Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôn kỳ sắp tới, Đại phu nhân vẫn chưa từ bỏ ý định, lại dẫn Lan Phương đi đến không ít nhà làm khách, phần lớn những nhà này đều là huân quý ở kinh thành, theo lý, Úc phủ đã bám víu lên được vương phủ Vũ Ninh, hôn sự của Lan Phương không nên sầu lo, nếu gả vào phủ Bá tước cũng đủ rồi, nhưng cố tình đi nhiều nhà như vậy lại không có tin tức gì, Đại phu nhân không biết lỗi ở đâu, quả nhiên sầu đến trắng đầu.
Mấy ngày này Thập Nhất di nương giúp đỡ Đại phu nhân hết sức cung kính cẩn thận, làm gì cũng đều dựa theo lời dặn dò của Đại phu nhân, trước giờ không hề tự chủ trương, dần dần được tín nhiệm. Nếu là trước kia Đại phu nhân sẽ không dễ dàng buông thả quyền lợi trong phủ, có điều gần đây thật sự vì hôn sự của Lan Phương mà bôn ba đi lại khắp nơi, chuyện trong phủ dần dần lực bất tòng tâm, thấy Thập Nhất di nương là người yên phận nên quyết định từ từ giao rất nhiều chuyện cho nàng ta đi làm, Thập Nhất di nương xử lý rất tốt, lại khiêm tốn không kể công, ở trước mặt Đại lão gia lúc nào cũng nói chuyện thay Đại phu nhân, cho nên Đại phu nhân càng tín nhiệm Thập Nhất di nương, ngày nào đi nguyên một ngày là chuyện trong phủ giao cho Thập Nhất di nương đi làm, buổi tối trở về thì bắt đầu cần thận thẩm tra đối chiếu, nhưng cho đến lúc này, Thập Nhất di nương chưa bao giờ xảy ra lỗi nào, Đại phu nhân lập tức thư giản.
Thập Nhất di nương từ từ được Đại phu nhân tín nhiệm, nhưng nàng ta vẫn không hề hấp tấp, nàng ta biết không thể gấp gáp, nếu khiến Đại phu nhân nghi ngờ vậy bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển cả, cho nên Thập Nhất di nương dù đã từ từ tiếp quản quyền lực trong phủ, dần dần thu mua hạ nhân trong phủ, nhưng ngoài mặt lại càng tôn kính Đại phu nhân hơn, cho dù Đại phu nhân nói gì cũng đều vâng lệnh nghe theo, không hề làm trái, dần dần bọn hạ nhân trong phủ đều cho rằng mỗi một việc Thập Nhất di nương làm đều được Đại phu nhân đồng ý, Thập Nhất di nương đang từ từ khiến mọi người mất cảm giác, nàng ta làm rất tốt, không nóng không vội, có căng có giản, lại đúng lúc hiểu rõ lòng người, người nào có thể thu mua, người nào là tử trung[1] với Đại phu nhân, trong lòng cực kỳ rõ ràng.
[1] Tử trung: trung thành đến chết.
Lực chú ý của Đại phu nhân bị dời đi, Thập Nhất di nương có thể chầm chậm duỗi dài tay chân ra.
Ngày hôm đó trời vừa đổ mưa xong, trong không khí trong lành xen lẫn mùi thơm hoa cỏ, Đại phu nhân thấy mưa đã ngừng thì dẫn Lan Phương ra cửa, mấy ngày nay Lan Phương cũng gầy đi rất nhiều. Thập Nhất di nương thấy bọn họ biến mất ở cổng trong, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng, dù thế nào đi nữa cũng tốn công vô ích thôi, sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước đừng nên động tay chân lên xe ngựa suýt chút nữa hại chết Thất tiểu thư. Tiểu Vương gia là người thù dai, người hắn muốn chỉnh thì chẳng ai biết được, tuyệt đối có thể khiến ngươi sống không bằng chết!
Thập Nhất di nương phủi phủi y sam, mấy ngày nay bởi vì Thập Nhất di nương chủ sự, Cửu di nương yên tĩnh đến kỳ lạ, mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở trong viện của mình dưỡng thai, gần như chân không bước ra khỏi phòng, khiến người trong phủ âm thầm lấy làm lạ, nhưng Cửu di nương không náo loạn mọi người đều có chút vui vẻ. Cửu di nương không náo loạn, Đại phu nhân sẽ không tức giận, Đại phu nhân không tức giận thì đám nô tài đều có ngày lành, bởi vậy mấy ngày nay đám nô tài thấy Cửu di nương thỉnh thoảng đi ra ngoài tản bộ đều không dám vô lễ, vui vẻ đi qua thỉnh an.
Khẽ thở dài, Thập Nhất di nương nhấc chân vào Kim Hoa Hiên, Minh Yên vừa mới ngủ trưa dậy, bởi vì giá y sắp làm xong nên tất nhiên không vội, mấy ngày nay đều nhàn hạ thoải mái. Nhìn thấy Thập Nhất di nương đến, Minh Yên cột tóc lại cười nói: “Cơn gió nào đưa người bận rộn này tới đây vậy?”
Thập Nhất di nương cười nhẹ tiểu Vương gia Minh Yên nói: “Thất tiểu thư, mấy ngày nữa tiểu Vương gia sẽ đến hạ sính.”
Minh Yên sững sờ, sau đó mặt đỏ lên, cúi thấp đầu không chịu nói lời nào, dù sao cũng chưa xuất giá, nói đến đề tài này vẫn có chút xấu hổ.
Thập Nhất di nương thấy vậy, trên mặt mang theo ý cười, nói: “Sở dĩ khoảng cách ngày hạ sính và ngày thành thân gần, chủ yếu là để làm kíp nổ cho đồ cưới.” Nói đến đây Thập Nhất di nương ngừng một chút, vẻ mặt hơi phức tạp, tay cầm chén trà hơi dúng sức, cắn răng nói: “Thất tiểu thư biết ta vẫn luôn muốn quyền hành quản gia, cho nên chuyện lần này chắc chắn ta sẽ không dễ dàng vạch trần, hơn nữa dựa theo tính cách của Đại phu nhân chắc chắn sẽ không lấy đồ cưới cùng loại với sính lễ, nếu động tay động chân vào trong đồ cưới đến lúc đó chuyện xảy ra hẳn người cũng biết phản ứng của lão gia, ta sẽ nhờ vào đó mà sinh sự.”
Minh Yên biết Thập Nhất di nương sẽ lấy chuyện đồ cưới để địa vị của Đại phu nhân ở trong lòng Úc Duy Chương rớt xuống ngàn trượng, hơn nữa mấy ngày nay hành động của Thập Nhất di nương Minh Yên cũng biết, trong lòng hiểu rất rõ, Thập Nhất di nương đã bắt đầu chuẩn bị cho cuộc chiến tranh quyền sắp tới, Minh Yên căm hận Đại phu nhân, bà ta cướp sinh mạng kiếp trước của mình, thủ đoạn ti tiện tàn nhẫn, cho nên đời này Minh Yên sẽ không mềm lòng với bà ta, Đại phu nhân nên được giáo huấn.
“Di nương muốn làm gì thì làm đi, những chuyện này Tiểu Thất chỉ là người bị hại không hề biết gì cả, không trông nom cái gì, cũng không thể trông nom được, đúng không?” Minh Yên nhẹ nhàng nói, nữ tử chưa xuất giá hoàn toàn không quyền lên tiếng, hơn nữa địa vị trong nhà chỉ là một thứ nữ có cái gì để người ta coi trọng?
Mặc dù phân lượng của Minh Yên đã không giống với lúc trước, nhưng Minh Yên lại không muốn nhúng tay vào, nàng sẽ không giúp Đại phu nhân, Đại phu nhân cũng nên được dạy dỗ. Nếu không phải suy nghĩ về sau cho Dương ca nhi, thậm chí Minh Yên còn muốn ra tay thúc đẩy nữa ấy chứ, chỉ là hiện tại thời cơ chưa tới, nàng vẫn phải đợi.
Khi lấy được lời hứa hẹn của Minh Yên, một lần nữa Thập Nhất di nương khẳng định giữa Minh Yên và Đại phu nhân có ân oán gì đó không thể nói, nhưng từ khi Minh Yên vào phủ cho tới nay mới có mấy tháng, sao có thể có cừu hận với Đại phu nhân? Thập Nhất di nương cảm thấy suy nghĩ của mình thật là buồn cười, nhưng trừ điều này ra thật sự không có lý do khác, mặc dù Thập Nhất di nương nghi ngờ nhưng vẫn không mở miệng hỏi.
Tiễn Thập Nhất di nương đi, tâm tình Minh Yên có chút chập chờn, không muốn thêu thùa nữa, dựa nghiêng vào giường nhìn cây quế thừ người, khi nãy mới đổ mưa, lá cây xanh mơn mởn lóe lên ánh sáng xanh u uẩn. Mặt trời núp sau mây đen dần dần lộ ra từng tia sáng màu vàng, khiến cho từng lá cây khoác lên một lớp ánh sáng vàng, vô cùng chói mắt.
Chu Hạo Khiên sắp hạ sính, Thập Nhất di nương muốn mượn chuyện sính lễ và đồ cưới để kiếm chuyện, trong lòng Minh Yên thấp thoáng có một dự cảm xấu, sính lễ của Chu Hạo Khiên đừng có thứ gì kỳ quái đấy chứ? Nếu như không có gì kỳ quái, Thập Nhất di nương cứ thế mà có thể xác định hướng đi của Đại phu nhân?
Ý định của Chu Hạo Khiên thật khiến người ta đoán không ra, ít nhất cho đến bây giờ, mỗi bước đi của hắn đều nằm ngoài dự đoán của Minh Yên, nàng thật chờ mong sính lễ của Chu Hạo Khiên!
*
Ánh nắng tươi sáng sau giờ Ngọ luôn khiến người ta buồn ngủ, rốt cục cũng thêu giá y xong, Minh Yên có thể nhẹ lòng rồi. Ngày hôm đó lười biếng không hề muốn nhúc nhích, cứ dựa vào gối thẫn thờ nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, Minh Yên nhớ lại rất nhiều chuyện, trong lúc nhất thời lại không biết nên nhớ từ đâu.
Hương thú Toan Nghê[2] nhỏ trên bệ cửa sổ chậm rãi tỏa ra từng luồng khói trắng, cả gian phòng bồng bềnh hương thơm ngòn ngọt, càng như vậy thì càng buồn ngủ, một tay đỡ lấy đầu, nghiêng người dựa vào gối mềm, Minh Yên nhẹ nhàng ngủ gật…
[2] Hương thú Toan Nghê: lò huân hương nhỏ được điêu khắc hình con thú Toan Nghê.
Lúc Chu Hạo Khiên đi vào Kim Hoa Hiên xuyên qua mái hiên nhìn thấy dáng vẻ Minh Yên ngủ gật trên cửa sổ, ngón tay trắng nõn như ngọc đỡ bên tóc mai, lông mi mỏng như cánh ve nhẹ nhàng che mắt, chợt có gió nhẹ thổi qua, sợi tóc đen như mực khe khẽ bay múa, Chu Hạo Khiên không ngờ Minh Yên lại đang ngủ gật, ngăn cản người chung quanh muốn đi qua hành lễ, phất tay để các nàng ấy lui xuống, tự mình bước vào chính phòng, ở xa Liên Song nhìn thấy không biết mình có nên đi ngăn cản hay là mặc cho tiểu Vương gia đi vào.
Đang lúc khó xử thì bị Tuyết Hủy kéo một cái nói: “Đi, đừng đứng đấy ngẩn người nữa, lát nữa phải vào trong dâng trà đấy.”
Liên Song nhìn khuôn mặt vui vẻ của Tuyết Hủy, nói: “Nhưng… tiểu thư phải làm sao?”
“Muội bị đần à, nếu không có lão gia phu nhân đồng ý thì tiểu Vương gia có thể đi vào cửa sân của chúng ta sao? Lão gia phu nhân đều đồng ý rồi, huống chi tiểu Vương gia là hôn phu tương lai của tiểu thư, gặp mặt thì có làm sao?” Tuyết Hủy cười nói, nhìn Liên Song thông minh đấy, ai nhờ lại ngớ ngẩn trong phương diện này chứ.
Danh tiết của nữ tử rất quan trọng, nhưng tiểu thư đã có hôn ước với tiểu Vương gia, hơn mười ngày nữa là xuất giá rồi, lúc này gặp mặt cũng không quan trọng, lão gia phu nhân đều không quản, đám nha hoàn các nàng càng không thể nói gì, quan trọng nhất là tiểu Vương gia đối xử với tiểu thư thật tình, đương nhiên sẽ không làm chuyện xúc phạm đến tiểu thư, có gì mà phải lo lắng?
Khóe môi Chu Hạo Khiên mang theo ý cười nhẹ nhàng đi vào, trong phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, màn rèm màu hồng cánh sen ở cửa ra vào phòng trong được treo trên móc bạc, Chu Hạo Khiên khe khẽ bước vào trong, Minh Yên vẫn đang nhắm mắt như cũ, tựa như hoàn toàn không hay biết có người lạ vào phòng.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân, Minh Yên vẫn không muốn mở mắt, chỉ cảm thấy hơi khát, nói khẽ: “Liên Song, rót cho ta ly nước.”
Chu Hạo Khiên sững sờ, ngẩng đầu nhìn Minh Yên vẫn đang nhắm mắt, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, thì ra coi hắn là nha hoàn của nàng, suy nghĩ một chút lại đi tới bên cạnh bàn tròn gỗ lim khắc hoa rỗng ở bên cạnh, cầm ấm trà sứ trắng rót nước cho nàng, cầm ly nước đi đến trước giường, Chu Hạo Khiên vươn tay đưa cho Minh Yên, Minh Yên cũng không mở mắt ra, chỉ vươn tay ra, Chu Hạo Khiên sững sờ, rất có ý vị đặt ly trà vào trong tay Minh Yên.
Minh Yên lấy qua, nhẹ nhàng uống hai ngụm, thuận tay đặt ly trà lên bệ cửa sổ, vẫn nhắm mắt chưa hề mở mắt ra.
Lần này Chu Hạo Khiên thật sự ngây người ra, nhìn động tác nhuần nhuyễn của Minh Yên, chắc chắn chuyện như vậy đã làm không phải một hai lần, bình thường ở nhà nàng lười biếng thoải mái như vậy sao? Chu Hạo Khiên chưa từng thấy mặt này của Minh Yên, bỗng cảm thấy thú vị lắm, không chút nghĩ ngợi ngồi xuống đối diện Minh Yên, cách một cái kháng trác quan sát Minh Yên, lúc này Minh Yên không dùng tay đỡ lấy đầu nữa, ngược lại gối đầu ở trên gối mền, vươn tay lấy một cái khác ôm vào lòng, cứ như một đứa bé vậy.
Trong khoảnh khắc này, Chu Hạo Khiên biết Úc Minh Yên ở trong lòng hắn tưởng như biến thành một người khác, đây là Úc Minh Yên toàn thân có gai sao? Úc Minh Yên giờ khắc này mềm mại đến mức không thể tưởng tượng nổi, Chu Hạo Khiên quên luôn cả gọi Minh Yên, không… không phải quên, mà là hoàn toàn không nỡ phá vỡ sự yên tĩnh và ấm áp nhàn nhạt lúc này, Chu Hạo Khiên cứ thế nhìn Minh Yên, không hề chớp mắt một cái, khóe môi mang theo nụ cười mềm mỏng, ngay cả hai mắt cũng cong lên, hắn càng thích Úc Minh Yên như vậy, khiến trong lòng hắn cũng cảm thấy rất yên tĩnh, rất bình thản.
Đang say sưa, đột nhiên nghe thấy một tiếng than nhẹ không thể nghe thấy từ khóe môi Minh Yên tràn ra, Chu Hạo Khiên ngẩn người, nàng thở dài cái gì, chẳng lẽ gặp phải chuyện phiền lòng gì sao? Hắn hơi nhíu mày lại, nhìn Minh Yên muốn nói nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, đang do dự, lại nghe thấy giọng nói mềm mỏng của Minh Yên truyền tới: “Liên Song, muội nói ta nên làm gì bây giờ?”
Chu Hạo Khiên nghe thấy lời của Minh Yên thì cẩn thận nghiền ngẫm, nàng xem hắn thành nha hoàn tri kỷ của nàng, Chu Hạo Khiên đột nhiên muốn biết rốt cuộc tại sao Minh Yên mê mang như vậy, quyết định không nói gì, để xem Minh Yên có nói tiếp hay không, hạ quyết tâm Chu Hạo Khiên cứ như hũ nút[3] không nói tiếng nào ngồi đó.
[3] Hũ nút: ví với những lời nói hay việc làm rất khó hiểu, khó đoán, làm người ta phát bực.
Minh Yên muốn mở mắt nhưng lại không muốn mở, nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ngay cả sức lực mở mắt cũng không có, không nghe thấy âm thanh của Liên Song, Minh Yên cũng không thấy lạ, đôi khi nha đầu này tùy hứng như vậy đấy, Minh Yên phớt lờ trái lại nói tiếp: “Liên Song, muội nói ta thật sự động tâm với hắn sao?”
Chu Hạo Khiên lập tức khẩn trương, hắn trong miệng nàng hẳn là mình nhỉ, nàng động tâm với mình? Chu Hạo Khiên không nhịn được hé miệng ra, trong đôi mắt to gần như muốn toát ra bong bóng màu hồng, thời gian không phụ lòng người, cuối cùng hắn nhìn thấy bình minh thắng lợi rồi, thật đúng là không dễ dàng.
“Muội nói hắn có gì tốt chứ? Vác thanh danh thối trên người, tham hoa háo sắc, không làm việc đàng hoàng, bản lĩnh nghiêm chỉnh cũng không có, nhưng cố tình hắn lại để ý đến ta, còn làm nhiều chuyện như vậy…” Trong giọng nói lười biếng của Minh Yên mang theo chút phiền não, còn có xíu xiu oán hận, nhưng phần lớn vẫn là bất đắc dĩ, “Liên Song, ta vẫn cho rằng đời này ta sẽ không thích bất cứ ai nữa, nhưng nam nhân ta từng ghét nhất lại đi vào trong lòng ta, muội nói ta nên làm gì bây giờ? Bất kể nhìn trên phương diện nào hắn đều không phải là người ta sẽ thích, so với người kia…”
Nói đến đây giọng Minh Yên ngừng lại, thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài có thêm vô số phiền não, ngay cả mặt mày cũng nhíu lại. Trong lòng Chu Hạo Khiên ‘lộp bộp’ một tiếng, hắn biết, trước kia hắn đã từng đoán trong lòng Minh Yên nhất định có một người, nếu không sao có thể không muốn gặp hắn chứ? Nghe thấy những lời nói nửa trách móc nửa tiết lộ của Minh Yên, trong lòng thoáng cái như mèo cào, mau nói hắn là ai đi, hừ, dám giành nữ nhân với tiểu gia, chán sống rồi đúng không?
Thế nhưng chờ thật lâu Minh Yên đều không nói thêm lời nào, Chu Hạo Khiên biết nàng sẽ không nói, nhẹ nhàng đứng dậy, Chu Hạo Khiên đột nhiên cảm thấy hắn không nên để Minh Yên biết hắn đã tới, nếu Minh Yên biết hắn nghe thấy những lời này, sau này chỉ sợ trong lòng sẽ có vướng mắc.
Chu Hạo Khiên nhíu mày kiếm lại, nhẹ nhàng tận lực không phát ra chút tiếng động nào đi ra ngoài, đi ra ngoài sân nhìn thấy mấy người Liên Song thì thản nhiên nói: “Tiểu như nhà các ngươi ngủ như con heo vậy, đừng nói với nàng ấy là ta đã tới, tránh cho nàng bất an, để nàng ấy ngủ một lát nữa đi.”
Liên Song Tuyết Hủy vội vàng đồng ý, ngẩn người nhìn Chu Hạo Khiên sải bước rời đi, hai người liếc mắt nhìn nhau, Liên Song nhìn Tuyết Hủy hỏi: “Tuyết Hủy tỷ tỷ, vậy chúng ta có nên nói cho tiểu thư biết tiểu Vương gia tới không?”
“Ớ, không phải tiểu Vương gia đã nói rồi sao, tiểu Vương gia cũng là có ý tốt, nếu tiểu thư biết mình thất lễ với tiểu Vương gia chỉ sợ thật sự sẽ thấy áy náy, nếu tiểu Vương gia không cho nói, chúng ta cũng đừng nên nói. Tiểu thư sắp xuất giá rồi, đừng để tiểu thư ấm ức.” Tuyết Hủy cười nói, tiểu Vương gia săn sóc như vậy, tiểu thư thật sự có phúc.
Liên Song suy nghĩ một chút cảm thấy lời của Tuyết Hủy cũng đúng, nàng biết gần đây Minh Yên thật sự có chút động tâm với tiểu Vương gia, nếu nói với tiểu thư, không chừng trong lòng thật sự sẽ có chút bất an, vì thế gật đầu nói: “Vậy cũng được, giữ bí mật!”
Tuyết Hủy và Liên Song nhìn nhau cười một tiếng, lại nói: “Muội đi theo ta chọn tranh thêu của tiểu thư, trong rương cũng nên sắp xếp lại một chút, vẫn chưa lên danh sách, chúng ta mau chống sửa sang lại lại, sau này đến vương phủ nếu có lúc dùng đến cũng dễ tìm thấy…”
Liên Song gật đầu đi theo sau lưng Tuyết Hủy đến kho lớn ở đằng sau, dù sao Tuyết Hủy cũng ở bên cạnh Đại phu nhân nhiều năm, hiểu biết mấy chuyện này hơn Liên Song, trong khoảng thời gian này Liên Song đi theo Tuyết Hủy Ký Dung thật sự học được không ít thứ, nàng không biết chuẩn bị đồ cưới lại phức tạp như vậy.
Minh Yên đợi một hồi lâu không nghe thấy ai đáp lại, không nhịn được mở mắt ra, hơi nhỏm người dậy nhìn quanh khắp nơi, chỉ thấy trong phòng nào có người, Minh Yên nhìn ly trà trên bệ cửa sổ nhất thời mờ mịt, chẳng lẽ Liên Song có chuyện gì đi ra ngoài rồi?
Suy nghĩ một chút lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu, mình thật sự choáng váng rồi, lại nói chuyện với không khí… Nghĩ đến đây càng không muốn động dậy, dứt khoát nằm xuống lại, vùi mình ở trên gối không nhúc nhích…
***
Chu Hạo Khiên không trở về vương phủ mà đến thẳng phủ An Thân Vương, nhưng không ngờ Tống Tiềm lại đi vắng, trong lúc nhất thời cảm thấy mất mát gấp bội, hắn đang muốn tìm người tâm sự buồn bực trong lòng, ai biết huynh ấy lại không có ở trong phủ. Chu Hạo Khiên xoay người ra khỏi vương phủ, nhưng đúng lúc đụng phải Trịnh Trí ở cổng, nhất thời đứng lại tại chỗ.
Trịnh Trí mặc áo thẳng xuyết màu xám bạc sững sờ đứng đó, hắn cũng không ngờ lại gặp Chu Hạo Khiên ở đây, hai người nhìn nhau đều không ai nói gì, chuyện trên giáo trường vẫn là một cây gai trong lòng Trịnh Trí, lúc này nhìn thấy Chu Hạo Khiên thì không nhịn được tức giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Không ngờ gặp được tiểu Vương gia ở đây, đúng lúc ta có chuyện muốn nói với tiểu Vương gia, không biết tiểu Vương gia có chịu nể mặt hay không?”
Chu Hạo Khiên có hơi đau đầu, không ngờ lại gặp cái tên Trịnh Trí thích chăm chỉ này, vừa hay hắn đang phiền lòng, suy nghĩ nói: “Đi, tiểu gia còn sợ ngươi sao? Có điều, Trịnh tiểu Tướng quân này, thanh danh của Tiểu vương không tốt, đi cùng ta không sợ ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi chứ?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");