷ cãi nhau, mấy ngày nay đều buồn bã không vui, buổi tối cũng rất khuya mới trở về, có lúc còn uống không ít rượu nữa đấy.”
Minh Yên sững sốt, mở miệng hỏi: “Cãi nhau? Tại sao?” Minh Yên vô thức trong giọng nói có mang theo chút lo lắng, cảm xúc có chút nôn nóng, ánh mắt nhìn Úc Dương có phần cấp bách truy hỏi.
“Cụ thể tại sao thì đệ không biết, nhưng lần trước đệ ăn cơm cùng Nhị tỷ phu, huynh ấy uống nhiều lắm, kéo tay của đệ gọi Lan Nhụy, tỷ, không phải Lan Nhụy là Lục tỷ tỷ đã chết rồi sao? Tại sao Nhị tỷ phu lại gọi tên của tỷ ấy, thật sự khó hiểu.” Úc Dương vẫn không phát hiện ra sắc mặt của Minh Yên trở nên tái xanh, nhíu mày vẫn nghi ngờ lời của mình mới kể.
Hắn uống rượu gọi tên của mình? Minh Yên lập tức ngây người ra, nhếch môi lên thành một độ cong không biết là khóc hay cười: “Hắn còn nói gì nữa không?”
Úc Dương nhíu mày gật đầu nói: “Có nói, nói rất nhiều, đệ không nhớ rõ lắm, lúc ấy Nhị tỷ phu say đến mức mơ hồ có mấy lời hoàn toàn không nghe được là nói cái gì. Nhưng đệ có nghe thấy rõ một câu, Nhị tỷ phu nói, lúc trước huynh ấy sai rồi, tỷ, Nhị tỷ phu sai điều gì? Huynh ấy tốt như vậy còn làm sai chuyện gì chứ?
Sai rồi? Trong lòng Minh Yên yên lặng lặp lại hai chữ này, hồi lâu mới nhìn Úc Dương nói: “Sau này đệ bớt quản mấy chuyện này đi, chuyên tâm đọc sách mới là việc đệ nên làm. Có lẽ Nhị tỷ phu cảm thấy có lỗi của Nhị tỷ tỷ đấy.”
Minh Yên qua loa nói, nhưng trong lòng lại có âm thanh nói với nàng chuyện có lẽ vốn không phải như vậy, nhưng nàng không muốn suy nghĩ nhiều, có một số việc nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Minh Yên lại nói với Úc Dương một lát, sau đó đích thân đưa cậu đi ra ngoài, kể từ sau khi hôn sự định ra, Đại phu nhân không còn kiêng kị tỷ đệ bọn họ lui tới nữa, nhưng chính vì vậy mỗi lần Minh Yên đều rất lo lắng, cũng không để Úc Dương thường đến đây, có việc thì nhắn lại là được rồi, Úc Dương hiểu tình cảnh của bọn họ nên cũng không phản bác chỉ yên lặng đồng ý.
Úc Dương mới vừa đi, Liên Song liền vội vàng đi vào, trên mặt chảy mồ hôi, lắp bắp nói: “Tiểu thư, tiểu Vương gia đến thăm người!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");